Dị Nhãn Phòng Đông - Anh Chủ Nhà Có Cặp Mắt Kỳ Lạ
-
2: Quyển 1 Bạn Cùng Phòng Giá Đáo
Trong khi An Nhiên đang hít thở sâu, thử vài cách khiến bản thân bình tĩnh, lại bất ngờ bị ai đó phía sau vỗ mạnh vào vai khiến cậu vẫn còn đang kích động bật ra tiếng hét thất thanh.
“Lưu Thiên Hoa! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có hù dọa người khác kiểu đó nữa!” An Nhiên quay lại lườm cậu bạn nghịch ngợm, tiếc rằng Lưu Thiên Hoa đã biết tỏng tính tình An Nhiên tốt, vốn dĩ không để bụng chuyện gì.
Dù đã dùng cách này để dọa An Nhiên nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy giận thật sự.Tuy An Nhiên trưng ra bộ mặt như hung thần, nhưng Lưu Thiên Hoa lại cảm thấy cái cậu An Nhiên này thật đáng yêu vì cứ luôn bị dọa bởi cùng một trò đùa như vậy.
Bị An Nhiên lườm nhưng Lưu Thiên Hoa Anh vẫn phản pháo: “Đây đâu phải là lần đầu tiên, phản ứng của cậu có nhất thiết phải khoa trương vậy không? Tôi cũng sắp bị cậu dọa chết rồi đây!”Nhìn cái vẻ cứng đầu cứng cổ của Lưu Thiên Hoa, An Nhiên chỉ biết lắc đầu cười gượng, chửi cũng không được mà đánh cũng không xong.
Đô thị quốc tế Hồng Kông này tấc đất tấc vàng, không ít người mệt mỏi với môi trường sống đông đúc nên gần đây càng nổi lên mốt “nhà phố”.
Khác với những tòa nhà cao tầng thông thường, mỗi tầng của “nhà phố” chỉ có một hộ gia đình.
Không những mỗi tầng đều có ban công, mà tầng một còn có cả sân vườn hoặc chỗ đỗ xe, tầng 3 còn nối với một sân thượng riêng, rất tiện lợi.
Vì vậy, ngày càng có nhiều người ưa chuộng nhà phố có mặt bằng rộng như nhà ngoại ô.Đối với bất động sản nhà phố còn có công ty quản lý, nhân viên quản lý, đã dần xóa bỏ đi những ấn tượng xấu của người dân về quan niệm nhà phố truyền thống như thiếu vệ sinh, lạnh lẽo, nguy hiểm… Bất động sản nhà phố mỗi tòa chỉ có ba tầng, mỗi tầng có một hộ gia đình, vì vậy mối quan hệ giữa hàng xóm với nhau thân thiết hơn nhiều so với những tòa nhà cao tầng có ít nhất hơn một trăm hộ gia đình sinh sống.Cậu sinh viên tên Lưu Thiên Hoa này là hàng xóm sống tại tầng bên dưới nhà An Nhiên.
Vì hai người bằng tuổi nên quan hệ khá tốt.
An Nhiên cũng là một trong số ít người biết Lưu Thiên Hoa ngoài việc là sinh viên ra còn có một thân phận khác… “Đầu óc cậu để đâu rồi đấy, cứ đứng đực ngoài cửa làm gì? Tôi gọi cậu mấy câu rồi mà cậu có nghe đâu.
Theo tôi thấy, ấn đường của thí chủ có màu đen, nét mặt lo âu, sắp tới chắc chắn có tai họa gì.
Nói cho cậu nghe, cậu quen biết đạo gia ta đây quả đúng là phúc phận mấy đời! Chỉ cần một chút tiền thôi, tôi sẽ giúp cậu tiêu tai giải ách.
Đảm bảo có ma thì trừ ma, không có ma thì…” An Nhiên cắt ngang lời khoe khoang khoác lác không ngừng của cậu bạn, nói: “Dừng lại! Bây giờ mới là giữa tháng, sao cậu lại mang cái lý thuyết đấy để đi kiếm tiền từ người quen vậy? Bộ cậu tiêu hết tiền nhanh đến vậy sao?” Cái chàng sinh viên bề ngoài trông cũng giống con người này, thực ra vẫn còn một thân phận kinh thiên động địa khác: thần côn[1] !Lưu Thiên Hoa không chỉ chìm đắm vào những sự kiện tâm linh, mà còn dồn hết tâm trí vào nghiên cứu phong thủy vận mệnh, đuổi ma trừ tà.
Lên đại học, cậu ta chọn ngành kiến trúc cũng chỉ vì mong muốn được lấn sân sang phong thủy.
Vì suốt ngày đâm đầu vào những thứ quái dị một cách bí ẩn, Thiên Hoa gây xích mích với gia đình, trong một phút nóng giận đã bỏ nhà đi, sau đó đến ở trong một căn hộ bỏ trống đứng tên ông nội.
Chàng trai mặt dày này thậm chí còn lấy căn hộ đó làm nơi để hành nghề thần côn kiếm sống, ngày nào cũng sống trong tình trạng rỗng túi đến nơi.Đối với Lưu Thiên Hoa, điều đáng mừng nhất, cũng là nguyên nhân giúp cậu kiên trì không khuất phục gia đình, chính là người chị duy nhất ủng hộ cậu phát triển trong lĩnh vực phong thủy vận mệnh, mỗi tháng đều gửi cho cậu ít tiền tiêu, tuy không nhiều, nếu chỉ dựa vào số tiền đó thì không thể sống được.
Nhưng nhận được chỗ tiền ấy, cộng thêm nỗ lực làm việc chăm chỉ, Thiên Hoa ít nhất cũng không bị đói.
“Ối dào, công việc không tốt lắm! Lại không kiếm được ông chủ nào nuôi, nên đành phải ăn vỏ cây thôi.” “Lại còn kiếm ông chủ nữa! Cậu là hoa hậu hộp đêm chắc?” “Các cậu nói chuyện gì trước cửa thế? Ai đáng thương đến nỗi phải ăn cả vỏ cây vậy?” Tiếng cười khúc khích phát ra từ phía sau, quay đầu lại thấy một cô gái dáng vẻ hiền lành đang đứng sau lưng hai người nở nụ cười trong trẻo.Cô gái tên Quách Vũ Linh này là hàng xóm sống cùng tòa nhà với An Nhiên và Lưu Thiên Hoa, cũng là người chuyển đến ở sớm nhất trong ba người, có thể xem là ma cũ.
Quách Vũ Linh tính tình dịu dàng, thích giúp đỡ người khác, lại thường hay chăm sóc cho An Nhiên và Lưu Thiên Hoa, nên hai người gọi cô là chị Vũ Linh, yêu mến và kính trọng như chị gái ruột.
Không ngờ câu nói ban nãy bị Quách Vũ Linh nghe được, Lưu Thiên Hoa dù mặt dày đến mấy cũng đỏ bừng mặt, không biết nói gì trước ánh nhìn tính nghịch của Vũ Linh.Thấy Thiên Hoa có vẻ xấu hổ, Quách Vũ Linh cũng hiểu và không hỏi thêm nữa.
Cô giơ chiếc túi nilon trong tay lên, cười nói: “Tôi chuẩn bị làm bữa tối, nếu không ngại thì hai cậu sang ăn cùng đi.
Hôm nay tôi mua nguyên liệu nấu súp đấy!” Nghe nói đến đồ ăn lại có súp, mắt Lưu Thiên Hoa tức thì sáng lên, nhưng vẫn làm bộ nói: “Vậy… vậy thì ngại quá! Chị phải biết là An Nhiên có biệt danh vua dạ dày đó, mà đặc biệt rất thích ăn thịt, trong nửa giờ có thể ăn hết cả núi thịt cỡ một quả đồi…” An Nhiên dùng tay ấn mạnh đầu Lưu Thiên Hoa xuống, nói: “Cậu muốn ăn thịt thì cứ nói thẳng ra, đừng có lôi tôi vào!” “Tôi có nói bậy bạ đâu! Tôi đã tận mắt chứng kiến nhé!” “Không thể nào! Cậu thấy ở đâu?” “Trong giấc mơ.” Lưu Thiên Hoa trả lời một cách dứt khoát.
“…” Quách Vũ Linh đứng bên cạnh nhìn hai chàng trai cãi nhau, cười khúc khích: “Không sao cả, tôi mua khá nhiều thịt nè! Đảm bảo khiến hai cậu ăn no căng.” Nghe Quách Vũ Linh nói vậy, Lưu Thiên Hoa liền tiến lên phía trước mặt đầy nịnh bợ: “Em đã nói chị Vũ Linh là người tốt nhất mà.
Ai cưới được chị thì đúng là phúc cả đời tu được! Đây đây đây, mấy đồ này để em cầm đỡ cho.” Quách Vũ Linh lắc đầu dở khóc dở cười, không từ chối sự giúp đỡ của Lưu Thiên Hoa, cô đưa cho cậu cầm hết chỗ đồ nặng trên tay rồi lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa.“A!” Tiếng kêu bất ngờ từ phía sau khiến Vũ Linh dừng bước, cô quay lại hỏi đầy khó hiểu: “Sao thế? An Nhiên?” Lưu Thiên Hoa cũng bị dọa bởi tiếng kêu bất ngờ của cậu bạn đứng bên, nói: “Đột nhiên cậu hét lên cái gì vậy?” Bị hai người nhìn chằm chằm, An Nhiên ngượng ngùng gãi gãi mặt, nói: “Xin lỗi, ban nãy nhìn chị Vũ Linh mở cửa, tôi bất chợt nhớ ra tôi quên mang theo chìa khóa khi ra khỏi nhà.”*** Không ít người chọn ở nhà phố vì mặt bằng rộng, hoặc vì muốn hưởng thụ sự yên tĩnh cách xa chốn đô thị này.
Nhưng sự yên tĩnh đôi khi cũng có cái giá của nó.
Giống như An Nhiên lúc này quên mang theo chìa khóa khi ra khỏi nhà, xung quanh không có cửa hàng vật liệu ngũ kim nào, muốn gọi thợ mở khóa cũng phải mất khá lâu mới tới.
Nếu Quách Vũ Linh không mời cậu sang ăn cơm, chắc chỉ còn cách đứng ngoài đường.
“Vậy tôi mới nói con người cậu ngay thẳng như thế làm gì? Chỉ cách một tầng thôi, cậu trèo từ ban công nhà tôi vào là được mà!”Sau bữa ăn, Lưu Thiên Hoa lấy lý do “cô nam quả nữ không được ở riêng trong phòng, nhỡ đâu thú tính của An Nhiên trỗi dậy lại làm càn”, nên vẫn một mực nấn ná ở nhà Quách Vũ Linh.
Tính tình Quách Vũ Linh vốn hiền lành, thấy vậy chỉ cười chứ không nói gì.
Nhìn Lưu Thiên Hoa vừa dùng tăm xỉa răng vừa xem TV, ung dung như thể chính mình mới là chủ nhà, An Nhiên âm thầm cảm thấy khinh bỉ bản mặt dày của cậu bạn, nói: “Dù sao trèo qua cửa sổ cũng rất nguy hiểm, đợi một chút cũng không sao, tôi không muốn phải đập vỡ cửa sổ đâu.” Lưu Thiên Hoa nghe vậy liền xua tay, nói: “Thôi vậy, tôi với cái người ngay thẳng quá mức như cậu không cùng chung ngôn ngữ rồi, cậu không cảm thấy trèo cửa sổ cảm giác rất kích thích sao?” “Không.” “…”Quách Vũ Linh nhìn hai người nói chuyện, khẽ cười: “Cũng may An Nhiên ở đây.
Không ngờ tay nghề nấu nướng của cậu tốt vậy, có cậu giúp, món ăn làm ra rất ngon!” Lưu Thiên Hoa nghe thế cũng liếm môi liếm mép ra chiều chưa thỏa mãn, nói: “Chị nói đúng đấy, không ngờ món ăn cậu nấu lại có hương vị tuyệt hảo như thế.
Không phải vì muốn tán gái mà học nấu ăn đấy chứ?”An Nhiên đảo mắt, thực sự không hiểu sao những thứ tốt đẹp qua miệng của cái tên Lưu Thiên Hoa này đều trở nên biến thái như vậy.
An Nhiên nói: “Mẹ tôi mất sớm, trong nhà chỉ có hai bố con, thường phải có ai đó phụ trách việc nhà nên từ nhỏ tôi đã biết nấu mấy món ăn đơn giản.
Còn Thiên Hoa cậu ở một mình, chắc cũng phải biết nấu mấy món đơn giản đúng không?” “Còn lâu! Quân tử mà phải vào bếp ư, tôi toàn đi ăn ngoài thôi.” Lưu Thiên Hoa nói như thể chuyện đương nhiên.
An Nhiên nói: “Cậu cứ nói là do bản thân mình lười đi! Lại còn bày đặt quân tử… Đừng cố dát vàng lên mặt.
Nhưng ngày nào cũng ra ngoài ăn, cậu có nhiều tiền như thế hả?” Không phải An Nhiên coi thường cậu ta, cùng mà vì cậu biết quá rõ tình trạng tài chính của Lưu Thiên Hoa như thế nào.
Cái con người ấy nói trắng ra đúng là người kiếm được bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu… Mà không! Nói như thế lại đề cao cậu ta quá, thu nhập của cậu ta giống như kỳ đèn đỏ của phụ nữ vậy, mỗi tháng chỉ có một lần, qua một tuần thôi là hết.
Lưu Thiên Hoa vênh mặt tự hào nói: “Tất nhiên là tôi không có nhiều tiền đến vậy, nhưng chẳng phải vẫn có mấy món như mì ly vừa ngon vừa rẻ lại không phải rửa bát đó ư?”An Nhiên không biết phải nói gì hơn.
Cậu có thể khẳng định cái con người này nếu tiếp tục sống như thế, nhất định sẽ đoản mệnh! “Quá đáng thế! Biểu cảm của cậu như thể muốn nói ‘loại người như cậu nhất định sẽ chết sớm’ ấy.” “… Im đi! Cậu là con giun trong bụng tôi đấy à?” Ánh cười trong mắt Lưu Thiên Hoa càng sâu hơn.
Mỗi lần cười, đôi mắt cậu ta lại lấp lánh như hai vì sao, cả cơ thể đều rung lên khiến người bên cạnh bất giác cảm thấy dễ chịu.
Đây cũng là lý do vì sao dù Lưu Thiên Hoa hay nói năng nhảm nhí, nhưng An Nhiên chưa bao giờ thực sự giận cậu ta.
Quách Vũ Linh bị câu chuyện của hai chàng trai chọc cười đến mức phải lấy tay che miệng, bèn đứng lên nói: “An Nhiên, hai cậu cứ vừa xem TV vừa đợi đi! Giờ này chắc thợ mở khóa cũng sắp đến nơi rồi.”An Nhiên kéo Quách Vũ Linh đang chuẩn bị dọn dẹp bát đĩa, nói: “Mấy việc này chị để Thiên Hoa làm là được rồi.” “Này này!” Câu nói của An Nhiên ngay lập tức bị đáp trả bởi tiếng kêu bất mãn của Thiên Hoa.
Nhưng sự phản kháng ấy chỉ nhận lại cái trừng mắt của An Nhiên: “Đồ ăn là do chị Vũ Linh mua, cơm là do chúng tôi nấu, bát đĩa giao cho cậu chắc cũng không quá đáng phải không?” “… Coi như cậu giỏi!” Lưu Thiên Hoa ỉu xìu bước vào bếp, bỗng dưng như chợt nhớ ra chuyện gì, cậu ta bèn chộp lấy ba lô để trên ghế, lấy ra một chiếc vòng.
Chiếc vòng là một chuỗi hạt đá màu đen được xâu lại đơn giản bởi một sợi dây màu nâu.
Hạt đá có hình elip, nhẵn và sáng, khi ánh sáng phản chiếu lên bề mặt hạt sẽ tụ thành hình ngôi sao, ánh sao sáng nằm giữa màu đen của đá càng trở nên nổi bật.
An Nhiên hỏi một cách thiếu chắc chắn: “Đây là… đá núi lửa?” Lưu Thiên Hoa thở dài bất lực: “Biết ngay cậu sẽ nói thế mà… Người nghiệp dư vẫn là người nghiệp dư! Nhìn thấy đá đen lại bảo đá núi lửa.” Quách Vũ Linh xem xét chiếc vòng tiên tay Lưu Thiên Hoa với vẻ hứng thú, nói: “Tôi biết! Đây là đá diopside sao đen mà mọi người hay gọi phải không? Chẳng trách ánh sáng hình ngôi sao trên đó đẹp như vậy, khúc xạ lấp lánh, kết cấu của loại đá này rất tốt đấy!” Lưu Thiên Hoa giơ ngón tay cái về phía Vũ Linh, nói: “Vẫn là chị Vũ Linh hiểu biết nhiều, không như một số người, bất kể là đá mã não đen hay đá thiên thạch đen, chỉ cần có màu đen là nghĩ ngay thành đá núi lửa.
Mà kể cả đây có là đá núi lửa thật đi chăng nữa, nó cũng chia thành rất nhiều loại khác nhau mà.” Vũ Linh búng nhẹ vào trán Lưu Thiên Hoa, nói: “Cậu đừng bắt nạt An Nhiên nữa, con gái hầu như ai chẳng thích trang sức bằng đá, thường biết ít nhiều về lĩnh vực này.
An Nhiên là con trai, không biết cũng không có gì lạ!”Lưu Thiên Hoa thì thầm vẻ bất bình: “Tại sao ai cũng thích bênh cậu ta? Cậu ta rõ ràng còn không đẹp trai bằng em, cũng không phong lưu phóng khoáng bằng em.” An Nhiên nhếch mép, cậu đã từng thấy những người tự luyến, nhưng chưa bao giờ gặp ai tự luyến đến mức độ này.
Ngay cả Quách Vũ Linh cũng không chịu được mà trưng vẻ mặt kỳ quặc khi nghe câu nói ấy.
Không thể chịu nổi việc Lưu Thiên Hoa tự thổi phồng bản thân, An Nhiên bèn ngắt lời ba hoa của đối phương, nói: “Cậu lấy chiếc vòng này ra chỉ để khoe khoang kiến thức về đá của cậu đấy à?” “Tất nhiên là không! Tôi mà nhạt nhẽo như vậy sao?” “… Xin lỗi nha, nhưng tôi thấy cậu đúng là nhạt nhẽo đấy.”Nghe An Nhiên nói, Quách Vũ Linh không nhịn được bật cười khúc khích.
Lưu Thiên Hoa kêu lên oan uổng: “Quá đáng quá! Tôi thực sự có chuyện nghiêm túc cần nói.
An Nhiên, câu tôi nói lúc trước không phải đùa đâu, khí sắc của cậu thực sự không ổn.
Không! Phải là rất không ổn mới đúng.
Đá diopside sao đen có thể ngăn chặn được tà ma, hơn nữa chiếc vòng này còn được khai quang bởi một cao nhân, đeo trên người đảm bảo sẽ được an toàn.”An Nhiên nhìn chiếc vòng đá trong tay Lưu Thiên Hoa, im lặng không nói gì.
Đúng lúc Lưu Thiên Hoa đang đoán xem có phải đối phương đã bị lời nói của mình làm cảm động đến mức không nói nên lời hay không, đồng thời định nói thêm câu gì đó để hoạt náo không khí, An Nhiên liền mở miệng nói: “Lưu Thiên Hoa, cậu lại muốn ra tay với người quen, gần đây cậu thiếu tiền đến vậy sao?”Lưu Thiên Hoa thề rằng khoảnh khắc ấy cậu ta thật sự muốn giết người.
Thấy dáng vẻ sắp ẩu đả đến nơi của cậu bạn, An Nhiên vội vàng xoa dịu: “Được rồi, đừng giận, không phải ai cũng phân biệt được mà.” Cầm lấy chiếc vòng hộ mệnh mà Lưu Thiên Hoa cực lực khuyến khích, An Nhiên bất giác nhớ lại vụ gặp ma trong nhà ban nãy.
Tuy vẫn nghi ngờ về tác dụng của chiếc vòng đá, nhưng mua về để bản thân yên tâm hơn cũng tốt, An Nhiên bèn hỏi giá.
“Đều là người quen với nhau, tôi giảm cho cậu 20%.
Giá hữu nghị 2000 tệ.” “Đắt thế!” “Không đắt đâu! Giá của đá diopside sao đen vốn cao hơn đá thiên thạch đen và đá mã não đen, mà hạt đá vừa to vừa thấy rõ hình ngôi sao như thế càng hiếm thấy.
Hơn nữa để khai quang cho chiếc vòng đá này, tôi đã phải đích thân mời một vị cao nhân giúp đỡ, vốn dĩ định mang về để bán với giá cao đấy!”Nghe Lưu Thiên Hoa nói vẻ đáng thương, An Nhiên ra chiều đã hiểu, Quách Vũ Linh cũng lại gần giải thích: “Giá đó thực ra cũng không phải đắt, mấy năm gần đây người ta chuộng đồ bằng đá, giá cả chung tăng lên không ít.
Mà kết cấu đẹp như thế này ở ngoài kia có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Cộng thêm giá khai quang nữa thì 2000 tệ coi như giá hợp lý rồi.” Thấy có người nói tốt cho mình, Lưu Thiên Hoa đột nhiên cảm động như thể “kẻ sĩ nguyện chết vì người tri kỷ”: “Đúng rồi! Đúng rồi! Việc ‘khai quang’ mà bên ngoài người ta nói, hầu hết chỉ là đi hai vòng trước bàn thờ để tượng trưng thôi.
Còn chiếc vòng này không như vậy! Nó có tác dụng thật đấy.”Nghe hai người nói, An Nhiên thực sự cảm thấy có chút động lòng.
Tuy cậu thường cười nhạo việc Lưu Thiên Hoa làm thần côn, nhưng An Nhiên vẫn tin vào con người của cậu ta.
Hơn nữa chiếc vòng này cũng rất vừa mắt An Nhiên, xung quanh cậu đúng là có xảy ra chuyện kỳ lạ thật, vì vậy An Nhiên quyết định sẽ mua nó.
“Tôi không mang theo nhiều tiền như vậy, ngày mai tôi đưa cậu được không?” “Được chứ.” Lưu Thiên Hoa đáp vẻ thoải mái, đồng thời ngăn An Nhiên đang định đeo chiếc vòng lên người, yêu cầu cậu 10 giờ tối mới được đeo.An Nhiên đầy nghi hoặc nhìn chiếc vòng trong tay, nói: “Ngay cả thời gian đeo cũng bị hạn chế à?” “Cũng không phải bắt buộc đeo đúng vào giờ đó, chỉ là nếu như không vội, cậu cứ đợi đến giờ đẹp rồi đeo đi!” Nghe vậy An Nhiên cũng không hỏi thêm nữa.
Dù sao như cậu ta nói, việc đeo vòng cũng không có gì phải vội.*** Kỹ năng của thợ khóa rất tốt, rất nhanh đã mở được khóa, còn đề xuất cho An Nhiên dùng một số loại khóa điện tử kiểu mới.
An Nhiên suy tính, từ giờ trở đi cậu sẽ phải bắt đầu cuộc sống chỉ có một mình, cũng muốn nâng cao tính an toàn, chống trộm của ngôi nhà, nên không cần suy nghĩ nhiều bèn mua lấy một bộ.
Được thêm một mối làm ăn, người thợ mở khóa vui vẻ lắp đặt khóa cửa mới với tốc độ một lần nữa khiến An Nhiên phải kinh ngạc.
Thành thật mà nói, khi đóng cửa lại, An Nhiên vẫn còn bị ám ảnh, đặc biệt là giờ đây trong ngôi nhà chỉ còn mình cậu.
Nếu không tính tầng trên, một người ở trong không gian hơn 60 mét vuông thực sự quá rộng, lạnh lẽo không có hơi người, điều này khiến An Nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn cho thuê phòng.
Càng nghĩ càng thấy ý tưởng cho thuê phòng này cũng ổn, cậu ở một mình, vốn dĩ không sử dụng hết cả căn nhà rộng như thế.
Hơn nữa có người ở chung, lỡ có gặp ma lần nữa thì còn có người chia sẻ cùng? Kể cả người đó không thể giúp ích gì, ít nhất cũng không phải sợ hãi một mình.Với động cơ không đơn giản ấy, An Nhiên quyết định sẽ cho thuê phòng.
Quay về phòng của cha, từng bức ảnh vàng ố rơi vãi trên sàn nhà.
An Nhiên căng thẳng nhìn ngó xung quanh, xác nhận không có gì bất thường mới bắt đầu thu dọn chỗ ảnh dưới đất.
Dần dần An Nhiên cũng lấy lại can đảm, sau khi xếp tất cả ảnh vào chiếc hộp gỗ, chỉ trừ bức ảnh bị xé mất một nửa, An Nhiên xem kỹ lại lần nữa.
Tuy lúc hồn ma xuất hiện, An Nhiên quá hoảng sợ chỉ biết nhanh nhanh chóng chóng chạy ra khỏi nhà, nhưng cậu vẫn nhớ rõ dáng hình nhợt nhạt mơ hồ ấy có một gương mặt giống hệt gương mặt cậu.Tổng hợp các sự kiện diễn ra trước và sau, An Nhiên nhớ lại, khi đó chuyện xảy ra đúng vào lúc cậu đang xem bức ảnh kỳ lạ này, người trong bức ảnh vừa hay lại có ngoại hình rất giống cậu, điều này rất đáng để tìm hiểu, suy ngẫm.
Liệu hồn ma xuất hiện trong nhà cậu có phải chính là vong, hồn của cậu bé trong bức ảnh hay không?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook