Dị Nhãn Phòng Đông - Anh Chủ Nhà Có Cặp Mắt Kỳ Lạ
3: Quyển 1 Bạn Cùng Phòng Giá Đáo


Sau khi đeo chiếc vòng Lưu Thiên Hoa đưa cho, An Nhiên không thấy vận khí có gì thay đổi rõ rệt.

Thay vào đó, kể từ khi nhìn thấy bóng ma cậu bé giống hệt mình, An Nhiên có cảm giác một công tắc nào đó trong cơ thể đã được bật lên.

Những ngày sau đó, An Nhiên liên tiếp nhìn thấy những thứ kỳ quái, có những thứ hình thù không khác con người là mấy, nhưng có những thứ chỉ là một bóng trắng mơ hồ, lại có những thứ còn không mang hình người! Có lúc, chúng đứng sẵn ở một vị trí nào đó, nhưng phần lớn đều đột ngột xuất hiện rồi bất ngờ biến mất.

Dù đã qua mấy ngày nhưng An Nhiên vẫn không thể quen với cuộc sống mới này.

Phải nói là, dù thời gian đã trôi qua bao lâu thì người ta cũng khó mà quen với việc “gặp ma” được.

Dù nhìn thấy bao nhiêu lần, An Nhiên vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi!*** Đầu óc còn đang suy nghĩ về những điều khó tin trải qua mấy ngày gần đây, An Nhiên bước về phía tòa nhà thương mại nơi công ty cậu làm việc, bất ngờ bị đồng nghiệp kế toán Mẫn Nhi vỗ vào vai.

“Chào buổi sáng.” Công ty mà An Nhiên làm việc có nhà máy ở đại lục, vì vậy ông chủ thường xuyên không có mặt ở Hồng Kông.

Mỗi tuần làm việc năm ngày thì có ít nhất bốn ngày công ty trong tình trạng “không người lái”.

Vừa hay đang trong giai đoạn hậu năm mới, nên thời gian đi làm của nhân viên càng “đàn hồi” hơn.Đây cũng là ưu điểm của các công ty nhỏ, mức độ tự do khá cao, không nghiêm ngặt như các công ty lớn.

Thêm nữa, vì số lượng nhân viên không nhiều nên mối quan hệ giữa các đồng nghiệp khá khăng khít, tình trạng ganh đua, mưu mô chốn công sở cũng rất ít khi xảy ra.

Công ty của An Nhiên chỉ có hơn ba mươi nhân viên, phần lớn là nhân viên nữ, có thể hình dung là âm thịnh dương suy.

Tính cả An Nhiên, toàn công ty chỉ có năm nhân viên nam.An Nhiên là người nhỏ tuổi nhất trong công ty, tính tình nhu thuận, trung thực, không bao giờ tỏ ra hung hăng nên rất được đồng nghiệp nữ trong công ty yêu quý, nói là “tam thiên sủng ái tại nhất nhân[2]” cũng không ngoa.

Trong các đồng nghiệp, người có mối quan hệ tốt nhất với An Nhiên là Mẫn Nhi, chỉ hơn cậu một tuổi.

Tuy Mẫn Nhi có hơi nhiều chuyện, nhưng không ác ý với ai bao giờ, An Nhiên thích kết bạn với một người đơn giản như vậy.

Còn cách công ty một đoạn, hai người vừa đi vừa nói chuyện, Mẫn Nhi hỏi: “Lúc trước chẳng phải cậu bảo một mình ở trong căn nhà quá rộng sao? Cậu có định cho thuê phòng không? Tôi quen một người bạn làm môi giới nhà đất ở khu phía nhà cậu, nếu muốn tôi sẽ giới thiệu cho!” “Cảm ơn chị, nhưng không cần thiết đâu, căn phòng thừa và tầng thượng em đều cho thuê cả rồi.” “Ồ! Nhanh vậy sao? Cậu đăng tin cho thuê phòng chưa được mấy ngày mà?” Thực ra, An Nhiên cũng không ngờ có thể tìm được khách thuê nhà nhanh đến vậy, chỉ có thể nói rằng do môi giới nhà đất làm việc hiệu quả, chỉ vài ngày đã cho thuê được hai căn phòng nhà An Nhiên.Thông thường, khi cho thuê nhà phố, để có được lợi nhuận cao nhất, chủ nhà thường sửa lại kết cấu trong nhà, chia thành nhiều phòng nhỏ riêng rẽ rộng khoảng 10 mét vuông, thường gọi là “căn hộ chia nhỏ”.

Nhưng An Nhiên không nỡ làm thay đổi quá nhiều ngôi nhà lưu giữ ký ức những ngày còn sống với cha, vậy nên cậu chỉ cho thuê căn phòng thừa và tầng thượng.


Cho thuê tầng thượng có nhà hợp pháp hay không, An Nhiên cũng không quan tâm.

Dù sao mọi người đều làm như thế cả, ai mà không muốn tận dụng không gian rộng của tầng thượng chứ? Cứ chờ đến lúc bị thông báo giải tán rồi tính sau!Điều thú vị là An Nhiên vẫn chưa hề nhìn thấy tướng mạo những vị khách thuê nhà của mình ra sao, vì người đến xem nhà và ký hợp đồng không phải khách thuê nhà mà là anh trai của họ.Chàng trai tên Lâm Dũng này khoảng 26, 27 tuổi, trái ngược với cái tên nghe có vẻ dũng mãnh của anh ta, Lâm Dũng là một chàng trai hiền lành, nho nhã, nói năng nhẹ nhàng, lịch sự, lại hài hước, rất nhanh chóng chiếm được cảm tình của An Nhiên.

Thậm chí khiến cậu con một như An Nhiên phải thầm cảm thấy ganh tị với hai người khách thuê nhà chưa từng biết mặt kia.

An Nhiên trước giờ luôn muốn có một người anh trai! Nhìn anh cả nhà họ Lâm, cậu biết đây là một người rất thương các em.

Không nói đâu xa, có mấy người anh trai đích thân đi tìm thuê phòng cho em trai như vậy? Ở cái đất Hồng Kông tấc đất tấc vàng này, thuê nhà là một vấn đề vô cùng nan giải! Có biết bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp ra trường đã lo bạc cả tóc, mới tích góp được một phần tiền mua nhà?Tuy chưa biết mặt hai vị khách thuê nhà, nhưng vì ấn tượng tốt với Lâm Dũng nên An Nhiên đã đồng ý cho thuê căn phòng và tầng cùng thượng.

Nhưng đối phương không biết, An Nhiên đồng ý nhanh như vậy là vì đôi mắt âm dương[3] kia đã khiến cậu rơi vào tình trạng “chim sợ cành cong”, chỉ mong nhanh chóng tìm được người ở cùng qua mỗi đêm… Lúc ký hợp đồng thuê nhà là lần thứ hai An Nhiên gặp Lâm Dũng.Lần này, Lâm Dũng không mặc trang phục thường ngày, thay vào đó là một bộ âu phục đắt tiền, dáng vẻ rõ ràng là một người thành đạt.

An Nhiên thừa nhận bản thân mình thật nông cạn, chỉ vì Lâm Dũng thay đổi trang phục mà bỗng cảm thấy anh ta có khí chất đặc biệt hẳn, phải nói là… chàng trai họ Lâm khoác trên mình bộ âu phục hàng hiệu đắt đỏ này đã khiến An Nhiên hiểu rõ thế nào là “vương bát chi khí”[4].

Vốn giỏi đoán ý người qua sắc mặt, Lâm Dũng nhanh chóng cảm nhận được sự gượng gạo của An Nhiên, bèn tìm vài câu chuyện mà cậu nghĩ An Nhiên sẽ hứng thú để làm dịu bầu không khí, trong đó nhiều câu chuyện liên quan đến hai người em trai Lâm Phong và Lâm Tuấn - hai người sẽ ở cùng nhà với An Nhiên.Khi nghe tên anh hai nhà họ Lâm, An Nhiên chợt sững người, tên họ người này giống một nam nghệ sĩ từng nổi tiếng một thời.

Thấy vẻ mặt lạ lùng của An Nhiên, Lâm Dũng cười nói: “Là chữ “Phong” với bộ “kim”, không phải chữ “Phong” trong từ “đỉnh núi”[5].

Ông nội tôi xuất thân là lính đặc chủng, có sức mạnh đáng kinh ngạc.

Ông ghét văn thích võ, mong muốn con cháu trong gia đình có người kế thừa sự nghiệp của mình, nên đã đặt tên cho thằng cháu trưởng tôi đây là Lâm Dũng.

Tiếc là tôi không thích học võ, khiến các trưởng bối trong gia đình thất vọng.

Vậy nên khi đứa cháu thứ hai ra đời, ông lại tiếp tục kiên trì đặt lên là Lâm Phong, kỳ thực cha tôi không thích cái tên này, nhưng không thay đổi được ý ông nên đành chịu”.An Nhiên muốn hỏi lần này ông nội Lâm Dũng đã đạt được ước nguyên chưa, nhưng nghĩ bụng thời đại bây giờ đã khác trước, còn có mấy người chấp nhận bỏ thời gian, công sức học võ công? Thi đại học, lấy được vài cái bằng mới là quan trọng.

Nghĩ tới cái tên Lâm Tuấn chẳng có vẻ gì là người học võ, có lẽ ông nội họ qua hai lần thất vọng nên cuối cùng cũng đã từ bỏ? Đây quả là nỗi buồn phiền đối với ông, nên An Nhiên không tiếp tục hỏi thêm nữa.Theo những gì Lâm Dũng nói, Lâm Phong là một người vô cùng trầm mặc, người không quen biết thường rất khó tiếp xúc với anh ta.

Còn cậu em út Lâm Tuấn tính tình cởi mở, có đôi chút thiếu gia nhưng bản tính không xấu.

Lâm Dũng còn nói đùa, nếu để anh ta mô tả thì cậu em út chính là một đứa “ngạo kiều[6]”.


Sau khi nghe Lâm Dũng miêu tả, thay vì ngạc nhiên bởi hai chữ “ngạo kiều” mà đối phương nói ra, An Nhiên lại càng lo lắng về cuộc sống cùng nhà sắp tới.Lúc trước, vì thấy Lâm Dũng là người rất được nên cậu đã nhanh chóng đồng ý cho thuê phòng, nhưng bây giờ nghe anh ta mô tả, tính cách hai người em trai này đều khó tiếp xúc cả? Cái cậu Lâm Phong kiệm lời thì cũng được, nhưng còn cậu chàng ngạo kiều kia… An Nhiên thực sự không muốn sống chung với một cậu thiếu gia được chiều chuộng thái quá chút nào! “Em trai tôi nhờ cậu chăm sóc nhé.” Nhìn Lâm Dũng gương mặt tươi cười, An Nhiên có cảm giác đã bước lên thuyền địch, không còn đường lui nữa rồi… “Nghe có vẻ thú vị đấy!” Sau khi nghe An Nhiên kể lại, dáng vẻ đau khổ của cậu khiến Bạn Mẫn Nhi cười không ngớt.

Thấy sự hả hê của cô bạn trước nỗi đau của mình, An Nhiên bất mãn: “Chị thấy vui chứ em thì lo muốn chết đi được.

Nghe những gì anh Lâm nói là thấy cả hai người đó đều khó tiếp xúc, rủi thay họ đã ký liền một năm hợp đồng thuê nhà rồi! Em bắt đầu thấy hối hận vì đã quyết định cho thuê phòng.” Mẫn Nhi cười khúc khích, nói: “Nhìn cậu bị cái cậu Lâm đó dọa kìa… Tôi thấy cậu lo bò trắng răng rồi đó.

Không cần biết hai người đó khó tiếp xúc đến mức nào, nhưng tôi thấy chẳng có ai mà An Nhiên cậu không thể làm quen được cả.” Câu nói này của Mẫn Nhi không phải chỉ để an ủi hay khen ngợi suông đâu.

Tuy ngoại hình của An Nhiên không quá xuất chúng, nhưng sự thanh tú nơi cậu khiến người khác rất thuận mắt, cảm giác sạch sẽ, gọn gàng, thường khiến người tiếp xúc với An Nhiên bất giác bỏ qua sự thận trọng, muốn trở nên thân thiết với cậu.

Tính tình An Nhiên lại trung thực, lễ phép, mọi người đều không thể đừng được mà yêu quý cậu như một cậu em trai hàng xóm.Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã bước vào trong tòa nhà thương mại.

Vì thời gian làm việc của công ty khá tự do, hai người đã tránh được lúc cao điểm nhất, nên không cần đợi quá lâu thang máy đã đến.

Khi cửa thang máy từ từ mở ra, An Nhiên lúc này đang nói chuyện với Mẫn Nhi, ánh mắt lướt nhanh vào trong thang máy, giọng nói của cậu bất ngờ ngưng bặt, bước chân cũng trở nên cứng đờ, đứng trước cửa thang máy không biết nên tiến vào hay lùi lại.Rõ ràng bóng đèn trong thang máy đều hoạt động bình thường, nhưng ánh sáng trong đó không hiểu sao ảm đạm hơn mọi ngày rất nhiều.

Một người đàn ông cao mảnh khảnh đứng trong góc phải thang máy, quay lưng ra phía cửa.

Cảnh tượng kỳ lạ ấy khiến người khác cảm thấy dựng tóc gáy.

Theo lý mà nói, khi thang máy xuống đến sảnh, người bên trong phải bước ra mới đúng, nhưng người này không nhúc nhích mà chỉ đứng im một góc, mặt quay vào trong.

Cộng thêm luồng khí lạnh khác thường trong thang máy và ánh đèn nhờ nhờ, An Nhiên qua mấy lần nhìn thấy ma đã có kinh nghiệm, lập tức nhận ra bản thân lại nhìn thấy mấy thứ không nên thấy.

Nếu chỉ có mình An Nhiên, cậu nhất định sẽ lùi ra ngoài, quyết không đi thang máy này.

Nhưng cậu đang đi cùng Mẫn Nhi, một chân đã lỡ bước vào thang máy, nếu bây giờ lùi lại thì đáng ngờ quá.

An Nhiên không muốn người khác biết mình có đôi mắt âm dương, cậu chỉ muốn sống một cách bình thường, không muốn bị mọi người chú ý.Ngoài An Nhiên và Mẫn Nhi, phía sau còn có hai người nữa, vậy thì… không nên lo lắng quá nhỉ? “An Nhiên, cậu sao thế?” Thấy lạ vì An Nhiên bất ngờ dừng lại, Mẫn Nhi bèn vỗ vào vai cậu.

“Không có gì.” An Nhiên lắc đầu trả lời, trong lòng ngầm cổ vũ bản thân rồi miễn cưỡng bước vào thang máy.


Vừa bước vào trong, An Nhiên ngay lập tức cảm thấy luồng khí lạnh thấu xương.

Thấy ba người còn lại cũng sởn da gà, An Nhiên biết không phải chỉ mình cậu cảm nhận được cái lạnh ấy.Mẫn Nhi lên tiếng phàn nàn: “Điều hòa trong này mở mạnh quá đấy nhỉ?” An Nhiên biết không phải do điều hòa, nhưng không thể nói với Mẫn Nhi, chỉ biết ậm ừ đáp lại, đồng thời chọn chỗ đứng cách xa hồn ma kia nhất.Công ty của An Nhiên nằm trên tầng 14 của tòa nhà, hai người đi thang máy cùng cậu bấm dừng ở tầng 18 và 23.

Trong vài phút ngắn ngủi, An Nhiên cố gắng tìm chuyện để nói với Mẫn Nhi, nhưng trong thâm tâm chỉ để ý nhìn trộm người đang quay mặt vào tường kia qua khóe mắt.

Dường như cảm thấy An Nhiên tư tưởng không tập trung, Mẫn Nhi nhanh chóng dừng câu chuyện, trong phút chốc thang máy trở nên yên tĩnh.

Đối với An Nhiên, dù chỉ là một đôi phút ngắn ngủi, nhưng cậu cảm thấy thời gian kéo dài như cả đời vậy.Cuối cùng cũng “ting” một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, An Nhiên không chờ thêm được, chỉ muốn chạy ra ngoài ngay lập tức nhưng bị Mẫn Nhi nhanh tay giữ lại, nói: “Đợi đã! vẫn chưa đến mà!” “Sao thế, không phải chúng ta ra trước sao?” An Nhiên ngẩng đầu nhìn màn hình trên thang máy, nhận ra số tầng hiển thị đang dừng ở số 7.

Người đàn ông cần lên tầng 18 ôm đầy hoài nghi nhoài nửa người ra khỏi thang máy, nhìn hành lang bên ngoài, nói: “Kỳ lạ thật, hành lang không có ai cả.” Thấy vậy, mọi người cũng không coi đó là chuyện bất thường.Dù gì cũng không có ai đứng chờ thang máy, họ bèn đóng cửa thang máy lại.

Nhưng không hiểu sao thang máy đột nhiên khựng lại trong trạng thái nửa đóng nửa mở, như thể có một vật vô hình chặn giữa hai cánh cửa.

Lúc này, An Nhiên nhận thấy người đàn ông đang quay lưng về phía mọi người bất chợt cử động! Trong phút chốc, thời gian như tua chậm lại, dưới cái nhìn kinh ngạc của An Nhiên, người đàn ông quay người lại với tốc độ chậm rãi, An Nhiên cuối cùng đã nhìn thấy tướng mạo của anh ta.

Người đàn ông có gương mặt bình thường và nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn hoàn toàn nhìn vào khoảng không.

Điều đáng sợ nhất là, từ cổ họng đến bụng của người này có một vết dao dài, da thịt bị phanh ra nhưng không hề nhìn thấy nội tạng, chỉ còn lại một khoảng trống đẫm máu.

“A…” An Nhiên điếng người vội che miệng lại, chỉ sợ không nhịn được mà nôn ra.

Sau khi quay người lại, người đàn ông đứng im tại chỗ, đôi mắt vô hồn từ từ nhìn vào An Nhiên.

Trong khi An Nhiên bị đối phương nhìn đến mức gần như tê cứng, thì bỗng “xì” một tiếng, hồn ma kinh khủng ấy đột ngột bốc cháy! Dù đã tự nhủ phải bình tĩnh và giả vờ như không nhìn thấy gì cả, nhưng An Nhiên quá sợ hãi đến mức hét lên một tiếng, đồng thời níu chặt lấy Mẫn Nhi nhanh chóng lùi sang bên.Mẫn Nhi bị An Nhiên làm cho giật mình, cô phát hiện bàn tay cậu mướt mồ hôi lạnh.

Mẫn Nhi nhìn sang, ngạc nhiên thấy An Nhiên mặt mũi trắng bệch, cả người run lên lẩy bẩy, cô nhất thời sợ hãi, nói: “An Nhiên, cậu làm sao thế? Cậu đừng có dọa tôi!” An Nhiên không còn tâm trí nào để ý đến Mẫn Nhi cũng đang hoảng sợ, cậu sợ hãi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang bị thiêu cháy, sợ rằng ngọn lửa hung dữ kia sẽ lan rộng sang mình.

Dù không cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa, nhưng cậu không dám chắc ngọn lửa này không gây hại cho con người, vẫn nên cẩn thận thì hơn.Người đàn ông chìm trong ngọn lửa nhanh chóng bị thiêu cháy hoàn toàn.

Lúc này, An Nhiên mới chú ý đến mọi người trong thang máy đều đang nhìn mình đầy nghi ngờ.

Mẫn Nhi gương mặt đầy lo âu, còn hai người đàn ông thì ngạc nhiên và e sợ như thể nhìn thấy người điên.

Thấy vậy, An Nhiên chỉ biết cười khổ, cậu biết mình vừa phản ứng như một kẻ điên, không trách được người khác nhìn mình với ánh mắt như vậy.

“An Nhiên, cậu không khỏe à? Giờ đã đỡ hơn chưa?” Mẫn Nhi nói, đồng thời dùng sức kéo cậu lại gần, nhìn An Nhiên đầy lo lắng và nghiêm trọng.


“Em xin lỗi, em không sao…” Chính vào lúc hai người đang nói chuyện, một trong hai người đàn ông chỉ về phía góc thang máy, kêu lên: “Kia là cái gì vậy!?” Nhìn về hướng anh ta chỉ, tất cả không hẹn mà nhất tề cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Ở góc thang máy, một vết đen như thể vết cháy mang hình người từ từ hiện lên trước mắt những người chứng kiến.

“An Nhiên, ban nãy có phải vì cậu nhìn thấy cái gì nên mới kéo tôi ra đúng không?” Mẫn Nhi hỏi giọng run run.

Không đáp lại câu hỏi của cô, An Nhiên sắc mặt nghiêm trọng, nói: “Ấn chuông gọi bảo vệ lên đi! Chúng ta đừng đi thang máy này nữa.” An Nhiên kéo Mẫn Nhi nhanh chóng đi ra trước, thấy vậy, hai người đàn ông cũng hoảng hốt vội vàng theo sau ra khỏi chiếc thang máy quỷ dị.Bốn người đứng chờ bảo vệ tại hành lang, nhân viên lễ tân của công ty logistics tại tầng 7 liền bước đến hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?” Nhân viên lễ tân được coi là “gương mặt” của công ty, nên thường là những cô gái trẻ xinh đẹp.

Cô gái này cũng không phải ngoại lệ, lớp trang điểm nhẹ tôn lên ưu điểm khiến cho gương mặt vốn xinh đẹp lại càng trở nên nổi bật, bộ trang phục vừa vặn cùng với đôi chân thon thả của cô khiến người khác khó lòng dời mắt.

Tiếc thay, cả bốn người còn chưa hoàn hồn nên chẳng còn tâm trạng ngắm mỹ nữ, nghe cô hỏi, họ bèn chỉ về phía thang máy.

Nhìn thấy vết cháy đen hình người, cô nhân viên lễ tân cũng giật mình hoảng hốt.

Không ngờ chiếc thang máy thường ngày vẫn dùng lại xuất hiện chuyện kỳ quái như vậy.

Hơn nữa cửa thang máy không thể đóng lại, chuyện lại xảy ra ngay tại tầng làm việc của cô.Tuy không tận mắt chứng kiến khoảnh khắc vết đen xuất hiện, nhưng cô gái vẫn cảm thấy rùng mình.

“A! Anh này, quần áo của anh bẩn rồi.” Dời mắt khỏi thang máy, nhân viên lễ tân phát hiện phía sau lưng An Nhiên có một vết màu xám đen.

An Nhiên không nhìn được sau lưng mình, Mẫn Nhi bèn giúp cậu phủi vết bẩn phía sau, nói: “Chắc lúc nãy không cẩn thận quệt vào vết cháy trong thang máy đúng không? Có lẽ nên dùng nước giặt đi sẽ sạch.” Cô lễ tân cười thân thiện, nói: “Tất nhiên là được thôi.

Mấy vị cũng vào đây ngồi một lát đi!” Nghe vậy, mọi người cảm ơn không ngớt: “Được vậy thì tốt quá!” Dáng vẻ phấn chấn cười với nhân viên lễ tân.Bốn người vui vẻ như vậy không phải vì đứng lâu đã mệt, mà chủ yếu vì chiếc thang máy nửa đóng nửa mở trước mặt gây cảm giác tối tăm, ảm đạm, không ai muốn đứng gần.

Hơn nữa, điều hòa hành lang không đủ mạnh, tuy không quá nóng, nhưng cũng đến 27, 28 độ, tất nhiên không thể mát mẻ dễ chịu như trong phòng làm việc.

Nhân viên lễ tân mở cửa công ty, sau khi chỉ cho An Nhiên nhà vệ sinh, cô liền trở về vị trí làm việc.Mẫn Nhi ngồi chờ An Nhiên ở chiếc ghế cạnh quầy lễ tân.

“Sao thế?” Một trong hai người đàn ông cảm thấy người ngồi bên vỗ vào cánh tay mình, bèn quay sang đầy nghi hoặc.

Người đàn ông bên cạnh do dự một hồi, hỏi nhỏ vẻ thiếu chắc chắn: “Khi nãy… người đó hình như không hề lại gần phía thang máy xuất hiện vết cháy đúng không?” Người kia nghe vậy giật mình lập tức nhớ kỹ lại, hai người đều đọc được trong mắt nhau một cảm xúc mang tên “sợ hãi”.

Người thanh niên tên An Nhiên ấy không những chưa hề lại gần phía thang máy xuất hiện vết đen, mà trong khoảnh khắc dấu vết ấy xuất hiện, cậu ta còn đang kéo chặt tay cô bạn để lùi ra xa, vậy thì lưng cậu ta sao có thể quệt vào vết tro được? Còn nữa, dù bạn của cậu ta đã nhanh chóng dùng tay phủi đi vết tro, nhưng hai người càng nhớ kỹ lại càng có cảm giác vết bẩn đó vốn có hình dạng một bàn tay! Đứng từ mép cửa thang máy một cánh mở, một cánh đóng, vẫn có thể nhìn thấy vết cháy hình người đáng sợ.

Hai người cảm thấy nhiệt độ xung quanh như đột ngột giảm xuống, toàn thân lạnh buốt, bèn lập tức quay đi, không dám tiếp tục nhìn cảnh tượng phía sau..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương