Đến Chết Không Thay Đổi
-
Chương 36
Phùng Kiến Vũ đem chuyện cậu cùng Lâm Hi gặp mặt nói cho Vương Thanh, tâm tình càng nói càng kích động. Anh không ngừng vỗ nhẹ lưng cậu, an ủi cậu, dùng hành động nói cho cậu biết anh đang ở đây, tâm tình của cậu bởi vì sự an ủi của anh bắt đầu từ từ bình tĩnh lại.
Phùng Kiến Vũ nói: "Thanh nhi, anh biết không? Em thật không thể không có Niệm Niệm,trong bảy năm không có anh, nó là thân nhân duy nhất của em. Khi mới nhận nuôi nó, lúc đó công việc của em đặc biệt bận bịu, nhưng mà em vẫn sẽ mỗi ngày dành thời gian ở bên cạnh nó , bởi vì em biết tuổi thơ của một đứa bé cần những thứ này, em nếu quyết định nhận nuôi nó, em chỉ muốn cho nó những thứ tốt nhất. Lần đầu tiên biết nói chuyện, lần đầu tiên chập chững biết đi, em đều ở bên cạnh nó, Niệm Niệm có thể nói là chính một tay em nuôi lớn. Ở trong mắt em nó chính là con gái em, là con gái của chúng ta. Là người nhà của chúng ta."
Vương Thanh biết, Phùng Kiến Vũ rất quan tâm Tiểu Niệm Thanh. Anh biết, trong bảy năm mình biến mất kia, may mà Tiểu Niệm Thanh ở bên cạnh bầu bạn với cậu. Anh cũng rất thích Tiểu Niệm Thanh, anh hôn lên trán cậu nói: "Đại Vũ, anh sẽ giúp em." Giống như câu nói năm đó "Anh sẽ giúp em", kiên quyết như vậy.
Một lát sau, Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ lên giường, rất lâu mới dỗ được cậu ngủ. Trong giấc mộng cậu vẫn chau mày, Vương Thanh khẽ vuốt trán cậu, anh hy vọng có thể vuốt đi tất cả những phiền não của Phùng Kiến Vũ
"Ba" Vương Thanh vừa quay đầu lại, liền thấy cửa phòng hơi mở. Tiểu Niệm Thanh mặt đầy nước mắt đứng ở cửa, gọi anh. Anh nhất thời biết, cuộc đối thoại của mình cùng Phùng Kiến Vũ Tiểu Niệm Thanh đều nghe được. Vương Thanh đi tới cửa, đem cửa nhẹ nhàng đóng lại, kéo Tiểu Niệm Thanh đi tới trên ghế sa lon trong phòng khách ngồi xuống.
Tiểu Niệm Thanh cúi đầu không nói gì, anh thở dài, trong đầu nghĩ: Đứa nhỏ này cũng có nhiều tâm sự a! Vương Thanh đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Niệm Thanh hỏi: "Niệm Niệm, ba cùng cha con nói chuyện, con có phải đã nghe hết rồi hay không a."
Tiểu Niệm Thanh ngẩng đầu lên, cặp mắt to long lanh giống Phùng Kiến Vũ lại tích đầy nước mắt, nức nở nói: "Ba, ba cùng Vũ Vũ có phải không cần con nữa hay không. Hai người đừng không cần con, con sẽ rất ngoan, rất nghe lời mà."
Anh đem Tiểu Niệm Thanh ôm vào trong ngực, vuốt ve mái tóc dài ôn nhu an ủi, "Niệm Niệm, ba cùng cha con sao lại không cần con, chẳng qua là bây giờ có một ít chuyện cần phải xử lý mới có thể tiếp tục giữ con lại bên cạnh chúng ta. Con yên tâm, ba sẽ xử lý tốt, người một nhà chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung với nhau."
Nghe được Vương Thanh cam kết, Tiểu Niệm Thanh lau lau nước mắt, xoa dịu tâm tình của mình nói: "Ba, thật ra thì con biết, con là cha nhận nuôi, rất sớm trước kia đã biết. Nhưng mà ở trong lòng con con chính là con gái của cha và ba, cho tới bây giờ con vẫn không cảm thấy không có mẹ là một chuyện phải nuối tiếc, bởi vì con cảm thấy yêu thương mà ba cùng cha cho con cũng đã đủ rồi." Tiểu Niệm Thanh chân thành nói, cũng không ngại dùng tiếng cha gọi Phùng Kiến Vũ
Vương Thanh kinh ngạc với Tiểu Niệm Thanh trưởng thành cùng hiểu chuyện, anh hỏi: "Vậy Niệm Niệm, con có muốn gặp mẹ ruột của con một lần không a?"
Tiểu Niệm Thanh lắc đầu nói: "Con không muốn gặp bà ấy. Bất quá con cũng không hận bà, bởi vì những gì bà ấy thiếu con, ba cùng cha đã bù đắp cho con rồi."
Vương Thanh đem Tiểu Niệm Thanh ôm thật chặc vào trong ngực nói: " Được, tất cả mọi chuyện đều giao cho ba giải quyết." Một khắc đó, Tiểu Niệm Thanh vô cùng an tâm. Cho dù rất nhiều năm sau, Vương Thanh không có ở đây, Tiểu Niệm Thanh vẫn nhớ rõ ràng buổi tối hôm nay, cũng sẽ nhớ, bất luận phát sinh chuyện gì, đều có ba chống đỡ.
...
Vì muốn giải quyết thật nhanh chuyện này để cho Phùng Kiến Vũ an tâm, ngày hôm sau Vương Thanh liền để cho trợ lý hẹn Lâm Hi đến phòng làm việc của anh.
Khi Lâm Hi đi vào phòng làm việc, Vương Thanh đang đứng ở trước cửa sổ sát đất. Bóng lưng của anh khiến cho Lâm Hi có cảm giác bị áp bách. Lâm Hi thấy Vương Thanh trên ti vi, cô vẫn cảm thấy người đàn ông này có loại cảm giác quân lâm thiên hạ
Vương Thanh xoay người lại, ngồi vào trước bàn, sau đó giơ tay lên tỏ ý Lâm Hi ngồi đối diện với anh. Anh lễ phép cười một tiếng nói với Lâm Hi: "Lâm tiểu thư, tôi muốn nói thẳng vào vấn đề. Tôi cùng Đại Vũ nhà tôi chắc chắn sẽ không buông tay Niệm Niệm, cô cũng không có khả năng đem Niệm Niệm từ bên cạnh chúng tôi mang đi."
Lâm Hi nói: "Vương tiên sinh, Niệm Niệm là cốt nhục của tôi, tôi muốn được cùng nó đoàn tụ là nhân chi thường tình. Tôi nghĩ Niệm Niệm cũng cần tình thương của mẹ, hai người không cảm thấy, hai người không để cho mẹ con chúng tôi đoàn tụ là rất quá đáng hay sao?"
Vương Thanh nhìn người đàn bà trước mặt, cảm thấy cô ta thật rất buồn cười. Bất quá muốn giải quyết chuyện này một cách hòa bình, Vương Thanh nhịn, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một phần hợp đồng. Anh cầm hợp đồng lên nói: "Lâm tiểu thư, tôi biết cô bây giờ là Phó chủ biên của nhà xuất bản, tôi vừa vặn biết ông chủ của cô. Sáng sớm hôm nay tôi cũng gọi điện thoại, trò chuyện với ông ấy một chút. Chỉ cần cô đáp ứng ký cái hợp đồng này, sau này cũng không cùng Đại Vũ cướp quyền nuôi dưỡng Niệm Niệm, ngày mai cô chính là chủ biên tập của nhà xuất bản." Nói xong, đem hợp đồng đẩy tới trước mặt Lâm Hi
Lâm Hi lập tức thay đổi sắc mặt, cô ao ước vị trí chủ biên này lâu rồi, nhưng mà người có bối cảnh ở nhà xuất bản quá nhiều, cô từ đầu đến cuối cũng không có thể như nguyện. Vương Thanh thấy được Trần Hi do dự, lại tiếp tục nói: "Niệm Niệm thật ra thì biết mình là Đại Vũ nhận nuôi, nhưng nó nói nó cũng không muốn thấy mẹ ruột của mình. Lâm tiểu thư, tha thứ cho tôi nói thẳng, cô cho là để cho Niệm Niệm rời khỏi Đại Vũ chính là yêu nó sao? Đại Vũ vì Niệm Niệm bỏ ra bao nhiêu, tôi không tin cô không biết. Cô nhiều năm một mực chú ý bọn họ như vậy, nhất định biết quan hệ của bọn họ tốt thế nào, cô nhẫn tâm tách hai người bọn họ ra sao?"
Lâm Hi đem mặt chôn ở trong hai tay, bả vai bắt đầu rung động, Vương Thanh biết cô khóc. Một lát sau, Lâm Hi ngẩng đầu lên, cầm bút lên ở trên hợp đồng nhanh chóng ký tên mình vào. Sau đó Lâm Hi cầm túi lên chật vật muốn đi, nhưng khi đi đến cửa cô ngừng lại hỏi: "Vương tiên sinh, sau này, tôi có thể gặp Niệm Niệm không?"
Vương Thanh suy nghĩ một chút, cười nói: "Nếu như Niệm Niệm nguyện ý."
Sau khi Lâm Hi đi, Vương Thanh nghĩ, thật ra thì Lâm Hi cũng thương yêu Niệm Niệm, lấy biểu tình thống khổ mới vừa rồi cũng có thể thấy được. Nhưng khi nhìn hợp đồng bên cạnh, Vương Thanh thở dài, trong đầu nghĩ: Nhưng mà, người đàn bà này yêu nhất vẫn là bản thân mình a!
Buổi tối Vương Thanh về đến nhà, Phùng Kiến Vũ còn đang nấu cơm, anh đi tới sau lưng ôm lấy cậu. Anh cảm thấy vừa về tới nhà, liền thấy cảnh này, những mệt mỏi của một ngày liền biến mất. Vương Thanh vùi đầu ở gáy cậu: "Đại Vũ, anh đã giải quyết xong rồi,Niệm Niệm sẽ không rời khỏi chúng ta, nó sẽ một mực ở bên cạnh chúng ta."
Phùng Kiến Vũ tắt lửa, xoay người mặt đầy kinh ngạc vui mừng nhìn Vương Thanh. Cậu biết anh sẽ xử lý tốt chuyện này, nhưng cậu không nghĩ tới anh lại nhanh như vậy. Vương Thanh cực kì thích biểu cảm của cậu, đầy mặt ôn nhu, hôn lên trán cậu, sau đó muốn hôn lên môi cậu.
"Ba, cha, hai ngươi lại tú ân ái!" Tiểu Niệm Thanh lộ ra cái đầu nhỏ, cắt đứt động tác kế tiếp của anh, Vương Thanh mặt đầy bất mãn nhìn Tiểu Niệm Thanh, Tiểu Niệm Thanh còn nói: "Ba, cha, có thể làm con gái của hai người con thật rất hạnh phúc." Sau đó chạy trở về phòng của mình. Phùng Kiến Vũ cười vui vẻ nhìn Vương Thanh nói: "Thanh nhi, anh có phát hiện không, Niệm Niệm gần đây không gọi em là Vũ Vũ nữa, mà gọi em là cha rồi. Anh nói tại sao a, nó..." Lời Phùng Kiến Vũ còn chưa nói hết, liền bị Vương Thanh dùng môi ngăn chận lời lải nhải tiếp theo của cậu
Phùng Kiến Vũ nói: "Thanh nhi, anh biết không? Em thật không thể không có Niệm Niệm,trong bảy năm không có anh, nó là thân nhân duy nhất của em. Khi mới nhận nuôi nó, lúc đó công việc của em đặc biệt bận bịu, nhưng mà em vẫn sẽ mỗi ngày dành thời gian ở bên cạnh nó , bởi vì em biết tuổi thơ của một đứa bé cần những thứ này, em nếu quyết định nhận nuôi nó, em chỉ muốn cho nó những thứ tốt nhất. Lần đầu tiên biết nói chuyện, lần đầu tiên chập chững biết đi, em đều ở bên cạnh nó, Niệm Niệm có thể nói là chính một tay em nuôi lớn. Ở trong mắt em nó chính là con gái em, là con gái của chúng ta. Là người nhà của chúng ta."
Vương Thanh biết, Phùng Kiến Vũ rất quan tâm Tiểu Niệm Thanh. Anh biết, trong bảy năm mình biến mất kia, may mà Tiểu Niệm Thanh ở bên cạnh bầu bạn với cậu. Anh cũng rất thích Tiểu Niệm Thanh, anh hôn lên trán cậu nói: "Đại Vũ, anh sẽ giúp em." Giống như câu nói năm đó "Anh sẽ giúp em", kiên quyết như vậy.
Một lát sau, Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ lên giường, rất lâu mới dỗ được cậu ngủ. Trong giấc mộng cậu vẫn chau mày, Vương Thanh khẽ vuốt trán cậu, anh hy vọng có thể vuốt đi tất cả những phiền não của Phùng Kiến Vũ
"Ba" Vương Thanh vừa quay đầu lại, liền thấy cửa phòng hơi mở. Tiểu Niệm Thanh mặt đầy nước mắt đứng ở cửa, gọi anh. Anh nhất thời biết, cuộc đối thoại của mình cùng Phùng Kiến Vũ Tiểu Niệm Thanh đều nghe được. Vương Thanh đi tới cửa, đem cửa nhẹ nhàng đóng lại, kéo Tiểu Niệm Thanh đi tới trên ghế sa lon trong phòng khách ngồi xuống.
Tiểu Niệm Thanh cúi đầu không nói gì, anh thở dài, trong đầu nghĩ: Đứa nhỏ này cũng có nhiều tâm sự a! Vương Thanh đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Niệm Thanh hỏi: "Niệm Niệm, ba cùng cha con nói chuyện, con có phải đã nghe hết rồi hay không a."
Tiểu Niệm Thanh ngẩng đầu lên, cặp mắt to long lanh giống Phùng Kiến Vũ lại tích đầy nước mắt, nức nở nói: "Ba, ba cùng Vũ Vũ có phải không cần con nữa hay không. Hai người đừng không cần con, con sẽ rất ngoan, rất nghe lời mà."
Anh đem Tiểu Niệm Thanh ôm vào trong ngực, vuốt ve mái tóc dài ôn nhu an ủi, "Niệm Niệm, ba cùng cha con sao lại không cần con, chẳng qua là bây giờ có một ít chuyện cần phải xử lý mới có thể tiếp tục giữ con lại bên cạnh chúng ta. Con yên tâm, ba sẽ xử lý tốt, người một nhà chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung với nhau."
Nghe được Vương Thanh cam kết, Tiểu Niệm Thanh lau lau nước mắt, xoa dịu tâm tình của mình nói: "Ba, thật ra thì con biết, con là cha nhận nuôi, rất sớm trước kia đã biết. Nhưng mà ở trong lòng con con chính là con gái của cha và ba, cho tới bây giờ con vẫn không cảm thấy không có mẹ là một chuyện phải nuối tiếc, bởi vì con cảm thấy yêu thương mà ba cùng cha cho con cũng đã đủ rồi." Tiểu Niệm Thanh chân thành nói, cũng không ngại dùng tiếng cha gọi Phùng Kiến Vũ
Vương Thanh kinh ngạc với Tiểu Niệm Thanh trưởng thành cùng hiểu chuyện, anh hỏi: "Vậy Niệm Niệm, con có muốn gặp mẹ ruột của con một lần không a?"
Tiểu Niệm Thanh lắc đầu nói: "Con không muốn gặp bà ấy. Bất quá con cũng không hận bà, bởi vì những gì bà ấy thiếu con, ba cùng cha đã bù đắp cho con rồi."
Vương Thanh đem Tiểu Niệm Thanh ôm thật chặc vào trong ngực nói: " Được, tất cả mọi chuyện đều giao cho ba giải quyết." Một khắc đó, Tiểu Niệm Thanh vô cùng an tâm. Cho dù rất nhiều năm sau, Vương Thanh không có ở đây, Tiểu Niệm Thanh vẫn nhớ rõ ràng buổi tối hôm nay, cũng sẽ nhớ, bất luận phát sinh chuyện gì, đều có ba chống đỡ.
...
Vì muốn giải quyết thật nhanh chuyện này để cho Phùng Kiến Vũ an tâm, ngày hôm sau Vương Thanh liền để cho trợ lý hẹn Lâm Hi đến phòng làm việc của anh.
Khi Lâm Hi đi vào phòng làm việc, Vương Thanh đang đứng ở trước cửa sổ sát đất. Bóng lưng của anh khiến cho Lâm Hi có cảm giác bị áp bách. Lâm Hi thấy Vương Thanh trên ti vi, cô vẫn cảm thấy người đàn ông này có loại cảm giác quân lâm thiên hạ
Vương Thanh xoay người lại, ngồi vào trước bàn, sau đó giơ tay lên tỏ ý Lâm Hi ngồi đối diện với anh. Anh lễ phép cười một tiếng nói với Lâm Hi: "Lâm tiểu thư, tôi muốn nói thẳng vào vấn đề. Tôi cùng Đại Vũ nhà tôi chắc chắn sẽ không buông tay Niệm Niệm, cô cũng không có khả năng đem Niệm Niệm từ bên cạnh chúng tôi mang đi."
Lâm Hi nói: "Vương tiên sinh, Niệm Niệm là cốt nhục của tôi, tôi muốn được cùng nó đoàn tụ là nhân chi thường tình. Tôi nghĩ Niệm Niệm cũng cần tình thương của mẹ, hai người không cảm thấy, hai người không để cho mẹ con chúng tôi đoàn tụ là rất quá đáng hay sao?"
Vương Thanh nhìn người đàn bà trước mặt, cảm thấy cô ta thật rất buồn cười. Bất quá muốn giải quyết chuyện này một cách hòa bình, Vương Thanh nhịn, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một phần hợp đồng. Anh cầm hợp đồng lên nói: "Lâm tiểu thư, tôi biết cô bây giờ là Phó chủ biên của nhà xuất bản, tôi vừa vặn biết ông chủ của cô. Sáng sớm hôm nay tôi cũng gọi điện thoại, trò chuyện với ông ấy một chút. Chỉ cần cô đáp ứng ký cái hợp đồng này, sau này cũng không cùng Đại Vũ cướp quyền nuôi dưỡng Niệm Niệm, ngày mai cô chính là chủ biên tập của nhà xuất bản." Nói xong, đem hợp đồng đẩy tới trước mặt Lâm Hi
Lâm Hi lập tức thay đổi sắc mặt, cô ao ước vị trí chủ biên này lâu rồi, nhưng mà người có bối cảnh ở nhà xuất bản quá nhiều, cô từ đầu đến cuối cũng không có thể như nguyện. Vương Thanh thấy được Trần Hi do dự, lại tiếp tục nói: "Niệm Niệm thật ra thì biết mình là Đại Vũ nhận nuôi, nhưng nó nói nó cũng không muốn thấy mẹ ruột của mình. Lâm tiểu thư, tha thứ cho tôi nói thẳng, cô cho là để cho Niệm Niệm rời khỏi Đại Vũ chính là yêu nó sao? Đại Vũ vì Niệm Niệm bỏ ra bao nhiêu, tôi không tin cô không biết. Cô nhiều năm một mực chú ý bọn họ như vậy, nhất định biết quan hệ của bọn họ tốt thế nào, cô nhẫn tâm tách hai người bọn họ ra sao?"
Lâm Hi đem mặt chôn ở trong hai tay, bả vai bắt đầu rung động, Vương Thanh biết cô khóc. Một lát sau, Lâm Hi ngẩng đầu lên, cầm bút lên ở trên hợp đồng nhanh chóng ký tên mình vào. Sau đó Lâm Hi cầm túi lên chật vật muốn đi, nhưng khi đi đến cửa cô ngừng lại hỏi: "Vương tiên sinh, sau này, tôi có thể gặp Niệm Niệm không?"
Vương Thanh suy nghĩ một chút, cười nói: "Nếu như Niệm Niệm nguyện ý."
Sau khi Lâm Hi đi, Vương Thanh nghĩ, thật ra thì Lâm Hi cũng thương yêu Niệm Niệm, lấy biểu tình thống khổ mới vừa rồi cũng có thể thấy được. Nhưng khi nhìn hợp đồng bên cạnh, Vương Thanh thở dài, trong đầu nghĩ: Nhưng mà, người đàn bà này yêu nhất vẫn là bản thân mình a!
Buổi tối Vương Thanh về đến nhà, Phùng Kiến Vũ còn đang nấu cơm, anh đi tới sau lưng ôm lấy cậu. Anh cảm thấy vừa về tới nhà, liền thấy cảnh này, những mệt mỏi của một ngày liền biến mất. Vương Thanh vùi đầu ở gáy cậu: "Đại Vũ, anh đã giải quyết xong rồi,Niệm Niệm sẽ không rời khỏi chúng ta, nó sẽ một mực ở bên cạnh chúng ta."
Phùng Kiến Vũ tắt lửa, xoay người mặt đầy kinh ngạc vui mừng nhìn Vương Thanh. Cậu biết anh sẽ xử lý tốt chuyện này, nhưng cậu không nghĩ tới anh lại nhanh như vậy. Vương Thanh cực kì thích biểu cảm của cậu, đầy mặt ôn nhu, hôn lên trán cậu, sau đó muốn hôn lên môi cậu.
"Ba, cha, hai ngươi lại tú ân ái!" Tiểu Niệm Thanh lộ ra cái đầu nhỏ, cắt đứt động tác kế tiếp của anh, Vương Thanh mặt đầy bất mãn nhìn Tiểu Niệm Thanh, Tiểu Niệm Thanh còn nói: "Ba, cha, có thể làm con gái của hai người con thật rất hạnh phúc." Sau đó chạy trở về phòng của mình. Phùng Kiến Vũ cười vui vẻ nhìn Vương Thanh nói: "Thanh nhi, anh có phát hiện không, Niệm Niệm gần đây không gọi em là Vũ Vũ nữa, mà gọi em là cha rồi. Anh nói tại sao a, nó..." Lời Phùng Kiến Vũ còn chưa nói hết, liền bị Vương Thanh dùng môi ngăn chận lời lải nhải tiếp theo của cậu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook