Nếu như cuộc sống có thể yên bình trôi qua như vậy, Phùng Kiến Vũ cảm thấy đời này cũng không có gì để tiếc nuối nữa. Nhưng mà, mọi chuyện trên thế giới này luôn không như mong muốn, luôn có một vài người muốn đến nhiễu loạn cuộc sống yên tĩnh của ngươi.

Ngày đó, Phùng Kiến Vũ kết thúc thu hình chương trình, lái xe về nhà. Xe vừa đỗ ở dưới lầu, Phùng Kiến Vũ thấy một người đàn bà quần áo thời trang hoa lệ đeo kính râm đứng ở dưới lầu, giống như là đang chờ người nào đó. Phùng Kiến Vũ mới vừa xuống xe, người đàn bà kia tháo kính râm xuống, đi về phía cậu nói: "Phùng tiên sinh, có thì giờ rãnh không? Có thể nói một chút không?"

Phùng Kiến Vũ cho là ký giả của tạp chí nào đó lại tới nói phỏng vấn, cho nên lễ phép cười một tiếng, nói: " Xin lỗi, bây giờ tôi đã tan việc, có chuyện gì, ngày mai tìm trợ lý của tôi nói được không? Hoặc là cô có thể đem kế hoạch công việc gửi đến mail của tôi, tôi nhất định sẽ xem." Nói xong, Phùng Kiến Vũ muốn đi vào trong nhà.

Người đàn bà kia hướng bóng lưng cậu hô, "Phùng Kiến Vũ, tôi không phải tới cùng anh bàn công việc, tôi là tới cùng anh nói một chút về chuyện của Niệm Niệm."

Nghe được lời của người đàn bà kia cậu kinh ngạc quay đầu, nhìn chằm chằm cô ta. Mặc dù bây giờ mọi người đều biết, Phùng Kiến Vũ có một đứa con gái nhưng Vương Thanh cùng cậu không hy vọng bởi vì hai người là người của công chúng mà ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của Tiểu Niệm Thanh

Cho nên, hai người đối với chuyện của Tiểu Niệm Thanh luôn giữ bí mật tuyệt đối. Nhưng người đàn bà này thậm chí ngay cả nhũ danh của Tiểu Niệm Thanh cũng biết, có thể thấy cô ta không đơn giản. Nhưng mà, người đàn bà này biết mọi chuyện về Tiểu Niệm Thanh, lại không có yêu sách gì, cái này làm cho Phùng Kiến Vũ không khỏi hoài nghi dụng ý của cô ta

Phùng Kiến Vũ đi tới bên cạnh người đàn bà kia nói: "Đi thôi, trước tiểu khu của chúng tôi có tiệm cà phê, chúng ta đến đó nói chuyện một chút đi, đứng ở chỗ này không tiện."

Trong tiệm cà phê, Phùng Kiến Vũ cùng người đàn bà kia ngồi đối mặt. Người đàn bà kia có chút khẩn trương xoa xoa tay, mở miệng trước, "Phùng tiên sinh, xin chào, tôi tên Lâm Hi. Tôi,tôi là mẹ ruột của Niệm Niệm."

Phùng Kiến Vũ mặt đầy khiếp sợ nhìn Lâm Hi, cậu chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, cậu gặp được mẹ ruột của Tiểu Niệm Thanh. Phùng Kiến Vũ vẫn cho rằng, một người có thể nhẫn tâm đem cốt nhục thân sinh vứt bỏ, sẽ không bao giờ xuất hiện lại.

Lâm Hi mặt đầy tự trách nhìn Phùng Kiến Vũ nói: "Phùng tiên sinh,lúc tôi mang thai Niệm Niệm, vừa mới tốt nghiệp đại học. Bởi vì công việc, chúng tôi chia tay nhau bạn trai tôi trở về nhà của hắn. Khi đó tôi cũng không muốn phá bỏ đứa bé, tôi cảm thấy đó cũng là một sinh mạng, nhưng mà tôi lại không có năng lực nuôi nấng nó. Cho nên sau khi sinh hạ sinh nó, tôi liền đem nó bỏ ở trước cửa cô nhi viện, tôi hy vọng có một gia đình nào tốt nhận nuôi nó."

Phùng Kiến Vũ mặt đầy lạnh nhạt nhìn Lâm Hi, "Cô làm sao biết, Niệm Niệm là tôi nhận nuôi."

Khóe mắt Lâm Hi ửng đỏ, "Thật ra thì lúc anh nhận nuôi Niệm Niệm, tôi đứng trước cửa cô nhi viện nhìn thấy. Sau đó, tôi vẫn chú ý tin tức của anh, tôi cũng thường xuyên len lén đến trường học của Niệm Niệm nhìn nó. Phùng tiên sinh, tôi thật rất cảm ơn anh đem Niệm Niệm nuôi dưỡng khả ái như vậy. Những năm này, tôi vẫn không có xuất hiện, là bởi vì tôi sợ tôi không có cách nào cho Niệm Niệm một cuộc sống thật tốt. Nhưng mà hai ngày trước, tôi thấy được tin tức anh cùng Vương tiên sinh kết hôn, cộng thêm tôi bây giờ điều kiện kinh tế cũng khá, có năng lực cho Niệm Niệm một tương lai thật tốt. Cho nên, tôi hy vọng anh có thể đem Niệm Niệm trả lại cho tôi, tôi nhất định sẽ chiếu cố nó thật tốt, đem những năm thiếu nợ nó, cũng bù đắp lại."

Phùng Kiến Vũ hướng về phía Lâm Hi giễu cợt cười nói: "Đừng kiếm cớ biện minh cho việc cô vứt bỏ Niệm Niệm, cô sợ không có cách nào hảo hảo nuôi dưỡng nó, nên liền có thể vứt bỏ nó sao?Cô chẳng qua là đang vì bản thân mình mà kiếm cớ. Bồi thường, cô cảm thấy Niệm Niệm thiếu vắng tình thương của mẹ mười mấy năm qua thì cô có thể tùy tiện bù đắp lại sao? Lâm tiểu thư, tôi không hiểu, cô không sợ tôi là một người xấu sao? Cô không sợ sau khi tôi nhận nuôi Niệm Niệm sẽ ngược đãi nó sao? Cô cũng không lo lắng một chút về Niệm Niệm sao? Làm một người mẹ, có thể đối với cốt nhục thân sinh của mình tới mức này, cô thật là nhẫn tâm."

Lâm Hi lúc này đã là nước mắt ràn rụa,  run rẩy giải thích: "Tôi không phải không nghĩ đến, nhưng mà tôi không có cách nào khác a! Huống chi, huống chi tôi thấy anh trên ti vi, tôi biết anh là người tốt, tôi biết anh nhất định sẽ chiếu cố thật tốt Niệm Niệm. Phùng tiên sinh, cầu xin anh, đem Niệm Niệm trả lại cho tôi đi!"

Phùng Kiến Vũ nhìn người đàn bà trước mặt khóc đến lê hoa đái vũ, trong lòng vì Tiểu Niệm Thanh có một người mẹ như vậy nên cảm thấy đau lòng, đối với loại người vứt bỏ cốt nhục của mình, cậu cảm thấy chẳng đáng để nói chuyện tiếp nữa

Phùng Kiến Vũ kéo ghế ra, đứng lên, trên cao nhìn xuống Lâm Hi, "Thứ nhất, Niệm Niệm không phải đồ vật không thể cho đi rồi mượn lại. Thứ hai, tôi tân tân khổ khổ dưỡng dục Niệm Niệm hơn mười năm, cô cho là tôi sẽ yên tâm đem nó giao cho một người mẹ vô trách nhiệm như cô sao? Thứ ba, tôi cần không biết cô lấy tâm tình gì, lấy lí do vĩ đại gì để đến đòi lại Niệm Niệm, tôi nói cho cô biết, tôi cũng sẽ không đồng ý! Còn nữa, Niệm Niệm là người nhà của tôi, vĩnh viễn đều là như vậy. Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ người nào đến tổn thương người nhà của tôi."

Lâm Hi thấy cậu quyết tuyệt như vậy, nhất thời cũng đổi sắc mặt.Cô ta lau nước mắt trên mặt, nói: "Nếu Phùng tiên sinh không để cho tôi làm tròn tâm nguyện làm mẹ của tôi, vậy tôi cũng đành nhờ đến pháp luật can thiệp vậy "

Phùng Kiến Vũ thấy người đàn bà này rốt cuộc lộ ra khuôn mặt thật, cũng không tiếp tục dùng chiêu bài tình cảm nữa, cũng hung hãn nói với cô ta: " Được a, tôi phụng bồi tới cùng."

Buổi tối, Vương Thanh trở về nhà, đi sang phòng Tiểu Niệm Thanh trước, thấy được nha đầu kia đã ngủ. Sau đó, Vương Thanh mới trở lại phòng của anh và cậu

Trong phòng chỉ mở một cái đèn ngủ nho nhỏ, Vương Thanh còn tưởng rằng Phùng Kiến Vũ đã ngủ, anh còn thấy rất kì quái vì cậu thường sẽ chờ anh về nhà mới ngủ. Anh mới vừa muốn mở đèn trong phòng, thay quần áo, liền bị cậu lên tiếng ngăn cản, "Thanh nhi, đừng mở đèn."

Lúc này, Vương Thanh mới biết cậu căn bản không có ngủ mà là ngồi ở bên bệ cửa sổ. Anh đi tới nhìn cậu co rúc ở trên bệ cửa sổ, trong đầu nghĩ nhất định là chuyện gì xảy ra. Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ ôm vào trong ngực, hỏi: "Đại Vũ, thế nào? Có phải lại nghe được những lời khó nghe gì rồi hay không a."Cậu lắc đầu đem mặt chôn ở trong ngực Vương Thanh. Lúc này cậu cảm giác mình bất lực, cậu rất cần một người để dựa vào, cậu đặc biệt cảm thấy may mắn lúc này Vương Thanh ở bên cạnh cậu, cho cậu lời nói ấm áp, cho cậu một lồng ngực mạnh mẽ. Phùng Kiến Vũ thanh âm buồn rầu, "Thanh nhi, mẹ ruột Niệm Niệm đến tìm lại nó. Nhưng mà, Thanh nhi, em không thể không có Niệm Niệm."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương