Cuối cùng, động tĩnh bên hồ bơi cũng thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng khách. Diệp Trấn Ninh và Diệp đại thiếu gia vội vàng chạy tới, cùng đến còn có cả vị đại thiếu gia nhà họ Bùi - Bùi Minh Hàm.

"Dừng tay!"

Giọng nói của Diệp Trấn Ninh vang vọng khắp hồ bơi.

Diệp đại thiếu gia Diệp Vĩnh Thần cũng chẳng còn tâm trí đâu mà gây sự với Diệp Ninh Uyển nữa, vội vàng nhảy xuống nước vớt cô em gái bảo bối của mình lên.

Khi được vớt lên khỏi hồ bơi, Diệp Nhược Hâm đã thoi thóp, bụng cô ta căng phồng, miệng không ngừng trào ra những ngụm nước, trông như một đài phun nước tí hon. Xấu hổ hơn nữa là cô ta chỉ mặc độc một bộ đồ lót trắng mỏng manh, để lộ thân hình đầy đặn... ừm, phần dưới cơ thể thì... lộ ra cả... màu đen...

Vẻ mặt Bùi Minh Hàm tối sầm lại, anh vội vàng bước tới định che chắn cho Diệp Nhược Hâm.

"Mau đưa cô ấy về phòng!"

Diệp Vĩnh Thần lo lắng cho tính mạng của em gái hơn, anh ta nhất quyết phải sơ cứu ngay lập tức. Hai người đàn ông bắt đầu tranh cãi.

Cuối cùng, Diệp Vĩnh Thần không nhịn được nữa, tung một cú đ.ấ.m vào Bùi Minh Hàm. Trước mặt bao nhiêu người, Bùi Minh Hàm tất nhiên không thể đánh nhau, anh ta tức giận quay người rời khỏi nhà họ Diệp.

Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Diệp Ninh Uyển dâng lên một nụ cười lạnh lẽo.

"Thấy chưa, nhà họ Diệp cũng chẳng phải cổ hủ đến thế, chỉ là xem đối tượng là ai thôi."

Dù sao thì Diệp Nhược Hâm là bảo bối, còn cô chỉ là ngọn cỏ ven đường.

Cuối cùng, Diệp Nhược Hâm cũng phun ra ngụm nước cuối cùng, cô ta lật người, nằm sấp trên mặt đất ho sặc sụa. Gương mặt tái nhợt, vừa nhìn thấy Diệp Ninh Uyển, cô ta đã hét lên kinh hãi, vội vã chui vào lòng Diệp Vĩnh Thần.

"Anh! Anh! Cứu em! Người này muốn g.i.ế.c em! Chính cô ta đã đẩy em xuống hồ bơi!"



Diệp Vĩnh Thần ôm chặt Diệp Nhược Hâm trong lòng, ngẩng đầu nhìn Diệp Ninh Uyển với ánh mắt hung dữ. Nếu ánh mắt có thể hóa thành d.a.o găm, chắc giờ này Diệp Ninh Uyển đã bị ngàn vạn nhát d.a.o đ.â.m chết!

"Cô là ai? Dám cả gan xông vào nhà họ Diệp tôi ra tay độc ác! Quản gia! Báo cảnh sát! Bắt cô ta lại cho tôi!"

Diệp Ninh Uyển đã quá quen với ánh mắt căm thù của Diệp Vĩnh Thần, cô khẽ cười khẩy.

"Tôi mới đi có mấy năm mà mọi người đã không nhận ra tôi rồi sao? Vậy thì Diệp tổng gọi tôi về đây làm gì?"

Diệp Vĩnh Thần lúc này mới sực tỉnh.

"Cô... Cô là Diệp Ninh Uyển!"

Gương mặt tái nhợt của Diệp Nhược Hâm cũng thoáng chút kinh ngạc.

Cô ta siết chặt nắm tay, nhanh chóng che giấu sự kinh ngạc đó, thay vào đó là những tiếng nức nở nghẹn ngào.

"Uyển Uyển, em biết chị hận em, chị nghĩ rằng em đã cướp đi tất cả của chị, nhưng em thật sự không có, em không đến để cướp nhà của chị, em đến để gia nhập gia đình này! Chị không thể đối xử công bằng với em một chút sao!"

Diệp Ninh Uyển quay đầu liếc nhìn Diệp Nhược Hâm, lạnh lùng cảnh cáo.

"Đã không c.h.ế.t thì đừng vội khóc tang cho mình!"

"Diệp Ninh Uyển! Cô im miệng cho tôi!"

Diệp Chấn Ninh không nhịn được nữa, xông lên định cho Diệp Ninh Uyển một cái tát.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương