Đề Yêu Quỷ Dị Lục
4: Cô Gái Bí Ẩn


Diệp Sơ Cửu nhìn vào trong nhà với chiếc đèn pin phát ra ánh sáng rực rỡ.

Hắn nhìn lên trần nhà, trên trần treo những chiếc quạt trần kiểu cũ và đèn chùm, trên đó còn có thòng lọng, đèn chùm ở hai phòng còn lại cũng có thòng lọng, người của Hứa gia đều bị treo cổ trên thòng lọng.Diệp Sơ Cửu xé một chiếc thòng lọng có mùi hôi thối, và phát hiện ra rằng đó không phải là một sợi dây thừng bình thường, đó là dây gai dầu, được ngâm trong dầu tung, bên trong còn có những sợi dây sắt rất mỏng, tất cả đều nhằm mục đích trấn áp ma quỷ.

Có vẻ như cái chết của họ Hứa rất kỳ lạ và vị trí cái chết của họ dường như...!giống như một trận pháp.Diệp Sơ Cửu trầm tư nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt vô định, ngoài cửa sổ mờ mịt ánh trăng chiếu vào.Đột nhiên, trong hành lang có bóng người chuyển động và tiếng bước chân nhẹ nhàng."Đêm nay sao lại có người tới đây?" Diệp Sơ Cửu vô thức cau mày, trốn trên ban công, kéo rèm xuống che đi bóng của chính mình."Hả? Cửa mở rồi, vậy thì không cần làm phiền anh." Một giọng nói non nớt của một cô gái từ ngoài cửa truyền vào.Xuyên qua khe hở, Diệp Sơ Cửu phát hiện một cô gái mặc áo vest đen, váy ngắn màu đen khoe đôi chân thon dài trắng nõn, trên tay cầm một chiếc ô lớn màu đen và một cuốn sổ, nhưng tầm nhìn của hắn bị mờ nên không thể nhìn rõ mặt cô gái.

Tuy nhiên, dựa vào chiều cao và giọng nói non nớt của cô gái, có thể phán đoán rằng tuổi của cô gái chắc cũng không lớn lắm, ước chừng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, trên vai trái của cô gái có một con mèo đen.

Con ngươi sáng như ngọc bích.

Lúc này, cô gái lấy ra một cuốn sổ màu đen, nhìn trái nhìn phải trong phòng, vẻ mặt nghiêm túc.Cô ấy cắn một cây bút gel ở khóe miệng và tự nhủ: “Nạn nhân nhà họ Hứa gồm bảy người, đó là cha mẹ của Hứa Trung Bình, bản thân Hứa Trung Bình, vợ và ba đứa con của anh ta.


Tòa nhà này nằm ở phía tây, là kim toạ, tầng bốn cũng là kim tọa, bản thân gia chủ Hứa Trung Bình sinh vào năm Ất Mão, mang mệnh mộc, kim lại khắc mộc, đối với anh ta đây là chỗ không tốt, khó trách anh ta sẽ gặp tai họa sát thân.

Bảy thành viên trong gia đình này đã bị treo cổ.

Hứa Trung Bình và vợ anh ta chết trong phòng khách, cha mẹ anh ta chết ở phòng khách phía đông, và ba người con chết ở phòng khách phía tây.

Bảy người......Thất Tinh, nhưng ở đây lại có một loại đảo ngược.

, tức là ngược lại, ừm....đây là Bắc Đẩu Thất Tinh đảo ngược.

Một trận pháp luyện quỷ tàn độc."Cô gái cầm bút gel viết và vẽ vào sổ, dừng lại, nhìn chằm chằm vào lịch trên tường, nhéo ngón tay và nói: “Thời điểm chết là ngày 24 tháng 1 năm 2016, Ất Mùi, , Kỉ Sửu, Ất Tỵ.


Tất cả đều xấu.

Chẳng trách hung thủ nhất quyết chọn ngày này để giết người, chẳng lẽ thật sự là để luyện quỷ? Nếu thuần túy là luyện quỷ, tử vi Hứa gia sẽ không trùng khớp, cũng không có số thuần âm , mà thủ đoạn lại tàn nhẫn, độc ác như vậy.

Người này có ác ý gì với Hứa gia không? Căn phòng này bố trí rõ ràng là một sát trận, một chiếc kéo đẫm máu cắm xiên vào góc phòng phía tây, ác linh đi thẳng vào phòng khách, đây là trận pháp vảy vảy để giữ ma quỷ sống yên, trên sàn nhà có sơn phù giết chóc, dùng để ổn định linh hồn, bên trong thòng lọng có dây sắt, sắt không thấm âm dương, cũng dùng để trấn linh, ở phòng khách phía đông......"Cô gái vô cùng thích thú đi lại quanh phòng, thỉnh thoảng ngồi xổm xuống kiểm tra, hoặc tò mò mở sàn nhà, không hề sợ hãi mà lại vô cùng thích thú.Diệp Sở Cửu trợn to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, cô gái này là ai, nàng lại biết nhiều thứ như vậy.

Ngay cả bản thân Diệp Sơ Cửu cũng có thể không minh bạch như cô gái này, dù sao hắn cũng không phải là đạo sĩ chuyên bắt ma, hắn vẫn chuyên tâm tu luyện.“Hướng cửa sổ này hình như cũng không đúng, bên ngoài đối diện với tháp viễn thông, đã phạm phải Bạch Hổ......”Cô gái đi đến bên cửa sổ, tự lẩm bẩm, Diệp Sơ Cửu đang ở trên ban công, cách cô gái chưa đầy hai mét, đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng như hoa mẫu đơn trên cơ thể cô gái.Meo--Đột nhiên, con mèo đen trên vai cô gái phát ra một tiếng kêu, xuyên qua màng nhĩ như một ngọn giáo, rất đinh tai, cô gái cầm một chiếc ô màu đen đâm vào kính, xuyên qua cơ thể Diệp Sơ Cửu.Cô bé này hình như đã nhận ra hắn từ lâu rồi, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh, cố giả vờ như không biết gì về sự tồn tại của hắn và bất ngờ ra đòn đánh lén.Thật là một cô bé xảo quyệt.Diệp Sơ Cửu búng ngón tay gõ nhẹ vào chiếc ô đen, sau đó hắn tát con mèo đen đang bay về phía mình.“Meo…”Con mèo đen hét lên rồi nhảy dựng lên như bị lửa đốt, run rẩy vì sợ hãi.Chiếc ô đen trong tay cô gái bị Diệp Sở Cửu làm cho dao động, ngón tay cầm chiếc ô đen tê dại, cô xoa xoa cánh tay mình một cách đau đớn, chửi bới: “Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào tệ hại như anh, lại ra tay đánh phụ nữ, đồ ngốc!""Này, chẳng phải là cô ra tay trước à?" Diệp Sơ Cửu nhún vai.“Nhưng người ta là con gái!” Cô gái cúi đầu, vẻ mặt đáng thương."Vậy......cô không sao chứ!"Ngay khi Diệp Sơ Cửu đang đến gần, cô gái phát ra một tiếng cười nham hiểm, những ngón tay thon dài nắm lấy ba lưỡi dao ngắn, phát ra ánh sáng ảm đạm và bắn về phía gò má của Diệp Sơ Cửu với một tiếng rít."Ngươi!"Diệp Sở Cửu lùi về sau một bước, muốn tránh đi ba con dao ngắn, nhưng một con dao ngắn lại cắt đứt ống tay áo của hắn, để lại trên cánh tay hắn một vệt máu dài hẹp."Chưa ai nói với anh rằng những cô gái xinh đẹp như tôi thường là kẻ dối trá sao?"Cô gái mỉm cười đắc thắng, búng ngón tay, hất nhẹ mái tóc đen dài, để lộ đôi má thanh tú và có chút non nớt.Với khuôn mặt trắng nõn, chiếc cằm nhọn, đôi mắt như nước mùa thu, như màn đêm, cái miệng nhỏ bĩu ra, vẻ mặt nhăn nhó có một vẻ xảo quyệt và tinh nghịch khó tả."Nếu ta là hung thủ, ngươi sẽ chết." Diệp Sơ Cửu tức giận nói, rất khó chịu.Không biết vì sao, nhìn thấy bộ mặt này, Diệp Sở Cửu bẩm sinh liền có một loại cảm giác chán ghét."Thật không may là anh không phải hung thủ?""Làm sao cô biết điều đó?"“Thủ phạm thực sự trong vụ án này chắc chắn không phải là người bị cảnh sát bắt.

Theo hồ sơ của tôi, thủ phạm thực sự phải khoảng bốn mươi tuổi, là nam giới, sống một mình, không có công việc cố định nhưng có thân phận nhất định, rất quen thuộc với mọi người ở khu vực này, cao hơn 1m8, tính cách điềm tĩnh, độc ác và xảo quyệt.

""Làm sao cô biết nhiều như vậy?" Diệp Sơ Cửu kinh ngạc hỏi."Đó là bởi vì bổn tiểu thư là thiên hạ vô song, cực kỳ thông minh, nhan sắc vô địch.


Nhưng anh là ai và mục đích đến đây là gì?""Cô không thấy đạo bào trên người ta sao? Ta là đạo sĩ, buổi sáng ta xử lý thi thể Hứa gia, phát hiện nguyên nhân cái chết của Hứa gia có chút kỳ lạ nên tới điều tra.".

Còn cô thì sao, cô bé?”Diệp Sơ Cửu tức giận nói, xé một mảnh vải trên rèm để băng bó vết thương trên cánh tay hắn, cũng may vết thương không sâu lắm, chỉ là vết sẹo nông, ngày mai sẽ lành."Ồ, hóa ra là một tên đạo sĩ thúi.

Bổn tiểu thư đây, là Hạ Hâm Thần (ý nghĩa tên Hâm thần này là hâm mộ, ngưỡng mộ thần linh ý, mặc dù tên nghe ko xuôi tai lắm ^^) , thuộc văn phòng điều tra siêu nhiên của Hạ gia ở Thẩm Thành, ahem...!Anh nên gọi tôi là Đại tiểu thư.""Hạ Nhất Phàm với cô là gì? Chẳng lẽ cô là em gái Hạ Nhất Phàm?" Diệp Sơ Cửu cau mày.Hạ Nhất Phàm, phó giám đốc Văn phòng Quản lý Quái vật Thần Thành, chỉ lớn hơn Diệp Sơ Cửu một chút, đã giữ chức vụ cao và tu vi khá sâu.Nói chung, nếu Diệp Sơ Cửu bắt được quái vật thì sẽ giao cho Văn phòng Quản lý Quái vật, ví dụ như yêu hoa cũng nằm trong danh sách khen thưởng của Văn phòng Quản lý Quái vật, riêng phần thưởng đã là 500.000.Nhưng cái này nằm trong danh sách, quái vật cấp thấp không có giá trị gì, đương nhiên quái vật lớn hay quái vật vua lại là chuyện khác.“Anh biết anh trai tôi à?”"Ở Thẩm Thành ai mà không biết anh trai cô, cục phó cục quản lý quái vật, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, đẹp trai, máu lạnh tàn nhẫn, giết chết vô số quái vật.

"Diệp Sơ Cửu hiểu tại sao cô bé này lại biết nhiều về đạo thuật hơn mình, hóa ra cô ấy xuất thân từ một gia đình nổi tiếng."Đồ ngốc nhà anh, ca ca của tôi vốn không phải như anh nói.

So với ca ca của tôi, anh là tên đạo sĩ thúi, chỉ được đến thế là cùng......tên khốn kiếp đánh phụ nữ...!Tội nghiệp cho A Li, anh đã làm nó bị thương."Hạ Hâm Thần duỗi ngón tay út mảnh khảnh ra, chớp đôi mắt to sáng đầy khinh thường, sự mỉa mai không thể nào rõ ràng hơn.Mẹ kiếp, ngươi thật sự cho rằng không thể đánh bại ca ca của ngươi sao? Ta không muốn cùng một tiểu nữ hài tranh luận.Diệp Sơ Cửu hung dữ trừng mắt nhìn Hạ Hâm Thần, nhìn thấy ánh mắt không thiện cảm của Diệp Sơ Cửu với ý định giết người, con mèo đen sợ hãi co rúm lại trong vòng tay của Hạ Hâm Thần và ép nó vào ngực cô......điều đó cũng thật tuyệt.Diệp Sơ Cửu vô thức nuốt khan, lắc đầu, hắn là người tu luyện, cho nên hắn không thể suy nghĩ theo hướng lệch lạc như vậy."Này, còn anh thì sao, đạo sĩ thúi, anh tên là gì? Tôi đã kiểm tra mọi thứ ở đây." Nhìn thấy Diệp Sơ Cửu đang mò mẫm trong phòng, Hạ Hâm Thần cũng đi theo Diệp Sơ Cửu."Ta tên là Diệp Sơ Cửu, xin cô tôn trọng ta một chút.

Cái này ta ngược lại nên hỏi cô mới đúng, vì sao cô ban đêm một mình tới đây điều tra?"Diệp Sơ Cửu quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Hạ Hâm Thần."Diệp Sơ Cửu, tôi muốn anh chăm sóc tôi, tôi thích điều tra các sự kiện siêu nhiên, hơn nữa, có người đã giao việc này cho Viện điều tra siêu nhiên Hạ gia chúng tôi." Hạ Hâm Thần trợn mắt nhìn Diệp Sơ Cửu."Có người? Vậy ai đã giao phó việc này cho các người?""Tôi được Viện nghiên cứu siêu nhiên thuộc Cục tôn giáo ủy thác.

Chỉ có Hạ gia chúng tôi mới có thể nhận được công việc từ Viện nghiên cứu siêu nhiên.


Đạo sĩ cấp thấp như anh hoàn toàn không có tư cách như vậy."Diệp Sơ Cửu hừ lạnh một tiếng.Bất quá Hạ gia quả thực rất hùng mạnh, còn rất nổi tiếng ở Thẩm Thành, nghe nói lão nhân gia Hạ đã bước vào Huyền Phúc Cảnh tam giai, rất có khả năng sẽ tiến xa hơn.Hả? Bức tranh con ngựa này có gì đó không đúng, có gì đó không ổn.Diệp Sơ Cửu khoanh tay và đứng trước bức tranh tám con chiến mã."Anh đang nhìn cái gì? Ở đây tôi đều xem qua hết rồi, bố cục rất rõ ràng, hẳn là một loại luyện quỷ thuật."“Không, tôi thấy vị trí treo bức tranh Bát Mã không đúng.

Bức tường này là bức tường TV, bức tranh Bát Mã nên treo trên những bức tường khác.

Nếu là Bắc Đẩu Thất Tinh nghịch đảo theo những gì cô nói, thì hướng tôi và cô đang đối mặt phải là phía đông, chính là bức tường này.

Có vẻ như hung thủ đã cố ý khiến người quá cố phải đối mặt với Bát Mã với cảm giác khoe khoang và trút giận.

Vậy cô còn cho rằng Bát Mã là kỳ quái sao?""Có vẻ như cũng có chút ý nghĩa."Diệp Sơ Cửu đi tới, lấy bức tranh Bát Mã trên tường xuống, máu chảy kinh người, trên tường có vài dòng chữ lớn: “ Hứa Thành Minh, mày là kẻ phản bội thông đồng với bọn cướp biển nhật bản giết chết mười ba người nhà tao vào bảy mươi lăm năm trước, thậm chí cả em gái chín tuổi của tao cũng bị làm nhục! Súc sinh! Mối thù này không thể tha thứ.

Kiếp này tao sẽ giết cha mẹ vợ con bảy người nhà mày để báo thù cho gia đình tao! Luật trời rõ ràng, quả báo thích đáng! Hahaha..….….”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương