Đề Yêu Quỷ Dị Lục
-
3: Xác Chết Kỳ Lạ
"Nhìn kìa, Sơ Cửu..." Diệp Sơ Cửu tiến lên kiểm tra thì phát hiện cậu bé có nước da ngăm đen, trên cổ có vết thắt cổ màu đen, miệng há ra và răng chìa ra như răng nanh , với dòng nước màu vàng có mùi hôi thối chảy ra từ miệng và có một lỗ nhỏ giữa hai lông mày. "Có rất nhiều oán khí, giữa hai lông mày có một cái lỗ nhỏ, hẳn đây là một loại thuật luyện quỷ." Diệp Sơ Cửu nhíu mày, trong lòng thầm nói, hiếm khi hắn nhìn thấy một thi thể đầy oán niệm như vậy, thi thể đã biến dạng như quái vật. "Một xác chết với quá nhiều oán hận rất dễ biến thành thây ma.
" Diệp Sơ Cửu nói. "Thây ma? Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Vương Thanh không dám nhìn về phía trước, run giọng hỏi.
"Loại tình huống này, nên lập tức hỏa táng!" Trương Hải Chí trầm giọng nói. "Vậy chúng ta thử lại đi!" Vương Thanh đã tình nguyện cùng các nhân viên của nhà tang lễ dũng cảm di chuyển thi thể của cậu bé, nhưng cơ thể nặng như chì.
Hai cảnh sát hỗ trợ cũng đến để giúp đỡ, nhưng vô ích.
Đột nhiên, năm người họ đã tái nhợt vì sợ hãi, thở gấp và cảm thấy mồ hôi lạnh khắp người. Vương Thanh vẻ mặt chua xót nói: "Trương đạo trưởng! Thi thể này quá quỷ dị." "Ân oán nặng, thi thể nặng, bọn họ chết chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác sao?" Trương Hải Chí trầm giọng nói. "Nhưng nghi phạm hình sự đã bị bắt, anh ta đã tự mình thừa nhận rằng anh ta đã giết cả bảy thành viên của gia đình họ Hứa." Vương Thanh vội vàng nói. "Không phải nghe đồn bây giờ người đàn ông đó đã phát điên rồi sao? Hình như còn bị nhốt trong bệnh viện tâm thần.Cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, oán khí này nặng như vậy, chỉ sợ không phải là do hắn làm !" Trương Hải Chí lắc đầu. Vương Thanh lập tức không nói chuyện, trầm mặc một hồi, mới nói: "Trương đạo trưởng, ngài nên sớm nghĩ biện pháp ." Trương Hải Chí từ trong ba lô lấy ra một tờ phù chú màu vàng, dùng bút lông nhúng chu sa vẽ một câu thần chú lên tờ giấy phù chú màu vàng, hắn làm phép, sau đó thầm niệm chú: "Ngũ Lôi thần, minh minh vi dẫn, xua đuổi tà ma!" Trương Hải Chí ấn tờ bùa lên trán của cậu bé, bây giờ ông ấy thử di chuyển cơ thể của cậu bé, điều kì diệu đã xảy ra, cơ thể của cậu bé đã có thể di dời được . Vương Thanh giơ ngón tay cái với Trương Hải Chí và nói: " Ngài là một người tu đạo thực sự!" Trương Hải Chí cười lớn và nói "Được, các ngươi có thể đem tiểu tử này dời đi trước." Vương Thanh và hai cảnh sát phụ gật đầu đi tới, đang chuẩn bị kéo khóa túi đựng thi thể thì đột nhiên xảy ra biến hóa.
Tờ giấy bùa màu vàng dán trên trán cậu bé bị tà khí đen kịt thấm đẫm, mực chu sa trên lá bùa tan ra, mực chu sa đỏ tươi bò khắp khuôn mặt tái nhợt của cậu bé như mạng nhện.
Đáng sợ hơn chính là, tiểu hài tử mở mắt ra, hai mắt trắng dã đã chết kia mở to , khóe miệng nhếch lên cười một cách cổ quái , hàm răng càng thêm nhô ra. "Trời ạ, có ma! có ma!" Hai cảnh sát phụ sợ đến tê liệt, ngồi dưới đất lăn bò, bò dần về phía cửa và chạy ra ngoài.
"Sợ cái gì? Các ngươi nên nhớ mình là cảnh sát" Vương Thanh hai tay ấn chặt súng lục bên hông, ép buộc mình phải bình tĩnh, hướng về phía cảnh sát phụ quát lớn.
Viên cảnh sát phụ run rẩy đứng lên nói: " Vương Thanh! Đây là một con ma, nó sẽ giết người.
Anh là cán bộ nhà nước, còn chúng tôi thì không, tệ nhất là chúng tôi nghỉ việc" "Ngươi.
.
.
Cút đi!" Vương Thanh cả giận nói, kỳ thật trong lòng hắn cũng là kinh hãi, hắn từ trước đến nay không tin quỷ thần, bây giờ lại gặp phải chuyện kỳ quái như vậy. "Hừ! Đi thôi!" Hai cảnh sát phụ lập tức lui ra ngoài.
Người trong nhà tang lễ kinh hãi nói: "Chúng tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện kinh khủng như vậy." Hai nhân viên nhà tang lễ cũng trốn ở bên ngoài. "Các Ngươi.
.
.
Các Ngươi.
.
.
" Vương Thanh tức giận đến ngón tay run lên, muốn hút thuốc, từ trong túi móc ra hộp thuốc lá, lấy ra hai điếu phù dung đưa cho Trương Hải Chí cùng Diệp Sơ Cửu, nói : "Những người này..." Trương Hải Chí cầm lấy điếu thuốc nói: "Sợ hãi là bản tính của con người, chỉ là Hứa gia oán hận quá sâu.
Sơ Cửu! mắt trái ngươi không phải mắt âm dương sao? Nhìn xem có phải là hồn ma Hứa gia đè lên cái xác không. Diệp Sơ Cửu lắc đầu và nói: "Vừa rồi cháu đã nhìn qua, hồn ma của họ không đè lên xác chết, xác chết nặng như vậy, chắc là mối hận của xác chết." "Ta hiếm khi thấy mối hận nào nặng nề như vậy, xem ra cái chết của họ còn có lý do khác." Vương Thanh cúi đầu và cau mày khi nghe thấy điều này. Trương Hải Chí nói: "Sơ Cửu, đừng lo lắng về nguyên nhân cái chết của họ, cách tốt nhất bây giờ là đưa họ đến nhà tang lễ." Sơ Cửu mỉm cười và nhìn vào Tiểu Hắc vòng tay của mình, Tiểu Hắc sủa lên không ngừng "Gâu......gâu......" "Tiểu Hắc, đừng sợ, tao chỉ cần một chút máu của mày là được." Diệp Sơ Cửu đè đầu Tiểu Hắc xuống, lấy ra một cây kim, rút ra một chút máu từ Tiểu Hắc, sau đó hắn vẽ bùa trấn ma trên tờ giấy bùa màu vàng, dán lên trán cậu bé, và dán các lá bùa trấn ma tương tự lên sáu xác chết còn lại theo cách tương tự. "Cảnh sát Vương, thử lại lần nữa." Vương Thanh kinh ngạc liếc nhìn Diệp Sơ Cửu, sau đó có chút run sợ nhìn thi thể của cậu bé, khẽ đẩy nó xuống, phát hiện thi thể đã khôi phục lại trọng lượng ban đầu, Vương Thanh tiếp tục đẩy các xác chết khác mà không có gì bất thường xảy ra.
Ông ta cau mày và ngạc nhiên nói: "Không sao chứ?". "Bây giờ nó có thể được vận chuyển đến lò hỏa táng chưa" Trương Hải Chí hỏi thêm. "Nhưng hồn ma của họ có thể bị ai đó điều khiển." Diệp Sơ Cửu cau mày. "Chuyện này để sau nói." Trương Hải Chí thấy không có chuyện gì, quay sang bảo nhân viên nhà tang lễ lại tiến vào, mọi người hỗ trợ đem bảy thi thể của bảy người họ Hứa lên xe, đưa đi đến lò thiêu khác.
Diệp Sơ Cửu có chút lo lắng và đi theo. Hôm nay trời nhiều mây và ảm đạm, những ống khói phía trên nhà tang lễ tỏa ra khói đen, như thể có vô số bóng ma đang lơ lửng giữa không trung.
Trái tim của Diệp Sơ Cửu lỡ một nhịp, hắn cảm thấy hơi khó chịu, và Tiểu Hắc trong vòng tay hắn sủa hai lần, cũng cảm thấy khó chịu.
“Tiểu Hắc, đừng làm loạn nữa.” Diệp Sơ Cửu vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc. "Này, Diệp Sơ Cửu, sao anh lại ở đây?" Ngay khi Diệp Sơ Cửu đang ngẩn người, một người phụ nữ mặc áo khoác trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, lạnh lùng nói. Cô gái mặc áo khoác trắng trước mặt tôi cao và cao, cô ấy đã bắt kịp người mẫu Victorias Secret, làn da trắng như tuyết, tóc cô ấy buộc đơn giản và cô ấy đeo một cặp kính gọng vàng, mang theo sự tinh tế và thanh lịch. "Là em à..." Diệp Sơ Cửu khẽ mỉm cười, cô gái trước mặt là Trương Vũ Phàm, là con gái của chú Trương ở cửa hàng tạp hóa.
Diệp Sơ Cửu thường xuyên mua đồ ở cửa hàng tạp hóa nên cô và hắn quen nhau , cũng xem như là khá quen biết.
Cô ấy luôn nói là mình không có việc làm, nhưng bây giờ nhìn thấy thẻ công việc trên ngực cô ấy có ghi "Thợ trang điểm cho nhà tang lễ", Diệp Sơ Cửu mới biết cô ấy đang làm việc trong nhà tang lễ, chẳng trách cô ấy đã không đề cập đến nó cho người khác.
"Anh làm gì ở đây?" Trương Vũ Phàm khoanh tay, chớp mắt nhìn Diệp Sơ Cửu."Làm vài thứ.""Tại sao tối qua anh không lấy vé xem phim ? Chẳng lẽ anh cũng coi thường em à?" "Sao lại có chuyện đó được, nhưng hôm nay anh cũng bận mất rồi" Diệp Sơ Cửu gãi đầu. "Lại có việc? Vậy buổi tối anh không có nổi thời gian rảnh sao ?" Trương Vũ Phàm hỏi một cách khoa trương. "Phải, có việc" "Sơ Cửu, đừng ngẩn người nữa." Trương Hải Chí gọi Diệp Sơ Cửu, ánh mắt rơi vào Trương Vũ Phàm, và ông ấy nói :" Vũ Phàm, cháu đến rồi.
" "Chú Hai, chú cũng ở đây sao!" Trương Hải Chí nheo mắt lại, đôi mắt sáng ngời với nụ cười toả nắng. "Ừ, ừ, hôm nay chú có việc phải làm ở đây, Sơ Cửu, đi với chú!" Trương Hải Chí mỉm cười và kéo Diệp Sơ Cửu về phía trước, ghé vào tai Diệp Sơ Cửu và thì thầm: "Sơ Cửu, Vũ Phàm là một cô gái tốt.
Nhưng nhà ngươi cũng biết rằng cô ấy rất khó tìm được bạn trai trong nghề này, bác Trương già của ngươi thì nhín trúng ngươi.
Nhưng ngươi thì lại chả quan tâm về nó, nhóc thối." "Chú Hải Chí, cháu đây chỉ tận tụy với Đạo giáo.
Mười lăm năm trước, khi cháu mười tuổi, cháu đã quyết định đời này chỉ sống vì Đạo giáo.
Đây là ánh sáng trong tim cháu.
Cháu sẽ kiên trì." Diệp Sơ Cửu nói với ánh mắt kiên định. "Tiểu tử thối, mày đang nói cái gì vậy? Mày không muốn lấy vợ sinh con sao? Gia đình mày thì tính thế nào?" Trương Hải Chí mắng. "Đừng nói nhảm nữa, xử lý xong chuyện này cháu sẽ đến nhà Hứa gia xem xét." "Tiểu tử thối, ta cảm thấy chuyện này nhất định không đơn giản, ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào." "Vậy chú làm sao biết ai đứng sau chuyện này, dù sao cháu cũng rất muốn biết." Diệp Sơ Cửu nói. "Vậy thì cẩn thận." Thấy Diệp Sơ Cửu khăng khăng, Trương Hải Chí không thuyết phục tên nhóc này nữa. Sau khi kết thúc nghi lễ, trong quá trình hỏa táng không có chuyện gì xảy ra, mọi chuyện diễn ra bình thường, thi thể cả nhà họ Hứa đều bị đốt thành tro trong lò hỏa táng. Vương Thanh đặt tro cốt của gia đình họ Hứa trong phòng tang lễ.
Gia đình này thực sự đáng thương, không có nổi một người thân nào đến cúng bái.Sau sự việc, Diệp Sơ Cửu đến chung cư nơi gia đình họ Hứa sinh sống, ở đây đầy rẫy những tòa nhà được xây dựng theo phong cách của những năm 1980 và 1990.
Xung quanh chung cư có các cửa hàng mát xa, nhà tắm công cộng, trung tâm trò chơi điện tử, v.v., đây là một nơi hỗn hợp, giống như ngôi làng trong thành phố nơi Diệp Sơ Cửu sinh sống. Lúc hắn đến đây đã là hơn tám giờ tối, tòa nhà đã bị phong tỏa, toàn bộ cư dân bên trong vì sợ hãi đã dọn ra ngoài, bên ngoài còn có nhân viên bảo vệ.
Đi vào cũng tốt, nhưng là vào ban đêm.
Lợi dụng lúc nhân viên bảo vệ đang tuần tra bên ngoài không chú ý, Diệp Sơ Cửu lẻn vào tòa nhà, một cơn gió lạnh thổi vào, như thể mùa đông sắp đến, cái lạnh bao trùm.
Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc.
Khi Diệp Sơ Cửu đến tầng bốn nơi có nhà của gia đình họ Hứa, cánh cửa nhà đã bị niêm phong và khóa bằng xích sắt.
Diệp Sơ Cửu nhặt một thanh sắt từ hành lang và gõ vào xích sắt trên cửa và cửa chống trộm.
Căn phòng bừa bộn, sàn nhà đầy máu và mỡ khô của xác chết, còn có mùi xác chết nồng nặc, còn nồng hơn cả đôi tất ba tháng chưa giặt.
Mùi thậm chí còn tệ hơn, nhưng ghế sofa, TV và ghế ngồi đều ở trạng thái nguyên vẹn, có một lớp bụi mỏng đã rơi trên chúng.
Không hiểu sao, khi Diệp Sơ Cửu bước vào căn phòng này, hắn luôn cảm thấy hoảng sợ, như có thứ gì đó sắc nhọn đâm vào trán mình..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook