Đệ Nhất Sủng Hôn (Dịch)
-
Chương 40: Cơn Ác Mộng Ma Quỷ (2)
Lại gặp ác mộng.
Trong mơ ánh lửa khắp trời, một giây trước khi cơ thể mẹ bị ngọn lửa cắn nuốt, bà nói, đừng trả thù cho mẹ.
Từ sau khi mẹ anh qua đời, giấc mơ này như ma quỷ bám theo anh, quấy nhiễu anh cả ngày lẫn đêm.
Cố Cảnh Đình không nhớ rõ đã biết bao nhiêu đêm sau khi bị cơn ác mộng đánh thức, anh không thể nào ngủ lại được.
Mỗi khi gặp giấc mơ này, hận ý khắc trong xương tuỷ sẽ khiến trái tim anh như bị lửa bừng bừng thiêu đốt.
Day ấn đường, Cố Cảnh Đình đứng dậy từ trên giường, đi vào phòng tắm.
Khoảng chừng nửa giờ sau, một chiếc xe ô tô màu đen lái ra từ biệt viện nhà họ Cố, hướng về phía trung tâm thành phố.
Đang lúc năm giờ rạng sáng, sắc trời vẫn như buổi đêm, nhiệt độ không khí có hơi thấp.
Kiều Vãn nằm trên giường nhỏ trong phòng bệnh, nửa ngủ nửa tỉnh, mọi lúc đều chú ý đến động tĩnh của Kiều Thất.
Ở nơi này, cô không ngủ say giấc được.
Kiều Thất vẫn luôn ngủ mê man, không hề chuyện đã xảy ra vài tiếng trước trong phòng bệnh.
Khi có tiếng bước chân tới gần phòng bệnh, Kiều Vãn rất dễ cảm nhận được, ngay lập tức mở mắt, ngồi dậy từ trên giường nhỏ.
Ngay sau đó, cửa phòng bệnh được đẩy ra, một bóng người cao lớn thong gầy chậm rãi bước đến.
Trông thấy Cố Cảnh Đình mặc đồ đen từ đầu đến chân, Kiều Vãn theo bản năng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường.
Mới năm rưỡi.
Người đàn ông này sớm vậy đã tới bệnh viện tìm cô rồi?
"Cố tứ gia, có chuyện gì à?" Đôi mắt Kiều Vãn nhìn qua có phần không được tỉnh táo, cô đã liên tục hai ngày không ngủ đủ giấc, ánh mắt trở nên hơi ngẩn ra, thiếu đi vài phần sắc bén xa cách của bình thường, trông lại thêm mấy phần dịu dàng đáng yêu.
Ưng mâu sắc bén, Cố Cảnh Đình cũng nhìn ra lúc này Kiều Vãn không giống mọi khi, môi mỏng khẽ nhếch lên, ý cười trên gương mặt tuấn tú giống như đoá hoa sen quyến rũ nở giữa núi tuyết, lạnh lùng nhưng tà mị.
"Tới mời em ăn sáng." Cố Cảnh Đình thấp giọng đáp.
"..." Kiều Vãn cạn lời, sớm như vậy đã tới tìm cô đi ăn sáng, đầu óc của người đàn ông này chắc không bị động kinh đấy chứ?
"Bên cạnh bệnh viện này có một cửa hàng bán đồ ăn sáng không tệ, chúng ta đi ăn xong thì em trở về, hẳn là không lâu đâu." Cố Cảnh Đình tưởng Kiều Vãn không đáp vì không yên tâm để Kiều Thất ở phòng bệnh một mình, nên tiếp tục thản nhiên nói.
Biết tính cách nói sao làm vậy của Cố Cảnh Đình, Kiều Vãn chỉ đành gật đầu nói: "Tôi chỉ có thể rời đi một lát."
Cố Cảnh Đình trực tiếp kéo tay Kiều Vãn, sải bước đi ra khỏi phòng bệnh.
Kiều Vãn theo bản năng muốn rút lại bàn tay bị anh nắm, kết quả không lay chuyển được sức lực của Cố Cảnh Đình.
Bàn tay to lớn của anh hoàn toàn bao gọn bàn tay nhỏ bé của cô.
Kiều Vãn thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay của anh.
Cố Cảnh Đình vững vàng nắm tay Kiều Vãn, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé của cô như không xương vậy, sờ vào nhẵn mịn mềm mại, cực kì giống món đồ thượng hạng bằng ngọc mà anh hay thưởng thức.
Xúc cảm khiến anh thoải mái này, làm cho anh càng không muốn buông tay cô ra, thế là càng nắm chặt, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến chút giãy dụa của Kiều Vãn.
Cũng may lúc này không có ai ở hành lang bệnh viện, đến cả người ngoài bệnh viện cũng rất ít, nếu không Kiều Vãn bị Cố Cảnh Đình nắm tay thân mật như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy không quen.
Bên cạnh bệnh viện quả thực có một cửa hàng đồ ăn sáng, nhưng chỉ có một gian mặt tiền, nhìn qua vừa nhỏ vừa cũ, trong cửa hàng bày ba cái bàn, cửa hàng đồ ăn sáng này cũng mới mở của chưa được nửa tiếng, còn chưa có khách hàng khác ghé thăm.
Hôm nay, Kiều Vãn và Cố Cảnh Đình là lượt khách đầu tiên.
Cửa hàng đồ ăn sáng này nhìn vào tuy cũ kỹ, nhưng bàn ghế đều lau rất sạch sẽ.
Trong mơ ánh lửa khắp trời, một giây trước khi cơ thể mẹ bị ngọn lửa cắn nuốt, bà nói, đừng trả thù cho mẹ.
Từ sau khi mẹ anh qua đời, giấc mơ này như ma quỷ bám theo anh, quấy nhiễu anh cả ngày lẫn đêm.
Cố Cảnh Đình không nhớ rõ đã biết bao nhiêu đêm sau khi bị cơn ác mộng đánh thức, anh không thể nào ngủ lại được.
Mỗi khi gặp giấc mơ này, hận ý khắc trong xương tuỷ sẽ khiến trái tim anh như bị lửa bừng bừng thiêu đốt.
Day ấn đường, Cố Cảnh Đình đứng dậy từ trên giường, đi vào phòng tắm.
Khoảng chừng nửa giờ sau, một chiếc xe ô tô màu đen lái ra từ biệt viện nhà họ Cố, hướng về phía trung tâm thành phố.
Đang lúc năm giờ rạng sáng, sắc trời vẫn như buổi đêm, nhiệt độ không khí có hơi thấp.
Kiều Vãn nằm trên giường nhỏ trong phòng bệnh, nửa ngủ nửa tỉnh, mọi lúc đều chú ý đến động tĩnh của Kiều Thất.
Ở nơi này, cô không ngủ say giấc được.
Kiều Thất vẫn luôn ngủ mê man, không hề chuyện đã xảy ra vài tiếng trước trong phòng bệnh.
Khi có tiếng bước chân tới gần phòng bệnh, Kiều Vãn rất dễ cảm nhận được, ngay lập tức mở mắt, ngồi dậy từ trên giường nhỏ.
Ngay sau đó, cửa phòng bệnh được đẩy ra, một bóng người cao lớn thong gầy chậm rãi bước đến.
Trông thấy Cố Cảnh Đình mặc đồ đen từ đầu đến chân, Kiều Vãn theo bản năng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường.
Mới năm rưỡi.
Người đàn ông này sớm vậy đã tới bệnh viện tìm cô rồi?
"Cố tứ gia, có chuyện gì à?" Đôi mắt Kiều Vãn nhìn qua có phần không được tỉnh táo, cô đã liên tục hai ngày không ngủ đủ giấc, ánh mắt trở nên hơi ngẩn ra, thiếu đi vài phần sắc bén xa cách của bình thường, trông lại thêm mấy phần dịu dàng đáng yêu.
Ưng mâu sắc bén, Cố Cảnh Đình cũng nhìn ra lúc này Kiều Vãn không giống mọi khi, môi mỏng khẽ nhếch lên, ý cười trên gương mặt tuấn tú giống như đoá hoa sen quyến rũ nở giữa núi tuyết, lạnh lùng nhưng tà mị.
"Tới mời em ăn sáng." Cố Cảnh Đình thấp giọng đáp.
"..." Kiều Vãn cạn lời, sớm như vậy đã tới tìm cô đi ăn sáng, đầu óc của người đàn ông này chắc không bị động kinh đấy chứ?
"Bên cạnh bệnh viện này có một cửa hàng bán đồ ăn sáng không tệ, chúng ta đi ăn xong thì em trở về, hẳn là không lâu đâu." Cố Cảnh Đình tưởng Kiều Vãn không đáp vì không yên tâm để Kiều Thất ở phòng bệnh một mình, nên tiếp tục thản nhiên nói.
Biết tính cách nói sao làm vậy của Cố Cảnh Đình, Kiều Vãn chỉ đành gật đầu nói: "Tôi chỉ có thể rời đi một lát."
Cố Cảnh Đình trực tiếp kéo tay Kiều Vãn, sải bước đi ra khỏi phòng bệnh.
Kiều Vãn theo bản năng muốn rút lại bàn tay bị anh nắm, kết quả không lay chuyển được sức lực của Cố Cảnh Đình.
Bàn tay to lớn của anh hoàn toàn bao gọn bàn tay nhỏ bé của cô.
Kiều Vãn thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay của anh.
Cố Cảnh Đình vững vàng nắm tay Kiều Vãn, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé của cô như không xương vậy, sờ vào nhẵn mịn mềm mại, cực kì giống món đồ thượng hạng bằng ngọc mà anh hay thưởng thức.
Xúc cảm khiến anh thoải mái này, làm cho anh càng không muốn buông tay cô ra, thế là càng nắm chặt, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến chút giãy dụa của Kiều Vãn.
Cũng may lúc này không có ai ở hành lang bệnh viện, đến cả người ngoài bệnh viện cũng rất ít, nếu không Kiều Vãn bị Cố Cảnh Đình nắm tay thân mật như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy không quen.
Bên cạnh bệnh viện quả thực có một cửa hàng đồ ăn sáng, nhưng chỉ có một gian mặt tiền, nhìn qua vừa nhỏ vừa cũ, trong cửa hàng bày ba cái bàn, cửa hàng đồ ăn sáng này cũng mới mở của chưa được nửa tiếng, còn chưa có khách hàng khác ghé thăm.
Hôm nay, Kiều Vãn và Cố Cảnh Đình là lượt khách đầu tiên.
Cửa hàng đồ ăn sáng này nhìn vào tuy cũ kỹ, nhưng bàn ghế đều lau rất sạch sẽ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook