Đệ Nhất Sủng Hôn (Dịch)
-
Chương 2: Người Đàn Ông Này, Anh Là Thuốc Giải 2
Chẳng mấy chốc, quần áo của hai người lặng lẽ rơi xuống đất.
Đôi mắt anh chìm xuống, Cố Cảnh Đình có thể thấy cô gái trước mặt anh có vẻ không được bình thường, như thể bị trúng thuốc.
Nghĩ đến đây, người đàn ông dời đôi môi mỏng của mình đến bên tai Kiều Vãn, giọng nói trầm thấp lại vang lên bên tai cô một lần nữa.
“Nhớ kỹ tên của tôi, Cố Cảnh Đình.” Giọng nói trầm và nham hiểm đó giống như một câu thần chú cổ nào đó, khắc sâu vào trong tâm hồn cô.
Trong lúc mê mê mang mang Kiều Vãn nghe được cái tên này.
"Cố Cảnh Đình.” Theo bản năng, cô lẩm bẩm một tiếng.
Cơ thể bỗng nhiên đau đớn như bị xé rách, khóe mắt cô chảy xuống hai hàng lệ trong veo.
Lúc này, đúng lúc bên ngoài gió to nổi dậy, kèm theo một tiếng sấm sét, lập tức mưa rào xối xả.
Tầng một biệt thự vẫn ca múa yên bình, vui vẻ hòa thuận như cũ, mà ở trong một phòng ở tầng hai lại lặng lẽ diễn ra một cảnh nóng như lửa.
Đêm nay vẫn còn rất dài, vầng trăng ngượng ngùng trốn vào trong đám mây.
Ngày hôm sau, Cố Cảnh Đình bước ra khỏi phòng tắm của căn phòng, lại phát hiện bóng dáng nhỏ bé trên giường đã biến mất.
Cửa phòng mở ra, áo sơ mi và quần tây của anh đã biến mất, thứ biến mất còn có cả khẩu súng Browning trong túi anh để lại trên bàn.
Dùng khăn tắm lau sạch mái tóc đen, Cố Cảnh Đình nhìn cái giường bừa bộn, trên ga trải giường có một điểm đỏ tươi, khiến anh nhớ tới chuyện điên cuồng đêm qua.
Nghĩ đến thân thể mềm mại xinh đẹp của tiểu yêu tinh nở rộ dưới cơ thể mình đêm qua, anh lại có một cảm giác muốn ngừng mà không được.
Môi mỏng nở nụ cười nhàn nhạt, đầy tà ác.
Người phụ nữ nhỏ này thật dũng cảm, cô ăn anh đến no căng rồi bỏ chạy mà không nói tiếng nào? Đây là lần đầu tiên anh gặp phải một người phụ nữ to gan như vậy. Chỉ là, rõ ràng cô đã đánh giá thấp anh, chọc anh xong muốn chạy thì cũng phải có được sự đồng ý của anh mới được!
Vất vả lắm anh mới gặp được một con mồi mà anh cảm thấy hứng thú, sao anh có thể để nó ra đi dễ dàng như vậy được?
"Thật là một con vật nhỏ thú vị, em cho rằng em có thể trốn thoát sao? Trò chơi này chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà."
Một giọng nói trầm và ma mị chậm rãi vang lên trong phòng, như thể đang tuyên bố một câu thần chú cổ xưa...
Dựa vào những kỹ năng còn sót lại từ kiếp trước, sau khi trốn thoát khỏi phủ Đô thống, Kiều Vãn đi bộ trở lại tiểu viện của Kiều gia dựa vào ký ức về mà cô kế thừa được từ chủ cũ của cơ thể này.
Dù đi trên đường có mệt đến đâu cũng không dám dừng lại, cô sợ những người ở phủ Đô thống hoặc người đàn ông cô ăn xong phủi tay đuổi theo. Nhưng mà lạ là đoạn đường này lại vô cùng thuận lợi, không có bất kỳ người nào đuổi theo cô.
Trong trí nhớ của cô, mấy năm trước, Kiều gia cũng là một danh môn vọng tộc ở thành phố Bắc Xuyên, sản nghiệp trong nhà cũng khá phong phú. Nhưng về sau, sau khi cha của Kiều Vãn lên làm chủ nhà thì nhà họ Kiều bắt đầu sa sút, ông ta không giỏi quản lý dẫn đến việc kinh doanh quần áo ở thành phố Bắc Xuyên của Kiều gia xuống dốc không phanh, cuối cùng phá sản thì không nói, lại còn phải gánh một khoản nợ nước ngoài khổng lồ. Không còn khả năng Đông Sơn tái khởi. Sau này, mẹ của Kiều Vãn qua đời. Chưa được bao lâu cha cô đã dẫn ngoại thất mà ông ta vẫn luôn nuôi dưỡng ở bên ngoài về nhà phù chính (2), vị ngoại thất này rất có tiền, giúp Kiều gia nợ, rồi lại giúp cha Kiều kiếm một công việc trong chính phủ, hiện tại cuộc sống của Kiều gia cũng coi như khá ổn.
(2) Phù chính: từ thiếp lên làm vợ
Nhưng mà, những ngày tháng ở Kiều gia của Kiều Vãn luôn không dễ chịu, có thể nói cô đã phải hết ấm lạnh khó khăn của nhân gian.
Trước đó khi mẹ cô còn sống, bà có tính cách khá dịu dàng, không tranh quyền thế, vẫn luôn chịu đựng sự lạnh nhạt của cha Kiều và sự kiếm chuyện của mẹ chồng, chỉ vì bà không có khả năng sinh con trai, kéo dài hương hỏa cho Kiều gia.
Ngay cả cô em gái ruột của Kiều Vãn, cũng không nhận được sự chào đón của cha và bà nội.
Đôi mắt anh chìm xuống, Cố Cảnh Đình có thể thấy cô gái trước mặt anh có vẻ không được bình thường, như thể bị trúng thuốc.
Nghĩ đến đây, người đàn ông dời đôi môi mỏng của mình đến bên tai Kiều Vãn, giọng nói trầm thấp lại vang lên bên tai cô một lần nữa.
“Nhớ kỹ tên của tôi, Cố Cảnh Đình.” Giọng nói trầm và nham hiểm đó giống như một câu thần chú cổ nào đó, khắc sâu vào trong tâm hồn cô.
Trong lúc mê mê mang mang Kiều Vãn nghe được cái tên này.
"Cố Cảnh Đình.” Theo bản năng, cô lẩm bẩm một tiếng.
Cơ thể bỗng nhiên đau đớn như bị xé rách, khóe mắt cô chảy xuống hai hàng lệ trong veo.
Lúc này, đúng lúc bên ngoài gió to nổi dậy, kèm theo một tiếng sấm sét, lập tức mưa rào xối xả.
Tầng một biệt thự vẫn ca múa yên bình, vui vẻ hòa thuận như cũ, mà ở trong một phòng ở tầng hai lại lặng lẽ diễn ra một cảnh nóng như lửa.
Đêm nay vẫn còn rất dài, vầng trăng ngượng ngùng trốn vào trong đám mây.
Ngày hôm sau, Cố Cảnh Đình bước ra khỏi phòng tắm của căn phòng, lại phát hiện bóng dáng nhỏ bé trên giường đã biến mất.
Cửa phòng mở ra, áo sơ mi và quần tây của anh đã biến mất, thứ biến mất còn có cả khẩu súng Browning trong túi anh để lại trên bàn.
Dùng khăn tắm lau sạch mái tóc đen, Cố Cảnh Đình nhìn cái giường bừa bộn, trên ga trải giường có một điểm đỏ tươi, khiến anh nhớ tới chuyện điên cuồng đêm qua.
Nghĩ đến thân thể mềm mại xinh đẹp của tiểu yêu tinh nở rộ dưới cơ thể mình đêm qua, anh lại có một cảm giác muốn ngừng mà không được.
Môi mỏng nở nụ cười nhàn nhạt, đầy tà ác.
Người phụ nữ nhỏ này thật dũng cảm, cô ăn anh đến no căng rồi bỏ chạy mà không nói tiếng nào? Đây là lần đầu tiên anh gặp phải một người phụ nữ to gan như vậy. Chỉ là, rõ ràng cô đã đánh giá thấp anh, chọc anh xong muốn chạy thì cũng phải có được sự đồng ý của anh mới được!
Vất vả lắm anh mới gặp được một con mồi mà anh cảm thấy hứng thú, sao anh có thể để nó ra đi dễ dàng như vậy được?
"Thật là một con vật nhỏ thú vị, em cho rằng em có thể trốn thoát sao? Trò chơi này chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà."
Một giọng nói trầm và ma mị chậm rãi vang lên trong phòng, như thể đang tuyên bố một câu thần chú cổ xưa...
Dựa vào những kỹ năng còn sót lại từ kiếp trước, sau khi trốn thoát khỏi phủ Đô thống, Kiều Vãn đi bộ trở lại tiểu viện của Kiều gia dựa vào ký ức về mà cô kế thừa được từ chủ cũ của cơ thể này.
Dù đi trên đường có mệt đến đâu cũng không dám dừng lại, cô sợ những người ở phủ Đô thống hoặc người đàn ông cô ăn xong phủi tay đuổi theo. Nhưng mà lạ là đoạn đường này lại vô cùng thuận lợi, không có bất kỳ người nào đuổi theo cô.
Trong trí nhớ của cô, mấy năm trước, Kiều gia cũng là một danh môn vọng tộc ở thành phố Bắc Xuyên, sản nghiệp trong nhà cũng khá phong phú. Nhưng về sau, sau khi cha của Kiều Vãn lên làm chủ nhà thì nhà họ Kiều bắt đầu sa sút, ông ta không giỏi quản lý dẫn đến việc kinh doanh quần áo ở thành phố Bắc Xuyên của Kiều gia xuống dốc không phanh, cuối cùng phá sản thì không nói, lại còn phải gánh một khoản nợ nước ngoài khổng lồ. Không còn khả năng Đông Sơn tái khởi. Sau này, mẹ của Kiều Vãn qua đời. Chưa được bao lâu cha cô đã dẫn ngoại thất mà ông ta vẫn luôn nuôi dưỡng ở bên ngoài về nhà phù chính (2), vị ngoại thất này rất có tiền, giúp Kiều gia nợ, rồi lại giúp cha Kiều kiếm một công việc trong chính phủ, hiện tại cuộc sống của Kiều gia cũng coi như khá ổn.
(2) Phù chính: từ thiếp lên làm vợ
Nhưng mà, những ngày tháng ở Kiều gia của Kiều Vãn luôn không dễ chịu, có thể nói cô đã phải hết ấm lạnh khó khăn của nhân gian.
Trước đó khi mẹ cô còn sống, bà có tính cách khá dịu dàng, không tranh quyền thế, vẫn luôn chịu đựng sự lạnh nhạt của cha Kiều và sự kiếm chuyện của mẹ chồng, chỉ vì bà không có khả năng sinh con trai, kéo dài hương hỏa cho Kiều gia.
Ngay cả cô em gái ruột của Kiều Vãn, cũng không nhận được sự chào đón của cha và bà nội.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook