Đế Long
-
Chapter 5 - Rồng con đáng yêu có sữa để uống
Chương 5: Rồng con đáng yêu có sữa để uống
Xích Long nương đảo mắt nhìn con rồng nhỏ đang cầu xin thức ăn của mình, một đám tia lửa điện phun ra theo hơi thở từ lỗ mũi của Xích Long nương.
Ngó thấy cảnh này, đôi mắt Ekarina sáng lên.
Cô vô thức lắc đuôi, trên mặt lộ ra vẻ hả hê.
Con rồng cái nhỏ này, được sinh ra trước Saga một thời gian, cũng đã chủ động xin thức ăn từ Xích Long nương khi cô ấy cảm thấy đói. Tuy nhiên đã bị Xích Long nương dùng móng rồng của mình nhấc cô lên một cách tàn nhẫn bỏ sang một bên để cô nhai đất thỏa mãn cơn đói mà không làm phiền đến bà ấy.
Cô không dám trái lời Xích Long nương nên đành phải chịu đựng sự bất mãn trong lòng mà nhai đất.
Rồng có thể ăn đất. Ăn đất và đá còn có thể hấp thụ nhiều chất vô cơ hơn ở một mức độ nhất định, điều này thúc đẩy sự phát triển của vảy và móng vuốt. Tuy nhiên, mùi vị của đất và đá rất kém so với vị giác vốn có của rồng, đắng và chát, nhai đất là hành vi tương đối đáng xấu hổ của loài rồng.
Về lợi ích của việc phát triển vảy và móng rồng…
Trừ khi thực hiện nó trong một thời gian dài, nếu không điều đó thực sự có cũng được, không có cũng chẳng sao.
“Hừ, cái đứa em trai ngu ngốc này nhất định sẽ bị mẹ khiển trách.”
“Đợi đến khi nó nhai đất, ta sẽ đến chà đạp vào nỗi đau và cười nhạo nó.”
Ekarina trầm giọng hừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ.
Con rồng cái nhỏ có vẻ đang vui ra mặt, nhìn Saga bằng ánh mắt như đang xem kịch hay, trên miệng nở nụ cười hả hê, chờ xem Saga bị Xích Long nương dạy cho một bài học.
Cô ấy bị Saga mới sinh cưỡi lên người và cướp đi những mảnh vỏ trứng, cô cũng bị Saga sỉ nhục và coi thường, điều này khiến cho bản tính báo thù của Xích Long trỗi dậy.
Xích Long nương cúi đầu nhìn xuống đứa nhỏ trong tầm mắt của mình.
Móng vuốt của Xích Long với nhiệt độ nóng như thiêu đốt duỗi ra và từ từ tiếp cận Saga.
Nhìn thấy hành động của Xích Long nương, Ekarina nghểnh cổ lên quan sát với vẻ thích thú, đồng thời trong đầu cô cũng đang suy nghĩ xem nên dùng lời lẽ nào để mỉa mai Saga, và để chuẩn bị nếu lại rơi vào rắc rối.
Saga không hề chú ý tới dáng vẻ và thái độ của cô rồng nhỏ.
Cậu ngẩng đầu lên, tầm nhìn gần như bị móng vuốt rồng khổng lồ của Xích Long nương che lấp, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn cắn chặt răng không lùi hay né tránh.
Xích Long nương dài ba mươi sáu mét từ đầu đến đuôi, chiều cao của vai gần tám mét khi đứng bằng bốn chân, giống như một tòa nhà cao tầng. Hơn nữa, thể chất độc đáo của Xích Long lại cực kỳ khỏe mạnh và cơ bắp dưới vảy rồng giống như rễ cây quấn chặt vào nhau, một con vật bề ngoài khổng lồ, toàn thân như tỏa ra áp lực đến đáng sợ.
Mỗi chiếc móc vuốt rồng của bà đều to hơn Saga.
Tuy biết đối phương là mẹ rồng của mình, trong tình huống bình thường sẽ không làm hại cậu, nhưng đối mặt với sinh vật to lớn như vậy, Saga vẫn cảm thấy hơi ngột ngạt, trái tim như bị một bàn tay to lớn vô hình siết chặt, hơi thở trở nên khó khăn.
Tuy nhiên, trong lúc lo lắng, Saga cũng có một chút phấn khích và mong đợi trong lòng.
“Khi nào ta mới lớn lên bằng kích thước của Tiểu Long nương.”
“Thậm chí còn to hơn, khỏe hơn và ngoạn mục hơn.”
Saga đầy tham vọng suy nghĩ.
Nghĩ đến đây, cậu nhìn móng rồng mà Xích Long nương đang chậm rãi đè xuống, cậu không còn sợ hãi nữa mà thay vào đó là tràn đầy chờ đợi đối với tương lai.
Móng vuốt rồng khổng lồ đè xuống, duỗi ra một ngón chân móc nhẹ nhàng gãi với cái đầu nhỏ của Saga.
Con rồng nhỏ nắm lấy cơ hội, cố ý vươn đầu ra, tránh phần sắc nhọn và cọ mạnh vào cạnh ngón chân móc đó của Xích Long nương.
Nhìn thấy điều này, Xích Long nương bật cười với chất giọng đầy lôi cuốn.
“Saga nhỏ bé, tương lai của con nhất định sẽ trở thành một con rồng ưu tú.”
Bà thu móng rồng lại, quay người ra ngoài tổ rồng và hét lên: “Ulysses, tóm lấy một con bò bản địa trưởng thành đem vào đây.”
Dừng một chút, bà nói thêm: “Chọn con nào chắc khỏe, thịt ngon.”
“Như ngài mong muốn, Nữ hoàng Xích Diễm vĩ đại.”
Một giọng nói trầm khản đặc vang lên từ bên ngoài tổ rồng, đây là ngôn ngữ của loài rồng.
“Đợi chút, đồ ăn sẽ tới ngay.”
Xích Long nương lại chạm vào đầu Saga và nói.
Bên kia, nụ cười trên mặt cô rồng nhỏ đã cứng ngắc dần dần biến mất, vẫn bất động tại chỗ, giống như một tác phẩm điêu khắc hình rồng sống động như thật, sừng sững trong gió.
Diễn biến này khác với kịch bản mà Ekarina đã nghĩ tới.
Bên kia, khóe miệng Saga dần dần nhếch lên, cậu cười gian xảo, đồng thời nháy mắt với cô rồng nhỏ.
Nụ cười không hề biến mất mà chỉ thay đổi kiểu dáng.
“Saga đáng chết.”
Con rồng cái nhỏ chửi rủa trong lòng.
“Cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt bụng.”
Saga ôm lấy móng rồng của Xích Long nương và xoa vào nó lần nữa.
Trước lạ sau quen, bây giờ cậu đã có hành động nịnh nọt với Xích Long nương, trong lòng cậu không còn cảm thấy xấu hổ như trước nữa.
Vài phút sau, một con gấu khổng lồ đứng thẳng chậm rãi đi tới.
Nó cao chín mét, thân hình vạm vỡ, bộ lông màu đỏ cam đung đưa trong gió, giống như những chùm lửa đang cháy lăn tăn, mỗi bước chân nặng nề làm mặt đất đều khẽ rung chuyển.
Bên phải khuôn mặt của con gấu khổng lồ có vài vết sẹo vặn vẹo, như thể bị móng vuốt của sinh vật nào đó xé ra.
Trên trán con gấu khổng lồ có hai chiếc sừng uốn lượn và uy nghiêm.
Nó có hào quang mạnh mẽ giống như rồng, có cùng nguồn gốc với Xích Long nương, giống như lưu huỳnh và mắc ma, nhưng yếu hơn nhiều so với Xích Long nương.
Đây là một sinh vật có gân rồng mạnh mẽ.
Đồng thời, cũng là kẻ thân thuộc của Xích Long nương, được bà đích thân biến hóa và ban cho gân rồng.
Sinh vật có gân rồng nhưng không phải là rồng, chúng có huyết thống rồng nhất định, cũng có một số đặc điểm và khả năng giống rồng, lại mạnh mẽ hơn nhiều so với sinh vật ma thuật thông thường.
Vừa rồi Saga nghe được cái tên mà Xích Long nương đã gọi.
Ulysses.
Ulysses có con ngươi đỏ như máu, con gấu hung bạo có gân rồng này bước từng bước một, cõng một con bò đực màu vàng khổng lồ trên cánh tay to lớn và mạnh mẽ của mình.
Bang!
Ulysses đặt con bò khổng lồ xuống, mặt đất đột nhiên rung chuyển, bụi đất lại tung bay rồi rớt xuống.
Con bò bản địa khổng lồ trưởng thành này dài hơn bốn mét, toàn thân gân guốc, nặng sáu tấn. Đây là loài thú ăn thực vật, đất và đá. Nó rất dễ kiếm ăn, có kết cấu và mùi vị thơm ngon, là thức ăn được nuôi nhốt trong lãnh thổ của Xích Long nương.
Con bò đất khổng lồ có thể đập vỡ đá này vẫn chưa chết.
Nhưng trông nó cũng đang chết dần.
Có một vết thương chí mạng rõ ràng trên cổ của nó.
“Ngươi hãy đi ra đi.”
Xích Long nương vẫy vẫy móng rồng của mình một cách uể oải.
Gấu hung bạo gân rồng trầm mặc, nghe được Xích Long nương nói như vậy, sải bước dài, gọn gàng rời đi, không nói một lời vô nghĩa.
“Nào, mấy đứa nhỏ, hãy thưởng thức bữa ăn ngon miệng của các con đi.”
Những móng vuốt sắc bén như con dao thép đỏ lướt qua, cơ thể của con bò bản địa khổng lồ bị cắt làm hai nửa.
“Đừng tranh lấy đồ ăn của em trai con, nó vừa mới sinh ra.”
Xích Long nương đưa ra một lời cảnh báo nhỏ nhẹ.
Lập tức, bà hơi nhắm mắt lại, thu cơ thể, trong chớp mắt liền chìm vào giấc ngủ.
Trong hoàn cảnh bình thường, rồng mẹ sẽ không xen vào việc những con rồng con tranh giành thức ăn với nhau, ngược lại sẽ khuyến khích hành vi này. Trong quan niệm của rồng, kẻ mạnh có được nhiều thức ăn và tài nguyên là điều đương nhiên.
Sự cạnh tranh giữa những con rồng con có lợi cho sự phát triển và tiến hóa của chúng.
Tuy nhiên, như Xích Long nương đã nói.
Saga vừa thoát ra khỏi vỏ và nhỏ hơn Ekarina kha khá, nếu Saga được phép tham gia thi đấu thì đó không được coi là công bằng.
Nhưng màn trình diễn vừa rồi của Saga rất ấn tượng.
Tuy nhiên, Xích Long nương cảm thấy rằng đó là do Yekarina đã đánh giá thấp kẻ thù, con gái lớn của bà rất mạnh mẽ và phát triển tốt, do mang trong mình dòng máu lai và một mức độ đột biến nhất định nên sức mạnh của cô ấy mạnh hơn nhiều so với những con rồng con bằng tuổi của vùng đất này. Nếu như nghiêm túc, thì Saga làm sao vẫn có thể hành động thoải mái như vậy.
Saga nhìn miếng thịt bò đẫm máu vẫn đang bốc khói và do dự một lúc.
“Chưa chín…”
Miếng thịt bò tươi đẫm máu trước mặt khiến cậu không thể trực tiếp cắn một miếng.
Con rồng nhỏ đến gần thức ăn và ngửi thử một chút.
Mắt Saga sáng lên.
Cậu không ngửi thấy mùi máu hăng nồng như đã tưởng tượng.
Ngược lại.
Mùi hương tràn vào khoang mũi thật thơm ngon, máu thịt tươi là thức ăn rất ngon đối với khứu giác của Saga, rồng có thể ăn bất cứ thứ gì, điều không thể nghi ngờ là rồng thích ăn thịt.
Không còn do dự nữa, Saga mở miệng ra, những chiếc răng rồng sắc nhọn dễ dàng xé nát máu thịt.
Da bò giống như lớp da mỏng, tựa khăn giấy dưới hàm răng sắc nhọn của rồng con, rất dễ bị rách.
Thậm chí, một số chiếc xương sườn còn bị Saga nhai thành từng mảnh.
Răng rồng, thậm chí là răng của rồng con, đều là vật liệu ma thuật quý giá và cực kỳ sắc bén.
Saga ăn uống một cách thích thú.
Loại thịt bò này có kết cấu dai và các thớ thịt rõ rệt, một số vùng có gân thậm chí còn đàn hồi hơn khiến Saga không thể cưỡng lại việc nuốt chửng nó.
Thời gian dần trôi qua.
Chẳng bao lâu, Saga đã ăn xong món ăn do Xích Long nương đưa cho.
Sự thèm ăn của rồng con thật đáng kinh ngạc.
Saga đã ăn một phần thức ăn nặng hơn trọng lượng của mình nhưng dù vậy, cậu vẫn chưa cảm thấy no, như thể ăn được thêm một con bò khác.
Sau khi sờ bụng, Saga vẫn còn nhiều điều muốn nói.
Con rồng con hướng mắt về phía Xích Long nương đang ngủ say.
“Hay là đánh thức Xích Long nương và xin bà ấy một ít đồ ăn nữa?”
Saga liếm môi và lẩm bẩm.
Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ vài giây, Saga khẽ lắc đầu và không dám thực hiện.
Rồng về cơ bản là lười biếng và ghét rắc rối.
Đặc biệt, hiện tại Xích Long nương đang ngủ, trạng thái ngủ bị gián đoạn của con rồng sẽ làm cho tâm trạng không tốt.
Xích Long nương đối với cậu có phần thiên vị, nhưng không thể vì được yêu thương hơn mà kiêu ngạo, nếu như vô tình chọc tức Xích Long nương, sau đó làm mất đi tình cảm của Xích Long nương, đó không phải là kết quả Saga mong muốn nhìn thấy.
Không làm phiền giấc ngủ của Xích Long nương.
Saga bắt đầu để ý đến cô chị rồng của mình.
Khi đang tranh chấp với con rồng cái nhỏ, sức mạnh đột nhiên xuất hiện từ mọi hướng và dường như ở khắp mọi nơi khiến Saga không thể nào quên.
Nó khác biệt và không có gì lạ thường.
Sau đó, dưới cái nhìn kỳ lạ của Ekarina, Saga đứng đó hướng mặt lên không trung như đang đối mặt với kẻ thù, cầm cự được một lúc, cậu lại di chuyển xung quanh, giơ hai chân trước lên và đá vào hai chân sau... Không ngừng thay đổi tư thế.
“Nó không phải là một con rồng nhỏ ngốc nghếch phải không?”
Cô rồng nhỏ nhìn động tác của Saga và thầm nghĩ.
Saga không biết lúc này cô rồng nhỏ đang nghĩ gì, nếu biết được cũng không quan tâm.
Hành vi của cậu là đang tạo lại trạng thái của chính mình khi cậu cảm nhận được sức mạnh vô hình, hy vọng có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó một lần nữa.
Nhưng thật không may, Saga không tìm thấy gì cả.
Sức mạnh đó dường như chỉ là ảo ảnh của cậu, và dù cậu có cố gắng thế nào thì nó cũng không bao giờ xuất hiện nữa.
“Không thể nào là ảo giác được.”
“Có lẽ nó giống như hơi thở của rồng, bởi vì ta còn quá nhỏ, không thể sử dụng nó một vài lần.”
Mặc dù nhất thời không cảm nhận được, nhưng Saga lại cảm thấy vô cùng tự tin.
Sau đó, con rồng nhỏ nhắm mắt lại.
Tâm trí của Saga đắm chìm trong truyền thừa của rồng, tìm kiếm những mô tả phù hợp với sức mạnh đó, nghĩ rằng bản thân có thể tìm được những dữ liệu liên quan.
Trọn vẹn hai giờ sau.
Saga mệt mỏi mở mắt.
Có một chút thất vọng hiển hiện trong đôi mắt vàng.
Bởi vì Saga thậm chí không thể tìm thấy bất kỳ dữ liệu kiến thức liên quan nào.
“Đó là sức mạnh gì?”
“Truyền thừa rồng không có thông tin gì cả. Chẳng lẽ trong toàn bộ lịch sử Long tộc, ta là người duy nhất có nó? Chẳng lẽ ta là người đầu tiên sở hữu nó sao?”
Saga lắc đầu.
Cậu cho rằng điều đó là không thể.
Nhưng nó không phải là hoàn toàn không thể.
“Trong cơ thể của ta có những đột biến rõ ràng. Ta chính là một Dị Thể Long. Có lẽ đó là sức mạnh độc nhất vô nhị của ta và là lần đầu tiên nó xuất hiện trên một con rồng.”
Đây có vẻ là một chuyện tốt.
Trong lòng Saga vui mừng.
Đồng thời, cơn buồn ngủ cũng kéo đến, mi mắt của rồng con bắt đầu run rẩy.
Rồng con mới nở cũng cần ngủ đủ giấc.
Saga không cưỡng lại được cơn buồn ngủ.
Con rồng nhỏ cuộn tròn như một chú mèo lớn cuộn tròn thành quả bóng, đưa đuôi ra trước mặt và ngậm chóp đuôi vào miệng, đồng thời nhắm mắt lại và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Đúng lúc này, sức mạnh vô hình mà Saga đang tìm kiếm trước đó hội tụ từ không gian xung quanh và xâm nhập vào cơ thể Saga như dòng nước nhỏ giọt, nuôi dưỡng cơ thể chú rồng con.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook