Dễ Dàng Đến Gần
-
Chương 41: Thật ra thì anh yêu em (2)
"Ôi chao, tiếp tục." Một người bên cạnh ném khăn lông nóng xuống, nhận lấy ly rượu. "Vừa nói đến chỗ nào rồi? d∞đ∞l∞q∞đ Đúng, là Hứa Nam Chinh 3GR. Hàn Ninh, không phải là cậu cùng làm dự án với anh ta sao?"
Hàn Ninh ừ một tiếng: "Hợp tác đã hai năm rồi, gần đây anh ta trở về 3GR, cũng coi như là tạm thời cho tôi nghỉ phép."
Tiêu Dư liếc nhìn Hàn Ninh, cô không ngờ vừa rồi bọn họ nói đề tài này.
Cho nên vừa nãy Hàn Ninh nói câu kia, là bởi vì nghe được bọn họ nói gì đó sao? Cô nhìn ly thủy tinh bị rót rượu, muốn cầm lên lại bị Hàn Ninh chặn tay lại: "Có vẻ mấy ngày nay em nên uống nước nóng?"
Người bên cạnh thật sự không nhịn được nữa: "Hàn Ninh, cậu còn có thể giả bộ thêm một chút nữa được không? Trước kia cậu cũng không đối xử với phụ nữ như vậy."
Tiêu Dư biết bạn anh có ý nói đùa, cũng phối hợp trêu chọc anh: "Mau thành thực khai ra, trước kia như thế nào?"
Anh lập tức nhận thua: "Tuổi trẻ khinh cuồng, chỉ do tuổi trẻ khinh cuồng thôi." Nói xong, lập tức ném khăn nóng trong tay tới trên người người kia. "Chỉ sợ thiên hạ không loạn phải không?"
Mọi người cười một trận.
Đợi khi cười đùa đi qua, lại có người bỗng nhiên nói chuyện phiếm: "Mấy năm nay Hứa Nam Chinh làm việc rất nhiều, internet, di động ... đều đầu tư vào, mấy ngày trước tôi mở một công ty về internet, câu nói đầu tiên của người đầu tư là ‘tìm Hứa Nam Chinh nhập cổ phần’, tôi muốn ngất luôn, đã là cấp lão đại rồi." Người kia nói tiếp, giống như anh ta thật sự biết rất nhiều thứ, trong giọng nói còn mang theo chút chế giễu.
"Mấy công ty internet, không phải đều tôn trọng tự thân vận động sao?" Người kia tiếp tục cảm thán: "Lần này tin tức anh ta đính hôn lộ ra ngoài, mười phần là vì 3GR. Hàn Ninh, không phải cậu biết Uông Hạ gì đó sao?"
Tiêu Dư run lên một cái, nhìn Hàn Ninh.
Dường như Hàn Ninh cảm nhận được ánh mắt của cô, nhưng lại không nhìn cô, chỉ cười nói với bạn: "Biết thì biết, đối với chuyện riêng của cô ấy tôi luôn không có hứng thú."
Cô biết mình không nên có bất kỳ biểu hiện, bất kỳ phản ứng nào, chỉ nhận lấy nước nóng từ tay Hàn Ninh, uống từng ngụm.
Chẳng được bao lâu, Tiêu Dư đã đau đến có chút nhịn không được, nhưng vẫn luôn chịu đựng, sợ mình đi như thế, Hàn Ninh sẽ cho rằng mình là bởi vì chủ đề Hứa Nam Chinh, cố ý làm khó xử anh. Từ đầu đến cuối Hàn Ninh không thích nói chuyện, mấy lần muốn chuyển đề tài nhà họ Hứa này đi, lại bất đắc dĩ mấy người này nói chuyện đến vui vẻ, chỉ có thể thôi.
Lúng túng như vậy, rõ ràng cũng chỉ có hai người bọn họ.
Cuối cùng, lại là bạn Hàn Ninh phát hiện ra sắc mặt của cô khác thường đầu tiên: "Bà xã cậu giống như không thoải mái lắm?"
Lúc này Hàn Ninh mới quay đầu lại, nhìn kỹ người bên cạnh, Tiêu Dư khẽ nắm tay của anh, nhỏ giọng nói: "Không sao, có lẽ là cảm lạnh rồi." Anh chỉ nhíu lông mày lại: "Sao không nói sớm, anh đưa em trở về?"
Cô nhìn anh thật sự tức giận rồi, không biết nói cái gì nữa, chỉ mềm mại cười một cái: "Không sao."
Trên đường trở về, từ đầu đến cuối một tay Hàn Ninh cầm tay lái, một tay khác nắm lấy tay cô, máy điều hòa không khí mở lớn hơn nữa, bàn tay của cô vẫn rất lạnh, đến dưới lầu khách sạn vẫn không chút thay đổi nào.
Anh lái xe vào gara, đột nhiên hỏi cô: "Anh có thể đi lên ngồi một chút không?"
Cô sửng sốt một chút, chưa kịp phản ứng, anh cũng đã phủ định lời nói của mình: "Không được, anh nhớ tới còn có một cuộc họp qua điện thoại nữa." Anh nghiêng người qua, hôn cô một cái, khẽ mỉm cười nói: "Chính mình ngoan ngoãn đi lên, không nên suy nghĩ lung tung."
Suy nghĩ lung tung? Cô nghĩ đến đề tài tối nay theo bản năng.
Nhưng vẫn giả bộ ngu, cười hỏi anh: "Suy nghĩ lung tung chuyện gì? Suy nghĩ xem anh đưa em trở về xong, có tiếp tục đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm không?"
Hai người bình thường vui đùa quen rồi, cho tới bây giờ đều là một câu thật một câu vui đùa như vậy.
Thế nhưng anh lại bỗng nhiên nghiêm túc: "Anh thật sự chỉ về nhà, không phải đi chỗ bậy bạ gì đó."
Cô sửng sốt một chút, không ngờ anh trả lời nghiêm túc như vậy, nhất thời có chút không nói tiếp được, im lặng một lúc lâu mới miễn cưỡng cười nói: "Được rồi, vậy khi anh về nhà thì dùng điện thoại bàn gọi cho em, chính em sẽ tính toán thời gian, nếu ba mươi phút mà còn chưa tới nhà, em sẽ cho rằng anh đi ăn chơi đàng điếm rồi."
"Được."
Kết quả cô trở về phòng, trực tiếp đắp chăn nằm ở trên giường ngủ mất. Dường như qua thật lâu, mới nghe được điện thoại di động đang vang lên, sờ tới điện thoại bấm nút nghe, phát hiện trời đã sáng rồi.
Cô mơ hồ, giãy giụa ở trong nửa mê nửa tỉnh: "Vừa đến nhà?"
Anh nói: "Không có, chỉ là vừa mới nhớ tới, đồng ý gọi cho em một cuộc điện thoại."
Cô bị đau đầu rồi, bị anh thản nhiên nói một câu làm cho cười lên: "Sáng sớm mới gọi điện thoại cho em, nhất định là đi Phong Hoa Tuyết Nguyệt rồi. . . . . ." Bên kia đột nhiên kêu cô một tiếng, cô ‘dạ’ một tiếng, sau đó chỉ nghe thấy anh nói: "Trong khoảng thời gian này anh có một kỳ nghỉ dài hạn, đi du lịch nhé?"
Đi du lịch?
Cô do dự một lát, mới lười biếng nói: "Được."
Hai người ở chung một chỗ hơn nửa năm, mình vẫn ở trong khách sạn, vừa không về nhà, cũng không ở chung với anh. Nếu như đi du lịch, khẳng định không thể lại chia ra. . . . . . Cô không tiếp tục nghĩ sâu nữa, miễn cưỡng lên tinh thần tiếp tục nghe anh nói kế hoạch, giọng nói của anh mang theo ý cười, rất êm tai.
Sau một tuần lễ anh đều đã sắp xếp đâu vào đấy, Tiêu Dư cũng bởi vì tạm thời muốn xin nghỉ dài hạn, không thể không liên tục tăng ca, trước khi đi bàn lại tất cả công việc.
Khi ăn bữa trưa thì Hàn Ninh chợt nói có chuyện gấp cần xử lý, không theo như ước định tới đón cô.
Cô định sẽ để cho trợ lý đi mua một phần thức ăn trở lại, cùng đồng nghiệp ngồi ở trong phòng giải khát, vừa nói chuyện vừa ăn cơm. Khi đang gắp một khối sườn om tỏi lên đưa vào trong miệng cắn thì nghe thấy có người thảo luận tin tức tài chính là kinh tế sáng nay.
Cô mơ hồ nghe được tên của Hứa Nam Chinh, không muốn nghe nhiều, nhưng dường như trừ mình ra, cả trai lẫn gái trong phòng giải khát đều ở đây chú ý tin tức này. Đối thoại của bọn họ nói cũng không rõ ràng, cô lại rất rõ ràng nghe được một câu: "Có người mạnh bạo đoán, nói Hứa Nam Chinh trong tối ngoài sáng khống chế cổ phần công ty, thì có hơn tám mươi nhà, có thể không xảy ra vấn đề sao? Cây to đón gió mà."
"Lòng tôi đều tan nát rồi, tôi còn muốn đi tới phòng thị trường của bọn họ đấy. . . . . ."
Hứa Nam Chinh, Hứa Nam Chinh, cái tên này lặp lại liên tục, không ngừng xuất hiện tại trong miệng mấy người kia.
Cô không biết mình ném hộp cơm, trở lại chỗ ngồi thế nào, nhưng nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, cũng không dám mở bất kỳ websites nào tìm kiếm tin tức đó. Ngón tay ở trên bàn phím, gõ chữ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ chữ, cuối cùng vẫn là bỏ qua.
Cho tới bây giờ tin tức về anh không gián đoạn, tốt - xấu, sớm nên tập mãi thành thói quen rồi.
Thật vất vả điều chỉnh tốt tâm trạng đi vào phòng họp để họp, nhưng ngay cả ông chủ cũng cố ý nhìn cô một cái.
Cảm giác lo lắng tràn ngập, toàn bộ quá trình họp nói những gì, cô hoàn toàn không nghe vào.
Cuối cùng giải tán, rốt cuộc cô không nhịn được mở google ra, nhập chữ khóa cần tìm vào.
Cả trang tin tức nhảy ra, tất cả đều là ngày hôm nay, tựa đề đều không ngoại lệ đều là ‘3GR sắp đưa ra thị trường, kinh động đến cấp cao dính vào ‘án hối lộ’, hiện đang tiếp nhận điều tra."
Không phải cô chưa từng thấy qua loại tin tức này, đại đa số đều là án ăn hối lộ vô cùng nghiêm trọng, truyền thông không lấy được tin tức chính xác, cũng không dám viết lung tung, cũng chỉ có thể viết ‘đang tiếp nhận điều tra’ không rõ ràng như thế, mở nội dung ra thì cũng chỉ là suy đoán. Tất cả tin tức đều lựa chọn bắt đầu viết từ khi 3GR sáng lập, từ người đầu tư mãi cho đến bối cảnh kinh nghiệm của Hứa Nam Chinh, tất cả đều bị moi ra, chiên xào qua một lần.
Từng hàng chữ, đều là suy đoán, không ngừng suy đoán.
Không có bất kỳ tin tức xác thật nào.
Cô thật sự ngồi không yên, tạm thời xin nghỉ, lái xe trực tiếp trở về nhà.
Không biết vì sao, rõ ràng là chưa tới bốn giờ rưỡi, nhưng đường Tam Hoàn lại tắc xe nghiêm trọng như thế. Cô càng gấp gáp, càng không có cách nào di chuyển được một bước, mãi mới chờ đến lúc dòng xe chạy bắt đầu xê dịch, trước mặt lại xảy ra sự cố tông vào đuôi xe liên hoàn.
Chờ đợi, chỉ có thể đợi.
Cô không thể trực tiếp đi hỏi Hứa Nam Chinh, cũng không dám đi hỏi người bên cạnh anh, đến cuối cùng chỉ còn lại ba mẹ mà thôi.
Nếu như hôm nay ra tin tức, vậy hẳn là mấy ngày trước cũng đã xảy ra chuyện rồi, nhưng vì cái gì không ai nói cho cô biết? Cô nhìn tình hình loạn thành một đoàn phía trước, giống như là bị rút đi tất cả sức lực, chỉ có thể dựa vào ở trên ghế ngồi suy nghĩ mất hồn.
3GR vẫn là thứ anh xem trọng nhất, mặc kệ ở bên ngoài có bao nhiêu đầu tư, thậm chí dì Liêu đầu tư dự án lớn như vậy, anh cũng chỉ làm chơi thôi.
Anh đang nhớ tình cảm của người bạn gái cũ này, giống như ở 3GR mới có thể tìm được lòng trung thành.
Nhưng vì sao chính ở nơi đó, hết một tới hai, nhiều lần gặp phải các trò chèn ép.
Giống như là có cái gì đó nghẹn ở ngực, mỗi một lần hít thở đều đau thấu tim can, mặc kệ là nhẹ hay nặng, cuối cùng chỉ có thể dừng lại rồi hít thở, dùng sức siết chặt tay lái. Ngón tay không ngừng dùng sức, dùng đến không còn cảm giác, lại vẫn không thể khống chế được tốc độ hít thờ, càng ngàng càng cố hết sức.
Điện thoại di động không biết khi nào thì bắt đầu liều mạng vang lên ở bên trong túi xách, cô mò mẫm nửa ngày mới cầm lên được, tên Hàn Ninh không ngừng hiện liên tục. Cô nhìn thật lâu, mới bấm nút nghe.
"Tiếu Tiếu." Hàn Ninh gọi tên cô.
Cô vâng một tiếng, không dám nói nhiều, sợ anh nghe ra tâm trạng của mình.
"Buổi chiều anh có một cuộc họp rất quan trọng." Anh dịu dàng dặn dò cô. "Điện thoại di động cần tắt máy một khoảng thời gian, nếu như em có chuyện gì, thì gửi tin nhắn cho anh."
Cô lại ‘dạ’ một tiếng.
Hàn Ninh im lặng trong chốc lát, dường như còn có muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói buổi tối sẽ liên lạc lại, rồi vội vã cúp điện thoại.
Kết quả vào nhà, trừ hai dì giúp việc, hoàn toàn không có bất kỳ người nào.
Cô gọi điện thoại cho mẹ, mẹ cô vừa nghe nói cô đang ở trong nhà, chỉ rất nghiêm túc dặn dò cô, không nên liên lạc với bất kỳ kẻ nào của nhà họ Hứa, cô cũng muốn hỏi, mẹ đã lập tức hiểu ý của cô, lập tức nói buổi tối trở về lại nói tiếp, không cho cô bất kỳ cơ hội nào hỏi đến.
"Tiếu Tiếu." Cuối cùng giọng nói của mẹ cô cũng có chút nặng nề: "Chuyện như vậy không phải con có thể nhúng tay vào, trong thời kỳ nhạy cảm này con cũng không thể làm bất cứ chuyện gì. Con và nó cùng lớn lên, Nam Nam là loại người nào, con còn phải rõ ràng hơn mẹ, tin tưởng nó không có việc gì như vậy là đủ rồi. Đúng không?"
Cô không lên tiếng.
Cũng bởi vì cô hiểu, cô mới kích động như thế.
Trong nhà trống rỗng, cô mở cửa phòng ngủ ra, vén chăn lên, nằm trên giường.
Vốn chỉ muốn nằm nghỉ ngơi, nhưng lại từ từ ngủ mất, giấc ngủ không quá yên, trùng điệp lặp lại rất nhiều hình ảnh.
“Nhiệt độ 38 độ, anh đang ở bên ngoài phòng vũ đạo đọc sách, mình ở bên cửa sổ đưa chân lên, không ngừng lặp lại các loại động tác cơ bản. Mỗi lần xuyên thấu qua khung gỗ cửa sổ nhìn lén anh, đều là một tư thế, thật không biết sách có gì hay mà xem chăm chú như thế. . . . . .
Năm ấy, nhìn thấy anh nhận được thư thông báo trúng tuyển Thanh Hoa, thế nhưng quá hưng phấn, lỡ tay xé thành hai mảnh. Mình nghẹn họng nhìn trân trối, thế nhưng anh lại cười lên. . . . . .
Vô số trận bóng rổ, cô đều luôn ngồi ở hàng trước nhất, dùng âm thanh lớn nhất gọi tên của anh. . . . . .
Ánh mắt của anh rõ ràng như thế, dường như nửa ngồi ở bên giường, đang nói chuyện với mình.
"Trước đây em đàn dương cầm cho anh nghe, anh trở về đặc biệt khẽ ngâm nga giai điệu cho Hứa Nặc nghe, hỏi em ấy là có ý gì, từ ngày đó trở đi, anh không chạm vào bất kỳ cô gái nào nữa."
"Nhiều năm như vậy anh mang theo em từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, lại trở lại Bắc Kinh, vẫn luôn nghĩ chậm một chút nữa, đến khi tất cả ổn định đã mới bắt đầu."
"Không nhớ học viện quân sự, là bởi vì đang thời kỳ hòa bình, anh không muốn mang quân hàm cứ vô ích như vậy cả đời, liều mạng mở công ty, là không muốn người khác nói cháu trai của Hứa Thành không có tiền đồ, anh thừa nhận trong quá khứ quá đặt nặng công ty lên trên hết, mà anh chưa bao giờ đưa bất kỳ một cô gái nào tới trước mặt em."”
Đến cuối cùng cũng đều cảm thấy đang nằm mơ, làm sao có thể vẫn chưa tỉnh lại. Trong ánh trăng mờ dường như là nghe âm thanh ba mẹ nói chuyện, gần như dùng toàn bộ sức lự, vẫn quanh co không thoát ra được khỏi cơn ác mộng.
Ở bên trong không gian cảm giác không có chút sức lực nào, rốt cuộc có nguồn nhiệt rất ấm áp, từ từ an ủi bất an của cô.
Cho đến khi rốt cuộc mở mắt ra được, chống lại là một đôi mắt khác, vẫn sáng ngời giống như ánh mặt trời mùa hè, yên tĩnh như ngày trước: "Gặp ác mộng?"
Giọng nói của Hàn Ninh rất mệt mỏi.
Trong nhà không có ai, cũng không mở đèn, chỉ có ánh trăng nhẹ chiếu vào.
Ba mẹ đang ở phòng khách nói chuyện, bởi vì đóng cửa, cô nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng mà đã trễ thế này, nhất định là đang nói chuyện Hứa Nam Chinh.
"Mấy giờ rồi?" Cô nhẹ giọng hỏi anh.
"Hơn mười một giờ rồi." Anh khẽ cười: "Ba mẹ em để cho anh ở cùng em, chính anh ở bên giường ngồi xổm hai tiếng rồi, không có em phê chuẩn, không dám lên giường nằm."
Vốn cô đang khổ sở, nghe lời như thế hoàn toàn không cười nổi, lại còn nở nụ cười cứng ngắc: "Lên đây đi, nhìn anh mệt như vậy, cũng không làm được chuyện gì xấu."
Anh không lên tiếng, cởi xuống giày, nằm phía sau cô, ôm cô ở trước người mình.
Cô cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, lặng lẽ lấy tay sờ, mới phát hiện trên mặt mình toàn là nước mắt.
"Buổi chiều anh họp cái gì?" Cô muốn nói gì đó, cảnh thái bình giả tạo: "Còn phải tắt máy?"
"Không có gì, bị người gọi đi nói chuyện." Anh thản nhiên nói: "Những người đó quy củ tương đối nhiều, yêu cầu tạm thời tắt máy."
Hàn Ninh ừ một tiếng: "Hợp tác đã hai năm rồi, gần đây anh ta trở về 3GR, cũng coi như là tạm thời cho tôi nghỉ phép."
Tiêu Dư liếc nhìn Hàn Ninh, cô không ngờ vừa rồi bọn họ nói đề tài này.
Cho nên vừa nãy Hàn Ninh nói câu kia, là bởi vì nghe được bọn họ nói gì đó sao? Cô nhìn ly thủy tinh bị rót rượu, muốn cầm lên lại bị Hàn Ninh chặn tay lại: "Có vẻ mấy ngày nay em nên uống nước nóng?"
Người bên cạnh thật sự không nhịn được nữa: "Hàn Ninh, cậu còn có thể giả bộ thêm một chút nữa được không? Trước kia cậu cũng không đối xử với phụ nữ như vậy."
Tiêu Dư biết bạn anh có ý nói đùa, cũng phối hợp trêu chọc anh: "Mau thành thực khai ra, trước kia như thế nào?"
Anh lập tức nhận thua: "Tuổi trẻ khinh cuồng, chỉ do tuổi trẻ khinh cuồng thôi." Nói xong, lập tức ném khăn nóng trong tay tới trên người người kia. "Chỉ sợ thiên hạ không loạn phải không?"
Mọi người cười một trận.
Đợi khi cười đùa đi qua, lại có người bỗng nhiên nói chuyện phiếm: "Mấy năm nay Hứa Nam Chinh làm việc rất nhiều, internet, di động ... đều đầu tư vào, mấy ngày trước tôi mở một công ty về internet, câu nói đầu tiên của người đầu tư là ‘tìm Hứa Nam Chinh nhập cổ phần’, tôi muốn ngất luôn, đã là cấp lão đại rồi." Người kia nói tiếp, giống như anh ta thật sự biết rất nhiều thứ, trong giọng nói còn mang theo chút chế giễu.
"Mấy công ty internet, không phải đều tôn trọng tự thân vận động sao?" Người kia tiếp tục cảm thán: "Lần này tin tức anh ta đính hôn lộ ra ngoài, mười phần là vì 3GR. Hàn Ninh, không phải cậu biết Uông Hạ gì đó sao?"
Tiêu Dư run lên một cái, nhìn Hàn Ninh.
Dường như Hàn Ninh cảm nhận được ánh mắt của cô, nhưng lại không nhìn cô, chỉ cười nói với bạn: "Biết thì biết, đối với chuyện riêng của cô ấy tôi luôn không có hứng thú."
Cô biết mình không nên có bất kỳ biểu hiện, bất kỳ phản ứng nào, chỉ nhận lấy nước nóng từ tay Hàn Ninh, uống từng ngụm.
Chẳng được bao lâu, Tiêu Dư đã đau đến có chút nhịn không được, nhưng vẫn luôn chịu đựng, sợ mình đi như thế, Hàn Ninh sẽ cho rằng mình là bởi vì chủ đề Hứa Nam Chinh, cố ý làm khó xử anh. Từ đầu đến cuối Hàn Ninh không thích nói chuyện, mấy lần muốn chuyển đề tài nhà họ Hứa này đi, lại bất đắc dĩ mấy người này nói chuyện đến vui vẻ, chỉ có thể thôi.
Lúng túng như vậy, rõ ràng cũng chỉ có hai người bọn họ.
Cuối cùng, lại là bạn Hàn Ninh phát hiện ra sắc mặt của cô khác thường đầu tiên: "Bà xã cậu giống như không thoải mái lắm?"
Lúc này Hàn Ninh mới quay đầu lại, nhìn kỹ người bên cạnh, Tiêu Dư khẽ nắm tay của anh, nhỏ giọng nói: "Không sao, có lẽ là cảm lạnh rồi." Anh chỉ nhíu lông mày lại: "Sao không nói sớm, anh đưa em trở về?"
Cô nhìn anh thật sự tức giận rồi, không biết nói cái gì nữa, chỉ mềm mại cười một cái: "Không sao."
Trên đường trở về, từ đầu đến cuối một tay Hàn Ninh cầm tay lái, một tay khác nắm lấy tay cô, máy điều hòa không khí mở lớn hơn nữa, bàn tay của cô vẫn rất lạnh, đến dưới lầu khách sạn vẫn không chút thay đổi nào.
Anh lái xe vào gara, đột nhiên hỏi cô: "Anh có thể đi lên ngồi một chút không?"
Cô sửng sốt một chút, chưa kịp phản ứng, anh cũng đã phủ định lời nói của mình: "Không được, anh nhớ tới còn có một cuộc họp qua điện thoại nữa." Anh nghiêng người qua, hôn cô một cái, khẽ mỉm cười nói: "Chính mình ngoan ngoãn đi lên, không nên suy nghĩ lung tung."
Suy nghĩ lung tung? Cô nghĩ đến đề tài tối nay theo bản năng.
Nhưng vẫn giả bộ ngu, cười hỏi anh: "Suy nghĩ lung tung chuyện gì? Suy nghĩ xem anh đưa em trở về xong, có tiếp tục đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm không?"
Hai người bình thường vui đùa quen rồi, cho tới bây giờ đều là một câu thật một câu vui đùa như vậy.
Thế nhưng anh lại bỗng nhiên nghiêm túc: "Anh thật sự chỉ về nhà, không phải đi chỗ bậy bạ gì đó."
Cô sửng sốt một chút, không ngờ anh trả lời nghiêm túc như vậy, nhất thời có chút không nói tiếp được, im lặng một lúc lâu mới miễn cưỡng cười nói: "Được rồi, vậy khi anh về nhà thì dùng điện thoại bàn gọi cho em, chính em sẽ tính toán thời gian, nếu ba mươi phút mà còn chưa tới nhà, em sẽ cho rằng anh đi ăn chơi đàng điếm rồi."
"Được."
Kết quả cô trở về phòng, trực tiếp đắp chăn nằm ở trên giường ngủ mất. Dường như qua thật lâu, mới nghe được điện thoại di động đang vang lên, sờ tới điện thoại bấm nút nghe, phát hiện trời đã sáng rồi.
Cô mơ hồ, giãy giụa ở trong nửa mê nửa tỉnh: "Vừa đến nhà?"
Anh nói: "Không có, chỉ là vừa mới nhớ tới, đồng ý gọi cho em một cuộc điện thoại."
Cô bị đau đầu rồi, bị anh thản nhiên nói một câu làm cho cười lên: "Sáng sớm mới gọi điện thoại cho em, nhất định là đi Phong Hoa Tuyết Nguyệt rồi. . . . . ." Bên kia đột nhiên kêu cô một tiếng, cô ‘dạ’ một tiếng, sau đó chỉ nghe thấy anh nói: "Trong khoảng thời gian này anh có một kỳ nghỉ dài hạn, đi du lịch nhé?"
Đi du lịch?
Cô do dự một lát, mới lười biếng nói: "Được."
Hai người ở chung một chỗ hơn nửa năm, mình vẫn ở trong khách sạn, vừa không về nhà, cũng không ở chung với anh. Nếu như đi du lịch, khẳng định không thể lại chia ra. . . . . . Cô không tiếp tục nghĩ sâu nữa, miễn cưỡng lên tinh thần tiếp tục nghe anh nói kế hoạch, giọng nói của anh mang theo ý cười, rất êm tai.
Sau một tuần lễ anh đều đã sắp xếp đâu vào đấy, Tiêu Dư cũng bởi vì tạm thời muốn xin nghỉ dài hạn, không thể không liên tục tăng ca, trước khi đi bàn lại tất cả công việc.
Khi ăn bữa trưa thì Hàn Ninh chợt nói có chuyện gấp cần xử lý, không theo như ước định tới đón cô.
Cô định sẽ để cho trợ lý đi mua một phần thức ăn trở lại, cùng đồng nghiệp ngồi ở trong phòng giải khát, vừa nói chuyện vừa ăn cơm. Khi đang gắp một khối sườn om tỏi lên đưa vào trong miệng cắn thì nghe thấy có người thảo luận tin tức tài chính là kinh tế sáng nay.
Cô mơ hồ nghe được tên của Hứa Nam Chinh, không muốn nghe nhiều, nhưng dường như trừ mình ra, cả trai lẫn gái trong phòng giải khát đều ở đây chú ý tin tức này. Đối thoại của bọn họ nói cũng không rõ ràng, cô lại rất rõ ràng nghe được một câu: "Có người mạnh bạo đoán, nói Hứa Nam Chinh trong tối ngoài sáng khống chế cổ phần công ty, thì có hơn tám mươi nhà, có thể không xảy ra vấn đề sao? Cây to đón gió mà."
"Lòng tôi đều tan nát rồi, tôi còn muốn đi tới phòng thị trường của bọn họ đấy. . . . . ."
Hứa Nam Chinh, Hứa Nam Chinh, cái tên này lặp lại liên tục, không ngừng xuất hiện tại trong miệng mấy người kia.
Cô không biết mình ném hộp cơm, trở lại chỗ ngồi thế nào, nhưng nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, cũng không dám mở bất kỳ websites nào tìm kiếm tin tức đó. Ngón tay ở trên bàn phím, gõ chữ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ chữ, cuối cùng vẫn là bỏ qua.
Cho tới bây giờ tin tức về anh không gián đoạn, tốt - xấu, sớm nên tập mãi thành thói quen rồi.
Thật vất vả điều chỉnh tốt tâm trạng đi vào phòng họp để họp, nhưng ngay cả ông chủ cũng cố ý nhìn cô một cái.
Cảm giác lo lắng tràn ngập, toàn bộ quá trình họp nói những gì, cô hoàn toàn không nghe vào.
Cuối cùng giải tán, rốt cuộc cô không nhịn được mở google ra, nhập chữ khóa cần tìm vào.
Cả trang tin tức nhảy ra, tất cả đều là ngày hôm nay, tựa đề đều không ngoại lệ đều là ‘3GR sắp đưa ra thị trường, kinh động đến cấp cao dính vào ‘án hối lộ’, hiện đang tiếp nhận điều tra."
Không phải cô chưa từng thấy qua loại tin tức này, đại đa số đều là án ăn hối lộ vô cùng nghiêm trọng, truyền thông không lấy được tin tức chính xác, cũng không dám viết lung tung, cũng chỉ có thể viết ‘đang tiếp nhận điều tra’ không rõ ràng như thế, mở nội dung ra thì cũng chỉ là suy đoán. Tất cả tin tức đều lựa chọn bắt đầu viết từ khi 3GR sáng lập, từ người đầu tư mãi cho đến bối cảnh kinh nghiệm của Hứa Nam Chinh, tất cả đều bị moi ra, chiên xào qua một lần.
Từng hàng chữ, đều là suy đoán, không ngừng suy đoán.
Không có bất kỳ tin tức xác thật nào.
Cô thật sự ngồi không yên, tạm thời xin nghỉ, lái xe trực tiếp trở về nhà.
Không biết vì sao, rõ ràng là chưa tới bốn giờ rưỡi, nhưng đường Tam Hoàn lại tắc xe nghiêm trọng như thế. Cô càng gấp gáp, càng không có cách nào di chuyển được một bước, mãi mới chờ đến lúc dòng xe chạy bắt đầu xê dịch, trước mặt lại xảy ra sự cố tông vào đuôi xe liên hoàn.
Chờ đợi, chỉ có thể đợi.
Cô không thể trực tiếp đi hỏi Hứa Nam Chinh, cũng không dám đi hỏi người bên cạnh anh, đến cuối cùng chỉ còn lại ba mẹ mà thôi.
Nếu như hôm nay ra tin tức, vậy hẳn là mấy ngày trước cũng đã xảy ra chuyện rồi, nhưng vì cái gì không ai nói cho cô biết? Cô nhìn tình hình loạn thành một đoàn phía trước, giống như là bị rút đi tất cả sức lực, chỉ có thể dựa vào ở trên ghế ngồi suy nghĩ mất hồn.
3GR vẫn là thứ anh xem trọng nhất, mặc kệ ở bên ngoài có bao nhiêu đầu tư, thậm chí dì Liêu đầu tư dự án lớn như vậy, anh cũng chỉ làm chơi thôi.
Anh đang nhớ tình cảm của người bạn gái cũ này, giống như ở 3GR mới có thể tìm được lòng trung thành.
Nhưng vì sao chính ở nơi đó, hết một tới hai, nhiều lần gặp phải các trò chèn ép.
Giống như là có cái gì đó nghẹn ở ngực, mỗi một lần hít thở đều đau thấu tim can, mặc kệ là nhẹ hay nặng, cuối cùng chỉ có thể dừng lại rồi hít thở, dùng sức siết chặt tay lái. Ngón tay không ngừng dùng sức, dùng đến không còn cảm giác, lại vẫn không thể khống chế được tốc độ hít thờ, càng ngàng càng cố hết sức.
Điện thoại di động không biết khi nào thì bắt đầu liều mạng vang lên ở bên trong túi xách, cô mò mẫm nửa ngày mới cầm lên được, tên Hàn Ninh không ngừng hiện liên tục. Cô nhìn thật lâu, mới bấm nút nghe.
"Tiếu Tiếu." Hàn Ninh gọi tên cô.
Cô vâng một tiếng, không dám nói nhiều, sợ anh nghe ra tâm trạng của mình.
"Buổi chiều anh có một cuộc họp rất quan trọng." Anh dịu dàng dặn dò cô. "Điện thoại di động cần tắt máy một khoảng thời gian, nếu như em có chuyện gì, thì gửi tin nhắn cho anh."
Cô lại ‘dạ’ một tiếng.
Hàn Ninh im lặng trong chốc lát, dường như còn có muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói buổi tối sẽ liên lạc lại, rồi vội vã cúp điện thoại.
Kết quả vào nhà, trừ hai dì giúp việc, hoàn toàn không có bất kỳ người nào.
Cô gọi điện thoại cho mẹ, mẹ cô vừa nghe nói cô đang ở trong nhà, chỉ rất nghiêm túc dặn dò cô, không nên liên lạc với bất kỳ kẻ nào của nhà họ Hứa, cô cũng muốn hỏi, mẹ đã lập tức hiểu ý của cô, lập tức nói buổi tối trở về lại nói tiếp, không cho cô bất kỳ cơ hội nào hỏi đến.
"Tiếu Tiếu." Cuối cùng giọng nói của mẹ cô cũng có chút nặng nề: "Chuyện như vậy không phải con có thể nhúng tay vào, trong thời kỳ nhạy cảm này con cũng không thể làm bất cứ chuyện gì. Con và nó cùng lớn lên, Nam Nam là loại người nào, con còn phải rõ ràng hơn mẹ, tin tưởng nó không có việc gì như vậy là đủ rồi. Đúng không?"
Cô không lên tiếng.
Cũng bởi vì cô hiểu, cô mới kích động như thế.
Trong nhà trống rỗng, cô mở cửa phòng ngủ ra, vén chăn lên, nằm trên giường.
Vốn chỉ muốn nằm nghỉ ngơi, nhưng lại từ từ ngủ mất, giấc ngủ không quá yên, trùng điệp lặp lại rất nhiều hình ảnh.
“Nhiệt độ 38 độ, anh đang ở bên ngoài phòng vũ đạo đọc sách, mình ở bên cửa sổ đưa chân lên, không ngừng lặp lại các loại động tác cơ bản. Mỗi lần xuyên thấu qua khung gỗ cửa sổ nhìn lén anh, đều là một tư thế, thật không biết sách có gì hay mà xem chăm chú như thế. . . . . .
Năm ấy, nhìn thấy anh nhận được thư thông báo trúng tuyển Thanh Hoa, thế nhưng quá hưng phấn, lỡ tay xé thành hai mảnh. Mình nghẹn họng nhìn trân trối, thế nhưng anh lại cười lên. . . . . .
Vô số trận bóng rổ, cô đều luôn ngồi ở hàng trước nhất, dùng âm thanh lớn nhất gọi tên của anh. . . . . .
Ánh mắt của anh rõ ràng như thế, dường như nửa ngồi ở bên giường, đang nói chuyện với mình.
"Trước đây em đàn dương cầm cho anh nghe, anh trở về đặc biệt khẽ ngâm nga giai điệu cho Hứa Nặc nghe, hỏi em ấy là có ý gì, từ ngày đó trở đi, anh không chạm vào bất kỳ cô gái nào nữa."
"Nhiều năm như vậy anh mang theo em từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, lại trở lại Bắc Kinh, vẫn luôn nghĩ chậm một chút nữa, đến khi tất cả ổn định đã mới bắt đầu."
"Không nhớ học viện quân sự, là bởi vì đang thời kỳ hòa bình, anh không muốn mang quân hàm cứ vô ích như vậy cả đời, liều mạng mở công ty, là không muốn người khác nói cháu trai của Hứa Thành không có tiền đồ, anh thừa nhận trong quá khứ quá đặt nặng công ty lên trên hết, mà anh chưa bao giờ đưa bất kỳ một cô gái nào tới trước mặt em."”
Đến cuối cùng cũng đều cảm thấy đang nằm mơ, làm sao có thể vẫn chưa tỉnh lại. Trong ánh trăng mờ dường như là nghe âm thanh ba mẹ nói chuyện, gần như dùng toàn bộ sức lự, vẫn quanh co không thoát ra được khỏi cơn ác mộng.
Ở bên trong không gian cảm giác không có chút sức lực nào, rốt cuộc có nguồn nhiệt rất ấm áp, từ từ an ủi bất an của cô.
Cho đến khi rốt cuộc mở mắt ra được, chống lại là một đôi mắt khác, vẫn sáng ngời giống như ánh mặt trời mùa hè, yên tĩnh như ngày trước: "Gặp ác mộng?"
Giọng nói của Hàn Ninh rất mệt mỏi.
Trong nhà không có ai, cũng không mở đèn, chỉ có ánh trăng nhẹ chiếu vào.
Ba mẹ đang ở phòng khách nói chuyện, bởi vì đóng cửa, cô nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng mà đã trễ thế này, nhất định là đang nói chuyện Hứa Nam Chinh.
"Mấy giờ rồi?" Cô nhẹ giọng hỏi anh.
"Hơn mười một giờ rồi." Anh khẽ cười: "Ba mẹ em để cho anh ở cùng em, chính anh ở bên giường ngồi xổm hai tiếng rồi, không có em phê chuẩn, không dám lên giường nằm."
Vốn cô đang khổ sở, nghe lời như thế hoàn toàn không cười nổi, lại còn nở nụ cười cứng ngắc: "Lên đây đi, nhìn anh mệt như vậy, cũng không làm được chuyện gì xấu."
Anh không lên tiếng, cởi xuống giày, nằm phía sau cô, ôm cô ở trước người mình.
Cô cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, lặng lẽ lấy tay sờ, mới phát hiện trên mặt mình toàn là nước mắt.
"Buổi chiều anh họp cái gì?" Cô muốn nói gì đó, cảnh thái bình giả tạo: "Còn phải tắt máy?"
"Không có gì, bị người gọi đi nói chuyện." Anh thản nhiên nói: "Những người đó quy củ tương đối nhiều, yêu cầu tạm thời tắt máy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook