Dễ Dàng Đến Gần
-
Chương 40: Thật ra thì anh yêu em (1)
Hứa Nam Chinh im lặng mấy giây, giống như đây không phải là một câu trả lời, mà là một quyết định.
Bỗng nhiên cô muốn chạy trốn, lại nghe thấy giọng nói của anh: "Sẽ không có ý kiến."
Sau đó nói cái gì, cô cũng không nghe được nữa.
Cho đến khi đẩy cửa kính ra, một dòng gió lạnh đập vào mặt, mới phát hiện ra mình không cài áo khoác ngoài. Bên trong chỉ là một chiếc áo len lông cừu tay ngắn, ở trong nhà thì không sao, nhưng ra ngoài thì có chút không chịu nổi. Cô cái từng nút áo lại, rõ ràng là động tác rất đơn giản, hôm nay lại cài rất lâu.
Đến cuối cùng khi làm xong, mới xem như thở dài một hơi.
Cô đi dọc theo đường, bởi vì sắc trời đã tối, trên mặt hồ trượt băng người cũng ít đi không ít. Trời lạnh như thế này, nhưng thỉnh thoảng những người kia trượt chân còn ngồi trên mặt băng, cười ha ha.
Mặc kệ đường phố bên cạnh mặt hồ đơn giản như thế nào, cho tới bây giờ mặt hồ mùa đông xa hoa trụy lạc này, đám người ồn ào đó trước sau vẫn chưa từng thay đổi.
Điện thoại của Hàn Ninh, rất đúng giờ gọi tới: "Vừa rồi anh nghe đài giao thông nói, chỗ của em bị tuyết phủ, hiện tại lái đến chỗ nào rồi?"
"Em hả?" Cô tính thời gian một chút, nhất định tới trễ rồi. "Em đi ra ngoài có chút trễ, không muốn lái xe, anh tiện đường không? Lái xe tới chở em nhé."
Hàn Ninh nở nụ cười: "Anh chắc chắn không tiện đường, nhưng mà nếu Tiêu đại tiểu thư đã lên tiếng rồi, cho dù ở Thiên Tân cũng phải nói mình tiện đường." Anh cúi xuống, dặn dò nói: "Tìm quán bar nào đó ngoan ngoãn ngồi đợi anh... Anh tìm con đường tương đối gần, sẽ tới sớm thôi."
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......
Sau khi Tiêu Dư đi khỏi, anh đã bắt đầu bật cái bật lửa đốt thuốc, nhưng bật ba lần, cũng không có chút lửa nào xuất hiện. Không biết là đá lấy lửa hư rồi, hay là vấn đề gì khác.
Nhân viên phục vụ ở một bên rất thức thời, tiến lên bật lửa đưa tới trước mặt anh.
"Tiếu Tiếu vẫn chưa biết?" Người bên cạnh lại ngoài ý muốn.
"Có thể vẫn chưa biết." Anh nhìn bóng người bên ngoài.
"Cơ thể ông nội cậu thế nào rồi?"
"Không phải rất tốt, tối hôm qua nhận thông báo bệnh tình nguy kịch, chính cháu ở bệnh viện ngốc đến rạng sáng." Bỗng nhiên anh cười một cái. "Chỉ là cũng may trải qua chuyện của cháu trước, bệnh tình nguy kịch cũng không còn đáng sợ như vậy nữa." Không hiểu sao anh bàng hoàng một lát, mới lạnh nhạt uống trà người ta nói: "Đã đến lúc rồi, chúng ta lái xe rồi nói trên đường?"
"Được." Dì Liêu nâng cổ tay nhìn đồng hồ. "Đi trên đường rồi nói tiếp."
Hứa Nam Chinh đậu xe ở gần đó, anh đi trước lấy xe, bỗng nhiên dừng lại, nhìn thấy Tiêu Dư vốn đã sớm đi trước một bước đứng ở bên hồ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm đám người trượt băng mất hồn.
Anh do dự một chút, đi tới.
"Sao còn chưa đi?" Giọng nói của anh, bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau.
Tiêu Dư sửng sốt một chút, quay đầu lại nói: "Đang đợi Hàn Ninh."
Bởi vì lạnh, hơi thở ra đều là sương trắng nhàn nhạt.
Hai bên bờ hồ mới vừa lên đèn, hai ba người đi tới, cũng nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
Bọn họ rõ ràng quen như vậy, lại không tìm được bất kỳ một đề tài đơn giản nào, nói chuyện đôi câu.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến đã từng thấy phỏng vấn Diêu Khiêm*, nói đến linh cảm sáng tác《Người xa lạ quen thuộc nhất》hồi đó. . . . . . Bài đó được vô số minh tinh khen, ngồi ở trước ống kính chậm rãi giải thích loại cảm giác đó, trên đời này sẽ có người như vậy, chỉ có bạn quen thuộc từng thói quen của anh ấy nhất, thậm chí ý nghĩa của mỗi nét mặt, lại chỉ có thể làm người xa lạ.
(*Diêu Khiêm: (Yao Qian) đã được sinh ra vào năm 1960 ở miền nam Đài Loan, có nguồn gốc của Chiết Giang)
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào ầm ĩ, bọn họ quay đầu lại theo bản năng, một người đàn ông bị người vây quanh xin ký tên chụp ảnh chung, nhìn mặt có chút quen, lại không nhớ nổi là tiểu minh tinh nào.
Cảnh tượng náo nhiệt gần trong gang tấc, hoặc vui mừng kích động, hoặc mỉm cười chụp ảnh chung, tuy nhiên cũng không có quan hệ gì với bọn họ.
Sau một lát, cô mới cười nói: "Em đi trước."
Bởi vì đứng ở bên hồ quá lâu, khi lên xe Hàn Ninh xoa xoa tay của cô, chân mày lập tức nhíu lại: "Em luôn chờ ở bên ngoài?"
Cô "vâng" một tiếng: "Ngồi một buổi chiều rồi, ra ngoài đi một chút, ngày nào đó có thời gian đi tới đây chơi nhé?"
Anh như có điều suy nghĩ liếc nhìn bên ngoài: "Hai, ba năm trước em nói tới quán bar Hậu Hải, còn có thể bị người khen câu có phẩm vị, xuất hiện ở chỗ này cũng sẽ bị tạp chí viết lộn xộn, sao còn hưng trí bừng bừng như vậy?"
Tiêu Dư cởi áo ngoài ra, khi ném tới chỗ ngồi phía sau thì phát hiện đã để một ly thức uống nóng, cảm xúc vẫn luôn hoảng hốt hơi bình tĩnh lại, cười mắng câu nông cạn: "Lúc em còn nhỏ sẽ tới đây trượt băng, ai cho anh tới uống rượu?"
"Được, mai tới." Hàn Ninh suy nghĩ một chút, nhìn cô đang cầm cái ly thức uống nóng, khuôn mặt bị đông cứng đến trắng bệch rốt cuộc có chút ít màu máu. "Thôi, ngay hôm nay đi, anh gọi điện thoại, ngày mai lại đi ký hợp đồng."
Nhất thời Tiêu Dư không phản ứng kịp, nhìn anh đã nói qua điện thoại, không thể không nhận được.
Tiêu Dư nhìn anh nổi lên hăng hái, cố ý làm khó anh, lấy chiếc xe trượt băng nhỏ, mình lười phải trượt, sẽ để cho anh ở phía sau đẩy chạy loạn khắp nơi. Vốn là bởi vì buổi tối ít người một chút, cũng không phải là chủ nhật, hai người ngược lại thoải mái, chơi thật vui vẻ.
Cô mặc không nhiều lắm, nhưng chơi lăn qua lăn lại như vậy cũng chơi cho cả người đầy mồ hôi.
Đến cuối cùng mệt mỏi dừng lại, Hàn Ninh nửa ngồi ở trước mặt cô, nói chuyện phiếm với cô.
Cô chưa bao giờ hỏi công việc của anh, nhưng biết anh mỗi lần đi Frankfurt công tác, cũng là vì dự án hợp tác với Hứa Nam Chinh. Chỉ là gần đây giống như đều không đi bên kia, là có ý lẩn tránh dự án này? Hay còn nguyên nhân khác?
Ý nghĩ này chạy qua, Hàn Ninh đã tiến gần lên, nghĩ thừa dịp bốn bề vắng lặng hôn trộm cô.
"Ôi?" Cô cười tránh ra, nâng cằm chỉ chỉ phía bên phải. "Anh nhìn một đôi kia không thân thiết lắm? Tại sao phải chạy tới trượt băng nhỉ? Rất xấu hổ."
Một đôi nam nữ trẻ tuổi, rất cẩn thận lễ phép nói chuyện, vẻ mặt có chút hờ hững. Ý nghĩ nhiều chuyện của cô nổi lên, thật sự muốn đi tới nghe lén.
Hàn Ninh nhìn ra suy nghĩ của cô, cười: "Tâm trạng tốt?"
Cô có chút chột dạ: "Có lúc nào tâm trạng em không tốt hả?"
"Không nói ra, chỉ cảm giác." Hàn Ninh nhìn cô. "Vừa mới nhìn thấy em, thật sự cho rằng em muốn khóc."
Cô không lên tiếng, anh cũng không hỏi kỹ nữa, tiếp tục nói chuyện: "Trước kia gặp phải một ít cô gái nhỏ, lúc chia tay cái gì cũng nói, có nói ‘anh sẽ không gặp được người yêu anh hơn em’, hoặc nói ‘em chờ anh cả đời’, nghe qua đã muốn cười, ngược lại có một cô gái nhỏ nói một câu, thật đúng là nhớ rõ."
Cái gì gặp được một số cô gái nhỏ, rõ ràng chính là bị anh còn trẻ lăng nhăng vứt bỏ mà.
Tiêu Dư sáng tỏ cười một tiếng, không vạch trần: "Nói cái gì?"
Hàn Ninh tiếp tục giả vờ ngốc nghếch: "Nói anh nhất định sẽ đụng phải một người đạo hạnh cao hơn, thất bại thảm hại."
Cô cười ra tiếng: "Ý của anh là, đạo hạnh của em cao hơn anh? Không phải đâu nhỉ, trưởng phòng Hàn?"
Anh nhìn cô cười, sau một lát mới nói: "Trêu chọc em thôi. Không dám nói em đạo hạnh cao, chỉ có thể nói em không dễ dụ, có thể khẳng định tiền bạc không ít hơn anh, em cũng xinh đẹp hơn anh, mơ ước của em không ít hơn anh, thật đúng là bó tay hết cách, chỉ có một việc là người duy nhất thật lòng."
Anh nói nửa vui đùa, nửa nghiêm túc.
Cô không thể làm gì khác hơn là cười đùa, nhìn xéo anh: "Cái người có bao nhiêu tự kỷ này, còn xinh đẹp hơn phụ nữ."
Gió hơi lớn, anh tự tay cầm lấy khăn quàng cổ của cô, rất nghiêm túc vòng hai vòng, còn buột lại. Khăn quàng cổ này vốn là dùng để làm trang trí, ngược lại bị anh lấy làm đơn giản như vậy, thật sự ấm áp, đất cũng là đất mà thôi. . . . . .
Trước khi ký hợp đồng căn nhà, đã được Hàn Ninh dọn dẹp không tệ lắm, chỉ cần mình đi phòng ngủ lấy đồ là được rồi,
Cô không có nói cho Hàn Ninh biết mình đi trong khoảng thời gian này, vẫn là Hứa Nam Chinh cầm chìa khóa nhà mình, cho nên trước sau vẫn kiên trì tự mình dọn dẹp đồ đạc ở trong phòng ngủ, cũng may Hàn Ninh không nói gì.
Bởi vì có phòng để quần áo độc lập, phòng ngủ cũng chỉ có một ít đồ vật lộn xộn.
Cô cầm mấy valy trống, để đồ trang điểm vào, đến cuối cùng cũng không để lại vài món nào.
Cả tủ nước hoa đều trống rỗng, mang đi hết, chuẩn bị làm quà tặng tặng cho nhân viên nữ trong công ty Hàn Ninh. Những lọ nước hoa kỳ công kia, cô nhìn ba giây, cũng để vào trong valy.
Tủ đầu giường để vài cuốn sách, cô cầm lên tùy tiện liếc mắt nhìn.
《 Người đọc》.
Thật lâu trước đó, mình từng trước lúc ngủ đọc sách cho anh ấy, đề cập tới quyển sách này. Khi đó cô còn chất vấn một người bận rộn như anh, tại sao có thể có lòng rảnh rỗi đọc loại sách giải trí này, ai có thể ngờ tới tình cờ nói tới sách này, đã quay thành phim, đạt giải Oscar.
Trong trang bìa là chữ viết của Hứa Nam Chinh, trước sau anh vẫn luôn có một thói quen, sẽ ghi nhớ ngày mua sách.
Thời gian ngay trong năm nay.
Rõ ràng một hàng con số, làm cho vô số phỏng đoán vội vàng xẹt qua, anh ấy vẫn luôn ở chỗ này? Nhịp tim dần dần bắt đầu rối loạn, không còn gánh nặng tốc độ, cô cầm điện thoại di động lên theo bản năng.
Gọi điện thoại thì rất đơn giản, nhưng đến cuối cùng là muốn có kết quả gì đây?
Cô đứng lên, nhìn xe Hàn Ninh dưới lầu.
Rốt cuộc vẫn để điện thoại di động xuống, đặt sách đến dưới tầng thấp nhất trong valy.
Buổi tối hẹn bạn Hàn Ninh đánh tennis, cô đánh luôn không tốt, cộng thêm mấy ngày nay không tiện, định ở ngoài sân ngồi trên ghế chờ. Cũng may bên cạnh chính là hồ bơi, cũng không có người sẽ so đo dáng ngồi của cô, cô cũng thừa dịp cởi giày ra, dựa vào trên ghế, vừa uống nước ấm vừa nhìn bọn họ chơi bóng.
Đường bóng của Đại Lực lưu loát đẹp đẽ, thắng không nghi ngờ chút nào.
Hàn Ninh vừa nhận lấy khăn lông lau mồ hôi, vừa đi đến bên người cô, đường hoàng cầm mắt cá chân của cô: "Trời lạnh như thế này, còn đi chân không."
Mấy người bạn sau lưng anh cũng giả bộ không thấy, ngồi ở đối diện hai người.
Tiêu Dư tránh không được tay của anh, định cầm áo đắp lên trên đùi, vừa định muốn đá tay của anh ra, anh đã buông ra trước rồi.
Anh im lặng cười, cô lại không thể làm gì khác hơn là nói: "Em không ở trên xe hay ở bên trong phòng, đều là hai mươi mấy độ, làm sao lạnh được. " Nói xong, lập tức dời sang đề tài khác. "Đánh bóng không tệ."
Thật ra thì, là cực kỳ tốt.
Nhưng hàng ngày không nói lời khen anh được.
Cô luôn uống nước nóng, nhưng vẫn đau bụng, suy nghĩ có cần ám chỉ Hàn Ninh về sớm hay không.
Còn chưa nói ra miệng, Hàn Ninh bình thản ngồi xuống, cố ý nhỏ giọng: "Nói tóm lại, các phương diện của anh đều coi như không tồi, không bằng khẽ cắn răng, gả đi thôi." Giọng nói tuy không chút để ý, nhưng trong mắt không có bất kỳ ý đùa giỡn nào.
Cô né tránh ánh mắt của anh, cũng cố ý nhỏ giọng: "Hình ảnh anh trò chuyện vui vẻ với mười mấy nữ khách VIP, đến nay em vẫn còn nhớ rất rõ ràng, thế nào? Cả người mồ hôi như vậy, ngồi ở bên hồ bơi muốn cầu hôn rồi hả?"
Anh kéo cái áo che ở trên đùi cô, chân của cô lộ ra bên ngoài: "Được rồi, khi nào em muốn gả, ra hiệu một cái, để anh chuẩn bị trước." Nói xong, bộ dạng giống như không xảy ra bất cứ chuyện gì, nghiêng đầu bảo người ta lấy một cái ly, mở chai rượu ra.
Bỗng nhiên cô muốn chạy trốn, lại nghe thấy giọng nói của anh: "Sẽ không có ý kiến."
Sau đó nói cái gì, cô cũng không nghe được nữa.
Cho đến khi đẩy cửa kính ra, một dòng gió lạnh đập vào mặt, mới phát hiện ra mình không cài áo khoác ngoài. Bên trong chỉ là một chiếc áo len lông cừu tay ngắn, ở trong nhà thì không sao, nhưng ra ngoài thì có chút không chịu nổi. Cô cái từng nút áo lại, rõ ràng là động tác rất đơn giản, hôm nay lại cài rất lâu.
Đến cuối cùng khi làm xong, mới xem như thở dài một hơi.
Cô đi dọc theo đường, bởi vì sắc trời đã tối, trên mặt hồ trượt băng người cũng ít đi không ít. Trời lạnh như thế này, nhưng thỉnh thoảng những người kia trượt chân còn ngồi trên mặt băng, cười ha ha.
Mặc kệ đường phố bên cạnh mặt hồ đơn giản như thế nào, cho tới bây giờ mặt hồ mùa đông xa hoa trụy lạc này, đám người ồn ào đó trước sau vẫn chưa từng thay đổi.
Điện thoại của Hàn Ninh, rất đúng giờ gọi tới: "Vừa rồi anh nghe đài giao thông nói, chỗ của em bị tuyết phủ, hiện tại lái đến chỗ nào rồi?"
"Em hả?" Cô tính thời gian một chút, nhất định tới trễ rồi. "Em đi ra ngoài có chút trễ, không muốn lái xe, anh tiện đường không? Lái xe tới chở em nhé."
Hàn Ninh nở nụ cười: "Anh chắc chắn không tiện đường, nhưng mà nếu Tiêu đại tiểu thư đã lên tiếng rồi, cho dù ở Thiên Tân cũng phải nói mình tiện đường." Anh cúi xuống, dặn dò nói: "Tìm quán bar nào đó ngoan ngoãn ngồi đợi anh... Anh tìm con đường tương đối gần, sẽ tới sớm thôi."
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......
Sau khi Tiêu Dư đi khỏi, anh đã bắt đầu bật cái bật lửa đốt thuốc, nhưng bật ba lần, cũng không có chút lửa nào xuất hiện. Không biết là đá lấy lửa hư rồi, hay là vấn đề gì khác.
Nhân viên phục vụ ở một bên rất thức thời, tiến lên bật lửa đưa tới trước mặt anh.
"Tiếu Tiếu vẫn chưa biết?" Người bên cạnh lại ngoài ý muốn.
"Có thể vẫn chưa biết." Anh nhìn bóng người bên ngoài.
"Cơ thể ông nội cậu thế nào rồi?"
"Không phải rất tốt, tối hôm qua nhận thông báo bệnh tình nguy kịch, chính cháu ở bệnh viện ngốc đến rạng sáng." Bỗng nhiên anh cười một cái. "Chỉ là cũng may trải qua chuyện của cháu trước, bệnh tình nguy kịch cũng không còn đáng sợ như vậy nữa." Không hiểu sao anh bàng hoàng một lát, mới lạnh nhạt uống trà người ta nói: "Đã đến lúc rồi, chúng ta lái xe rồi nói trên đường?"
"Được." Dì Liêu nâng cổ tay nhìn đồng hồ. "Đi trên đường rồi nói tiếp."
Hứa Nam Chinh đậu xe ở gần đó, anh đi trước lấy xe, bỗng nhiên dừng lại, nhìn thấy Tiêu Dư vốn đã sớm đi trước một bước đứng ở bên hồ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm đám người trượt băng mất hồn.
Anh do dự một chút, đi tới.
"Sao còn chưa đi?" Giọng nói của anh, bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau.
Tiêu Dư sửng sốt một chút, quay đầu lại nói: "Đang đợi Hàn Ninh."
Bởi vì lạnh, hơi thở ra đều là sương trắng nhàn nhạt.
Hai bên bờ hồ mới vừa lên đèn, hai ba người đi tới, cũng nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
Bọn họ rõ ràng quen như vậy, lại không tìm được bất kỳ một đề tài đơn giản nào, nói chuyện đôi câu.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến đã từng thấy phỏng vấn Diêu Khiêm*, nói đến linh cảm sáng tác《Người xa lạ quen thuộc nhất》hồi đó. . . . . . Bài đó được vô số minh tinh khen, ngồi ở trước ống kính chậm rãi giải thích loại cảm giác đó, trên đời này sẽ có người như vậy, chỉ có bạn quen thuộc từng thói quen của anh ấy nhất, thậm chí ý nghĩa của mỗi nét mặt, lại chỉ có thể làm người xa lạ.
(*Diêu Khiêm: (Yao Qian) đã được sinh ra vào năm 1960 ở miền nam Đài Loan, có nguồn gốc của Chiết Giang)
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào ầm ĩ, bọn họ quay đầu lại theo bản năng, một người đàn ông bị người vây quanh xin ký tên chụp ảnh chung, nhìn mặt có chút quen, lại không nhớ nổi là tiểu minh tinh nào.
Cảnh tượng náo nhiệt gần trong gang tấc, hoặc vui mừng kích động, hoặc mỉm cười chụp ảnh chung, tuy nhiên cũng không có quan hệ gì với bọn họ.
Sau một lát, cô mới cười nói: "Em đi trước."
Bởi vì đứng ở bên hồ quá lâu, khi lên xe Hàn Ninh xoa xoa tay của cô, chân mày lập tức nhíu lại: "Em luôn chờ ở bên ngoài?"
Cô "vâng" một tiếng: "Ngồi một buổi chiều rồi, ra ngoài đi một chút, ngày nào đó có thời gian đi tới đây chơi nhé?"
Anh như có điều suy nghĩ liếc nhìn bên ngoài: "Hai, ba năm trước em nói tới quán bar Hậu Hải, còn có thể bị người khen câu có phẩm vị, xuất hiện ở chỗ này cũng sẽ bị tạp chí viết lộn xộn, sao còn hưng trí bừng bừng như vậy?"
Tiêu Dư cởi áo ngoài ra, khi ném tới chỗ ngồi phía sau thì phát hiện đã để một ly thức uống nóng, cảm xúc vẫn luôn hoảng hốt hơi bình tĩnh lại, cười mắng câu nông cạn: "Lúc em còn nhỏ sẽ tới đây trượt băng, ai cho anh tới uống rượu?"
"Được, mai tới." Hàn Ninh suy nghĩ một chút, nhìn cô đang cầm cái ly thức uống nóng, khuôn mặt bị đông cứng đến trắng bệch rốt cuộc có chút ít màu máu. "Thôi, ngay hôm nay đi, anh gọi điện thoại, ngày mai lại đi ký hợp đồng."
Nhất thời Tiêu Dư không phản ứng kịp, nhìn anh đã nói qua điện thoại, không thể không nhận được.
Tiêu Dư nhìn anh nổi lên hăng hái, cố ý làm khó anh, lấy chiếc xe trượt băng nhỏ, mình lười phải trượt, sẽ để cho anh ở phía sau đẩy chạy loạn khắp nơi. Vốn là bởi vì buổi tối ít người một chút, cũng không phải là chủ nhật, hai người ngược lại thoải mái, chơi thật vui vẻ.
Cô mặc không nhiều lắm, nhưng chơi lăn qua lăn lại như vậy cũng chơi cho cả người đầy mồ hôi.
Đến cuối cùng mệt mỏi dừng lại, Hàn Ninh nửa ngồi ở trước mặt cô, nói chuyện phiếm với cô.
Cô chưa bao giờ hỏi công việc của anh, nhưng biết anh mỗi lần đi Frankfurt công tác, cũng là vì dự án hợp tác với Hứa Nam Chinh. Chỉ là gần đây giống như đều không đi bên kia, là có ý lẩn tránh dự án này? Hay còn nguyên nhân khác?
Ý nghĩ này chạy qua, Hàn Ninh đã tiến gần lên, nghĩ thừa dịp bốn bề vắng lặng hôn trộm cô.
"Ôi?" Cô cười tránh ra, nâng cằm chỉ chỉ phía bên phải. "Anh nhìn một đôi kia không thân thiết lắm? Tại sao phải chạy tới trượt băng nhỉ? Rất xấu hổ."
Một đôi nam nữ trẻ tuổi, rất cẩn thận lễ phép nói chuyện, vẻ mặt có chút hờ hững. Ý nghĩ nhiều chuyện của cô nổi lên, thật sự muốn đi tới nghe lén.
Hàn Ninh nhìn ra suy nghĩ của cô, cười: "Tâm trạng tốt?"
Cô có chút chột dạ: "Có lúc nào tâm trạng em không tốt hả?"
"Không nói ra, chỉ cảm giác." Hàn Ninh nhìn cô. "Vừa mới nhìn thấy em, thật sự cho rằng em muốn khóc."
Cô không lên tiếng, anh cũng không hỏi kỹ nữa, tiếp tục nói chuyện: "Trước kia gặp phải một ít cô gái nhỏ, lúc chia tay cái gì cũng nói, có nói ‘anh sẽ không gặp được người yêu anh hơn em’, hoặc nói ‘em chờ anh cả đời’, nghe qua đã muốn cười, ngược lại có một cô gái nhỏ nói một câu, thật đúng là nhớ rõ."
Cái gì gặp được một số cô gái nhỏ, rõ ràng chính là bị anh còn trẻ lăng nhăng vứt bỏ mà.
Tiêu Dư sáng tỏ cười một tiếng, không vạch trần: "Nói cái gì?"
Hàn Ninh tiếp tục giả vờ ngốc nghếch: "Nói anh nhất định sẽ đụng phải một người đạo hạnh cao hơn, thất bại thảm hại."
Cô cười ra tiếng: "Ý của anh là, đạo hạnh của em cao hơn anh? Không phải đâu nhỉ, trưởng phòng Hàn?"
Anh nhìn cô cười, sau một lát mới nói: "Trêu chọc em thôi. Không dám nói em đạo hạnh cao, chỉ có thể nói em không dễ dụ, có thể khẳng định tiền bạc không ít hơn anh, em cũng xinh đẹp hơn anh, mơ ước của em không ít hơn anh, thật đúng là bó tay hết cách, chỉ có một việc là người duy nhất thật lòng."
Anh nói nửa vui đùa, nửa nghiêm túc.
Cô không thể làm gì khác hơn là cười đùa, nhìn xéo anh: "Cái người có bao nhiêu tự kỷ này, còn xinh đẹp hơn phụ nữ."
Gió hơi lớn, anh tự tay cầm lấy khăn quàng cổ của cô, rất nghiêm túc vòng hai vòng, còn buột lại. Khăn quàng cổ này vốn là dùng để làm trang trí, ngược lại bị anh lấy làm đơn giản như vậy, thật sự ấm áp, đất cũng là đất mà thôi. . . . . .
Trước khi ký hợp đồng căn nhà, đã được Hàn Ninh dọn dẹp không tệ lắm, chỉ cần mình đi phòng ngủ lấy đồ là được rồi,
Cô không có nói cho Hàn Ninh biết mình đi trong khoảng thời gian này, vẫn là Hứa Nam Chinh cầm chìa khóa nhà mình, cho nên trước sau vẫn kiên trì tự mình dọn dẹp đồ đạc ở trong phòng ngủ, cũng may Hàn Ninh không nói gì.
Bởi vì có phòng để quần áo độc lập, phòng ngủ cũng chỉ có một ít đồ vật lộn xộn.
Cô cầm mấy valy trống, để đồ trang điểm vào, đến cuối cùng cũng không để lại vài món nào.
Cả tủ nước hoa đều trống rỗng, mang đi hết, chuẩn bị làm quà tặng tặng cho nhân viên nữ trong công ty Hàn Ninh. Những lọ nước hoa kỳ công kia, cô nhìn ba giây, cũng để vào trong valy.
Tủ đầu giường để vài cuốn sách, cô cầm lên tùy tiện liếc mắt nhìn.
《 Người đọc》.
Thật lâu trước đó, mình từng trước lúc ngủ đọc sách cho anh ấy, đề cập tới quyển sách này. Khi đó cô còn chất vấn một người bận rộn như anh, tại sao có thể có lòng rảnh rỗi đọc loại sách giải trí này, ai có thể ngờ tới tình cờ nói tới sách này, đã quay thành phim, đạt giải Oscar.
Trong trang bìa là chữ viết của Hứa Nam Chinh, trước sau anh vẫn luôn có một thói quen, sẽ ghi nhớ ngày mua sách.
Thời gian ngay trong năm nay.
Rõ ràng một hàng con số, làm cho vô số phỏng đoán vội vàng xẹt qua, anh ấy vẫn luôn ở chỗ này? Nhịp tim dần dần bắt đầu rối loạn, không còn gánh nặng tốc độ, cô cầm điện thoại di động lên theo bản năng.
Gọi điện thoại thì rất đơn giản, nhưng đến cuối cùng là muốn có kết quả gì đây?
Cô đứng lên, nhìn xe Hàn Ninh dưới lầu.
Rốt cuộc vẫn để điện thoại di động xuống, đặt sách đến dưới tầng thấp nhất trong valy.
Buổi tối hẹn bạn Hàn Ninh đánh tennis, cô đánh luôn không tốt, cộng thêm mấy ngày nay không tiện, định ở ngoài sân ngồi trên ghế chờ. Cũng may bên cạnh chính là hồ bơi, cũng không có người sẽ so đo dáng ngồi của cô, cô cũng thừa dịp cởi giày ra, dựa vào trên ghế, vừa uống nước ấm vừa nhìn bọn họ chơi bóng.
Đường bóng của Đại Lực lưu loát đẹp đẽ, thắng không nghi ngờ chút nào.
Hàn Ninh vừa nhận lấy khăn lông lau mồ hôi, vừa đi đến bên người cô, đường hoàng cầm mắt cá chân của cô: "Trời lạnh như thế này, còn đi chân không."
Mấy người bạn sau lưng anh cũng giả bộ không thấy, ngồi ở đối diện hai người.
Tiêu Dư tránh không được tay của anh, định cầm áo đắp lên trên đùi, vừa định muốn đá tay của anh ra, anh đã buông ra trước rồi.
Anh im lặng cười, cô lại không thể làm gì khác hơn là nói: "Em không ở trên xe hay ở bên trong phòng, đều là hai mươi mấy độ, làm sao lạnh được. " Nói xong, lập tức dời sang đề tài khác. "Đánh bóng không tệ."
Thật ra thì, là cực kỳ tốt.
Nhưng hàng ngày không nói lời khen anh được.
Cô luôn uống nước nóng, nhưng vẫn đau bụng, suy nghĩ có cần ám chỉ Hàn Ninh về sớm hay không.
Còn chưa nói ra miệng, Hàn Ninh bình thản ngồi xuống, cố ý nhỏ giọng: "Nói tóm lại, các phương diện của anh đều coi như không tồi, không bằng khẽ cắn răng, gả đi thôi." Giọng nói tuy không chút để ý, nhưng trong mắt không có bất kỳ ý đùa giỡn nào.
Cô né tránh ánh mắt của anh, cũng cố ý nhỏ giọng: "Hình ảnh anh trò chuyện vui vẻ với mười mấy nữ khách VIP, đến nay em vẫn còn nhớ rất rõ ràng, thế nào? Cả người mồ hôi như vậy, ngồi ở bên hồ bơi muốn cầu hôn rồi hả?"
Anh kéo cái áo che ở trên đùi cô, chân của cô lộ ra bên ngoài: "Được rồi, khi nào em muốn gả, ra hiệu một cái, để anh chuẩn bị trước." Nói xong, bộ dạng giống như không xảy ra bất cứ chuyện gì, nghiêng đầu bảo người ta lấy một cái ly, mở chai rượu ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook