Lúc này Liễu Như Yên đã bị choáng váng, nàng mơ mơ hồ hồ tiếp nhận Liên Hoa Điếu Trụy mà Diệp Thu đưa tới.
Liễu Như Yên cẩn thận cảm thụ một phen, xác thực như Diệp Thu nói đây là một kiện bảo khí đối với tu luyện có trợ giúp cực cao.
"Cái này. . ."
"Đa tạ sư thúc. . ."
Liễu Như Yên không có tâm tư phức tạp, nàng mừng rỡ tiếp nhận mặt dây chuyền và nhìn xem gương mặt anh tuấn của Diệp Thu mà hận không thể hôn một cái để biểu thị cảm tạ.
Diệp sư thúc cũng quá hào phóng đi, vừa gặp mặt liền đưa tặng cho ta thượng đẳng bảo khí, quả nhiên ngài giống như trong truyền thuyết, vô tư dâng tặng đối với đệ tử.
A a a, ta yêu ngài chết mất!
Ta cũng muốn có một vị sư tôn như vậy!
"Sư tỷ, ngươi sao thế? Sắc mặt ngươi không tốt lắm, ngươi không thoải mái sao?" Diệp Thu biết rõ mà còn cố hỏi.
Khi trông thấy Minh Nguyệt kinh ngạc thì trong lòng hắn lập tức cực kỳ thoải mái.
Không thể không nói Huyền Thiên Chân Nhân mặc dù rất hố, ông ta chỉ dạy Diệp Thu ba ngày rồi liền ợ ra cái rắm, tuy nhiên những bảo bối mà ông ta lưu lại vẫn dùng rất tốt.
Cái mặt dây chuyền này nhìn như Diệp Thu đưa tặng Liễu Như Yên cho vui, vì cái đồ chơi này không có tác dụng thực tế quá lớn đối với Diệp Thu, nhưng mà dùng để tán gái hay đưa tặng đồ đệ thì dường như còn không tệ.
Minh Nguyệt hung dữ trừng mắt Diệp Thu một cái, nàng bị tức giận đến bỏ đi.
Liễu Như Yên mừng rỡ như điên nhìn sư tôn mình rời đi, sau đó lưu luyến không rời nói: "Diệp sư thúc, sư điệt đi trước! Về sau nếu có thời gian sư điệt sẽ đến Tử Hà phong tham quan! Đến thời điểm đó sư thúc sẽ không từ chối ta chứ?"
Liễu Như Yên dùng ánh mắt hoạt bát nhìn xem Diệp Thu, bộ dáng kia vô cùng khả ái.
"Ừm, ta rất hoan nghênh! Ngươi đã muốn đến thì tùy thời có thể đến Tử Hà phong tham quan." Diệp Thu bình tĩnh nhẹ gật đầu nói.
Liễu Như Yên cuối cùng nới lỏng một hơi, nói: "Vậy trước tiên như thế nhé! Sư điệt xin phép đi trước, hẹn gặp lại Diệp sư thúc!"
Diệp Thu phất phất tay, Liễu Như Yên nhanh chóng đuổi theo bộ pháp của Minh Nguyệt.
Lúc này. . .
【 Đinh! 】
【 Ngươi đưa tặng đệ tử một cái thượng đẳng bảo khí Liên Hoa Điếu Trụy, phát động vạn lần trả về. 】
"Ồ, cái này cũng được sao?"
Diệp Thu liền vui vẻ, vì Liễu Như Yên không phải đồ đệ của hắn mà làm sao cũng có thể phát động trả về?
"Hệ thống, có phải ngươi đã sai lầm rồi không?"
【 Thưa túc chủ, hệ thống không có lầm. 】
【 Liễu Như Yên chính là đệ tử của Bổ Thiên giáo, mà khi túc chủ khóa lại hệ thống cũng tại Bổ Thiên giáo. Phàm là đệ tử trong Bổ Thiên giáo thì đều có thể phát động vạn lần trả về. 】
"Ồ, thì ra là dạng này!"
Nghe hệ thống giải thích xong Diệp Thu cuối cùng cũng hiểu ra.
Còn có thể chơi như vậy sao?
Đây chẳng phải là nói về sau ta sẽ có thể đi tới sơn mạch khác để đào đồ đệ ư?
Dù sao mặc kệ là đào được hay không, nhưng ta đều có thể phát động trả về để ổn định kiếm lời không lỗ.
Nhưng mà Diệp Thu cũng không phải dạng người mà loại đồ đệ gì cũng đều thu, chí ít bởi vì nhân phẩm và hắn cũng không muốn thu một cái bạch nhãn lang, như vậy về sau hắn sẽ phải tự đi thanh lý môn hộ thì quá phiền toái.
【 Phải chăng mở ra trả về? 】
"Ừm, mở đi!"
【 Đinh! Chúc mừng túc chủ phát động gấp trăm lần bạo kích, thu hoạch được một khối Tiên Thiên Linh Ngọc. 】
"Ấy. . . Tiên Thiên Linh Ngọc sao?"
Từ trong hệ thống hiện ra một khối linh ngọc, Diệp Thu cẩn thận cảm thụ một phen và thấy ở trong đó ẩn chứa một cỗ linh khí rất khủng bố.
Khi mang khối linh ngọc này ở trên người thì sẽ có thể thu hoạch được bội số tăng thêm tốc độ tu luyện, mà lại linh ngọc còn có công hiệu giải độc.
"Thật dó ý tứ! Công phu cua gái mà còn có thể kiếm về một khối linh ngọc tốt như vậy! Không tệ, không tệ!"
Diệp Thu hài lòng treo linh ngọc ở trên thân sau đó duỗi ra cái lưng mỏi.
Tại cách đó không xa, Lâm Thanh Trúc tìm kiếm trong nhà nửa ngày và rốt cuộc đã tìm ra một chút vật phẩm.
Mặc dù không phải là đồ vật gì đáng tiền, nhưng chúng đều bảo lưu ký ức của nàng đối với phụ mẫu, có ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Lâm Thanh Trúc đã tìm kiếm đủ rồi mà dừng bước quay đầu nhìn xem ngôi nhà của mình lần nữa, sau đó nàng trở lại bên người Diệp Thu.
"Sư tôn, chúng ta đi thôi!"
Diệp Thu không vội đi mà hỏi: "Ngươi không còn tiếp tục nhìn nó nữa sao? Lần này ngươi rời đi thì lần tiếp theo trở về liền không biết rõ là thời điểm nào đâu!"
Lâm Thanh Trúc lại liếc nhìn nhà mình một chút rồi mang ngữ khí kiên định nói ra:
"Không sao, song thân của đệ tử đều đã rời đi, cho nên cái nhà này cũng không còn ý nghĩa gì nữa."
"Vô luận đệ tử lại thế nào nhìn xem thì song thân của đệ tử cũng sẽ không trở về, đơn giản chỉ là tăng thêm ưu thương mà thôi."
"Ừm, vậy thì đi thôi!" Diệp Thu không nói gì thêm, bởi vì tu tiên liền mang ý nghĩa rời xa thế tục.
Kiếp tu tiên dài dằng dặc, thời gian sẽ hòa tan hết thảy tình cảm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook