Rõ ràng Diệp Thu đã dụ Tề Vô Hối tự đào cái hố rồi lại tự mình nhảy xuống.

Nghe được lời nói này thì Tề Vô Hối chỗ nào còn đoán không ra Diệp Thu đang cố ý hố hắn. Chỉ là để hắn không cách nào phản bác lại được vì mỗi một câu Diệp Thu nói ra đều là sự thật.

Tề Vô Hối về già mới có một mụn đứa con tên là Tề Hạo nên bình thường hết mực thương yêu, đối với con trai mình thì hắn rất là bao che.

Tề Hạo thấy vậy thì càng ỷ vào cha mình là chấp pháp trưởng lão, đồng thời hắn lại là người thừa kế của Tàng Kiếm phong nên tâm lý càng lúc càng biến thái. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà hắn đã xuống dưới núi cưỡng đoạt vài vị tiểu thư khuê các rồi đem lên núi đùa bỡn đến chết.

Cái sự tình này tại thế giới cường giả vi tôn thì thực sự quá đỗi bình thường nên mọi người đều là mắt nhắm mắt mở, dù sao phụ thân Tề Hạo chính là Tề Vô Hối nên không người nào dám nói gì hắn.

Chuyện này đã gián tiếp cổ vũ cho bản tính càn rỡ của Tề Hạo khiến cho tâm lý của hắn càng ngày càng biến thái.

"Ngươi. . ."

Mắt thấy mồi lửa dẫn tới đứa còn trai mà mình yêu thương nhất khiến cho trong lòng Tề Vô Hối lập tức đại loạn.

"Diệp sư đệ, nói chuyện là phải có chứng cớ, mặc dù mạch của hai chúng ta từ trước đến nay bất hòa, nhưng ngươi cũng không được vu oan hãm hại."

"Chứng cứ sao?" Nhìn đối phương mang sắc mặt âm hiểm thì Diệp Thu cười lạnh nói. "Chứng cứ ấy hả? Vậy nếu như ta tìm ra chứng cứ thì sao? Tề sư huynh thân là chấp pháp trưởng lão sẽ không vì việc tư mà bao che chứ?"

Lời này vừa nói ra Tề Vô Hối lập tức chảy mồ hôi lạnh mà nhìn về phía Mạnh Thiên Chính cầu cứu.

Gặp Tề Vô Hối trong lòng đại loạn thì Mạnh Thiên Chính liền thất vọng lắc đầu. Ông ta thật không nghĩ tới, Tề Vô Hối thân là chấp pháp trưởng lão chuyên đùa nghịch tâm cơ mà còn chơi không lại vị thủ tọa chừng hai mươi tuổi kia.

Mà Mạnh Thiên Chính lại không thể không bội phục Diệp Thu vì ngoài mặt thể hiện dáng vẻ thành thật nhưng bên trong vậy mà lại giảo hoạt như thế.

Liên quan tới sự tình của Tề Hạo thì Mạnh Thiên Chính hiển nhiên là biết đến, tuy nhiên bởi vì thân phận đặc thù đặc thù của hắn mà Mạnh Thiên Chính cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao trong mắt người tu đạo việc tử vong của phàm nhân căn bản bọn hắn sẽ không để ý đến.

Đây là một cái thế giới vạn tộc tranh bá, khôn sống ngốc chết, chỉ có cường giả mới có được quyền nói chuyện.

Mạnh Thiên Chính đưa mắt nhìn về đám mây trên bầu trời Tử Hà phong và đột nhiên mở miệng nói: "Diệp sư đệ, Tử Hà phong này của ngươi có phong cảnh tú lệ, linh khí dồi dào, dưới đáy nơi này chỉ sợ là có chôn một đầu Linh Mạch. Khó trách tại sao Huyền Thiên sư thúc nhiều năm như vậy mà chưa hề rời đi Tử Hà phong, thì ra là như thế. . ."

Diệp Thu nhìn Mạnh Thiên Chính thật sâu vìà biết rõ ông ta đưa ra chủ đề này là cố ý đè xuống chuyện của Tề Hạo. Trong lòng hắn cười lạnh một tiếng và cảm giác cũng không xê xích gì nhiều.

Lúc này việc chọc giận Tề Vô Hối thì đối với Diệp Thu mà nói cũng không dành được chỗ tốt gì, dù sao đối phương cũng là một vị cường giả, nếu thật sự đánh nhau thì hiện tại hắn còn không phải là đối thủ của đối phương. Vậy không bằng thuận nước đấy thuyền mà cho Mạnh Thiên Chính một bộ mặt.

Vả lại chỉ cần Diệp Thu nắm việc này trong tay thì liền có thể nắm lấy mệnh môn của Tề Vô Hối.

"Không hổ là chưởng giáo sư huynh, vừa nhìn một chút liền nhận ra huyền cơ của Tử Hà phong. Sư đệ bội phục!" Diệp Thu cười nói.

Mạnh Thiên Chính hài lòng nhìn Diệp Thu một cái và tiếp tục nói: "Bây giờ này đã không còn sớm, chúng ta trở lại nói chuyện chính đi. Diệp sư đệ, nhóm chúng ta lần này đến đây là vì thất mạch hội võ vào ba tháng sau, không biết Tử Hà phong của sư đệ có tham gia hay không?"

Diệp Thu ngay từ đầu đã đoán được bọn hắn hôm nay tới đây là vì đại hội luận võ. Dù sao đây cũng là sự kiện mà Bổ Thiên giáo cực kỳ coi trọng.

Trong trí nhớ của hắn, Tử Hà phong hình như đã hai năm rồi không có tham gia đại hội. Bởi vì Huyền Thiên chân nhân mà Tử Hà phong không có đệ tử tham gia thi đấu.

Mà lần này Diệp Thu chính là thủ toạ cao quý, vậy đương nhiên hắn sẽ không tham gia thi đấu, cho nên người duy nhất có thể tham gia cũng chỉ còn có Lâm Thanh Trúc mà thôi.

Diệp Thu quay đầu nhìn thoáng qua đệ tử của mình phía sau rồi thản nhiên nói: “Chưởng môn sư huynh, Tử Hà phong chúng ta sẽ tham gia!”

“Ha ha ha…” Tề Vô Hối khinh thường cười lạnh một tiếng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương