"Đệ tử cung nghênh sư tôn xuất quan." Sau khi trông thấy Diệp Thu, Lâm Thanh Trúc phảng phất như tìm được chỗ dựa mà lập tức cung kính hành lễ.
"Ừm, đứng lên đi." Diệp Thu cười nhạt một tiếng và đưa nàng đỡ nàng dậy.
Vừa rồi nơi này phát sinh sự tình gì thì hắn đều biết được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua Tề Vô Hối và lộ ra nụ cười mang ý vị thâm trường hỏi: "Tề sư huynh, nghe nói ngươi muốn thay ta dạy bảo đồ nhi của ta phải không?"
Đối mặt sự chất vấn của Diệp Thu, nội tâm Tề Vô Hối chột dạ, tuy nhiên hắn rất nhanh kịp phản ứng lại.
"Diệp sư đệ, vị đồ đệ này của ngươi quá tâm cao khí ngạo, không biết lễ phép, nếu như không quản giáo thật tốt thì tương lai nhất định sẽ gây ra đại họa.”
“Sư huynh thấy ngươi bế quan không có thời gian quản giáo nên ta cũng là có hảo ý quản giáo thay ngươi. Sư đệ tuyệt đối đừng trách móc ta."
Diệp Thu cười cười, nói: "Ồ? Có đúng vậy không? Vị đồ đệ này của ta cho dù có lỗi như thế nào thì cũng là việc nhà của Tử Hà Phong, ta sẽ tự quản giáo còn chưa tới phiên ngươi ở chỗ này khoa tay múa chân. Người của Tử Hà phong chúng ta còn chưa chết hết đâu."
Vừa dứt lời thì một cỗ khí tức cường đại trên thân Diệp Thu trong nháy mắt đã tản ra làm cho ba người kia lập tức biến sắc.
"Ấy. . ."
"Sư tôn vậy mà mạnh như thế sao?"
Nội tâm Lâm Thanh Trúc kinh hãi, ngay từ đầu nàng thật sự cho là sư tôn đúng như những lời mà người ngoài đồn chỉ có thực lực Huyền Chỉ nhị phẩm. Nhưng bây giờ sau khi nàng cảm giác được cỗ khí thế kinh khủng này thì nội tâm mười phần rung động.
Điều càng làm cho Lâm Thanh Trúc cảm động là Diệp Thu vì làm chỗ dựa cho nàng mà trực tiếp cứng rắn với Tề Vô Hối.
Nên biết là cái lão gia hỏa này trong toàn bộ Bổ Thiên giáo nếu không có Mạnh Thiên Chính thì lão chính là người mạnh nhất.
"Sư tôn!"
Lâm Thanh Trúc hết sức cảm động nhìn về phía thân ảnh áo trắng tung bay trước mắt, trong lúc vô hình nàng cảm thấy hắn cao lớn thêm mấy phần.
Lâm Thanh Trúc thật không nghĩ tới, sau khi trải qua cảnh tan cửa nát nhà và vốn cho rằng trong thế gian này không có người thật sự quan tâm đến nàng. Nhưng hiện tại nàng lại gặp một người nguyện ý bảo hộ và làm chỗ dựa cho nàng.
Lâm Thanh Trúc há to miệng muốn khuyên bảo Diệp Thu, vừa rồi nàng chịu chỗ ủy khuất này kì thật không có gì nên không cần thiết vì nàng mà đắc tội với Tề Vô Hối. Thế mà nàng mở miệng ra thì không nói ra được.
Vào lúc này, khi Diệp Thu bộc phát khí tràng, Mạnh Thiên Chính nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc.
"Cỗ khí tràng này lại mơ hồ ẩn chứa một tia tiên uẩn, giờ phút này Diệp sư đệ đến cùng là tu vi gì?"
"Không thể tin được, thực lực của hắn lại không giống như những lời đồn kia, thế nhưng hắn đã chịu nhục nhã mười năm qua mà chưa hề giải thích điều gì."
"Tâm tính Diệp sư đệ thực sự quá mức đáng sợ, nếu không phải vì đồ đệ thì chỉ sợ hắn sẽ còn tiếp tục ẩn giấu đi."
Mạnh Thiên Chính nhìn thật sâu Diệp Thu một chút và cũng không có mở miệng ngăn cản.
Đây là mâu thuẫn giữa các thế hệ của Tàng Kiếm phong và Tử Hà phong với nhau, ông ta thân là chưởng giáo nên bị kẹp ở giữa không thể thiên vị bên nào.
Tề Vô Hối lúc này sắc mặt đã tái xanh, vẻ mặt hắn không chút biểu tình mà nhìn xem Diệp Thu.
Giờ phút này hắn đã minh bạch thực lực của Diệp Thu không hề chỉ có Huyền Chỉ nhị phẩm giống như trong lời đồn.
Hiện tại từ khí tràng mà Diệp Thu bạo phát ra thì thực lực của hắn chí ít cũng là Vô Cự cảnh. Tuy nhiên điều này không có nghĩa là Tề Vô Hối sẽ sợ hãi.
"Hừ, Diệp sư đệ, vị đồ đệ này của ngươi không biết lễ phép, trong mắt nàng căn bản không có môn quy. Ta thân là chấp pháp trưởng lão thì chẳng lẽ không thể quản được nàng sao?" Tề Vô Hối lạnh lùng nói, khí tràng trên thân hắn cũng dần dần bộc phát để triệt tiêu lực lượng từ khí tràng mà Diệp Thu phát ra.
"Ha ha ha, môn quy ư?" Diệp Thu tản hết khí tràng và đi bộ nhàn nhã đến bên cạnh vách núi, hắn nhìn về phía phương hướng của Tàng Kiếm phong mà cười nói. "Nếu Tề sư huynh đã đề cập tới môn quy thì chúng ta liền đến nói về môn quy."
"Ngươi có ý tứ gì?" Tề Vô Hối liền mang sắc mặt âm trầm vì hắn không biết rõ trong lời nói của Diệp Thu đang ẩn chứa ý gì.
"Tề sư huynh, ngươi làm chấp pháp trưởng lão thì khẳng định cũng đã học thuộc lòng điều lệ của môn quy đúng không?"
"Không biết nếu đệ tử của bản môn ức hiếp bách tính, trắng trợn cướp đoạt dân nữ, sát hại dân chúng vô tội thì dựa theo môn quy sẽ nên xử trí như thế nào đây?"
Tề Vô Hối không chút suy nghĩ mà mở miệng nói: "Theo thường lệ mà làm chính là huỷ bỏ tu vi, trục xuất khỏi sư môn."
Nghe được như thế mà khóe miệng Diệp Thu có chút giương lên và lộ ra một nụ cười mang ý vị thâm trường.
Trông thấy một màn này thì Tề Vô Hối đột nhiên có dự cảm không lành.
Quả nhiên sau khi nghe hắn câu nói này Diệp Thu liền cười nhạt một tiếng rồi nói:
"Chà, xem ra Tề sư huynh vẫn là rất rõ ràng môn quy nha. Nếu như ta không có nhớ lầm thì môn hạ trong Tàng Kiếm phong của ngươi có một tên đệ tử đã ỷ vào thực lực cường đại để ức hiếp bách tính, nhiều lần cướp đoạt dân nữ dưới núi và đùa bỡn đến chết, có thể nói hắn rất tâm ngoan thủ lạt."
"Nếu dựa theo môn quy thì có phải nên huỷ bỏ tu vi và trục xuất hắn khỏi sư môn không nhỉ?"
"A, ta nhớ ra rồi! Tên đệ tử này hình như là con trai của Tề sư huynh thì phải? Khó trách ại sao tên tiểu tử này có thể sống ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy."
"Chuyện này cũng không kỳ quái mà."
Diệp Thu mang bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ.
"Phốc. . ." Lâm Thanh Trúc kém chút nhịn không được mà cười ra tiếng, nàng không nghĩ tới sư tôn của mình lại có một mặt vô sỉ như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook