“Bố thân yêu, con, Hoắc Tiểu Tiểu cam đoan, chưa đầy hai mươi lăm tuổi sẽ không yêu đương, nếu như làm trái thì xin mời bố đánh gãy chân của con. Người cam đoan, Hoắc Tiểu Tiểu.”

A a a vì sao!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì sao lại phát triển đến bước này!

Trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu phát điên, cả người đều không ổn.

Rõ ràng là tối hôm qua, cô và bố cô còn nằm trên giường vô cùng ấm áp, cô gối lên trong khuỷu tay của bố cô, nghe bố cô kể chuyện, nói đến triết lý cuộc đời.

Vì sao bây giờ lại bị ép ký giấy cam đoan không cho phép yêu đương!

Xin mời?

Xin mời bố đánh gãy chân con?

Chữ xin mời này có hơi quá đáng rồi!

Không phải chỉ là cáo trạng thôi sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lòng dạ còn nhỏ hơn cái móng tay.

Hoắc Tiểu Tiểu vùi trong ngực Hoắc Tùy Thành không ngừng giãy giụa, nhưng cô còn nhỏ, sức lực nhỏ, bị Hoắc Tùy Thành bắt lấy hai cánh tay, mắt thấy sắp in dấu tay lên trên giấy cam đoan bị bố cô bịa chuyện viết lung tung kia.

Xác định rồi, bố cô độc thân hơn hai mươi năm, mãi đến khi sắp ba mươi mới có cô, chắc chắn là xuất phát từ tâm lý trả thù, cho nên muốn để mình cũng độc thân solo hơn hai mươi năm giống như bố!

Người này làm bố thật là lòng dạ độc ác!

“Không! Con không!” Hoắc Tiểu Tiểu liều chết giãy giụa, sử dụng toàn bộ sức mạnh cũng không chịu khuất phục dưới sự lạm dụng uy quyền của bố cô.

Nói đùa gì vậy, nếu như thật sự ấn dấu vân tay thì sau này cô cần bạn trai hay là cần chân?

Quá giày vò, trong nhất thời Hoắc Tùy Thành lại không có cách nào bắt cô.

“Hoắc Tiểu Tiểu, không phải là con không muốn bố tìm mẹ kế cho con sao?”

Hoắc Tiểu Tiểu quả thật là phục bố cô sát đất.

Lúc này rồi mà mắt vẫn mở nói dối!

Không tìm mẹ kế cho con, bố có bản lĩnh thì tự mình viết giấy cam đoan đi!

Mượn chuyện viết giấy cam đoan để ngụy trang giả tạo thành giấy cam đoan của con làm gì!

May mà con không phải là trẻ con thật, nếu không thì thật đúng là bị bố lừa rồi!

“Bố… bố tự ấn, con không muốn ấn!” Mắt thấy tay mình bị bắt lại sắp đặt trên giấy cam đoan, Hoắc Tiểu Tiểu tuyệt vọng kêu lên: “Ông nội! Ông nội ông nội!”

“Con gọi đi, cho dù con la rách cổ họng thì ông nội con cũng không nghe thấy.”

… Quên mất, hiệu quả cách âm của thư phòng vô cùng tốt, cho dù bên ngoài có bắn pháo hoa thì trong này cũng không nghe thấy.


“Không không không… không muốn, bố đừng, con không cần bố bảo đảm nữa, bố tìm… tìm mẹ kế!”

Bố tìm bạn gái của bố, con tìm tiểu thịt tươi của con, chúng ta không liên quan gì đến nhau!

“Không được, hôm qua bố đã đồng ý với con rồi.”

“Không không không phải --- bố!”

Tiếng thét của Hoắc Tiểu Tiểu im bặt đi, trong nháy mắt ngừng giãy giụa.

Bàn tay đã ấn lên trên giấy cam đoan.

Hoắc Tùy Thành buông tay Hoắc Tiểu Tiểu, hài lòng nhìn dấu bàn tay còn nhỏ hơn nắm đấm của anh ở trên giấy cam đoan. Anh ấn dấu vân tay của mình vào bên cạnh dấu bàn tay ấy, sau khi nhìn kỹ một lần thì nói với Hoắc Tiểu Tiểu: “Được rồi, bố cất giấy cam đoan, con yên tâm, bố sẽ làm theo giấy cam đoan một cách nghiêm ngặt, sẽ không tìm mẹ kế cho con.”

“...”

Hoắc Tiểu Tiểu không muốn gặp lại ông bố dối trá thù dai này nữa!

Cô mang theo khuôn mặt cứng đờ từ trên đùi Hoắc Tùy Thành đi xuống, khí thế hùng hổ đi tới cửa, tức giận lại vòng về, một bàn tay phẫn nộ đập lên trên mu bàn tay của Hoắc Tùy Thành, phủ toàn bộ mực đóng dấu màu đỏ còn chưa khô trên tay mình lên trên mu bàn tay của bố cô.

Hoắc Tùy Thành chậm rãi cất kỹ giấy cam đoan, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Hoắc Tiểu Tiểu, anh hoàn toàn không để hành động ngây thơ của cô vào mắt, thậm chí còn lấy khăn tay giấy, cười cười rồi lau sạch mực đóng dấu màu đỏ trong lòng bàn tay cho cô: “Bố viết giấy cam đoan cho con, vì sao con không vui?”

Dáng vẻ đó, quả thật chính là ăn chắc cô không biết.

Hoắc Tiểu Tiểu có nỗi khổ nhưng khó nói, thật sự muốn không thèm đếm xỉa gì mà đọc ra mấy chữ trên giấy cam đoan ngay trước mặt bố cô.

Nhìn xem người hơn ba mươi tuổi như bố để mặt mũi chỗ nào!

Bắt nạt trẻ con, mặt mũi đâu?!

“Được rồi, đi tìm ông nội cáo trạng đi.”

“...” Hoắc Tiểu Tiểu càng tức.

Vì sao cô lại bị chia cho một ông bố như thế!

Hoắc Tiểu Tiểu nổi giận đùng đùng rời đi.

Năm phút sau, một tiếng gào khóc kinh thiên động địa từ dưới lầu truyền đến.

“Ông nội ---”

Hoắc Tùy Thành nhướng mày, cười một cách bất đắc dĩ.

“Bố bố…” Hoắc Tiểu Tiểu mở tay của mình ra, thở không ra hơi.

“Bố con làm sao? Đừng vội đừng vội, từ từ nói.”

“Bố… bố vừa rồi, bảo con bảo con… bố bắt nạt con.” Hoắc Tiểu Tiểu không biết nên làm sao để biểu đạt cho ông nội biết chuyện mình bị lừa gạt cưỡng ép ký giấy cam đoan.

Nhưng rõ ràng trong lòng Hoắc lão tiên sinh đã hiểu rõ chuyện này.

“Bắt nạt con? Nó bắt nạt con thế nào?”

“Bố… bố…”


Nhìn Hoắc Tiểu Tiểu hồi lâu nói không rõ, Hoắc lão tiên sinh cười dỗ cô: “Được rồi được rồi, không vội, Tiểu Tiểu, bố con thích Tiểu Tiểu nhất, sẽ không bắt nạt Tiểu Tiểu, huống chi còn có ông nội ở đây, vừa rồi ông nội đã mắng bố rồi, bố không dám bắt nạt con.”

Thế nhưng bố đã bắt nạt rồi! Còn để con ký giấy cam đoan trước hai mươi lăm tuổi không được yêu đương!

Nhưng cô không thể nói ra lời này được!

Bởi vì bây giờ cô chỉ là một cô nhóc mù chữ.

----

Bởi vì chuyện giấy cam đoan mà Hoắc Tiểu Tiểu rầu rĩ không vui.

Lại bởi vì ông nội không ra mặt làm chủ cho cô sau khi cô cáo trạng nên Hoắc Tiểu Tiểu vô cùng uất ức.

Ông nội bây giờ càng ngày càng không dễ dao động.

Đều do bố cô bây giờ càng ngày càng khôn khéo, đã biết được phải dỗ ông nội trước rồi mới đến đối phó cô!

Ăn hiếp người dưới dấu người trên, đáng ghét!

“Hoắc Tiểu Tiểu, vì sao em không vui.” Chu Chu chú ý đến Hoắc Tiểu Tiểu cả một ngày đều không cười, cậu nhớ rõ lúc mẹ cậu không vui cũng có vẻ mặt như thế này.

Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu: “Em không có không vui.”

“Em xạo, chắc chắn là em không vui.” Chu Chu xích lại gần bên tai Hoắc Tiểu Tiểu, thấp giọng nói: “Để ngày mai anh mang socola cho em, rất ngon đó, em ăn vào chắc chắn sẽ vui.”

Hoắc Tiểu Tiểu không quá thích socola nhưng vì để được yên tĩnh trong chốc lát mà gật đầu: “Được.”

“Được, ngày mai anh mang cho em!”

Cô giáo ở giữa phòng học vỗ tay: “Các con, nghe cô giáo nói, ngày mai là thứ bảy, ngày mốt là chủ nhật, hai ngày này tất cả các con không cần tới nhà trẻ, ở nhà chơi với bố mẹ, ông bà, có thể ra ngoài dạo chơi ở vùng ngoại ô trong tiết thanh minh, nhưng dù sao cũng phải chú ý an toàn, không đi đến nơi nguy hiểm được không?”

“Được!”

Hoắc Tiểu Tiểu tiếc nuối nói với Chu Chu: “Ngày mai anh không thể mang socola cho em rồi.”

“Vậy anh… ngày mai ngày mốt, rồi ngày mốt nữa mang socola cho em.”

“Được.”

Bởi vì ngày mai là cuối tuần nên trên con đường cái trước nhà trẻ có nhiều loại xe sang trọng đậu đầy.

Hoắc lão tiên sinh tới trễ hơn một chút, xe không đỗ được ở cổng, dừng ở trên đường cái đối diện nhà trẻ.

Chờ đến lúc đón được Hoắc Tiểu Tiểu thì trong lớp của Hoắc Tiểu Tiểu chỉ còn một mình cô.

“Có phải Tiểu Tiểu chờ lâu lắm rồi không? Hôm nay ông nội tới trễ một chút, lần sau ông nội nhất định sẽ không đến trễ nữa.”

“Không chờ lâu, là phụ huynh của các bạn khác tới quá sớm. Ông nội, lần sau để anh Tiểu Vũ tới đón con là được, không cần ông tự mình tới.”

“Đau lòng cho ông nội?”


Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu: “Đau lòng cho ông nội, không muốn để cho ông nội vất vả.”

Hoắc lão tiên sinh sờ cái đầu nhỏ của cô: “Được, lần sau để anh Tiểu Vũ của con tới đón con. Ngày mai muốn đi đâu chơi? Ông nội bảo bố mang con ra ngoài chơi.”

Nhắc đến Hoắc Tùy Thành, khóe miệng Hoắc Tiểu Tiểu rũ xuống: “Không muốn, con muốn ở nhà với ông nội.”

Nụ cười của Hoắc lão tiên sinh càng lớn hơn: “Được, ông nội ở nhà chơi với con.”

“Hoắc Tiểu Tiểu.”

Vừa ra khỏi nhà trẻ liền nghe thấy có người gọi cô, Hoắc Tiểu Tiểu theo giọng nói nhìn lại.

Ở ven đường cách đó không xa, Dịch Khiêm được ông cụ tinh thần phấn chấn nắm tay, hai người đi tới.

Rõ ràng là Hoắc lão tiên sinh nhận ra ông cụ bên cạnh Dịch Khiêm, ông cười cười lên tiếng chào hỏi: “Lão Trần, sao lại là anh lại tới đón?”

Ông cụ cười nói: “Thân thể của lão tiên sinh gần đây không tốt lắm, tiên sinh lại bởi vì công việc mà ra nước ngoài, phu nhân thì ra ngoài quay phim nên phái tôi tới đón tiểu thiếu gia.”

Hoắc lão tiên sinh đặt ánh mắt lên người Dịch Khiêm: “Đây chính là Dịch Khiêm? Chớp mắt một cái mà đã nhiều năm đi qua rồi, năm đó lúc thằng nhóc này ra đời tôi còn từng ôm đấy.”

Dịch Khiêm ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào ông nội.”

“Ngoan lắm.”

Lão Trần cười nói: “Ba bốn năm rồi, thân thể của lão tiên sinh ngài thế nào rồi? Vẫn luôn không có cơ hội đến nhà thăm hỏi.”

“Không có việc gì, rất tốt.”

Hoắc Tiểu Tiểu đứng một bên yên lặng nghe, lúc nghe thấy bố của Dịch Khiêm đi ra nước ngoài làm việc, mẹ thì ra ngoài quay phim, cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Cô kéo ống tay áo của Hoắc lão tiên sinh: “Ông nội.”

Hoắc lão tiên sinh cúi đầu: “Làm sao vậy?”

“Bố của Dịch Khiêm không có ở nhà sao?”

“Ừm, không có ở nhà.”

“Mẹ của anh ấy cũng không ở nhà sao?”

“Làm sao vậy?”

“Ngày mai là cuối tuần, tụi con không đến nhà trẻ, con muốn mời Dịch Khiêm đến nhà chơi, dù sao, dù sao thì bố mẹ anh ấy cũng không ở nhà, thân thể của ông nội cũng không tốt, phải nghỉ ngơi, một mình anh ấy ở nhà chắc chắn sẽ rất chán.”

Hoắc lão tiên sinh cười: “Con muốn mời Dịch Khiêm đến nhà chơi?”

“Vâng!”

“Vậy con phải hỏi Dịch Khiêm xem có muốn tới nhà chúng ta chơi không.”

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Dịch Khiêm: “Dịch Khiêm, em muốn mời anh tới nhà em chơi, anh đồng ý không?”

Rõ ràng là Dịch Khiêm cũng không nghĩ tới Hoắc Tiểu Tiểu vậy mà lại mời mình đến nhà em ấy chơi, thật ra thì cậu cũng muốn đi nhưng mà chuyện này bản thân cậu không thể quyết định được.

“Anh muốn đi, nhưng mà, đến nhà người khác chơi, anh phải hỏi ý kiến của ông cố.”

Lão Trần cười cười: “Chuyện này tôi không làm chủ được, có điều nếu tiểu thiếu gia muốn đi, vậy thì tôi sẽ gọi điện thoại cho ông cụ hỏi xem.”

“Hỏi thử xem.”

“Ngài chờ một lát.” Nói xong lão Trần xoay người đi gọi điện thoại.

Dịch Khiêm lặng lẽ đến gần: “Hoắc Tiểu Tiểu, kẹo lần trước anh cho em em đã ăn hết chưa? Anh còn mang theo một chút, em còn muốn không?”


Cái cặp sách đựng kẹo kia đều bị Hoắc Tùy Thành nghiêm lệnh cấm, còn giấu đi rồi, cô chưa ăn được viên nào.

“Em không cần đâu, trẻ con không thể ăn quá nhiều kẹo, răng sẽ bị sâu ăn hết.”

“... A, vậy lần sau anh mang thêm những thứ khác cho em, em thích ăn cái gì?”

Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, rất nhiều thứ mà cô thích ăn bây giờ đều không ăn được.”

“Phô mai que.”

“Được, vậy lần sau anh mang cho em.”

Nghe cuộc đối thoại của hai đứa trẻ, Hoắc lão tiên sinh cười: “Dịch Khiêm, ông nghe nói lần trước Tiểu Tiểu ở nhà trẻ bị bắt nạt, là con bảo vệ Tiểu Tiểu? Ông nội còn chưa kịp cảm ơn con.”

“Không cần cảm ơn ạ, bảo vệ Tiểu Tiểu là việc con phải làm, ông nội yên tâm, sau này con sẽ bảo vệ tốt cho Tiểu Tiểu, sẽ không để cho em ấy bị bất cứ ai bắt nạt.”

Lão Trần nói chuyện điện thoại xong quay lại, cười nói: “Ông cụ đồng ý rồi, ngày mai tôi sẽ đưa tiểu thiếu gia đến biệt thự của ngài.”

Hoắc lão tiên sinh càng nhìn càng cảm thấy đứa trẻ Dịch Khiêm này đáng yêu, vẻ yêu thích hiện rõ trên mặt: “Còn chờ ngày mai cái gì, hôm nay liền đi theo tôi, cái gì tôi cũng có, sẽ không để cậu nhóc thiệt thòi.”

“Lão tiên sinh, ngài thật là…”

“Ông Dịch sẽ đồng ý.” Nói xong, Hoắc lão tiên sinh dùng một tay dắt Hoắc Tiểu Tiểu, một tay dắt Dịch Khiêm: “Đi, cùng ông nội về nhà.”

“Tạm biệt ông Trần.”

Lão Trần bất đắc dĩ, đành phải vẫy vẫy tay: “Tạm biệt.”

----

Ngày mai là cuối tuần, Hoắc Tùy Thành đặc biệt tan làm sớm, đoán chừng cô nhóc tối hôm qua bị anh bắt nạt bây giờ còn đang tức giận, giữa đường lộ trình, bảo lái xe đi đến một tiệm bánh ngọt, chọn bánh bông lan chuẩn bị về nhà dỗ dành cô nhóc.

Vừa mới đi vào cửa Hoắc Công Quán, anh liền nghe thấy tiếng cười như chuông bạc từ phòng khách truyền đến.

Cảm xúc của nhóc con này tới nhanh đi cũng nhanh, mới được bao lâu mà đã cười vui vẻ như vậy rồi?

Hoắc Tùy Thành lắc đầu bật cười, mang theo bánh ngọt đi vào cửa.

Bịch ---

Vừa bước vào phòng khách, một chiếc xe hơi nhỏ từ đối diện chạy tới đụng vào giày của anh.

Một cậu bé bốn tuổi chạy tới nhặt xe hơi nhỏ lên.

Sắc mặt Hoắc Tùy Thành từ sáng sủa chuyển thành âm u, gọi ra cái tên một cách không chắc chắn: “Dịch Khiêm?”

Dịch Khiêm ngửa đầu nhìn Hoắc Tùy Thành, cậu bị khuôn mặt đen thui của anh dọa sợ đến mức lui lại một bước: “Chào chú Hoắc.”

“Sao con lại ở đây?”

“Con… con…” Dịch Khiêm mở miệng, cậu cảm thấy chú Hoắc trước mặt này còn kinh khủng hơn bố cậu.

Là… không chào đón cậu sao?

Hoắc Tiểu Tiểu nện cái chân ngắn nhỏ cười hì hì chạy tới, cô kéo tay Dịch Khiêm nói: “Bố, con giới thiệu với bố một chút, anh ấy là Dịch Khiêm, hai ngày này anh ấy đều ở nhà chúng ta, chơi với con!”

Lông mày của Hoắc Tùy Thành nhíu chặt, biểu cảm trên mặt cũng không phải rất hoan nghênh bạn nhỏ này.

“Đây là bánh ngọt bố mang cho con sao?” Hoắc Tiểu Tiểu kinh ngạc, vui mừng ôm hộp bánh ngọt rồi nói với Dịch Khiêm: “Dịch Khiêm, chúng ta có bánh ngọt ăn rồi!”

Hoắc Tùy Thành nhìn hai đứa trẻ vui mừng hớn hở trước mắt, anh cướp lấy bánh ngọt từ trong tay Hoắc Tiểu Tiểu rồi nghiêm túc nói: “Trẻ con không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, cơm nước xong xuôi rồi xem biểu hiện của con, bố cho con ăn một miếng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương