Hai bố con đưa mắt nhìn nhau.

“Bố, bố kể cho con chuyện gì vậy.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nàng tiên cá.”

“Nhưng mà… vì sao dì Triệu kể không giống bố?”

“Dì Triệu nói như thế nào?”

“Dì Triệu nói, nàng tiên cá rất hiền lành, sẽ vì người khác mà hy sinh bản thân mình, là… là con cá tốt.”

Hoắc Tùy Thành nghiêm túc nhìn cô: “Hoắc Tiểu Tiểu, nàng tiên cá quả thật rất hiền lành, sẽ vì người khác mà hiến dâng bản thân mình một cách vô tư, bố cũng hy vọng con là cô gái hiền lành, nhưng trước khi yêu người khác thì con phải vĩnh viễn nhớ đến việc yêu bản thân, bố không cho phép con vì bất cứ kẻ nào mà làm tổn thương chính mình, nhớ chưa?”

Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn anh, cô chớp mắt nói: “Vậy nàng tiên cá sai sao?”

“Bố không thích cách làm của nàng ấy.”

“Bố không thích… vậy sau này con không học theo nàng ấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Con kể cho bố nghe chuyện gì vậy?”

“Cô Bé Lọ Lem.”

Hoắc Tùy Thành bóp khuôn mặt nhỏ của cô: “Có phải là ông nội dạy con không?”

“Ông nội không dạy con.” Hoắc Tiểu Tiểu dừng lại một chút, ánh mắt đáng thương nhìn anh: “Bố ơi, sau này bố cũng sẽ tìm mẹ kế cho con giống như bố của Cô Bé Lọ Lem sao? Mẹ sẽ tốt với con chứ? Nếu như mẹ kế không thích con, không tốt với con thì bố vẫn sẽ thích con chứ? Có khi nào bố sẽ cùng mẹ kế bắt nạt con không? Không cho con ăn cơm, không cho con uống sữa, để con ngủ ở phòng bếp, để con nấu cơm giặt quần áo… không đúng, trước đó bố đã để con giặt quần áo rồi, bố, bố cũng sẽ cùng mẹ kế ngược đãi con sao?”

“...”

Càng nói càng đáng thương, Hoắc Tiểu Tiểu đếm trên đầu ngón tay rồi nói tiếp: “Nếu như mẹ kế sinh em trai hoặc là em gái thì có khi nào bố đuổi con đi không?”

“... …”

“Nhưng mà ông nội nói, nếu như ngày nào đó bố muốn tìm mẹ kế cho con thì nhất định phải được sự đồng ý của con, nếu không ông nội sẽ không tha cho bố!” Nói xong, Hoắc Tiểu Tiểu nặng nề thở dài: “Thật là hy vọng ông nội có thể sống một ngàn tuổi, như vậy thì ông nội nhất định sẽ che chở con, sẽ không để con giặt đồ nấu cơm.”

Hoắc Tùy Thành gõ đầu cô: “Tuổi còn nhỏ mà suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Bố từng nói sẽ tìm mẹ kế cho con à?”

Hoắc Tiểu Tiểu nhe răng trợn mắt kêu đau, hai tay ôm đầu: “Nhưng mà… một ngày nào đó bố sẽ tìm, người ta đều nói, có mẹ kế thì sẽ có bố dượng, bố của Cô Bé Lọ Lem chính là như vậy.”

Hoắc Tùy Thành nhéo nhéo mũi. Chuyện của công ty làm không hết, đâu còn tinh thần sức lực để tìm mẹ kế cho nó?

“Bố ơi, bố sẽ tìm mẹ kế cho con sao? Bố thích người thế nào? Sau khi tìm được mẹ kế rồi thì vẫn thích con chứ? Có khi nào bố…”

Hoắc Tùy Thành nghe thấy cái miệng nhỏ của cô luyên thuyên không ngừng, không bỏ qua chuyện mẹ kế này: “Im miệng, đi ngủ!”

“Bố, bây giờ bố đã không kiên nhẫn với con được nữa sao?”

“Còn không ngủ nữa thì bây giờ bố liền để con ngủ ở phòng bếp giống như Cô Bé Lọ Lem.”

“...”

Hoắc Tiểu Tiểu nằm xuống đắp kín chăn: “Bố ngủ ngon.”

Hoắc Tùy Thành dịch xong góc chăn cho cô rồi quay người tắt đèn: “Ngủ ngon.”


Có lẽ là ngày nghĩ gì thì đêm mơ đó.

Ban đêm Hoắc Tiểu Tiểu mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ, Hoắc Tùy Thành cưới mẹ kế cho cô.

Mẹ kế là Tô Nguyên Thanh, người phụ nữ khiến Hoắc Tùy Thành chết mê chết mệt mà lúc trước cô nhìn thấy trong mơ.

Hoắc Tùy Thành rất thích cô ta, cô ta muốn gì được đó, mà Hoắc Tiểu Tiểu thì trở thành Cô Bé Lọ Lem trong truyện cổ tích, ngủ ở phòng bếp, bị Tô Nguyên Thanh sai bưng trà đưa nước, giặt đồ nấu cơm.

Không chỉ có như thế, bố cô cũng làm như không thấy cô, mặc cho mẹ kế bắt nạt cô.

Hoắc Tiểu Tiểu tức giận, cô gói ghém bình sữa và cặp sách nhỏ của mình, định bụng bỏ nhà trốn đi để bố cô có hối hận cũng không kịp, không tìm được cô nữa.

Trước khi đi, cô nhìn bố cô một lần cuối cùng, nhưng từ trong khe cửa lại nghe thấy mẹ kế khuyến khích Hoắc Tùy Thành để bố đuổi mình ra ngoài.

Cô nghe thấy Hoắc Tùy Thành nói với Tô Nguyên Thanh: “Em không thích nó, vậy thì đuổi nó đi.”

----

Hoắc Tùy Thành bỗng nhiên bừng tỉnh.

Nhìn Hoắc Tiểu Tiểu ngủ say ở bên cạnh, anh rời giường uống một ngụm nước.

Nhớ tới giấc mơ vô cùng hoang đường vừa rồi, anh nhất thời nghẹn lời.

Thực sự là khó mà hiểu được, sao anh lại mơ thấy giấc mơ như thế?

Sao lại mơ thấy Tô Nguyên Thanh chỉ mới gặp hai lần kia?

Điều kỳ lạ hơn chính là, ở trong mơ anh vậy mà lại cưới Tô Nguyên Thanh?

“A… đi thì đi!” Hoắc Tiểu Tiểu ngủ trên giường nghẹn ngào nói mớ: “Không cần hai người đuổi con, con tự đi!”

Hoắc Tùy Thành sờ lên trán Hoắc Tiểu Tiểu, đột nhiên cười.

Thật sự là ngày nghĩ gì đêm mơ đó, con nhóc này tuổi không lớn lắm nhưng tính khí thì lớn hơn ai hết, nếu như quả thật bắt nạt nó giống như trong mơ thì đoán chừng nó đã sớm giận dữ hò hét bỏ nhà đi rồi.

“Người nhỏ mà ma mãnh, không ai đuổi con đi đâu.”

Dường như là nghe thấy lời cam đoan này của Hoắc Tùy Thành, cái miệng lầu bà lầu bầu của Hoắc Tiểu Tiểu nghỉ ngơi, lông mày giãn ra, yên tĩnh ngủ thiếp đi.

----

Có lẽ là bởi vì nguyên nhân ban đêm mơ thấy ác mộng, hôm sau, Hoắc Tiểu Tiểu mệt mỏi, không nhấc nổi tinh thần, toàn thân không có tí sức lực nào, mặt ủ mày chau ngồi trong phòng học ở nhà trẻ, nghe các bạn nhỏ kể lại câu chuyện mà bố mẹ đã kể trước khi ngủ.

Trong đầu cô toàn là câu chuyện Nàng Tiên Cá của bố cô.

Qua một đêm, Hoắc Tiểu Tiểu vẫn không có cách nào thoát ra khỏi câu chuyện cổ tích mà bố cô kể cho cô.

Bố cô cũng quá ưu tú rồi.

Sớm như vậy đã truyền bá loại tư tưởng trưởng thành này cho cô, chẳng lẽ bố cô thật sự cho rằng đứa trẻ hai tuổi có thể nghe hiểu ‘Đừng vì bất kỳ kẻ nào, đặc biệt là đàn ông, mà làm tổn thương bản thân’?

“Được rồi, vừa rồi bạn nhỏ Hoàng Nguyệt Kỳ đã kể lại câu chuyện mà bố bạn ấy kể cho bạn ấy, vậy thì còn bạn nhỏ nào tình nguyện chia sẻ với mọi người câu chuyện bố mẹ kể cho mình không?”

“Con!”


“Con con con!”

“Con kể!”

Các bạn nhỏ nhiệt tình giơ tay.

Cô giáo nhìn quanh một vòng rồi đặt ánh mắt trên người Hoắc Tiểu Tiểu.

“Tiểu Tiểu, con có muốn chia sẻ câu chuyện bố mẹ kể với các bạn không?”

Hoắc Tiểu Tiểu như đi vào cõi thần tiên, sự chú ý hoàn toàn không đặt vào cô giáo, Chu Chu ngồi bên cạnh lấy khuỷu tay chọc chọc cô, cô giật mình hoàn hồn, mờ mịt đáp một tiếng.

“Được! Các bạn nhỏ, mọi người vỗ tay hoan nghênh bạn Hoắc Tiểu Tiểu chia sẻ câu chuyện trước khi ngủ với mọi người!”

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

“...” Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.

Được thôi, kể thì kể.

Cô cũng không nhăn nhó, đi vào giữa phòng học, thoải mái kể lại câu chuyện mà tối hôm qua Hoắc Tùy Thành kể cho cô.àng>

“Ngày xửa ngày xưa, ở nơi đáy biển rất rất sâu, có một tòa thành, trong đó có sáu nàng tiên cá, nàng tiên cá nhỏ nhất thích một hoàng tử, vì để ở cùng với hoàng tử mà nàng cầu xin phù thủy biến đuôi cá của nàng thành hai chân…”

“Sau đó, nàng tiên cá biến thành bọt biển, chìm vào đáy biển.”

Nói xong, Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn cô giáo: “Cô ơi, con kể xong rồi.”

“Câu chuyện này của bạn Hoắc Tiểu Tiểu có hay không?”

“Hay!”

“Vậy bạn Hoắc Tiểu Tiểu, cô giáo có thể hỏi con một chút, câu chuyện này chủ yếu nói cho chúng ta biết điều gì không?”

“Câu chuyện này nói cho chúng ta biết…” Hoắc Tiểu Tiểu dừng một chút, nhớ tới tư tưởng trưởng thành mà buổi tối hôm qua bố cô truyền bá cho cô, lại nghĩ tới giấc mơ đêm qua, bây giờ nghĩ lại vẫn còn chút tức giận.

“Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, nàng tiên cá vì hoàng tử mà đánh mất đi giọng nói của nàng, đánh mất đi đuôi cá của nàng, cuối cùng lại mất đi sinh mệnh biến thành bọt biển, biến mất mãi mãi, cho nên chúng ta dù sao cũng không thể vì bất cứ kẻ nào, đặc biệt là đàn ông mà làm tổn thương đến bản thân, chúng ta phải yêu bản thân mình rồi mới yêu người khác.”

Những đứa trẻ ba bốn tuổi trong phòng học nghe không hiểu lắm, duy chỉ có cô giáo là im lặng không nói.

“Tiểu Tiểu, đây là….”

“Đây là bố con nói cho con biết.”

“Bố con?”

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu.

Cô giáo miễn cưỡng cười cười: “Cô giáo biết, Tiểu Tiểu kể chuyện rất giỏi, con về chỗ ngồi xuống trước đi.”

Hoắc Tiểu Tiểu trở về chỗ của mình ngồi xuống.

Chu Chu lại gần, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Tiểu Tiểu, em yên tâm, anh không phải là đàn ông như vậy, anh sẽ không làm em tổn thương.”


Hoắc Tiểu Tiểu nhìn cậu một cái: “...Ồ.”

“Được rồi các bạn nhỏ, hôm nay chúng ta kể chuyện đến đây thôi, buổi chiều cô lại kể chuyện cho các con, bây giờ để cô giáo Từ đưa các con đi học hát, cô đi trước đây.”

“Tạm biệt cô giáo.”

Cô giáo cười đi ra khỏi phòng học rồi quay về văn phòng, đi tìm cô giáo sinh hoạt của lớp nhỏ.

“Cô giáo Chu, có thể làm phiền cô cho tôi số điện thoại liên lạc của phụ huynh em Hoắc Tiểu Tiểu trong lớp không?”

“Cô giáo Tôn, Hoắc Tiểu Tiểu làm sao vậy?”

“Không phải hôm qua tôi giao bài tập cho các bạn nhỏ sao? Để các em ấy sau khi về nhà nghe bố mẹ kể chuyện, Hoắc Tiểu Tiểu mới hai tuổi, phụ huynh kể chuyện không khỏi quá… hướng về phía trước rồi.”

Cô giáo Tôn thuật lại lời của Hoắc Tiểu Tiểu một lần.

“Thật không?”

“Tôi có thể lừa cô sao? Mặc dù nói câu chuyện này như vậy cũng không sai, tôi vẫn nên gọi điện thoại hỏi một chút đi.”

“Được, tôi cho cô phương thức liên lạc.”

Cô giáo Chu lấy ra số điện thoại của phụ huynh Hoắc Tiểu Tiểu từ trong sổ thông tin, để cô giáo Tôn gọi qua.

“Alo chào anh, xin hỏi anh có phải là phụ huynh của Hoắc Tiểu Tiểu không? Tôi là cô giáo của nhà trẻ Wellington, tôi họ Tôn.”

“Là cô giáo của Tiểu Tiểu? Cô chờ một chút, tôi đưa điện thoại cho lão tiên sinh nghe.”

“Được.”

----

Thời gian nhà trẻ tan học là vào ba giờ chiều, hôm nay Hoắc lão tiên sinh tới đón Hoắc Tiểu Tiểu.

Vừa lên xe, Hoắc lão tiên sinh liền hỏi hết Đông tới Tây, cái gì mà hôm nay ở nhà trẻ chơi cái gì, có bị người ta bắt nạt hay không, có ăn cơm thật ngon hay không.

Cuối cùng ông hỏi một câu: “Nghe nói buổi tối hôm qua bố con kể chuyện cho con, kể chuyện gì vậy? Nói cho ông nội nghe một chút?”

Hoắc Tiểu Tiểu lần nữa thuật loại câu chuyện mà tối qua bố cô kể cho cô.

“Bố nói, sau này nếu như con dám làm như vậy thì sẽ đánh gãy chân con. Ông nội, bố sẽ đánh gãy chân con sao? Con rất sợ.”

Càng nói sắc mặt Hoắc lão tiên sinh càng khó coi: “Nó dám! Đừng nghe lời bố con nói, bố hù dọa con đấy.”

“Vậy sao! Vậy con yên tâm rồi! Ông nội ông nhất định phải sống một ngàn tuổi, như vậy thì bố cũng không dám tùy tiện bắt nạt con!”

“Được, ông nội sống một ngàn tuổi.”

Về đến nhà, Hoắc lão tiên sinh kể cho cô không ít câu chuyện cổ tích ấm áp đáng yêu, tận tới đêm khuya Hoắc Tùy Thành trở về, lúc này Hoắc lão tiên sinh mới mang vẻ mặt bất thiện đi xuống lầu.

Trong phòng khách thỉnh thoảng truyền đến tiếng quát mắng, mơ hồ nghe giống như đang mắng bố cô.

Hoắc Tiểu Tiểu xoa xoa tay, lặng lẽ ghé vào đầu cầu thang nghe.

“Đứa trẻ nhỏ như vậy mà anh nói với nó những đạo lý ấy làm gì? Truyện cổ tích là để tạo giấc mơ cho trẻ con, anh nói với nó những thứ này nó nghe hiểu được sao?”

“Bố mẹ người ta kể chuyện gì cho con cái? Anh thì kể chuyện gì cho nó?”

“Bảo vệ nó là việc của người làm bố như anh!”

“Đừng nói với tôi những đạo lý to lớn này, anh còn muốn đánh gãy chân nó?”

“Mặc kệ là vì sao, anh cũng không thể hù dọa nó được!”

“Đợi chút nữa anh đi nói rõ ràng với nó, cam đoan sau này không hù dọa nó nữa!”


Hoắc Tùy Thành giận đến cười rồi.

“Bố, một đứa trẻ, cam đoan? Không đến mức đó chứ? Bố cũng đã nói là nó còn nhỏ tuổi, nghe qua liền thôi, làm sao lại nhớ được? Lại nói, con nói những lời này cũng không sai, giáo dục sớm mà thôi.”

“Một đứa trẻ một hai tuổi như nó cần anh giáo dục sớm? Có thể làm bố không vậy? Đi!”

Hoắc Tiểu Tiểu đang nghe đến vui vẻ thì đột nhiên không còn tiếng động nữa.

Đầu cầu thang có tiếng bước chân vang lên, cô vội vàng đứng lên đi vào phòng trốn.

Lại nói, ông nội của cô nói chuyện đúng là êm tai, nói trúng tim đen.

Nói với trẻ con nhiều chuyện thực tế như vậy làm gì? Còn hù dọa cô! Nên bị mắng một trận.

Cửa phòng mở ra.

Hoắc Tùy Thành từ bên ngoài đi vào.

“Bố!”

Hoắc Tùy Thành dùng một tay ôm lấy cô: “Hôm nay cáo trạng với ông nội?”

Hoắc Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn: “Không có ạ.”

“Không có?”

“Thật sự không có, ông nội hỏi con, có phải bố kể chuyện cho con hay không, con liền nói với ông nội chuyện bố kể cho con, con không có cáo trạng với ông nội.”

“Chỉ kể chuyện với ông nội? Không nói chuyện khác?”

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu: “Không có.”

Hoắc Tùy Thành nhìn ra sự ranh mãnh trong mắt của Hoắc Tiểu Tiểu, anh nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Được, bố xin lỗi con, sau này bố sẽ không nói đánh gãy chân con nữa. Không phải là con lo lắng bố tìm mẹ kế cho con sao? Nào, bố cam đoan với con, sau này tuyệt đối sẽ không tìm mẹ kế cho Tiểu Tiểu.”

Nói xong anh ôm cô đến thư phòng, lấy giấy bút ra viết một đoạn cam đoan.

“Con Hoắc Tiểu Tiểu… không phải, tôi Hoắc Tùy Thành, cam đoan, sau này sẽ không tìm mẹ kế cho Hoắc Tiểu Tiểu, nếu như làm trái thì sẽ đánh gãy chân của tôi.”

“Bố, bố viết sai rồi, đây là 18!” Hoắc Tiểu Tiểu chỉ vào con số bên trong giấy cam đoan.

Hoắc Tùy Thành nhìn, gạch bỏ số 18: “Đúng, bố viết sai rồi.”

Đồng thời bổ sung số hai mươi lăm được viết bằng chữ.

Viết xong, anh nắm lấy tay của Hoắc Tiểu Tiểu, để cô điểm chỉ.

Hoắc Tiểu Tiểu liều chết không theo, hoảng hốt lo sợ nói: “Bố ơi! Bố làm gì vậy!”

“Bố làm cam đoan cho con, ông nội con cũng đã nói, bảo bố làm cam đoan cho con, để con yên tâm.”

“Không… cam đoan của bố, bố ấn là được, tại sao lại muốn con!” Hoắc Tiểu Tiểu nắm lấy cổ tay mình làm ra sự giãy dụa cuối cùng, kìm nén đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

“Con ấn một cái bố cũng ấn một cái, ngoan, đừng nhúc nhích, ấn một cái dấu vân tay, sau này con sẽ không có mẹ kế.”

Không có mẹ kế? Con thấy là con không có bạn trai thì có!

Tưởng con mù chữ à!!!

Trên đó rõ ràng viết là ‘Tôi Hoắc Tiểu Tiểu cam đoan, chưa đầy hai mươi lăm tuổi thì không yêu đương, nếu như làm trái thì xin mời bố đánh gãy chân tôi’!

Hai mươi năm! Lòng dạ bố thật độc ác!

Không phải chỉ là cáo trạng thôi sao! Có cần phải đối với con như vậy không!

Con không ấn!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương