Lâm Kiệt nhìn chằm chằm vào 2 bóng người đang ở quầy lễ tân, người con gái thân hình cao mảnh khảnh, với đường cong uyển chuyển, dáng vẻ liễu yếu đào tơ, đong đưa lắc lư, đôi mi cong cong, một đôi mắt sáng và đẹp, trong veo và quyến rũ, ánh mắt sáng ấy toát lên vẻ dịu dàng và thanh tịnh, khuôn mặt trái xoan, kết hợp với ngũ quan tinh tế, quả thực đây chính là sự ban ơn hoàn mĩ của ông trời, đó là một vẻ đẹp hoàn hảo, rung động lòng người, mái tóc dài thắt bím buông xoã nhẹ nhàng , từ phía sau có thể thấy được cái cổ thon dài trắng nõn, vai như một con dao, eo thon tinh tế động lòng người, vòng một đầy đặn và săn chắc, trên người mặc một chiếc váy dài màu hồng, eo váy ôm chặt, chiếc váy màu hồng dài ôm sát cơ thể đã phác hoạ một cách hoàn hảo dáng người hoàn mỹ của cô, quyến rũ không thể tả được, người này chính là Tiểu Vũ. Điều mà Lâm Kiệt nhìn thấy đầu tiên chính là đôi chân thon thả trong đôi tất trắng.

Người đàn ông có tướng mạo phổ thông với mái tóc màu lam bên cạnh cô chính là Đường Tam.

Thời gian qua đi sáu năm, Lâm Kiệt không nghĩ rằng nhanh như vậy lại thấy bọn họ.

Tiểu Vũ ở quầy lê tân bên cạnh dường như phát hiện ra ta đang nhìn cô, nhỏ giọng nói với Đường Tam: "Ca ~ Đằng sau có người cứ nhìn chúng ta. "

Đường Tam quay đầu lại, thấy được Lâm Kiệt, Lâm Kiệt cũng nhìn về phía Đường Tam, ánh mắt hai người vừa hay chạm nhau.

Lâm Kiệt cười gật gật đầu với Đường Tam rồi bước đi lên trên lầu.

Đường Tam quay đầu lại nhẹ giọng nói với Tiểu Vũ: Không có gì đâu, chỉ là nhìn một chút mà thôi.

Nhưng Đường Tam trong lòng lại cảm thấy người này có chút quen mắt, dường như đã gặp ở nơi nào đó.

Lúc này, Tiểu Vũ lại nói với Đường Tam: "Ca, huynh có phát hiện ra người đó rất quen mắt không. "

Chỉ là nhìn quen mắt mà thôi, có thể chúng ta đã gặp qua ở nơi nào đó.

Cũng đúng.

Lâm Kiệt lúc này đã về đến phòng, mặc dù hắn rất muốn đến sát vách phòng Chu Trúc Thanh xem tình hình như thế nào, nhưng rõ ràng bây giờ không thích hợp.

Cầm lấy ly nước bên cạnh bàn, đi đến trước cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra, nhìn một chút bên ngoài, ngoài trời đã đến hoàng hôn, sau khi uống hết mấy ngụm nước, kéo màn cửa lại, đặt ly nước xuống, vừa định lên giường ngồi thiền tu luyện.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Lâm Kiệt đi ra ngoài mở cửa, phát hiện là Chu Trúc Thanh đứng ở ngoài cửa.

Chu Trúc Thanh nhìn thấy Lâm Kiệt mở cửa, nói: "Ta có thể vào không? "

Vẻ mặt Lâm Kiệt nghệch ra một chút, nhưng vẫn nói ra một câu, vào đi.

Lâm Kiệt không nghĩ lúc này Chu Trúc Thanh sẽ tìm đến mình, lúc này cô tìm đến mình làm gì nhỉ, chẳng lẽ là nhìn thấy dáng vẻ lêu lỏng kia của Đới Mộc Bạch, muốn tìm mình an ủi một chút sao.

"Chắc là không phải chứ, nếu như Chu Trúc Thanh muốn, ta nên đồng ý hay không đồng ý đây. "

Lấy lại tinh thần ~

Chu Trúc Thanh đi vào, Lâm Kiệt liền rầm một tiếng ~ Đóng cửa lại.

Nhìn thấy Chu Trúc Thanh đứng sừng sững ở chỗ đó, Lâm Kiệt nói với cô: Tại sao không ngồi xuống đi.

Chu Trúc Thanh nhìn về phía Lâm Kiệt nói: "Hôm qua ngươi nói cái kia, lôi điện luyện thể, ngươi có thể giúp ta không."

Lâm Kiệt nghe thấy Chu Trúc Thanh lại tìm mình giúp cô tôi thể lôi điện, trong lòng suýt chút nữa mỉm cười, quả nhiên cô vẫn có chấp niệm rất lớn về sức mạnh.

Còn Lôi điện của Lâm Kiệt có tên Tu luyện Tá Lệ Khí, đương nhiên đây là tên do chính Lâm Kiệt trêu chọc nghĩ ra.

Có thể giúp đỡ cô gia tăng tốc độ tu luyện hồn lực, đối với một người cố chấp về sức mạnh mà nói, cô không thể không dao động.

Lâm Kiệt vốn đang cho rằng Chu Trúc Thanh sẽ tìm đến mình lúc ở học viện Sử Lai Khắc, nhưng không ngờ hôm nay cô lại đến.

"Được". Lâm Kiệt ung dung trả lời.

"Chỉ là bây giờ cô tin tưởng ta sao?"

"Ta tin". Chu Trúc Thanh khẽ đáp lại.

Lúc Chu Trúc Thanh chưa gặp được Đới Mộc Bạch, trong lòng vẫn có chút hi vọng với anh ta.

Anh ta vứt bỏ mình chạy đến vương quốc Ba Lạp Khắc, sau này nghe nói gia nhập cái nơi gọi là học viện Sử Lai Khắc, vốn cho rằng anh ta sẽ chăm chỉ tu luyện, nhưng hôm nay khoảnh khắc thấy anh ta, cô cảm thấy tia hi vọng cuối cùng của mình bị dập tắt.

Lâm Kiệt nói với Chu Trúc Thanh: "Lôi Điện tôi luyện cơ thể của ta sẽ xuất hiện đau đớn, cô có thể chịu được không?"

"Một chút đau đớn mà thôi, ta có thể chịu được".

Lâm Kiệt nhìn dáng vẻ kiên quyết của cô, trả lời: "Được rồi".

Nhưng vẫn đi về phòng của cô, ở chỗ ta không thuận tiện.

Chu Trúc Thanh hoài nghi nói: "Tại sao bất tiện".

"Cái này, là vì lúc ta dùng lôi điện giúp cô tôi luyện cơ thể, cơ thể của cô sẽ sinh ra ít tạp chất, ta nhớ từng nói với cô, có hiệu quả làm đẹp dưỡng nhan, cô nghĩ ta sẽ gạt cô sao?"

"Cho nên ở phòng cô tương đối dễ dàng hơn, cô thấy sao?"

Chu Trúc Thanh vẫn có hơi do dự hỏi: "Thật sự có hiệu quả làm đẹp dưỡng nhan sao?"

"Đương nhiên, cô thử qua liền biết, đi thôi".

Lâm Kiệt bước ra ngoài, nhìn thấy Chu Trúc Thanh mở cửa phòng, đi vào trong, Lâm Kiệt cũng theo sau đi vào.

Đi vào trong phòng, Lâm Kiệt nghiêm túc nói với Chu Trúc Thanh: "Trúc Thanh, trước khi lôi điện tôi luyện cơ thể, đầu tiên ta nói rõ với cô, tôi luyện cơ thể này chia thành từng bộ phận và cả cơ thể, cô nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu trước".

Chu Trúc Thanh ngược lại không nghĩ nhiều, nói một câu, cả cơ thể.

Lâm Kiệt vừa nghe cả cơ thể, trong lòng có hơi kích động, vội vàng ngồi xuống giường.

Trên mặt liền mang vẻ quang minh chính đại nói: "Vậy thì bắt đầu thôi".

Lâm Kiệt nhìn Chu Trúc Thanh vẫn đứng thẳng ở bên cạnh, lại im lặng không nói: "Còn ngây ra đó làm gì, mau cởi quần áo ra".

Chu Trúc Thanh lúc này nghe thấy Lâm Kiệt nói cởi quần áo có hơi tức giận, giọng điệu lạnh lùng nói: "Cởi quần áo, ngươi có ý gì?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương