Chu Trúc Thanh dường như nhìn ra Lâm Kiệt có chút bi thương, liền hỏi: "Ngươi sao vậy."

Lâm Kiệt lấy lại tinh thần nhìn Chu Trúc Thanh, trong lòng có chút kinh ngạc, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, chỉ là nghĩ đến việc rất lâu rồi không được đi dạo thoải mái như vậy, có hơi xúc động mà thôi."

Chu Trúc Thanh trả lời: "Ta cũng rất lâu rồi chưa từng thoải mái như hôm nay."

Lâm Kiệt biết, sinh ra trong một gia đình như Chu Trúc Thanh, khả năng là sẽ không có lấy một khắc nhẹ nhõm." Vậy hôm nay cô có thể để bản thân mình thư giãn một chút, ở đây cô không cần lo lắng người của gia tộc ."

"Có lẽ là vậy, khuôn mặt lạnh lùng của Chu Trúc Thanh cuối cùng cũng thả lõng ra, khóe miệng hơi cong lên."

Hai người đi trong thành hồi lâu, cảm giác có chút mệt, Lâm Kiệt đề nghị về khách sạn nghỉ ngơi.

Chu Trúc Thanh cũng không phản đối, hai người quay lại khách sạn Mai Côi.

Kỳ thật nếu không phải Lâm Kiệt đi mệt rồi, bằng không với thực lực bây giờ của Lâm Kiệt, thì có đi vài ngày vài đêm cũng không mệt.

Bởi vì Lâm Kiệt nhìn thấy hai bóng dáng có chút quen, không biết có phải hai người kia hay không.

Lâm Kiệt sau khi cảm nhận được điều gì đó, không nhanh không chậm đi về hướng khách sạn Mai Côi.

Khi Lâm Kiệt đi đến gần bên ngoài khách sạn, dường như nhìn thấy một người đàn ông ăn mặt khá đàng hoàng, cao chừng một mét tám mấy và đầu tóc vàng ôm hai người con gái đi vào trong khách sạn.

Nhìn đến đây, Lâm Kiệt quay đầu nhìn Chu Trúc Thanh một cái, trong lòng cười thầm nói: Lần này có trò hay để xem rồi, hai người đi cũng không nhanh.

Khi hai người vừa tới gần khách sạn cách đó không xa, thì Lâm Kiệt liền phát hiện Chu Trúc Thanh gương mặt biến sắc, bước chân chậm lại và mắt nhìn thẳng về hướng khách sạn.

Lâm Kiệt xem đến đây, không cần đoán cũng biết là chuyện gì sẽ xảy ra.

Khẳng định là Chu Trúc Thanh đã phát hiện Đới Mộc Bạch đang ở khách sạn rồi, Ta nhớ rằng hình như Võ hồn của gia tộc Chu Trúc Thanh và Võ Hồn của Đới Gia có liên quan với nhau, chỉ cần khoảng cách không quá xa thì nhất định sẽ có cảm ứng, lúc này cô đã cảm nhận được Đới Mộc Bạch đang ở trong khách sạn rồi.

Nếu như Chu Trúc Thanh đã phát hiện ra Đới Mộc Bạch thì không biết liệu Đới Mộc Bạch có phát hiện ra Chu Trúc Thanh hay không đây.

Chu Trúc Thanh bước nhanh về hướng khách sạn, Lâm Kiệt thấy thế cũng không vội, ung dung ở phía sau đi lên phía trước.

Mới vừa đi tới cửa khách sạn, liền phát hiện người đàn ông tóc vàng kia, cũng chính là Đới Mộc Bạch ôm hai cô gái đi ra ngoài, hai cô gái là một đôi song sinh.

Lâm Kiệt thấp giọng thì thầm nói, "Thật là có diễm phúc ."

Chu Trúc Thanh nhìn thấy Đới Mộc Bạch, lại thấy anh ta ôm hai cô gái, ánh mắt lạnh lùng lúc ban đầu lại càng thêm lạnh lùng.

Đới Mộc Bạch rõ ràng cũng đã nhìn thấy Chu Trúc Thanh, chỉ là Đới Mộc Bạch không nghĩ rằng lại gặp được cô ở chỗ này, càng không nghĩ tới là sẽ gặp trong tình huống này.

Sắc mặt Đới Mộc Bạch có chút lúng túng, khóe miệng giật giật, nhanh chóng bỏ hai tay đang ôm hai cô gái xuống.

Vừa định hỏi cô tại sao lại ở chỗ này, lời còn chưa kịp nói ra.

Liền bị gương mặt bất lực và lạnh như băng cùng ngữ khí lạnh lùng của Chu Trúc cắt ngang.

Chu Trúc Thanh lạnh lùng hừ một tiếng rồi đi về hướng khách sạn, đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái.

Mà lúc này Lâm Kiệt ở sau lưng cũng phát huy tác dụng của mình, hét lên: "Trúc Thanh, đợi ta một chút."

Vừa đi qua trước người Đới Mộc Bạch, liền bị hắn dùng tay chặn lại.

"Tiểu tử, ngươi là gì của cô ấy, Trúc Thanh là tên mà ngươi có thể gọi ư."

Lâm Kiệt thấy mình bị Đới Mộc Bạch dùng tay chặn đường đi, dùng giọng điệu chất vấn nói với mình như vậy.

Đã trả lời: "Ta là gì của cô ấy thì có liên quan gì đến ngươi, còn nữa ta muốn gọi thì gọi."

Đới Mộc Bạch dường như có chút tức giận, vừa định động thủ.

Hai chị em song sinh kia phản ứng cũng rất nhanh, từng người từng người nhanh chóng lôi hai tay của Đới Mộc Bạch lại, trong đó một cô gái dùng ngữ khí yểu điệu nói: "Đới Thiếu, anh muốn làm gì, vừa mới đánh một trận còn chưa đánh đủ ư."

Cô gái còn lại nói thêm: "Đúng thế, đúng thế, giữ chúng tôi ở đây rất lâu rồi."

Đới Mộc Bạch nhìn hai cô gái đang kéo tay mình, dáng vẻ che mặt muốn khóc, lại nhìn về phía Lâm Kiệt, lớn tiếng nói: "Tiểu tử, xem như ngươi may mắn."

Nói xong lại ôm hai chị em song sinh đó đi ra ngoài.

Về phần Chu Trúc Thanh, trong lòng Đới Mộc Bạch nghĩ, hiện tại khẳng định nàng đến là để tìm mình, vậy khẳng định sẽ gia nhập học viện Sử Lai Khắc, đến lúc đó đi dỗ dành cũng không muộn.

Hiện tại mình còn có đại sự cần phải làm, mình giải quyết cặp chị em song sinh này cũng không dễ dàng gì, để hai chị em bọn họ đáp ứng mình, ah không phải, buổi tối là cơ hội để nói về lý tưởng sống , không thể lãng phí được.

Mà lúc này Lâm Kiệt nhìn thấy Đới Mộc Bạch đi ra ngoài, ban đầu Lâm Kiệt còn tưởng rằng Đới Mộc Bạch sẽ động thủ với mình, không nghĩ vậy mà lại nhịn được.

Thôi bỏ đi, hiện tại Lâm Kiệt cũng không nghĩ nhiều thêm phiền toái, mặc dù hắn rất xem thường Đới Mộc Bạch, nhưng chỉ cần không đụng chạm đến mình vậy thì cũng không cần quản anh ta làm gì.

Lâm Kiệt đi vào trong đại sảnh, phát hiện Chu Trúc Thanh đã không ở đại sảnh nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương