Đào Viên Tương Ngộ
-
Chương 53
Ta buồn bực nhìn người bên kia hồ, cũng không biết là ai ép buộc ta lên ngựa, lúc này lại giống như rất quan tâm đến vấn đề lễ tiết.
Chẳng qua, sắc mặt y quá dọa người, vẫn là không nên nói ra: "Điện hạ, ta có chút việc muốn gặp Tuyết công tử, vì vậy không thể tiếp tục đứng chờ ngài."
Đôi môi đỏ của Khương Viễn Mạc khẽ mím lại, y bực bội nhíu mày. Tròng mắt đen chiếu đến Tuyết công tử bên cạnh, lóe ra ánh sáng kì quái, sau đó lại nhanh chóng chuyển tới trên người ta.
Ta lo lắng gọi: "Điện hạ?"
Hai bên cứ vậy đứng nhìn nhau, tới lúc ta không chịu nổi muốn lên tiếng, Khương Viễn Mạc đột nhiên tiến tới phía trước. Mũi giày vừa động, cả người giống như một cánh hoa đỏ rực bay lên, tà áo lướt như bay trên mặt nước tĩnh lặng, tạo nên vô vàn những gợn sóng lăn tăn.
Ta chỉ biết há hốc mồm mà nhìn, nhìn rồi lại nhìn, cho đến khi người kia nhẹ nhàng dừng lại trước mặt.
Giật mình lùi lại: "Điện hạ?"
Khương Viễn Mạc không để cho ta lùi thêm vài bước, y tiến tới, đột ngột nắm lấy cổ tay ta, kéo mạnh về phía sau. Ta hoảng hốt hô lên một tiếng, ngạc nhiên vô cùng mà nhìn y.
"Mộ Dung Thanh Kỳ, bổn cung nói nàng giữ áo cho bổn cung, nàng thế nhưng dám trốn việc!" Tròng mắt đen của y lộ ra phẫn nộ cùng uất ức, tựa như ta vừa làm ra một chuyện sai sót tày đình.
Ta ngỡ ngàng, chỉ là... chỉ là một cái áo mà thôi, y tức giận đến mức này sao?
"Đau..." Cảm nhận được cổ tay bị siết đến tê buốt, ta khẽ nhíu mày, giương lên đôi mắt khó hiểu nhìn y: "Điện hạ, ta đã nói trước với ngài, ta vào cung để tìm người."
"Nàng đáng lẽ có thể nói với bổn cung người cần tìm." Khương Viễn Mạc nhìn ta chằm chằm, nói.
Là sao?
Người này tức giận vì ta không đứng chờ y, hay là vì cái gì khác?
Ta há miệng, vừa định giải thích, người bên cạnh đã lên tiếng trước:
"Thái tử điện hạ, tay nữ tử không thể nắm như vậy."
Tuyết công tử khoan thai đứng đó, bạch y xuất trần đối lập với áo bào đỏ rực, tóc đen buông lơi trên vai, tròng mắt thâm thúy của chàng lộ ra vẻ nhàn tản thong dong.
Đôi mày sắc bén của Khương Viễn Mạc nhíu lại, y âm trầm cười: "Tuyết công tử cũng quá quan tâm đến Thanh Kỳ tiểu thư rồi, nếu đã như vậy, mong công tử chú ý đừng hủy hoại danh tiếng của nàng."
Tuy y nói thế, ta cảm thấy lực ở cổ tay dần buông lỏng, không còn siết chặt đến phát đau, nhưng cũng tuyệt đối không buông ra.
Tuyết công tử chẳng buồn bực, chàng chỉ cười, giọng nói trong trẻo như cầm âm: "Tại hạ thật sự quan tâm đến nàng, cũng hi vọng điện hạ để ý nàng như ngài đang thể hiện."
"Bổn cung dĩ nhiên để ý nàng." Khương Viễn Mạc nhếch môi, khinh ngạo cười.
Ta ngơ ngác nhìn y, chuyện gì đang xảy ra thế này? Ai cần quan tâm, cần ai quan tâm?
Ôi, chóng mặt quá.
Ta lặng lẽ rút ra khỏi bàn tay lạnh lẽo của Khương Viễn Mạc, đầu óc quay cuồng. Hai người kia đều quay lại nhìn ta.
"Ta... trong người có chút khó chịu, điện hạ, Tuyết công tử, thứ lỗi không thể phụng bồi." Ta không nói dối, cơ thể quả thực có chút kì lạ.
"Khó chịu? Không phải vừa rồi còn tốt sao?"
Khương Viễn Mạc nhíu mày, y tiến tới, dịu giọng: "Để ta đưa nàng về phủ thừa tướng."
Ta kinh ngạc nhìn y, đưa ta về? Đường đường là thái tử một nước, làm sao có thể làm loại chuyện này: "Không..."
"Nếu không ngại, hay là để tại hạ kiểm tra cho Thanh Kỳ tiểu thư trước?"
Tuyết công tử cất lời, cắt đứt giằng co giữa hai người chúng ta.
"Không cần!" Ta còn chưa kịp lên tiếng, người đứng bên đã phất tay khước từ. Y lạnh lẽo nói: "Tuyết công tử, nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa nơi này không phải phòng kín."
Tuyết công tử lơ đãng liếc qua ta, hai ánh nhìn gặp nhau, ta thấy trong mắt chàng đầy vẻ nghiêm nghị cùng lo lắng.
Chàng thong thả đáp: "Điện hạ, lương y như từ mẫu, vốn chẳng cần quan tâm đến những quy tắc buồn cười này. Tại hạ lo lắng cho Thanh Kỳ tiểu thư, nếu điện hạ không lo, vậy đừng để ý ta quản nàng."
"Bổn cung dĩ nhiên quan tâm nàng. Tuyết công tử khỏi cần lo lắng, đưa Thanh Kỳ về rồi, bổn cung lập tức phái thái y riêng tới khám bệnh."
Ta lúc này đầu váng mắt hoa, nào muốn giằng co với hai người này nữa, vội lùi khỏi vòng tay của Khương Viễn Mạc, cúi người nói: "Công tử, điện hạ, không dám làm phiền hai người, ta tự về được rồi."
Nói xong, chẳng cần xem họ đồng ý hay không, ta nhanh chóng xoay người đi thẳng. Chân tay giống như nhũn ra, có lẽ ta đã mắc phong hàn, đứng trong gió lạnh quá lâu rồi.
Chỉ là, bệnh tình trở nặng thật nhanh.
Thật nhanh.
Một cơn buốt lạnh chạy từ đầu ngón tay, chạy thẳng đến tim ta. Bước chân không còn nghe lời, lảo đảo một cái, ta khuỵu xuống.
Người đứng sau kịp thời đón được thân thể mềm nhũn của ta, khuôn mặt tuấn mỹ của Khương Viễn Mạc đột ngột hiện ra trước mắt, trong mắt y là hoảng hốt cùng bất ngờ:
"Thanh Kỳ, nàng ổn không?"
Ta tựa vào vai y, ho đến tê tâm liệt phế, trong lòng rối loạn tột cùng, hình như...
Ta không ổn rồi.
Tầm mắt mơ hồ, lại nhớ đến nương. Nàng nằm trên giừơng bệnh, khuôn mặt tái nhợt, luôn miệng gọi ta.
"Thôi, Thanh Kỳ."
"Ta không xong rồi."
"Sống cho tốt, quên người kia đi."
Tuyết công tử chẳng nói một lời, nhanh chóng bắt lấy cổ tay ta, lúc chàng ngẩng lên, ta thấy đôi môi chàng mím chặt.
Ta cười cười: "Ta biết..."
Là ta đã không trốn thoát.
Chẳng qua, sắc mặt y quá dọa người, vẫn là không nên nói ra: "Điện hạ, ta có chút việc muốn gặp Tuyết công tử, vì vậy không thể tiếp tục đứng chờ ngài."
Đôi môi đỏ của Khương Viễn Mạc khẽ mím lại, y bực bội nhíu mày. Tròng mắt đen chiếu đến Tuyết công tử bên cạnh, lóe ra ánh sáng kì quái, sau đó lại nhanh chóng chuyển tới trên người ta.
Ta lo lắng gọi: "Điện hạ?"
Hai bên cứ vậy đứng nhìn nhau, tới lúc ta không chịu nổi muốn lên tiếng, Khương Viễn Mạc đột nhiên tiến tới phía trước. Mũi giày vừa động, cả người giống như một cánh hoa đỏ rực bay lên, tà áo lướt như bay trên mặt nước tĩnh lặng, tạo nên vô vàn những gợn sóng lăn tăn.
Ta chỉ biết há hốc mồm mà nhìn, nhìn rồi lại nhìn, cho đến khi người kia nhẹ nhàng dừng lại trước mặt.
Giật mình lùi lại: "Điện hạ?"
Khương Viễn Mạc không để cho ta lùi thêm vài bước, y tiến tới, đột ngột nắm lấy cổ tay ta, kéo mạnh về phía sau. Ta hoảng hốt hô lên một tiếng, ngạc nhiên vô cùng mà nhìn y.
"Mộ Dung Thanh Kỳ, bổn cung nói nàng giữ áo cho bổn cung, nàng thế nhưng dám trốn việc!" Tròng mắt đen của y lộ ra phẫn nộ cùng uất ức, tựa như ta vừa làm ra một chuyện sai sót tày đình.
Ta ngỡ ngàng, chỉ là... chỉ là một cái áo mà thôi, y tức giận đến mức này sao?
"Đau..." Cảm nhận được cổ tay bị siết đến tê buốt, ta khẽ nhíu mày, giương lên đôi mắt khó hiểu nhìn y: "Điện hạ, ta đã nói trước với ngài, ta vào cung để tìm người."
"Nàng đáng lẽ có thể nói với bổn cung người cần tìm." Khương Viễn Mạc nhìn ta chằm chằm, nói.
Là sao?
Người này tức giận vì ta không đứng chờ y, hay là vì cái gì khác?
Ta há miệng, vừa định giải thích, người bên cạnh đã lên tiếng trước:
"Thái tử điện hạ, tay nữ tử không thể nắm như vậy."
Tuyết công tử khoan thai đứng đó, bạch y xuất trần đối lập với áo bào đỏ rực, tóc đen buông lơi trên vai, tròng mắt thâm thúy của chàng lộ ra vẻ nhàn tản thong dong.
Đôi mày sắc bén của Khương Viễn Mạc nhíu lại, y âm trầm cười: "Tuyết công tử cũng quá quan tâm đến Thanh Kỳ tiểu thư rồi, nếu đã như vậy, mong công tử chú ý đừng hủy hoại danh tiếng của nàng."
Tuy y nói thế, ta cảm thấy lực ở cổ tay dần buông lỏng, không còn siết chặt đến phát đau, nhưng cũng tuyệt đối không buông ra.
Tuyết công tử chẳng buồn bực, chàng chỉ cười, giọng nói trong trẻo như cầm âm: "Tại hạ thật sự quan tâm đến nàng, cũng hi vọng điện hạ để ý nàng như ngài đang thể hiện."
"Bổn cung dĩ nhiên để ý nàng." Khương Viễn Mạc nhếch môi, khinh ngạo cười.
Ta ngơ ngác nhìn y, chuyện gì đang xảy ra thế này? Ai cần quan tâm, cần ai quan tâm?
Ôi, chóng mặt quá.
Ta lặng lẽ rút ra khỏi bàn tay lạnh lẽo của Khương Viễn Mạc, đầu óc quay cuồng. Hai người kia đều quay lại nhìn ta.
"Ta... trong người có chút khó chịu, điện hạ, Tuyết công tử, thứ lỗi không thể phụng bồi." Ta không nói dối, cơ thể quả thực có chút kì lạ.
"Khó chịu? Không phải vừa rồi còn tốt sao?"
Khương Viễn Mạc nhíu mày, y tiến tới, dịu giọng: "Để ta đưa nàng về phủ thừa tướng."
Ta kinh ngạc nhìn y, đưa ta về? Đường đường là thái tử một nước, làm sao có thể làm loại chuyện này: "Không..."
"Nếu không ngại, hay là để tại hạ kiểm tra cho Thanh Kỳ tiểu thư trước?"
Tuyết công tử cất lời, cắt đứt giằng co giữa hai người chúng ta.
"Không cần!" Ta còn chưa kịp lên tiếng, người đứng bên đã phất tay khước từ. Y lạnh lẽo nói: "Tuyết công tử, nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa nơi này không phải phòng kín."
Tuyết công tử lơ đãng liếc qua ta, hai ánh nhìn gặp nhau, ta thấy trong mắt chàng đầy vẻ nghiêm nghị cùng lo lắng.
Chàng thong thả đáp: "Điện hạ, lương y như từ mẫu, vốn chẳng cần quan tâm đến những quy tắc buồn cười này. Tại hạ lo lắng cho Thanh Kỳ tiểu thư, nếu điện hạ không lo, vậy đừng để ý ta quản nàng."
"Bổn cung dĩ nhiên quan tâm nàng. Tuyết công tử khỏi cần lo lắng, đưa Thanh Kỳ về rồi, bổn cung lập tức phái thái y riêng tới khám bệnh."
Ta lúc này đầu váng mắt hoa, nào muốn giằng co với hai người này nữa, vội lùi khỏi vòng tay của Khương Viễn Mạc, cúi người nói: "Công tử, điện hạ, không dám làm phiền hai người, ta tự về được rồi."
Nói xong, chẳng cần xem họ đồng ý hay không, ta nhanh chóng xoay người đi thẳng. Chân tay giống như nhũn ra, có lẽ ta đã mắc phong hàn, đứng trong gió lạnh quá lâu rồi.
Chỉ là, bệnh tình trở nặng thật nhanh.
Thật nhanh.
Một cơn buốt lạnh chạy từ đầu ngón tay, chạy thẳng đến tim ta. Bước chân không còn nghe lời, lảo đảo một cái, ta khuỵu xuống.
Người đứng sau kịp thời đón được thân thể mềm nhũn của ta, khuôn mặt tuấn mỹ của Khương Viễn Mạc đột ngột hiện ra trước mắt, trong mắt y là hoảng hốt cùng bất ngờ:
"Thanh Kỳ, nàng ổn không?"
Ta tựa vào vai y, ho đến tê tâm liệt phế, trong lòng rối loạn tột cùng, hình như...
Ta không ổn rồi.
Tầm mắt mơ hồ, lại nhớ đến nương. Nàng nằm trên giừơng bệnh, khuôn mặt tái nhợt, luôn miệng gọi ta.
"Thôi, Thanh Kỳ."
"Ta không xong rồi."
"Sống cho tốt, quên người kia đi."
Tuyết công tử chẳng nói một lời, nhanh chóng bắt lấy cổ tay ta, lúc chàng ngẩng lên, ta thấy đôi môi chàng mím chặt.
Ta cười cười: "Ta biết..."
Là ta đã không trốn thoát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook