Đào Viên Tương Ngộ
-
Chương 36
Giây phút hai ánh nhìn chạm vào nhau, đôi mắt phượng âm u của nam nhân lóe lên một tia sáng xinh đẹp. Dường như chỉ bằng một cái chớp mắt, ta nhìn thấy sự hốt hoảng ẩn chứa bên trong đó.
Mũi tên này, nhằm thẳng vào trái tim.
Cái chết đã ở ngay trước mắt, ta không còn sức lực để phản kháng, im lặng chờ đợi thời khắc kinh hoàng kia đến gần.
"Xoạt!"
Vạt áo nhiễm đầy máu, ánh sáng phản chiếu từ bội kiếm lóe lên trong gang tấc, nam nhân có đôi mắt phượng đầy kiêu hãnh kia đã tới trước mặt ta, cánh tay vừa đưa lên, mũi tên nhằm vào ta lập tức bị y chém nát.
Chém nát một mũi tên đang lao tới như xé gió!
Ta hoàn hồn ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhận ra nam nhân có loại kiếm pháp kinh hoàng đến mức này.
Thái tử Tây Kì từ trên lưng ngựa nhìn xuống, trên mặt văng lên vài giọt máu tươi, đẹp đến mức khiến người khác cảm thấy kinh sợ. Đôi mày sắc bén của y nhíu lại thật chặt: "Nữ nhân ngu ngốc này, nàng rõ ràng là muốn chết có phải không?"
Đúng là tìm được đường sống trước bờ vực tử vong, ta suýt chút nữa đã òa khóc, không chút do dự giang rộng hai tay: "Thái tử, giúp ta!"
Bằng một động tác nhanh gọn, thái tử Tây Kì cúi người, cánh tay rắn chắc luồn qua eo nhỏ, mạnh mẽ nhấc bổng ta lên.
Mùi máu tanh nồng, nhưng ta không cảm thấy buồn nôn nữa, vòng tay qua thắt lưng, gắt gao ôm chặt lấy y. Cái gì đức hạnh, vào thời khắc thế này, ta thật sự không có thời gian nghĩ tới.
Ngựa chạy như bay, thái tử một tay ôm lấy ta, một tay cầm bảo kiếm ngăn chặn công kích của đám người đeo mặt nạ bạc. Một người lại một người, tất cả đều liều mạng lao đến, cho dù kết cục của họ đều giống nhau, chính là trở thành những cái xác không đầu.
Chất lỏng nóng ấm phun lên mặt ta, da thịt rách toạc, ngựa rống điên cuồng. Đây là ác mộng, thực sự là một cơn ác mộng.
Sắc mặt ta tái nhợt, dùng sức bấu chặt y phục trong tay, trốn vào lồng ngực ấm áp của thái tử Tây Kì, chỉ biết cầu mong tỷ tỷ tìm được ca ca nhanh chóng đến cứu viện. Chém giết thật kinh khủng, nếu có thể, ta cả đời cũng không muốn nhìn thấy loại sự tình này nữa!
Giống như cảm nhận được ta đang run rẩy sợ hãi, thái tử luồn tay vào mái tóc đã đổ xuống vai của ta, nhẹ nhàng ấn ta ép sát vào lòng, giọng y lạnh như băng, xen lẫn một chút quan tâm khó phát hiện: "Sợ à? Vậy thì đừng nhìn nữa."
Không nhìn, ta không có nhìn. Nhưng mùi máu tanh nồng này, loại âm thanh xé rách da thịt này, thật sự không có cách nào mà né tránh.
"Còn... còn lại bao nhiêu người?" Ta cố gắng trấn tĩnh, lại nhận ra cổ họng mình đã khản đặc từ lúc nào.
"Hơn mười tên." Y nhíu mày, giọng nói có chút bực bội.
"Đông như vậy sao? Ta... Ta thấy ngài đã tiêu diệt được rất nhiều rồi mà?" Mười người, ta còn phải chịu đựng chuyện này đến bao giờ?
Âm thanh vùn vụt của những mũi tên xé gió lao tới khiến ta sợ đến tái mặt, gắt gao ôm chặt thắt lưng của thái tử. Y khẽ rủa một tiếng, bàn tay đặt trên lưng ta lại tăng thêm một phần sức lực, cấp tốc thúc ngựa mà đi.
Ta thở dốc từng hồi. Khuôn mặt trắng bệch lộ ra khỏi đám tóc bị gió thổi bay, không ngờ vừa vặn nhìn sang bên trái, ngay lập tức thấy một đoàn hắc y nhân trốn trên cây, trên tay là nó tiễn đã lên dây, đang hướng phía hai người chúng ta mà nhắm tới.
"Nỏ tiễn bên trái!" Ta không dám chần chừ, vội vàng hét lớn.
Đáng tiếc đã quá muộn. Mũi nỏ "păng" một tiếng, ghim chặt vào đùi sau của bảo mã. Con ngựa kêu lên một trận đau đớn, ngay lập tức ngã khuỵu xuống.
Trước khi bảo mã hất văng hai người, thái tử Tây Kì ôm thắt lưng ta, dùng khinh công thoát khỏi yên ngựa. Vừa đặt chân lên mặt đất, đám mai phục vừa rồi đã rình sẵn, nhanh chóng chớp lấy thời cơ lao đến tấn công.
Mười đánh một, rõ ràng là chúng ta đang rơi vào thế bất lợi.
"Phải chạy thôi, chúng quá đông!" Ta tựa vào lòng thái tử, lên tiếng cảnh báo.
Một kiếm giết chết hắc y nhân đang ép sát, thái tử Tây Kì quay người, mang theo ta phi thân vào sâu trong rừng, nhờ vào địa thế phức tạp, ý đồ cắt đuôi đám sát thủ liều mạng này.
Trốn tới trốn lui, rốt cuộc dẫn đến một gò đất cao, bên dưới là một dòng sông chảy xiết.
"Không thể nào, cư nhiên là đường cùng!"
Ta chán nản thốt lên, bàn tay càng thêm túm chặt lấy áo bào của thái tử, vò đến mức nhàu nhĩ.
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên phía sau. Thái tử đột nhiên nắm lấy tay kéo ta sát gần y. Chỗ ta vừa đứng đã cắm hai ba mũi tên.
"Không còn cách nào rồi." Y nhíu mày: "Phải nhảy thôi."
Ta bị dọa đến xanh mặt: "Nước chảy xiết như vậy, nhảy xuống có khác gì tự tử?"
Khóe môi người kia câu lên một nụ cười giễu cợt: "Vậy nàng muốn bị chém chết, hay là sặc nước chết?"
Ta cắn răng: "Sặc chết... xem ra cũng rất tốt."
Thái tử cười dài một tiếng, sau đó ôm lấy ta, không chút do dự lao xuống.
Mũi tên này, nhằm thẳng vào trái tim.
Cái chết đã ở ngay trước mắt, ta không còn sức lực để phản kháng, im lặng chờ đợi thời khắc kinh hoàng kia đến gần.
"Xoạt!"
Vạt áo nhiễm đầy máu, ánh sáng phản chiếu từ bội kiếm lóe lên trong gang tấc, nam nhân có đôi mắt phượng đầy kiêu hãnh kia đã tới trước mặt ta, cánh tay vừa đưa lên, mũi tên nhằm vào ta lập tức bị y chém nát.
Chém nát một mũi tên đang lao tới như xé gió!
Ta hoàn hồn ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhận ra nam nhân có loại kiếm pháp kinh hoàng đến mức này.
Thái tử Tây Kì từ trên lưng ngựa nhìn xuống, trên mặt văng lên vài giọt máu tươi, đẹp đến mức khiến người khác cảm thấy kinh sợ. Đôi mày sắc bén của y nhíu lại thật chặt: "Nữ nhân ngu ngốc này, nàng rõ ràng là muốn chết có phải không?"
Đúng là tìm được đường sống trước bờ vực tử vong, ta suýt chút nữa đã òa khóc, không chút do dự giang rộng hai tay: "Thái tử, giúp ta!"
Bằng một động tác nhanh gọn, thái tử Tây Kì cúi người, cánh tay rắn chắc luồn qua eo nhỏ, mạnh mẽ nhấc bổng ta lên.
Mùi máu tanh nồng, nhưng ta không cảm thấy buồn nôn nữa, vòng tay qua thắt lưng, gắt gao ôm chặt lấy y. Cái gì đức hạnh, vào thời khắc thế này, ta thật sự không có thời gian nghĩ tới.
Ngựa chạy như bay, thái tử một tay ôm lấy ta, một tay cầm bảo kiếm ngăn chặn công kích của đám người đeo mặt nạ bạc. Một người lại một người, tất cả đều liều mạng lao đến, cho dù kết cục của họ đều giống nhau, chính là trở thành những cái xác không đầu.
Chất lỏng nóng ấm phun lên mặt ta, da thịt rách toạc, ngựa rống điên cuồng. Đây là ác mộng, thực sự là một cơn ác mộng.
Sắc mặt ta tái nhợt, dùng sức bấu chặt y phục trong tay, trốn vào lồng ngực ấm áp của thái tử Tây Kì, chỉ biết cầu mong tỷ tỷ tìm được ca ca nhanh chóng đến cứu viện. Chém giết thật kinh khủng, nếu có thể, ta cả đời cũng không muốn nhìn thấy loại sự tình này nữa!
Giống như cảm nhận được ta đang run rẩy sợ hãi, thái tử luồn tay vào mái tóc đã đổ xuống vai của ta, nhẹ nhàng ấn ta ép sát vào lòng, giọng y lạnh như băng, xen lẫn một chút quan tâm khó phát hiện: "Sợ à? Vậy thì đừng nhìn nữa."
Không nhìn, ta không có nhìn. Nhưng mùi máu tanh nồng này, loại âm thanh xé rách da thịt này, thật sự không có cách nào mà né tránh.
"Còn... còn lại bao nhiêu người?" Ta cố gắng trấn tĩnh, lại nhận ra cổ họng mình đã khản đặc từ lúc nào.
"Hơn mười tên." Y nhíu mày, giọng nói có chút bực bội.
"Đông như vậy sao? Ta... Ta thấy ngài đã tiêu diệt được rất nhiều rồi mà?" Mười người, ta còn phải chịu đựng chuyện này đến bao giờ?
Âm thanh vùn vụt của những mũi tên xé gió lao tới khiến ta sợ đến tái mặt, gắt gao ôm chặt thắt lưng của thái tử. Y khẽ rủa một tiếng, bàn tay đặt trên lưng ta lại tăng thêm một phần sức lực, cấp tốc thúc ngựa mà đi.
Ta thở dốc từng hồi. Khuôn mặt trắng bệch lộ ra khỏi đám tóc bị gió thổi bay, không ngờ vừa vặn nhìn sang bên trái, ngay lập tức thấy một đoàn hắc y nhân trốn trên cây, trên tay là nó tiễn đã lên dây, đang hướng phía hai người chúng ta mà nhắm tới.
"Nỏ tiễn bên trái!" Ta không dám chần chừ, vội vàng hét lớn.
Đáng tiếc đã quá muộn. Mũi nỏ "păng" một tiếng, ghim chặt vào đùi sau của bảo mã. Con ngựa kêu lên một trận đau đớn, ngay lập tức ngã khuỵu xuống.
Trước khi bảo mã hất văng hai người, thái tử Tây Kì ôm thắt lưng ta, dùng khinh công thoát khỏi yên ngựa. Vừa đặt chân lên mặt đất, đám mai phục vừa rồi đã rình sẵn, nhanh chóng chớp lấy thời cơ lao đến tấn công.
Mười đánh một, rõ ràng là chúng ta đang rơi vào thế bất lợi.
"Phải chạy thôi, chúng quá đông!" Ta tựa vào lòng thái tử, lên tiếng cảnh báo.
Một kiếm giết chết hắc y nhân đang ép sát, thái tử Tây Kì quay người, mang theo ta phi thân vào sâu trong rừng, nhờ vào địa thế phức tạp, ý đồ cắt đuôi đám sát thủ liều mạng này.
Trốn tới trốn lui, rốt cuộc dẫn đến một gò đất cao, bên dưới là một dòng sông chảy xiết.
"Không thể nào, cư nhiên là đường cùng!"
Ta chán nản thốt lên, bàn tay càng thêm túm chặt lấy áo bào của thái tử, vò đến mức nhàu nhĩ.
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên phía sau. Thái tử đột nhiên nắm lấy tay kéo ta sát gần y. Chỗ ta vừa đứng đã cắm hai ba mũi tên.
"Không còn cách nào rồi." Y nhíu mày: "Phải nhảy thôi."
Ta bị dọa đến xanh mặt: "Nước chảy xiết như vậy, nhảy xuống có khác gì tự tử?"
Khóe môi người kia câu lên một nụ cười giễu cợt: "Vậy nàng muốn bị chém chết, hay là sặc nước chết?"
Ta cắn răng: "Sặc chết... xem ra cũng rất tốt."
Thái tử cười dài một tiếng, sau đó ôm lấy ta, không chút do dự lao xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook