Đào Viên Tương Ngộ
-
Chương 1
“Á!!!” Cây kim sắc nhọn đâm mạnh vào ngón tay. Ta giật mình than nhẹ, thất thần nhìn giọt máu đỏ từ từ nổi lên, rơi xuống thấm ướt nhị hoa đang thêu dở.
“Muội muội, muội không sao chứ?”
Ta ngơ ngác nhìn tỷ tỷ trước mắt đang cầm tay ta xuýt xoa, đầu óc trì trệ mãi không thể hoạt động. “Tỷ... Tỷ tỷ?”
“Ừ, ta đây. Con bé ngu ngốc này, nghĩ đi đâu vậy hả, kim đâm sâu vào tay rồi kìa!”
Là tỷ tỷ của ta đây sao? Nước mắt ta trào ra. Ta đã muốn mộng giấc mộng này từ lâu lắm rồi, tỷ tỷ luôn yêu thương chăm sóc cho ta, chỉ tiếc rằng ta đã không gặp tỷ từ mười năm trước. Ta không dám chớp mắt nhìn tỷ tỷ, ta sợ giấc mộng này sẽ tan biến mất.
“Sao lại khóc, đau lắm à?”
Tỷ tỷ lo lắng nhìn ta, rút chiếc khăn tay thêu hoa cúc lau nước mắt cho ta. Hương thơm nhàn nhạt vấn vương quanh mũi, tại sao ta cảm thấy mọi thứ thật chân thực?
“Tỷ...” Giọng nói khàn khàn nhưng lại có phần trong trẻo khiến ta hốt hoảng. “Đây là thực sao?”
“Nha đầu, bị kim đâm vào tay đau tới phát khóc còn gì, sao có thể là mộng được!”
Ta giật mình nhận ra, tần ngần nhìn ngón trỏ bị đâm hơi tê buốt, trong lòng khiếp sợ vạn phần. Ta... tay ta sao lại trắng trẻo như vậy? Lẽ nào đây không phải là mơ sao? Nhưng năm nay ta đã hai mươi tám tuổi, dung mạo đều bị hủy rồi mà... Thậm chí ta nhớ mình đang nằm trên giường hấp hối vì bệnh dịch...
“Tỷ... Tỷ...” Ta si ngốc nhìn tỷ tỷ, không hiểu mọi chuyện là như thế nào. Tỷ tỷ nhìn ta mắt chữ A mồm chữ O, đưa tay lên cốc đầu ta một cái đau điếng.
“Con bé này, đau tới ngốc luôn rồi sao?”
“À...” Ta hoàn hồn cúi gằm mặt xuống, thâm tâm lo sợ không thôi. Cuối cùng, ta mím môi, ngẩng lên e dè hỏi: “Tỷ tỷ, năm nay muội bao nhiêu tuổi?”
“Muội a, tháng tới là sinh nhật mười sáu tuổi rồi.”
Mười sáu tuổi? Ta cả kinh. Như vậy đây là quá khứ mười sáu tuổi của ta. Ta... Ta trùng sinh sao? Lại có thể như vậy sao?
Ngồi thật lâu, ta rút ra một kết luận: ta thực sự đã quay về mười hai năm trước, trước thời điểm gia đình tan nát hai năm. Càng nghĩ ta càng muốn khóc, ta thật là may mắn cỡ nào, được ông trời ban cho cơ hội sống làm lại cuộc đời.
Như vậy, cha ta còn đang giữ chức tể tướng, huynh trưởng còn chinh chiến phía Nam chưa về, mẫu thân và nương vẫn đang chuẩn bị sinh nhật cho ta. Tất cả vẫn còn vẹn nguyên...
Nghĩ tới đây, nước mắt ta lại chực rơi xuống.
“Nhan Hướng, em lại đây chải đầu cho ta, ta muốn đi thỉnh an mẫu thân...”
Nhan Hướng là nha đầu hầu hạ bên ta suốt năm năm liền, sau đó vì gia đình ta sa sút nên lưu lạc nơi nào cũng không biết. Nàng nhanh chóng vấn tóc cho ta thành một cái búi nho nhỏ, cài thêm cây trâm ngọc hình hoa mẫu đơn. Ta thấy không ổn lắm, Nhan Hướng lại mang tới một bộ xiêm y màu đỏ rực, lúc đó ta mới giật mình ngộ ra.
Quá rực rỡ! Ta giật giật mi. Đúng là ngày xưa lúc nào ta cũng thích ăn mặc thật diễm lệ, cho tới khi gặp người đó, ta liền đổi sang bạch y vì muốn giống như hắn, nhưng là trong thâm tâm vẫn thích những màu rực rỡ kia.
Đời trước của ta nhìn thế nào cũng thấy khoa trương.
Sắc màu rực rỡ ư? Trâm cài mẫu đơn ư? Ta chỉ là thứ nữ mà thôi, dù cho gia đình ta yêu thương lẫn nhau, ta vẫn không nên ăn mặc quá mức như thế. Bạch y thuần khiết? Không, ta tự thấy mình không có cái loại khí chất đó, vẫn là nên bỏ đi.
Bây giờ, ta lại thấy sắc xanh trên bộ y phục của nha đầu kia thật hợp mắt. Có lẽ trải qua nhiều sóng gió như thế, ta chỉ muốn sống thật yên ổn, nền nã như màu xanh kia.
“Nhan Hướng, em tìm cho ta một bộ màu xanh đi. Còn nữa, đổi cái trâm cài này cho ta, lấy cái trâm ngọc tỷ tỷ tặng ta năm ngoái ra đây.”
“Dạ.” Nha đầu kia tỏ vẻ không hiểu nhưng vẫn là người rất biết trên biết dưới. Chủ tử đã muốn, không nên tò mò nhiều, lập tức chạy đi tìm đồ, một lúc sau mang một bộ đồ màu xanh tới.
Ta vô cùng vừa ý. Sau khi mặc xong y phục, ta và Nhan Hướng đi tới hậu viện, vừa vặn nhìn thấy mẫu thân và nương đang ngồi tán gẫu bên gốc đào cổ.
Người có ngũ quan thanh tú, trong trẻo nhu hòa kia chính là mẹ đẻ của ta, còn vị phu nhân xinh đẹp diễm lệ động lòng người ngồi bên cạnh chính là mẹ đẻ của tỷ tỷ và huynh trưởng, cũng là tỷ tỷ ruột thịt của nương ta. Chính là vì có quan hệ huyết thống, gia đình ta mới hòa thuận yên vui như thế. Phụ thân ta cũng không phải người đa tình, năm đó nhìn trúng hai chị em nhà Dung gia liền yêu, từ đó về sau không nạp thêm thê thiếp nữa, cũng đồng ý thỉnh cầu không bắt ta gọi nương là di nương.
Ta cố nén xúc động muốn khóc, đi gần như chạy tới gốc đào, giọng không giấu nổi nghẹn ngào. “Mẫu thân, nương!”
“Nha đầu. con gấp cái gì mà chạy nhanh như vậy!” Mẫu thân thấy ta bất cẩn liền khiển trách nhưng trong mắt tràn ngập cưng chiều và ôn nhu. Nương cầm tay ta, ấn vào miệng ta một khối quế hoa cao, mắt đẹp như đang tươi cười.
“Ngon quá...” Ta suýt thì bật khóc, mười năm rồi ta mới được nếm lại quế hoa cao nương làm, thật sự là dạt dào kỷ niệm.
Nương ôn tồn vuốt tóc ta, đưa cho ta một ly trà. Ta khẽ nhấp một ngụm, lập tức nhận ra đây là trà hoa cúc mẫu thân tự tay ướp. Hai tỷ muội này, một bánh một trà, vĩnh viễn là tuyệt phối nhất kinh đô.
Cha thanh liêm, mẫu thân và nương hiền hậu, tỷ tỷ và huynh trưởng thân thiết, thì ra cuộc sống của ta vốn hoàn mỹ như thế.
Ta rất muốn khóc....
“Sao lại thần người ra vậy? Ta và tỷ tỷ đang bàn chuyện lễ trưởng thành sắp tới của con, con muốn xiêm y thế nào, hay là lụa Vân Thành nhé?”
“Cái gì cũng được, cái gì con cũng nghe theo mẫu thân và nương hết!”
“Kỳ lạ, không phải hôm nọ con còn luôn miệng nói tất cả phải theo ý con sao? Sao hôm nay lại ngoan ngoãn vậy?”
Mẫu thân vuốt ve hai má ta, khuôn mặt diễm lệ tươi cười như trăm hoa đua nở. Hai tỷ muội này khuôn mặt na ná nhau nhưng khí chất lại hoàn toàn trái ngược, giống như mặt trăng và mặt trời vậy.
“Con thấy bản thân mình thật sự quá tùy hứng rồi, mẫu thân và nương là trưởng bối, tất nhiên biết lo mọi thứ chu toàn, lẽ ra con không nên bướng bỉnh như vậy...” Ta nhẹ nhàng cười.
Mẫu thân và nương nhìn nhau, sau đó nương cầm tay ta, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Dạ?” Ta hơi giật mình. “Đâu có gì, sao nương lại hỏi con vậy?”
“Tính tình con hình như có chút thay đổi...”
Ta cười cười, rõ ràng như vậy sao?
Nương ta càng cuống, bi ai kia không hiểu là từ chuyện gì mà có, biến một đứa nhỏ hoạt bát náo động thành như vậy. “Thanh Kỳ, con đừng giấu nương...”
“Con... đã mơ một giấc mộng... một giấc mộng thật dài, cũng thật đau khổ...”
Mắt ta hướng về một khoảng xa xăm, từ từ nhớ lại khoảng thời gian đen tối nhất đời ta. Năm ta mười tám tuổi, gia đình tan nát, người kia thành hôn cùng công chúa, ta gần như đã phát điên. Trong mười năm ròng rã đó, ta làm một đứa khất cái, ngày ngày đi qua đi lại trước phủ công chúa, yên lặng nhìn chàng hạnh phúc bên gia đình. Mặt bị hủy rồi, quần áo bẩn thỉu rách rưới, chàng nhất định không thể nhận ra ta. Mà ta, ta cũng không muốn để chàng nhìn thấy bộ dạng này. Thật ra ta cũng biết ta quá cố chấp, nhưng ta không thể nào buông chàng được. Dù chỉ yên lặng đứng nhìn thôi, ta biết cả đời này kiếp này không dứt ra được rồi.
Tới khi ta hấp hối trên giường bệnh, cảm nhận sinh mệnh dần dần trôi đi, dường như chính là một loại giải thoát. Thôi, Mộ Dung Thanh Kỳ, hãy đi đi, mang theo tình cảm đơn phương này cùng ngủ một giấc, vĩnh viễn thanh thản bình yên.
Giây phút đó, ta như nhìn thấy chàng ngày ấy, áo trắng tung bay, nhàn nhạt mỉm cười, nụ cười thắp sáng cả vườn đào, đưa ta vào mê muội thật sâu không thể thoát thân. Nước mắt chảy dài trên gương mặt gầy guộc của ta. Thương à, yêu chàng thật đau khổ.
Kiếp sau của ta... sẽ không...
Ta cười nhàn nhạt, nụ cười phảng phất đau thương.
“Kỳ Nhi...” Nương đau lòng, nắm chặt lấy tay ta, còn mẫu thân không biết đã đứng cạnh từ bao giờ, nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta. “Rất sợ sao? Rốt cuộc là con đã mơ thấy cái gì?”
Ta lẳng lặng nhìn hai người mẹ vô cùng thân yêu, đáy lòng xôn xao. Vì cái gì cho ta trùng sinh, vì cái gì cho ta quay về quá khứ? Ta biết tội của ta thật lớn, nếu đã sống lại, ta nên nghĩ cách thay đổi.
Có lẽ, đời này ta nên sống thật yên ổn thôi.
“Muội muội, muội không sao chứ?”
Ta ngơ ngác nhìn tỷ tỷ trước mắt đang cầm tay ta xuýt xoa, đầu óc trì trệ mãi không thể hoạt động. “Tỷ... Tỷ tỷ?”
“Ừ, ta đây. Con bé ngu ngốc này, nghĩ đi đâu vậy hả, kim đâm sâu vào tay rồi kìa!”
Là tỷ tỷ của ta đây sao? Nước mắt ta trào ra. Ta đã muốn mộng giấc mộng này từ lâu lắm rồi, tỷ tỷ luôn yêu thương chăm sóc cho ta, chỉ tiếc rằng ta đã không gặp tỷ từ mười năm trước. Ta không dám chớp mắt nhìn tỷ tỷ, ta sợ giấc mộng này sẽ tan biến mất.
“Sao lại khóc, đau lắm à?”
Tỷ tỷ lo lắng nhìn ta, rút chiếc khăn tay thêu hoa cúc lau nước mắt cho ta. Hương thơm nhàn nhạt vấn vương quanh mũi, tại sao ta cảm thấy mọi thứ thật chân thực?
“Tỷ...” Giọng nói khàn khàn nhưng lại có phần trong trẻo khiến ta hốt hoảng. “Đây là thực sao?”
“Nha đầu, bị kim đâm vào tay đau tới phát khóc còn gì, sao có thể là mộng được!”
Ta giật mình nhận ra, tần ngần nhìn ngón trỏ bị đâm hơi tê buốt, trong lòng khiếp sợ vạn phần. Ta... tay ta sao lại trắng trẻo như vậy? Lẽ nào đây không phải là mơ sao? Nhưng năm nay ta đã hai mươi tám tuổi, dung mạo đều bị hủy rồi mà... Thậm chí ta nhớ mình đang nằm trên giường hấp hối vì bệnh dịch...
“Tỷ... Tỷ...” Ta si ngốc nhìn tỷ tỷ, không hiểu mọi chuyện là như thế nào. Tỷ tỷ nhìn ta mắt chữ A mồm chữ O, đưa tay lên cốc đầu ta một cái đau điếng.
“Con bé này, đau tới ngốc luôn rồi sao?”
“À...” Ta hoàn hồn cúi gằm mặt xuống, thâm tâm lo sợ không thôi. Cuối cùng, ta mím môi, ngẩng lên e dè hỏi: “Tỷ tỷ, năm nay muội bao nhiêu tuổi?”
“Muội a, tháng tới là sinh nhật mười sáu tuổi rồi.”
Mười sáu tuổi? Ta cả kinh. Như vậy đây là quá khứ mười sáu tuổi của ta. Ta... Ta trùng sinh sao? Lại có thể như vậy sao?
Ngồi thật lâu, ta rút ra một kết luận: ta thực sự đã quay về mười hai năm trước, trước thời điểm gia đình tan nát hai năm. Càng nghĩ ta càng muốn khóc, ta thật là may mắn cỡ nào, được ông trời ban cho cơ hội sống làm lại cuộc đời.
Như vậy, cha ta còn đang giữ chức tể tướng, huynh trưởng còn chinh chiến phía Nam chưa về, mẫu thân và nương vẫn đang chuẩn bị sinh nhật cho ta. Tất cả vẫn còn vẹn nguyên...
Nghĩ tới đây, nước mắt ta lại chực rơi xuống.
“Nhan Hướng, em lại đây chải đầu cho ta, ta muốn đi thỉnh an mẫu thân...”
Nhan Hướng là nha đầu hầu hạ bên ta suốt năm năm liền, sau đó vì gia đình ta sa sút nên lưu lạc nơi nào cũng không biết. Nàng nhanh chóng vấn tóc cho ta thành một cái búi nho nhỏ, cài thêm cây trâm ngọc hình hoa mẫu đơn. Ta thấy không ổn lắm, Nhan Hướng lại mang tới một bộ xiêm y màu đỏ rực, lúc đó ta mới giật mình ngộ ra.
Quá rực rỡ! Ta giật giật mi. Đúng là ngày xưa lúc nào ta cũng thích ăn mặc thật diễm lệ, cho tới khi gặp người đó, ta liền đổi sang bạch y vì muốn giống như hắn, nhưng là trong thâm tâm vẫn thích những màu rực rỡ kia.
Đời trước của ta nhìn thế nào cũng thấy khoa trương.
Sắc màu rực rỡ ư? Trâm cài mẫu đơn ư? Ta chỉ là thứ nữ mà thôi, dù cho gia đình ta yêu thương lẫn nhau, ta vẫn không nên ăn mặc quá mức như thế. Bạch y thuần khiết? Không, ta tự thấy mình không có cái loại khí chất đó, vẫn là nên bỏ đi.
Bây giờ, ta lại thấy sắc xanh trên bộ y phục của nha đầu kia thật hợp mắt. Có lẽ trải qua nhiều sóng gió như thế, ta chỉ muốn sống thật yên ổn, nền nã như màu xanh kia.
“Nhan Hướng, em tìm cho ta một bộ màu xanh đi. Còn nữa, đổi cái trâm cài này cho ta, lấy cái trâm ngọc tỷ tỷ tặng ta năm ngoái ra đây.”
“Dạ.” Nha đầu kia tỏ vẻ không hiểu nhưng vẫn là người rất biết trên biết dưới. Chủ tử đã muốn, không nên tò mò nhiều, lập tức chạy đi tìm đồ, một lúc sau mang một bộ đồ màu xanh tới.
Ta vô cùng vừa ý. Sau khi mặc xong y phục, ta và Nhan Hướng đi tới hậu viện, vừa vặn nhìn thấy mẫu thân và nương đang ngồi tán gẫu bên gốc đào cổ.
Người có ngũ quan thanh tú, trong trẻo nhu hòa kia chính là mẹ đẻ của ta, còn vị phu nhân xinh đẹp diễm lệ động lòng người ngồi bên cạnh chính là mẹ đẻ của tỷ tỷ và huynh trưởng, cũng là tỷ tỷ ruột thịt của nương ta. Chính là vì có quan hệ huyết thống, gia đình ta mới hòa thuận yên vui như thế. Phụ thân ta cũng không phải người đa tình, năm đó nhìn trúng hai chị em nhà Dung gia liền yêu, từ đó về sau không nạp thêm thê thiếp nữa, cũng đồng ý thỉnh cầu không bắt ta gọi nương là di nương.
Ta cố nén xúc động muốn khóc, đi gần như chạy tới gốc đào, giọng không giấu nổi nghẹn ngào. “Mẫu thân, nương!”
“Nha đầu. con gấp cái gì mà chạy nhanh như vậy!” Mẫu thân thấy ta bất cẩn liền khiển trách nhưng trong mắt tràn ngập cưng chiều và ôn nhu. Nương cầm tay ta, ấn vào miệng ta một khối quế hoa cao, mắt đẹp như đang tươi cười.
“Ngon quá...” Ta suýt thì bật khóc, mười năm rồi ta mới được nếm lại quế hoa cao nương làm, thật sự là dạt dào kỷ niệm.
Nương ôn tồn vuốt tóc ta, đưa cho ta một ly trà. Ta khẽ nhấp một ngụm, lập tức nhận ra đây là trà hoa cúc mẫu thân tự tay ướp. Hai tỷ muội này, một bánh một trà, vĩnh viễn là tuyệt phối nhất kinh đô.
Cha thanh liêm, mẫu thân và nương hiền hậu, tỷ tỷ và huynh trưởng thân thiết, thì ra cuộc sống của ta vốn hoàn mỹ như thế.
Ta rất muốn khóc....
“Sao lại thần người ra vậy? Ta và tỷ tỷ đang bàn chuyện lễ trưởng thành sắp tới của con, con muốn xiêm y thế nào, hay là lụa Vân Thành nhé?”
“Cái gì cũng được, cái gì con cũng nghe theo mẫu thân và nương hết!”
“Kỳ lạ, không phải hôm nọ con còn luôn miệng nói tất cả phải theo ý con sao? Sao hôm nay lại ngoan ngoãn vậy?”
Mẫu thân vuốt ve hai má ta, khuôn mặt diễm lệ tươi cười như trăm hoa đua nở. Hai tỷ muội này khuôn mặt na ná nhau nhưng khí chất lại hoàn toàn trái ngược, giống như mặt trăng và mặt trời vậy.
“Con thấy bản thân mình thật sự quá tùy hứng rồi, mẫu thân và nương là trưởng bối, tất nhiên biết lo mọi thứ chu toàn, lẽ ra con không nên bướng bỉnh như vậy...” Ta nhẹ nhàng cười.
Mẫu thân và nương nhìn nhau, sau đó nương cầm tay ta, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Dạ?” Ta hơi giật mình. “Đâu có gì, sao nương lại hỏi con vậy?”
“Tính tình con hình như có chút thay đổi...”
Ta cười cười, rõ ràng như vậy sao?
Nương ta càng cuống, bi ai kia không hiểu là từ chuyện gì mà có, biến một đứa nhỏ hoạt bát náo động thành như vậy. “Thanh Kỳ, con đừng giấu nương...”
“Con... đã mơ một giấc mộng... một giấc mộng thật dài, cũng thật đau khổ...”
Mắt ta hướng về một khoảng xa xăm, từ từ nhớ lại khoảng thời gian đen tối nhất đời ta. Năm ta mười tám tuổi, gia đình tan nát, người kia thành hôn cùng công chúa, ta gần như đã phát điên. Trong mười năm ròng rã đó, ta làm một đứa khất cái, ngày ngày đi qua đi lại trước phủ công chúa, yên lặng nhìn chàng hạnh phúc bên gia đình. Mặt bị hủy rồi, quần áo bẩn thỉu rách rưới, chàng nhất định không thể nhận ra ta. Mà ta, ta cũng không muốn để chàng nhìn thấy bộ dạng này. Thật ra ta cũng biết ta quá cố chấp, nhưng ta không thể nào buông chàng được. Dù chỉ yên lặng đứng nhìn thôi, ta biết cả đời này kiếp này không dứt ra được rồi.
Tới khi ta hấp hối trên giường bệnh, cảm nhận sinh mệnh dần dần trôi đi, dường như chính là một loại giải thoát. Thôi, Mộ Dung Thanh Kỳ, hãy đi đi, mang theo tình cảm đơn phương này cùng ngủ một giấc, vĩnh viễn thanh thản bình yên.
Giây phút đó, ta như nhìn thấy chàng ngày ấy, áo trắng tung bay, nhàn nhạt mỉm cười, nụ cười thắp sáng cả vườn đào, đưa ta vào mê muội thật sâu không thể thoát thân. Nước mắt chảy dài trên gương mặt gầy guộc của ta. Thương à, yêu chàng thật đau khổ.
Kiếp sau của ta... sẽ không...
Ta cười nhàn nhạt, nụ cười phảng phất đau thương.
“Kỳ Nhi...” Nương đau lòng, nắm chặt lấy tay ta, còn mẫu thân không biết đã đứng cạnh từ bao giờ, nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta. “Rất sợ sao? Rốt cuộc là con đã mơ thấy cái gì?”
Ta lẳng lặng nhìn hai người mẹ vô cùng thân yêu, đáy lòng xôn xao. Vì cái gì cho ta trùng sinh, vì cái gì cho ta quay về quá khứ? Ta biết tội của ta thật lớn, nếu đã sống lại, ta nên nghĩ cách thay đổi.
Có lẽ, đời này ta nên sống thật yên ổn thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook