*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tám tầng của bát hàn địa ngục gồm Át bồ đà, Ni Thích bộ đà, Át tích tra, Hoắc hoắc bà, Hổ hổ bà, Thanh liên hoa, Hồng liên hoa, tầng cuối cùng là địa ngục Đại hồng liên hoa.

Cửa địa ngục của tầng Át bồ đà gần nhất vừa hé mở, hàng trăm hàng ngàn con quỷ quái đã trào ra. Ở quá lâu dưới địa ngục, lũ quỷ đói quá nhiều năm chưa được ngửi mùi dương khí vừa trồi lên dương gian đã thấy ngay bốn người sống chờ chúng, chúng lập tức điên cuồng lao lên muốn ăn tươi nuốt sống. 

Túc Cảnh Mặc đã chết từ lâu, y cũng không sợ hãi những con oán quỷ hình dạng gớm ghiếc này, chẳng qua…… 1600 năm, hồn phách của y đa số thời gian đều nằm ngủ yên, chỉ có hai lần y tỉnh lại, cũng là vì đại mộ bị người sống tìm cách xâm nhập.

Ngủ say không có nghĩa là tu luyện.. cho dù Túc Cảnh Mặc có mạnh mẽ thế nào, đối mặt với những con lệ quỷ chen chúc từ luyện ngục ra như thế này, y chỉ có thể bảo vệ được mình, khó có thể bảo vệ toàn vẹn được cho cả Đàm Trình. Khối ngọc bội y cho Đàm Trình, được tăng nhân Thanh Huyên đại sư khai quang, tuy có thể chống lại ma quỷ, nhưng với số lượng lớn thế này, ngọc bội gần như cũng không còn tác dụng. 

Khúc Chí Văn vừa tới đã thấy một thân ảnh như chạm từ ngọc sừng sững giữa những con quỷ hồn đói khát khủng bố bay lượn ngợp trời, vung tay hung tàn chém giết những con lệ quỷ từ tám tầng địa ngục, mái tóc dài đen tuyền tung bay trong gió, trường bào bằng gấm bị gió cuốn bay phần phật, sát khí lan tỏa tựa như muốn nhuộm thấu cả ánh trăng.

Khúc Chí Văn đảo mắt nhìn sang ba thi thể người bị ác quỷ cấu xé ra từng mảnh, hai tên trộm mộ còn sống đang nỗ lực phá kết giới trận pháp để thoát ra nhưng không thể, đành chỉ có thể cố gắng chống chọi với những con quỷ, còn người thường Đàm Trình bên kia được quỷ hồn Đế vương che chở, hình như đang bị thương…… 

Khúc Chí Văn vừa nhìn đã biết xảy ra chuyện gì, cậu ngay lập tức cắn đứt đầu ngón trỏ, nhỏ máu của mình lên cây nhang dẫn đường gần rìa trận pháp nhất. Ngay sau đó cậu ngồi xếp bằng ngay ngắn, chắp tay trước ngực, không biết làm gì mà  cây nhang dẫn đường đã tắt từ lâu đột ngột lại cháy lên.

“Mê hương cuồn cuộn, ác quỷ nghe lệnh.”

Thấp giọng nói một câu, cánh cửa địa ngục bị quỷ sai đóng lại sau khi thả oán quỷ ra chầm chậm hé mở, phát ra tiếng động ầm ầm. Khác với lúc nãy, dưới mặt đất lại xuất hiện một cơn lốc xoáy thật lớn. Ngay lập tức khói nhang dẫn đường đổi hướng, bay vào giữa tầng sâu nhất của địa ngục. 

Nhang dẫn đường sai khiến quỷ quái linh hồn đi theo, tất cả quỷ hồn mọi ngóc ngách đều không thể chạy thoát, bao gồm Túc Cảnh Mặc…….

Cánh cửa bát hàn địa ngục mở ra lại tiếp tục hút hồn thể vào, cắn nuốt chúng. Túc Cảnh Mặc cũng bắt đầu không thể đứng vững trước cơn gió lốc này.

“Đáng giận!”

Người thường không thể cảm nhận được gió lốc của địa ngục, nhưng Đàm Trình thấy Túc Cảnh Mặc sắp sửa bị hút vào cơn lốc xoáy, cậu đột nhiên chạy đến ôm chặt lấy y.

Chỉ là, cơn gió lốc này người thường sao có thể kháng cự, luồng gió rất lớn như xé rách hồn thể Túc Cảnh Mặc, cánh tay Đàm Trình ôm Túc Cảnh Mặc cũng như bị ai giật mạnh.

Địa ngục chỉ hút hồn phách, cơ thể Đàm Trình không thể hút đi, nhưng giằng co như thế, tuy Đàm Trình không biết, nhưng Túc Cảnh Mặc lại thấy rõ linh hồn Đàm Trình đang bị gió lốc hút ra, thoát ẩn thoắt hiện. 

“Đàm Trình, ngươi buông trẫm ra!”

“Không!” Hai tay đau đớn làm Đàm Trình gần như phải cắn răng mới nói nổi ra một chữ này.

“Ngươi muốn chết sao? Nếu không buông ra, ngươi sẽ phải xuống địa ngục này cùng trẫm!”

“Chẳng lẽ em có thể để anh xuống đó sao?! Đây không phải địa phủ chuyển thế luân hồi, đây là luyện ngục! Khổ lạnh đến tận cùng, vào chỗ đó, anh sẽ không ra được đâu! Anh sẽ kẹt trong đấy cả đời này!”

“Trẫm đã chết từ lâu rồi!” Túc Cảnh Mặc lạnh giọng nhắc nhở: “Hơn một ngàn năm trước, trong hoàng cung Đại Tự, trẫm đã chết rồi.”

Đàm Trình lắc lắc đầu, không nói nữa, nhưng đôi tay vẫn ôm siết lấy Túc Cảnh Mặc, không nơi lỏng dù chỉ một chút.

Túc Cảnh Mặc không còn cách nào, chỉ có thể nhắm hai mắt, thở một hơi thật dài.

Cửa địa ngục một khi đã mở ra thì ngay cả Khúc Chí Văn cũng không thể đóng lại, chỉ có thể chờ địa ngục tự đóng.

Không biết qua bao lâu, đến khi hơn một ngàn con ác quỷ bị hút vào hết, đến khi hai tay Đàm Trình đã mất hẳn cảm giác.

Túc Cảnh Mặc vỗ vỗ Đàm Trình nằm trên người mình, “Buông tay.”

Đàm Trình cười khổ lắc lắc đầu, “Em cũng muốn buông, nhưng mà hình như…em không cử động cánh tay được……. Xin lỗi……”

Lốc xoáy kéo Túc Cảnh Mặc đi đã giật hai cánh tay Đàm Trình đến trật khớp, 

Túc Cảnh Mặc thấy thế, biểu cảm trên gương mặt y chợt phức tạp đi. Đỡ Đàm Trình đứng dậy, Túc Cảnh Mặc ấn ấn cánh tay cậu cẩn thận kiểm tra một chút rồi nhỏ giọng nói: “Chịu đựng.”

Đàm Trình còn chưa kịp hiểu gì, Túc Cảnh Mặc đã nhanh chóng bẻ lại xương tay đang trật khớp.

“Ui da ――――”

Cơn đau bất ngờ làm Đàm Trình suýt chút nữa la lên, nhưng may cũng nhịn lại được.

Túc Cảnh Mặc nhìn bộ dạng Đàm Trình bị đau, nhướng mày cười nói: “Đau có một chút cũng không chịu được?”

“Không phải……”

“Đổi tay.”

“……. Vâng……”

Khớp xương đã đúng vị trí cũng không có nghĩa cánh tay Đàm Trình không bị gì thêm nữa, Túc Cảnh Mặc buông tay, nói: “Ngươi về rồi nhớ đi gặp đại phu xem lại một lần.”

“Ừm, được.” Nhìn Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình nghĩ nghĩ một lúc, vẫn hỏi: “Anh đang ở ngoài mộ rồi, có phải là…… Anh đã có thể ra khỏi ngôi mộ này rồi không?”

“Không thể nào.” Trả lời Đàm Trình không phải Túc Cảnh Mặc, mà là Khúc Chí Văn đứng bên cạnh vẫn luôn quan sát cả hai. Khương Bình đã lo đuổi theo hai tên trộm mộ vừa chạy thoát, nên Khúc Chí Văn đã có thể nói chuyện thoải mái.

Vừa nãy quá hỗn loạn, Đàm Trình cũng không chú ý tới là ai dùng pháp thuật khiến những ác quỷ đó về lại luyện ngục. Sau nguy hiểm thì cậu chỉ chăm chăm chú ý đến Túc Cảnh Mặc, làm gì còn mắt mũi để ý được xung quanh nữa?

Lúc Khúc Chí Văn lên tiếng, Đàm Trình mới phát hiện, hình như đây là người đêm qua cậu gặp, tên là Khúc Chí Văn thì phải……

“Không thể? Tại sao? Anh ấy giờ đang ra khỏi mộ được rồi cơ mà?”

Khúc Chí Văn chợt cười phá lên như vừa nghe phải thứ gì nực cười lắm, nụ cười treo trên gương mặt bệnh yếu, không chút sức sống của cậu ta làm người khác cũng cảm thấy hơi sợ hãi. 

“Mấy tên trộm mộ mất đến mấy ngày chuẩn bị mới có thể mở được một lỗ hổng. Tính ra cũng có bản lĩnh đấy, nhưng mà cái lỗ hổng nho nhỏ này…. Ừm. Điện hạ, người chỉ có thể đi được đến đoạn đường hầm này thôi. Nếu kết giới dễ bị phá như vậy, hơn một ngàn năm nay, đạo sĩ pháp sư tài giỏi nhiều như thế, đại mộ này sao còn có thể sừng sững đến bây giờ, Điều này hoàng đế bệ hạ ắt phải hiểu rõ nhất, đúng không.”

Túc Cảnh Mặc nheo mắt nhìn người thanh niên trước mặt, thấy câu hỏi hướng về phía mình, nhưng y vẫn treo lên gương mặt tươi cười mọi ngày. Không trả lời Khúc Chí Văn, Túc Cảnh Mặc đổi đề tài, cười nói: “Không biết vì sao, trẫm, lại cảm thấy ngươi rất quen.”

Lời Túc Cảnh Mặc không chỉ làm Khúc Chí Văn sửng sốt, mà cả Đàm Trình đứng bên cạnh sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Hoàn hồn, Khúc Chí Văn phụt cười, “Bệ hạ đang nói đãi bôi sao? Hoàng đế điện hạ có vẻ ngoài rất đẹp, bệ hạ nói thế tôi rất vui, chỉ là anh Đàm Trình sợ sẽ không nghĩ đơn giản như vậy đâu.”

Cái cách Đàm Trình ôm Túc Cảnh Mặc vừa nãy, ai nhìn cũng có thể nhận ra tình cảm của cậu. Khúc Chí Văn vừa nói vừa liếc nhìn Đàm Trình, thấy mặt Đàm Trình tái đi, cậu ta không khỏi đánh một cái thở dài.

Tình yêu sợ nhất cũng chỉ như vậy. Một người một quỷ âm dương cách trở, khoan hãy bàn đến chuyện vị hoàng đế này có muốn đáp lại tình cảm hay không, mà nếu có, thiên đạo luân hồi không thể tránh khỏi. Tình cảm này, không thể có kết quả.

Huống chi, hai người cũng không có nhân duyên tơ hồng…… (*)

Khúc Chí Văn nghĩ như thế nào Đàm Trình không biết, nhưng câu nói của Túc Cảnh Mặc lại khiến cho Đàm Trình nghĩ rất nhiều. Cậu biết Túc Cảnh Mặc không phải là một đế vương có nề nếp. Bên cạnh y lâu, Đàm Trình cũng có thể đoán được, Túc Cảnh Mặc sinh thời chắc chắn là một hoàng đế phong lưu.

Chỉ là, Túc Cảnh Mặc nói với Khúc Chí Văn như thế rất dễ làm người khác suy nghĩ bậy bạ. Tuy Đàm Trình cũng không ngu ngốc cho rằng Túc Cảnh Mặc có ý với Khúc Chí Văn thật, nhưng cậu cũng cảm thấy rất bứt rứt.

Sau cái hôn vừa nãy, tình cảm của cậu đã rõ ràng rồi, mà sau nụ hôn kia chỉ vài tiếng, Túc Cảnh Mặc lại có thể thốt ra câu nói làm người khác hiểu lầm như thế…

(spoiler alert: pi sà hỏi nghĩa đen mà cả 2 ông thần kia đều xuyên tạc ý pi sà….) 

Vừa buồn vừa bực, Đàm Trình đổi đề tài, tiếp tục hỏi: “Vậy cậu có làm được không? Giúp anh ấy ra khỏi đây.”

“Tôi không giỏi đến mức ấy đâu.” Khúc Chí Văn xoa xoa khóe mắt nhức mỏi, “Ngay cả địa phủ còn chưa biết cách phá trận pháp này, tôi sao có đủ trình độ. Ngoài việc trận pháp này được thiết kế để giam giữ linh hồn, thì còn một vấn đề nữa. Dù không bước vào địa cung, đứng bên ngoài tôi cũng cảm giác được trong mộ có một bức tượng Đào Ngột. Đào Ngột là thượng cổ thần thú, thân hổ, lông dài, nửa mặt trên là người nửa mặt dưới là quỷ, chân hổ, nanh heo. Tôi không rõ lắm pho tượng này xuất xứ từ dâu nhưng nó không hề đơn giản. Trong pho tượng chắc chắn có xương của thần thú, trấn giữ đại mộ này, không cho người xâm nhập vào, cũng……” (*)

“Không cho trẫm ra khỏi mộ thất?”

Túc Cảnh Mặc nghe cũng không kinh ngạc. Đàm Trình nhìn gương mặt y vẫn tràn đầy ý cười như cũ: “Anh biết sao?”

Từ lúc Khúc Chí Văn xuất hiện, Túc Cảnh Mặc giờ mới chịu liếc sang Đàm Trình một cái, y gật gật rồi lại lắc: “Khu mộ này….vốn không phải trẫm xây để an táng bản thân. Kẻ đã táng trẫm làm gì trẫm không thể biết. Chỉ là, tượng Đào Ngột là bức tượng được Lâm gia chính khanh trông coi nhiều thế hệ ở Đại Lý tự (*),” nhắc đến Lâm gia, Túc Cảnh Mặc chợt trở nên dịu dàng, “Nếu bức tượng này được để vào mộ của trẫm, nàng hẳn là đã thành Hoàng hậu của Ngũ đệ ta rồi.”

(*) Chính khanh: một chức quan đứng đầu việc cầm quyền và chỉ huy quân sự của quốc gia, tương đương Thừa tướng. Ý là dòng họ ông tướng này trông coi cái tượng ở Đại Lý Tự (chùa)

“Nàng? Ai?”

Đàm Trình theo phản xạ bật thốt ra câu hỏi. Túc Cảnh Mặc quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt cậu, cong môi cười nhạt: “Phu nhân của trẫm, Lâm Thanh.”

Đầu óc ong lên một tiếng……Thanh?  Đàm Trình ngay lập tức nhớ lại chiếc bình rượu vàng bốn cạnh tìm thấy trong mộ, chẳng có hoa văn gì đẹp đẽ, có khắc một chữ ….

Thanh……

Là phu nhân…….của Túc Cảnh Mặc?



Tác giả có lời muốn nói: Thật ra chuyện là như vậy……….. Mọi người nghe tôi giải thích đi mà!!!!!!

Editor có lời muốn nói: (¬、¬)



(*) Đào Ngột: 1 trong tứ đại hung thú của thần thoại Trung Hoa (Tứ đại thần thú là Thanh Long- Chu Tước – Huyền Vũ – Bạch Hổ ai cũng biết rồi ha) 

Trong truyền thuyết thời thượng cổ Trung Quốc, tứ đại hung thú bao gồm hóa thân của bốn danh thần sau khi chết, tức Tam Miêu, Hoan Đâu, Cổn và Công. Vì làm nhiều việc ác, không tu đức, bị giáng chức hạ phàm mà hóa thành hung thú, trở thành: Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ.



Từ trái sang phải từ trên xuống dưới: thao thiết – hỗn độn – cùng kỳ – đào ngột

Thần Dị Kinh- Tây Hoang Kinh có tả: “Tây hoang có giống thú dáng to như hổ, lông dài hai thước, chân hùm mặt người, đuôi dài một trượng tám thước, nhiễu loạn Tây hoang, tên là Đào Ngột”. 



Về sau, Đào Ngột được dùng để ví von những người hung ác, cố chấp không chịu thay đổi thái độ. (¬_¬)



À đoạn nhân duyên tơ hồng, đúng là bản RAW ghi là có, nhưng nếu có tơ hồng trong ngữ cảnh của đoạn văn thì rõ rất nó bất hợp lý, và nếu đọc hết bộ thì Khúc Chí Văn sau đó cũng nhiều lần khẳng định là không, nên mình nghĩ có thể do câu này tác giả viết thiếu từ (vì trong truyện bả cũng ghi nhầm nhiều chỗ lắm nên chỗ này thiếu chữ cũng không lạ…)  và spoil nhẹ, sad but true là dây tơ hồng của Đàm Trình nối qua H* ****

But Trình đã ume đến level này rồi thì còn tuổi nào cho nhau =]] khéo ổng bứt luôn rồi tự nối với pi sà á chứ =]]]] Tin vào tag HE nào =]]]]

btw pi sà ơi đừng tỏa aura tổng công nữa huhu =]]]]] công thế này ai mà đè cho nổi pi sà ơi huhu =]]]]]] 

./.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương