Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tất cả mọi đàn tế thần nào đang hoạt động đều không được phá hỏng, huống chi là loại nghi thức triệu hồi ma quỷ tà đạo như thế này. 

Thuật chiêu quỷ tổ truyền nhà họ Chung nhìn thì có vẻ như chính nghĩa, nhưng cách giết người lấy tro lấy máu để gọi quỷ thì lại không. Ngay cả thần tiên mà phá hỏng một đàn tế hắc ám đang triệu hồi quỷ dữ như thế này cũng bị sẽ thương ít nhiều, chứ đừng nói chi là là Đàm Trình người trần mắt thịt.

Nhưng mà Đàm Trình không hiểu, mà giờ phút này não cậu cũng không còn kịp để suy nghĩ gì cả. Trong đầu cậu lúc này chỉ có một ý nghĩ, đó là phá được trận pháp này có sẽ sẽ giúp được Túc Cảnh Mặc.

Nhưng mà làm sao để phá hư thì Đàm Trình không biết. Cậu nhìn những vật dụng trên đàn tế, nhận ra khói nhang bay hướng nào thì con quỷ sai lao qua bên ấy….

Đó hình như là nhang dẫn đường, mỗi năm về nhà tế tổ Đàm Trình luôn thấy mọi người mang theo nhang, nến và tiền giấy. Nến trắng dùng để thắp sáng, nhang dùng để dẫn đường, có lẽ nếu dập tắt ba nén nhang kia, con quỷ sai sẽ quay về địa ngục.

Đàm Trình nghĩ đúng, nhưng không phải đúng hoàn toàn, quỷ sai đã với được móng vuốt của nó lên nhân gian, nếu nhang tắt ngay lúc này, nó sẽ không bị con người sai khiến nữa…. 

Năm người đang ngồi làm phép không hề nghĩ rằng sẽ có một người đột nhiên chạy vào can thiệp, dập tắt nhang, phá tung đàn tế. Nhưng nhờ vậy, móng quỷ đang lao thẳng đến Túc Cảnh Mặc cũng khựng lại một lúc.

Quỷ sai ở địa ngục có hàng ngàn hàng vạn con, có quỷ sai là người sau khi chết biến thành, cũng có quỷ sai là từ những con vật, nên mới có đầu trâu mặt ngựa, hay Hắc Bạch Vô Thường.

Trận pháp chiêu quỷ này vốn rất tàn ác, nên quỷ sai nó triệu về là con quỷ sai từ tầng địa ngục khốc liệt nhất của Bát Hàn Địa Ngục: Đại Hồng Liên Hoa. Tương truyền ngay cả thần tiên cũng chưa từng gặp quỷ sai ở tầng địa ngục Đại hồng liên hoa này. Nghe đồn con quỷ sai tầng này rất gớm ghiếc, nó không có mắt, chẳng có tai, cả người hoàn toàn không có độ ấm, chỉ có vậy nó mới có thể áp dụng hình phạt tàn bạo nhất đối với linh hồn tội lỗi mà không mảy may thương xót. Những linh hồn ở tầng địa ngục này vì quá lạnh mà cơ thể bị nứt toác ra từng mảng máu thịt như những cánh hoa sen đỏ rực… (*)

Con quỷ sai ở Đại hồng liên hoa không thấy không nghe, không cảm nhận được nhiệt độ giờ mất đi cả nhang dẫn đường, nó không còn tuân theo mục đích bắt đi quỷ hồn đằng kia nữa, mà quay trở về với bản năng vốn có: tàn bạo và giận dữ.

Vuốt quỷ dài ngoằng bắt đầu mất phương hướng. Đàm Trình nghe thấy bên kia vang lên tiếng gầm rú thê lương, quay đầu lại, đập vào mắt cậu là bộ vuốt quỷ gớm guốc đâm vào cơ thể tên trộm mộ trẻ tuổi, lôi linh hồn của hắn ra khỏi cơ thể!

Đàm Trình trơ mắt nhìn, sợ hãi muốn lui về sau. Nhưng cậu đã lọt thỏm vào trận pháp rồi, không thể chạy ra khỏi được.  

Đàm Trình cảm thấy cảnh tượng trước mắt còn hoang đường hơn cả những giấc mơ. Tên trộm mộ trẻ tuổi sau khi bị lôi hồn phách ra, cơ thể vô hồn rớt bịch xuống đất, hai mắt trợn trắng, dĩ nhiên là đã chết. Mà ngay sau đó, mặt đất dưới chân vốn là đất bùn đen kịt bỗng phát ra những ánh sáng xanh đỏ giao nhau. 

Theo phản xạ cúi đầu xuống nhìn, cảnh tượng đập vào mắt càng làm Đàm Trình hít ngược một hơi khí lạnh.

Dưới đất như có tám hình kim tự tháp ngược xếp chồng lên nhau, mỗi tầng kim tự tháp chứa đầy những linh hồn chúng sinh tội lỗi, cơ thể loang lổ vì các hình phạt đáng sợ, tầng càng thấp hình phạt càng nặng, từ những mụn nước lớn bị vỡ ra chi chít trên cơ thể, đến hình phạt nặng nhất là cả da thịt nứt toác làm năm sáu mảnh máu thịt bầy nhầy, trơ cả xương, không còn ra hình người nữa……

Đây là địa ngục…… Đầu óc quay cuồng chỉ nghĩ được đến đây, Đàm Trình khuỵu chân xuống đất, hình ảnh dưới chân càng làm dạ dày cậu quặng lên từng trận buồn nôn, ghê tởm vô cùng.

Mà móng vuốt quỷ dữ đang kéo linh hồn tên trộm mộ vào tầng dưới cùng, tầng địa ngục đáng sợ và kinh khủng nhất…

“Cứu…cứu tôi!”

Đàm Trình không biết ai đang gọi, cậu chỉ biết trơ mắt nhìn chằm chằm móng vuốt quỷ lại mò ra từ địa ngục, nhắm thẳng về phía Đàm Trình…

“Muốn chết à!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, Đàm Trình còn chưa kịp ngẩng lên, cậu đã bị Túc Cảnh Mặc kéo dựng lên, né tránh móng vuốt con quỷ, nhưng gã trung niên phía sau lưng cậu thì không may mắn như vậy. Vốn gã đã bị tổn thương nguyên khí do Đàm Trình phá trận pháp bất ngờ nên giờ cũng không còn sức né tránh.

Cậu không hề ngờ rằng Túc Cảnh Mặc sẽ xuất hiện ở chỗ này, càng không nghĩ tới y sẽ cứu cậu…

“Không phải anh không thể ra khỏi đại mộ sao?”

Liếc nhìn Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc nhíu mày, nguy hiểm ở ngay trước mắt, lẽ ra phải cảnh giác mới đúng, vậy mà không trốn cũng chẳng né, cứ ngây ngây như đi vào cõi tiên, đã thế lại còn có tâm trạng đi hỏi vấn đề của kẻ khác.

“Có lẽ pháp trận này tạo ra một lỗ hổng.” Nếu quỷ sai có thể với tay vào trong mộ thì y cũng có thể ra ngoài từ lỗ hổng này……

Sau khi nhang dẫn đường bị dập tắt, Túc Cảnh Mặc đã có thể cử động được bình thường. Vốn chuyện bên ngoài chết ai y cũng chẳng quan tâm, y chỉ cần tránh xa trận pháp, quay lại đại mộ thì sẽ không có việc gì nữa. 

Nhưng khi Túc Cảnh Mặc thấy vuốt quỷ chuẩn bị tấn công Đàm Trình, nhưng tên này chẳng biết trốn biết né, cứ đứng trơ ra đấy làm cho chiếc mặt nạ tươi cười luôn hiện diện trên gương mặt vị đế vương rơi xuống đất. 

Túc Cảnh Mặc là quỷ hồn, y có thể xuyên qua trận pháp vào lại đường hầm và an toàn, nhưng Đàm Trình lại không thể, cậu còn thân thể, thân thể bị nhốt trong kết giới trận pháp này, không thể chạy thoát. 

Lại lần nữa xoay người né tránh vuốt quỷ chụp lấy, Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc vẫn còn bên cạnh cậu, không biết vì sao, cậu đột nhiên trở nên bình tĩnh lạ thường.

“Em sắp chết rồi phải không?”

Lúc hỏi câu này, nhóm trộm mộ cũng vừa có một người bị vuốt quỷ kéo xuống địa ngục, mà Túc Cảnh Mặc đang nắm chặt cổ tay Đàm Trình lại ngẩn người vì câu hỏi của cậu.

Hơi hé miệng, lần đầu tiên Túc Cảnh Mặc không biết nên phải trả lời thế nào.

“Chưa biết rõ ràng chuyện Đại Tự là như thế nào đã phải đi xuống, cũng không biết Trương Khải Thạc có giận em không……” Đàm Trình cúi đầu nhìn địa ngục dưới chân, “Nhưng mà…… E là em cũng sẽ không gặp được cậu ấy……”

Không biết vì sao, nhìn chăm chú Túc Cảnh Mặc tóc dài, Đàm Trình đột nhiên cười, cậu bước đến ôm chầm lấy Túc Cảnh Mặc từ phía sau. Thấy y có vẻ muốn tránh, Đàm Trình vội vàng nói: “Tuy em chưa điều tra rõ ràng sự tình Đại Tự cho anh được, nhưng mấy ngày nay cũng bận muốn chết, em muốn có một chút phần thưởng.”

Nói đoạn, Đàm Trình buông lỏng Túc Cảnh Mặc, đi đến trước mặt, cúi xuống hôn lên môi y.

Một cái hôn phớt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước nhưng làm nỗi lòng Túc Cảnh Mặc trở nên phức tạp, người con trai này đã luôn có thái độ rất mập mờ với y, mà ý nghĩa của cái hôn vừa nãy…… Cho dù Đàm Trình không nói, Túc Cảnh Mặc cũng biết.

Từ sinh ra đến thế gian này, từ một hoàng tử ngàn người quỳ lạy thành một hoàng đế trên cả vạn người, thần tử trung thành với Túc Cảnh Mặc không ít, bán mạng vì y cũng có, chỉ là, kẻ bọn họ trung là hoàng đế Túc Cảnh Mặc, chứ không phải vì bản thân Túc Cảnh Mặc……

Người con trai này không phải kính sợ y, không phải sùng bái y, mà là……thương yêu y, sự thương yêu toát ra từ trong xương tủy……

Đàm Trình không ngờ Túc Cảnh Mặc không đẩy cậu ra, “Anh……”

Còn chưa dứt câu, Đàm Trình bỗng thấy xung quanh Túc Cảnh Mặc đột nhiên thay đổi, quỷ khí lạnh lẽo bùng lên làm nhiệt độ xung quanh phải giảm đi mấy độ. 

Túc Cảnh Mặc kéo Đàm Trình ra sau lưng, rút kiếm đối diện với vuốt quỷ: “Lui!”

Có lẽ vì quỷ khí của y quá mức sợ hãi, nên quỷ sai địa ngục cũng phải dè chừng.

Túc Cảnh Mặc để kiếm ngang ngực, nháy mắt biến mất trước mặt Đàm Trình không chút âm thanh.

Lúc Đàm Trình lần nữa nhìn thấy Túc Cảnh Mặc, y đã chém đứt lìa bàn tay trắng bệch của con quỷ sai.

Quỷ sai sinh thời cũng là người, vẫn cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với thế lực mạnh hơn mình. Nhìn quỷ hồn trước mặt bỗng nhiên bùng nổ quỷ khí mạnh mẽ lạnh ngắt nó chưa từng gặp qua. Vốn dĩ đã sợ hãi muốn lùi bước, nhưng lại ngay lập tức bị chém lìa đôi tay. Sỉ nhục như vậy sao con quỷ sai có thể chấp nhận, đây là hành động làm tổn hại phép tắc của địa phủ, nó nổi cơn thịnh nộ, ngay lập tức mở cửa địa ngục thả ra hơn một ngàn oán hồn.

Quỷ hồn bị nhốt dưới địa ngục mấy ngàn năm, bị tra tấn đến biến dạng cơ thể điên cuồng tranh nhau chạy lên nhân gian.

Khúc Chí Văn bị Khương Bình ép buộc cùng đến khu mộ, bất lực nói: “Tôi không có trốn đâu mà, phó cục Khương không cần phải đề phòng như vậy. Với cả tôi cũng đã nói rồi, tôi không giúp được gì cho vụ án của anh đâu. Mấy nạn nhân là bị quỷ giết mà anh cứ khăng khăng tìm ra hung thủ, giờ chẳng lẽ anh bắt tôi trói oán quỷ đem về cục cảnh sát cho anh à?

Khương Bình đi bên cạnh Khúc Chí Văn, nói: “Lần trước cậu nói bọn trộm mộ hôm nay có thể ra tay mà. Thân là cảnh sát, sao tôi có thể mặc kệ lũ trộm cướp cổ vật quốc gia được, đúng không?” 

Thật ra Khương Bình cũng không nói, đêm đó tuy ánh sáng leo lét, nhưng hắn vẫn nhận ra có một người trong nhóm trộm mộ hắn thấy rất quen, chỉ là lúc đó không nhớ nổi. Nhưng hôm qua Khương Bình mới sực nhớ đã gặp tên trộm này ở đâu.

Khương Bình không thích đồ cổ, nhưng ông bố của hắn thì lại rất thích, hay sưu tập mấy thứ đồ cổ hình thù kì dị, thứ nào cũng bảo là đồ thời Tần, Hán. Hắn nhớ có một lần bố hắn mua một cái ấm đồng từ một người đàn ông họ Tề, lúc ấy hắn tình cờ về nhà, vừa lúc đụng mặt tên này đang đi ra. Tuy chỉ thấy một lần, nhưng Khương Bình có thói quen của cảnh sát, hắn ghi nhớ bề ngoài người đàn ông đó, còn nhận ra khẩu âm của tên này là ở vùng Sơn Tây bên cạnh chứ không phải dân ở Tây An. 

Mà, đám trộm mộ hôm ấy có một người cả hình dáng và khẩu âm đều khớp với kẻ đã bán ấm đồng cho bố hắn.

Ngày hôm qua hắn cố ý về nhà hỏi bố chuyện của người đàn ông. Cái làm Khương Bình giật mình là, nghe nói gia tộc tên họ Tề này là gia tộc canh giữ mộ cho vua chúa nhiều đời. Theo cách nói của mấy người già, thì các thành viên trong gia tộc giữ mộ đều là những nhà thần học, rất am hiểu vong linh và các hiện tượng siêu nhiên. Khi thấy cây cối chết, mộ bia sụp nứt, hay rắn xuất hiện, họ sẽ nhanh chóng báo cho gia tộc để cùng nhau giải quyết. Những người giữ mộ an phận thủ thường, làm việc thiện tích đức thì gia tộc sẽ thịnh vượng được nhiều thế hệ, nhưng nếu người giữ mộ phá hư  phần mộ người khác, sẽ gặp trừng phạt lớn hơn người thường……

Hậu huệ gia tộc gác mộ có thể nhìn thấy ma quỷ, nhưng lại đi trộm mộ?

Khương Bình không tìm được liên quan giữa tên họ Tề này và ba vụ án mạng, nhưng trực giác mách bảo, tên này có vấn đề.

“Tôi không quan tâm chuyện yêu ma quỷ quái, nhưng nếu có người mượn tay quỷ quái giết người thì lại khác.”

Khúc Chí Văn nhìn Khương Bình, nhẹ thở dài. Khương Bình quả thật là một trong số ít những cảnh sát tốt trên đời này. Sau khi chết, hắn sẽ trở thành Bao Chửng thứ hai của địa phủ cũng không biết chừng.

Cũng không biết nói gì tiếp, Khúc Chí Văn im lặng đi theo Khương Bình lên núi. Nhưng vừa gần đến khu đạo mộ, Khúc Chí Văn chợt siết chặt tay, nhíu mày.

“Không ổn! Có chuyện rồi!”

Dứt lời cậu lướt qua Khương Bình, băng băng chạy lên phía trước.



 (*) Bát Hàn Địa Ngục và Đại hồng liên hoa: (Chú thích cho chương sau luôn)

Trong quan niệm Phật giáo, địa ngục gồm 16 tầng, chia thành hai phần Bát hàn địa ngục (địa ngục lạnh) và Bát nhiệt địa ngục (địa ngục nóng), mỗi phần có tám tầng. 

Các tầng của bát hàn địa ngục gồm:

1. Át bộ đà:  Dịch là phồng lên, phỏng lên. Chúng sinh chịu tội, vì giá buốt như cắt, nên da thịt phồng lên. 

2. Ni thích bộ đà:  Dịch là nứt nẻ. Chúng sinh chịu tội, vì rét buốt quá mà nốt phồng trên da thịt nứt nẻ ra. 

3. Át tích tra: Chúng sinh chịu tội, vì giá rét quá đến nổi môi không cử động được, lưỡi chỉ nói được tiếng tra tra! 

4. Hoắc hoắc bà. Chúng sinh chịu tội, vì rét đến cực độ, nên lưỡi cứng đơ, không cử động được, chỉ có thể phát ra tiếng ba ba như trên. 

5. Hổ hổ bà: Ba loại địa ngục nêu trên, đều vì giá buốt quá mà phát ra các tiếng khác lạ như thế. 

6. Ôn bát la: (thanh liên hoa) dịch là hoa sen xanh. Chúng sinh chịu tội, vì cực rét buốt, nên da thịt nứt ra, giống như hoa sen xanh. 

7. Bát đặc ma. (hồng liên hoa) Dịch là hoa sen đỏ. Chúng sinh chịu tội, vì rét buốt quá nên da thịt đỏ ửng, trông như hoa sen màu đỏ. 

8. Ma ha bát đặc ma (đại hồng liên hoa) dịch là hoa sen đỏ lớn. Nghĩa là chúng sinh chịu khổ, vì rét đến cực độ, da nứt toét ra từng mảng đỏ như hoa sen bung cánh hoàn toàn.

——

Ụa ụa huhu có ai thấy sốc vì đổi xưng hô không =]]]]]] Thật sự không biết nên đổi xưng hô ở chỗ nào cho Trình-ume thì hợp lý vì ngay từ lúc bắt đầu ổng đã ume không cứu được rồi =]]] thôi thì nhân nụ hôn đầu aka tỏ tình trá hình thì đổi luôn vậy =]]]] 

Lần nữa nhấn mạnh, tuy mỹ nhân cứu anh hùng hơi nhiều nhưng đừng ship ngược nha tội Trình lắm =]]]

./.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương