Đạo Gia Muốn Phi Thăng <Bản Dịch>
-
Chapter 17 - Chùy và liềm
Chương 17: Chùy và liềm
Liêm đao?
Người bán hàng trẻ tuổi nháo nhào, quay lại nhìn vị Gia Gia nhà mình đang dắt thanh Liêm Đao bên hông.
Liêm đao là thanh đao dùng để cắt đồ, hình dáng trăng khuyết, lưỡi đao mảnh răng cưa, phần đuôi là cán gỗ, dùng để thu hoạch lúa mạch, là nông cụ thường hay nhìn thấy ở khu vực nông thôn, được sử dụng rộng rãi nhiều nơi.
Nhưng thanh Liêm Đao mà Lão Giả dắt bên hông kia không phải là Liêm Đao bình thường.
Nó có chuôi đen, giống như cùng lười của Liêm Đao là một thể, mặc dù phía trên trải rộng có chỗ hổng, thậm chí giống như đã hỏng mất một đoạn, nhưng lưỡi đao vẫn rất dài, Lê Uyên đoán chừng lưỡi của nó dài gấp đôi Liêm Đao thông thường.
"Lưỡi đao này cũng phải hơn ba tấc, trông như thế nào cũng không giống nông cụ..."
Lê Uyên hơi híp mắt lại.
"A? Ngươi muốn mua Liêm Đao của ta sao?"
Lão nhân kia ước chừng trên dưới sáu mươi tuổi, dáng người gầy gò, khắp khuôn mặt già nua là khe rãnh, nghe vậy liền đem Liêm Đao bên hông lấy xuống, sờ nó không thôi:
"Thanh Liêm Đao này là Gia Gia để lại, đã theo ta cả một đời, không nỡ bán..."
"Gia gia..."
Đứa trẻ giật lấy góc áo của Lão Giả…
"Nếu ngươi muốn mua, Lão Tử cũng không phải là không thể từ bỏ những thứ yêu thích, chỉ là giá tiền có hơi..."
Lão Giả không để ý tới cháu trai, tự mình nói.
"Ngài có thể để ta xem qua được không?"
Lê Uyên cũng không nghĩ đến việc ép giá.
Hai người này chân còn dính đầy bùn, mùa đông khắc nghiệt mà chỉ mặc bộ áo bông mỏng, rõ ràng ở thôn quê cũng khổ rồi.
"Vậy thì cẩn thận một chút, Liêm Đao này mặc dù có vài vết mòn, thế nhưng cực kỳ sắc bén..."
Lão Giả nhắc nhở, rồi mới đem Liêm Đao đưa tới.
Ánh sáng trắng!
Quả nhiên là có cấp độ!
Liêm đao vào tay hơi trầm xuống, Lê Uyên trước mắt lại là sáng lên, có ánh sáng trắng xuất hiện ở khóe mắt.
[Liêm Đao do Tam Nguyên Quân chế tạo]
[ Được rèn đúc từ Ô Kim thượng đẳng, trải qua mười tám lần rèn trong lò lửa mà thành, chủ nhân yêu thích nó đến điên dại, từng dùng nó để uống máu tươi cừu địch, cũng thu hoạch được trăm năm hoa màu, lưỡi đao dần tổn hại, dần sinh linh tính. . .]
[Yêu cầu để Chưởng Ngự: Tinh Thông đứng tấn]
[Hiệu quả của Chưởng Ngự: thuật dùng Liêm Đao đạt Đại Thành, Tinh Thông các loại trường binh khí vụ]
Trời ạ!
Lê Uyên tay run một cái, ánh sáng trong mắt như muốn chui ra.
Chẳng những là binh khí cấp một, hơn nữa, còn vượt trội hơn các loại binh khí cấp một khác, so với Lục Hợp Giày kia còn tốt hơn, chẳng những tăng lên Đại Thành Liêm Đao thuật, mà lại. . .
[Tinh Thông trường binh khí cụ: Liêm Đao cán dài, cực kì khó học, nếu không có thiên phú với loại binh khí này thì cực kì khó học, chủ trước có thiên phú rất tốt, hắn đổ dồn rất nhiều tâm huyết vì vậy đã sinh ra linh tính. . .]
"Này!"
Lê Uyên thiếu chút nữa thì sững người quên mất, vẫn là Lão Giả kia phải gọi cậu vài tiếng.
"Thanh …Liêm Đao này, ta muốn mua!"
Lê Uyên nắm chặt lấy Liêm Đao không thả ra, cũng không có ý định mặc cả, trực tiếp yêu cầu ra giá:
"Lão nhân gia, ngài nhìn xem ba đồng bạc, như thế nào?"
Bình thường đi mua đồ, Lê Uyên tuyệt sẽ không như vậy, dù hai người này nhìn có phần khổ, nhưng thanh Liêm Đao này quả thực quá tốt, đối với cậu mà nói tác dụng quá lớn.
Cái này là đã thêm giá rồi, trong lòng của cậu cũng băn khoăn.
"Ba, ba đồng bạc?"
Hai người liếc nhìn nhau, Lão Giả chỉ biết trợn tròn mắt, cũng đồng thời hiện ra ý tứ:
"Thanh Liêm Đao hỏng này vẫn có thể xem là bảo bối hay sao?"
"Gia gia!"
Đứa trẻ lại giật cánh tay áo của Lão Giả, lần này, là sợ bị bán.
Lão Giả lần này vẫn không để ý tới đứa trẻ, mà là lấy ra một tâm da từ bên trong sạp hàng, đưa cho Lê Uyên:
"Một thanh Liêm Đao có giá trị ba lượng? Tăng thêm cậu tấm da sói, còn tạm được. . ."
"Lão gia tử cũng có ý tứ!"
Lê Uyên nhìn chằm chằm hai người một chút, giao ra ba đồng bạc, dùng da sói bao lấy Liêm Đao, quay người rời đi.
. . .
"Gia gia, người làm sao lại? !"
Đứa trẻ liên tục dậm chân: "Da sói kia dù trơn nhẵn, nhưng tối thiểu cũng đáng một đồng sáu, còn có Liêm Đao kia, sao người có thể…”
"Người nhìn ngươi đáng thương nên không ép giá, là người thiện tâm, ta lại cố tình nâng giá, mặt mũi này, ngươi bỏ ở đâu, lão tử gánh không nổi!"
Lão Giả cất mấy đồng bạc đi, lại từ sạp hàng lấy ra tẩu hút thuốc hút một hơi, nhẹ nhàng phun ra ngoài:
"Liêm Đao kia ở nhà chúng ta chừng một trăm năm, cỏ cũng đã cắt đến bất động, liền xem như bảo bối, có thể thấy được cũng không còn duyên phận với chúng ta nữa. . ."
"Nhưng. . . "
Đứa trẻ chỉ cảm thấy thua lỗ, vừa tức vừa bất lực.
Lão giả thì ngồi xuống, lo hút thuốc, ông liếc qua Lê Uyên đã đi xa.
Còn muốn gạt người?
Người ta đâu biết võ công đâu, cháu trai ngốc!
. . .
. . .
"Lão gia tử kia có chút ý tứ. . ."
Quay đầu liếc nhìn không còn thấy sạp hàng nữa, Lê Uyên trong lòng còn đang nhảy loạn.
Giở thanh đao ra xem!
Liêm Đao thuật cấp Đại Thành đã lời rồi, còn chưa nói đến cấp độ Tinh Thông trường binh khí cụ kia.
Chùy, cũng được tính là binh khí dài!
"Không thể quá hưng phấn. . ."
Lê Uyên sờ lên mười ba lượng bạc trên ngực, trong lòng đè nén sự phấn khởi lại.
Thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, cậu lại đi mua hai cân thịt heo, một đầu cá ướp muối, lại thêm một con gà, rồi hướng Sài Ngư phường nhà Nhị ca mà đi.
Trên đường, vừa lúc màn đen ập đến, người đi đường ít dần, cậu nhịn không được chạy tới ngõ nhỏ không người, đem da sói hướng trong ngực bọc lại, siết chặt liêm đao đem:
"Chưởng ngự!"
Mặc niệm một tiếng, Liêm Đao dài đã bày ra trên kệ đá màu xám!
"Ta đã Tinh Thông Phi Phong Chùy pháp, chùy luyện công không còn tác dụng quá lớn với ta. . . Liêm Đao này, vừa vặn có thể thay thế!"
Không do dự, Lê Uyên giơ Liêm Đao lên, đưa về phía Chưởng Binh Lục.
Ầm!
Lê Uyên thiếu chút nữa là đầu cắm trên mặt đất, giống như là bị một thanh đại chùy đập bể đầu, toàn bộ người giống như là thất thần.
Hơn nửa ngày, cậu mới lắc lắc cái đầu, đưa tay sờ qua, thế mà ngay cả máu mũi đều trào ra, đầu óc càng là mê man, giống như ngủ dậy sau một đêm say rượu…
Nhưng cậu dường như không phát giác ra, hưng phấn trong lòng cơ hồ tràn đầy.
"Kiếm lợi lớn, kiếm lợi lớn!"
Không cần nhắm mắt, Lê Uyên liền có thể cảm giác được cơ thể rõ ràng đã tăng lên, cậu cúi đầu nhìn lòng bàn tay lóe lên một cái rồi biến mất cùng hình bóng của Liêm Đao.
Mười ba chiêu thức của Liêm Đao thuật, ngoại trừ hô hấp pháp, nguyên bộ đứng tấn, đấu pháp ở trong đầu cậu có thể thấy được rõ ràng, các loại kinh nghiệm không ngừng ở trong lòng mà lăn lộn.
Tựa như cậu đã luyện mấy chục năm Liêm Đao thuật vậy, từ không tới có, luyện đến Đại Thành!
"Còn không có. . ."
Hai đầu ngón tay Lê Uyên hơi run rẩy, tựa hồ không kịp chờ đợi muốn nắm lấy một thanh vũ khí.
Tinh Thông Trường Binh Khí Cụ, cậu cũng không định suy nghĩ thêm, nhưng cậu cũng biết, cái này so với Liêm Đao thuật còn trọng yếu hơn!
"Tinh thông Phi Phong chùy, đại thành Liêm Đao thuật, Binh Đạo Đấu Sát Chùy, lại thêm Tinh Thông Trường binh khí cụ. . . Ta hiện tại. . ."
Một nháy mắt đã trở thành người có kinh nghiệm mấy mươi năm luyện võ, loại cảm giác này quá cường liệt, cũng quá rung động, đến mức Lê Uyên có chút hoảng hốt:
"Có đánh qua Tần Hùng hay không?"
Nhớ tới vị Hán Tử cao to vạm vỡ kia, hưng phấn trong lòng Lê Uyên như thiếu đi hơn phân nửa.
"Còn chưa đủ!"
Vừa đi vừa xoa đôi bàn tay, Lê Uyên nhấc thịt, cá, gà vừa mua, bước nhanh đến chỗ đầu ngõ nhà Nhị Ca, còn chưa tới cổng, liền nghe được thanh âm bén nhọn của Nhị tẩu.
"Nhị ca lại bị mắng. . ."
Lê Uyên có chút không muốn đi vào, nhưng đến cũng đã đến rồi, cũng đành phải kiên trì đi vào còn không kịp đóng cửa ngoài sân.
"Không đúng. . ."
Ánh mắt Lê Uyến quét qua, trong sân nhỏ có hai gian nhà này không hề có một chút thanh âm, chỉ có tiếng Nhị tẩu đang mắng chửi.
"Lão nương liều sống liều chết giúp ngươi trả tiền, ngươi lại đi mượn, mượn! Hai huynh đệ các ngươi sớm muộn sẽ bị người ném vào Hồ Bích Thủy cho rùa nó ăn thịt!”
Lê Uyên lại không muốn đi vào.
Nhưng Lê Lâm đã nhìn thấy cậu, nhưng cả hai huynh đệ cũng không có hành động gì, người phụ nhân đang đứng chống tay ngay hông xoay người lại.
Trừng mắt nhìn Lê Uyên, tức giận đến mức mắng hết ra ngoài
"Tẩu tẩu, nhị ca."
Lê Uyên đem những món đồ đã mua đặt xuống, liếc nhìn căn phòng ngổn ngan, không khỏi nhíu mày:
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Lê Lâm cúi đầu, làm động tác tay ý chỉ cậu mau đi.
"Chớ có đi, hôm nay liền nói cho rõ ràng!"
Nhị tẩu mặt mũi đỏ lên.
Lê Uyên không muốn bị mắng, trực tiếp đem số bạn vụn trong người lấy ra, yên lặng để lên bàn.
"Mười ba lượng bạc?
"Ngươi lấy đâu ra nhiều ngân lượng đến vậy!"
Sắc mặt hai người đều thay đổi, Lê Lâm mở to mắt, ngay cả Nhị tẩu đang chống nạnh ở hông cũng không khỏi giật mình.
"Tiền Bảo đến đòi nợ rồi?"
Không chờ hai người hỏi thăm, Lê Uyên hỏi trước.
"Không. . ."
Sắc mặt Lê Lâm có chút mất tự nhiên.
"Nếu không phải Tiền Bảo đến đòi nợ, ta còn không biết hắn đi cho mượn mười lượng bạc, vậy nên ta mới nói làm sao mà một lượng bạc là có thể đưa ngươi đến xưởng Rèn Binh Khí!”
Cơn giận của Nhị tẩu lại nổi lên, chống nạnh muốn mắng tiếp.
"Nhị ca, không phải huynh nói cho mượn một năm hay sao? Làm sao hôm nay liền đến đòi nợ?"
Lê Uyên nhíu mày.
Chuyện cho vay ở Đại Vận đã tồn tại từ lâu, từ quan lại đến bách tính, chuyện vay mượn cũng có nghe qua, thời gian lâu dài, tự nhiên hình thành quy củ.
Vay chín trả mười ba chính là quy củ, mượn tiền cũng phải có văn tự khế ước.
Chưa hề có chuyện nói cho mượn một năm, mà mới qua mấy tháng liền tới nhà đòi thì đạo lý gì đây.
"Tên chó chết cũng phải biết xấu hổ, vô luận nói như thế nào, trong mười ngày phải trả lại hắn mười ba lượng! Tên chó chết. . ."
Nhị tẩu chửi ầm lên, lần này mắng Tiền Bảo.
"Trong mười ngày còn muốn mười ba lượng?'
Lê Uyên gật đầu, lại đem bạc cầm lên ước lượng:
“Nhị ca, phiếu nợ đưa cho đệ, lúc trở về, tiện đường đến gặp hắn để trả.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook