Đạo Gia Muốn Phi Thăng <Bản Dịch>
-
Chapter 16 - Tụ tập đêm giao thừa
Chương 16: Tụ tập đêm giao thừa
Đông đi xuân tới trước đó, một năm kết thúc.
Đây là vương triều Đại Vận cũng giống như tiền triều trước đây, truyền thống ngàn năm không thay đổi.
Lễ cuối năm, kết thúc một năm lao động vất vả, một năm mới sắp bắt đầu, dân chúng vô luận giàu có hay nghèo khó, trước ngày đó cũng sẽ mua thêm ít gia dụng, mua một ít đồ ăn cho đám trẻ mà ngày thường không dám mua đến.
Còn nửa tháng nữa là tới Tết, là thời gian náo nhiệt nhất trong năm.
Lê Uyên cất bạc vụn đi, Tôn Mập dùng ánh mắt đưa tiễn cậu có vẻ lưu luyến không muốn rời đi, còn chưa ra khỏi xưởng Rèn Binh Khí, đã thấy trên trời nổ tung từng đoá từng đoá pháo hoa.
"Là phía nhà kho của xưởng Rèn Binh Khí!"
Nhìn một chút bên ngoài võ trường, nhà kho có diện tích khá lớn, Lê Uyên nắm chặt trong lòng bàn tay, bước nhanh đi ra ngoài.
"Lê Uyên!"
Đột nhiên, có âm thanh vang lên giữa không trung.
Lê Uyên trong lòng quặn thắt, quay đầu liền thấy dáng người cao lớn dị thường của Tần Hùng:
"Tần sư phụ?"
Lê Uyên cúi đầu xuống, vẫn khó nén khiếp sợ trong lòng.
Tần Hùng hôm nay, so với ba tháng trước nhìn thấy còn có vẻ khôi ngô hơn, sợ rằng đã cao hơn hai mét, trong lúc giơ tay nhấc chân, uy thế càng cường đại hơn.
Cái này. . .
"Đi theo ta!"
Tần Hùng cũng không nhìn cậu, kêu một tiếng liền hướng Tiền Viện mà đi, Ngưu Quý đang cúi đầu giống như chim cút, nhắm mắt theo đuôi phía sau.
"Có quan hệ thật tốt..."
Lê Uyên chỉ biết thở dài, sờ vào số bạc vụn trên ngực, thoáng nhìn theo hướng nhà bếp rồi mới theo đến Tiền Viện.
Tiền viện cùng Trung Viện bố trí không khác nhau quá nhiều, chỉ là khu vực có lớn hơn một chút, trước sau hai dãy phòng càng nhiều hơn một chút, đất trống lớn hơn một chút.
Lúc này vừa qua khỏi buổi trưa, trên khu đất trống, đám học việc của Tiền Viện đang rèn luyện khí lực, vừa đứng tấn vừa múa chùy, nhìn thấy mấy người đang đi thì nhao nhao ra.
"Các ngươi lo luyện tập đi!"
Tần Hùng thoáng nhìn qua, tất cả đám học việc lặng lẽ cúi đầu.
Đi qua Tiền Viện, là đến phòng của Tần Hùng, là một viện nhỏ riêng biệt, so với chỗ của Tôn Mập tốt hơn rất nhiều, còn có cả nhà bếp và nhà xí riêng.
“Vì cái gì mà ta gọi ngươi đến, có lẽ ngươi cũng đoán được?”
Trong phòng, Ngưu Quý cúi đầu đi đóng cửa, Tần Hùng chắp tay tiến đến, có chút cúi đầu, khí thế mười phần áp bức.
"Đệ tử biết..."
Lê Uyên cũng không ngẩng đầu lên.
Cậu đã sớm đoán được ngày này, hiện tại cũng không lộ ra vẻ kinh hoảng, mà rất bình tĩnh.
"Đứng giống như vượn rủ cánh tay xuống, huyết khí lưu chuyển quanh người, ngươi quả thực có chút thiên phú, không chừng ít ngày nữa, Bạch Viên Phi Phong Chuy liền đạt đến Tinh Thông?"
Tần Hùng nói, khóe mắt không khỏi co lại, dư quang quét về phía Ngưu Quý, không duyên cớ mà tỏ ra có vài phần chán ghét.
Ông ta thật sự cũng không ngờ đến, một tên căn cốt hạ đẳng, gia đình lụn bại không còn tài sản lại có thể tiến bộ đến vậy, đừng nói Trung Viện, đến Tiền Viện cũng có thể đem ra so sánh được thì chỉ có Đô Vân, Lộ Trung cũng không bằng.
"Tần sư phụ dạy chí phải."
Lê Uyên chắp tay một cái.
Có võ công khó lòng che dấu, chí ít ông ta cũng đã chịu nói ra.
Ba tháng trước, thân hình của cậu chỉ cao khoảng một mét sáu mươi lắm. Bây giờ, lại cao đến một mét bảy mươi tám, không còn thấy dáng vẻ gầy yếu nữa, gân cốt bắt đầu rắn chắc, kẻ có mắt đều có thể nhìn ra, làm sao che giấu nổi.
Trên thực tế, Lê Uyên dcó thể được xem là kỳ tài võ học, Tần Hùng cũng có thể nhận ra cậu sắp đột phá.
"Dạy tốt?"
Tần Hùng giật giật khóe miệng, ngữ khí trầm xuống:
"Căn cốt của ngươi dù không bằng Ngưu Quý, nhưng lại có chút phù hợp Bạch Viên Phi Phong Chùy, có bước tiến này, danh sách đến Nội Viện lần này lẽ ra thuộc về ngươi…”
Lê Uyên vẫn không ngẩng đầu, cậu biết loại này lời nói này, là có ý nghĩa gì.
"Nhưng vì trước đó ta đã nhận lời người ta ủy thác, lần này, nhất định phải đưa Ngưu Quý đến Nội Viện, ngươi có oán trách?'
"Đệ tử không dám."
Cách xa nhau cùng lắm là hai mét, đối mặt với Tần Hùng còn kinh khủng hơn là Gấu Ngựa, Lê Uyên lại có thể làm thế nào?
"Không dám, không phải là ngươi không dám."
Tần Hùng lại liếc mắt nhìn Ngưu Quý, đứa em vợ đang cuối đầu thấp muốn đụng đến đũng quần, sắc mặt đỏ lên.
"Nội tình những năm qua, Nội Viện ba năm mới khảo hạch một lần, nhưng về sau, lại là một năm một lần, bằng sự tiến bộ của ngươi, sang năm danh sách của Trung Viện có thể là tên ngươi…”
Dứt lời, Tần Hùng quay người ngồi xuống, nâng chén trà lên, thổi nhẹ và dùng khẩu khí:
"Đi thôi."
"... Được."
Lê Uyên hành lễ, quay người rời đi.
Sang năm?
Năm nay nhờ quan hệ giúp đỡ, sang năm thì không có sao?
Ra khỏi phòng, Lê Uyên mặt mũi hơi choáng, vuốt mặt, bước nhanh rời đi.
...
"Tỷ, tỷ phu..."
Trong phòng, Ngưu Quý chỉ cảm thấy toàn thân giống như là có con kiến bò qua: "Ta, hay là ta một năm sau, vào Nội Viện sau cũng được, Lê Uyên, cậu ta so với ta mạnh hơn..."
"Chờ một năm?"
Nhìn xem đứa em vợ không nên thân này đi, Tần Hùng cười lạnh một tiếng:
"Ngươi đến Trung Viện, Đô Vân đến Tiền Viện, Tô Linh về Hậu Viện... Tạp Vụ Viện, Ngoại Viện đều có người cài cắm vào là vì cái gì? Chính là muốn cả năm tiến vào Nội Viện!"
"Chờ một năm, quá trễ!"
"A?"
Ngưu Quý ngẩng đầu, sắc mặt mờ mịt.
"Mùa xuân sang năm, Thần Binh Cốc mở rộng sơn môn, xưởng rèn đã hao phí không biết nhiều ít tiền bạc mới lấy được cơ hội này.
Đợi đến sang năm, sẽ có rất nhiều đệ tử của Nội Viện phải lên đường tiến về Phủ Chập Long, ngươi đợi thêm một năm, sơn môn của Thần Binh cốc đều đóng cả rồi!"
Tần Hùng từ trong ngực móc ra một cái bình sứ ném cho Ngưu Quý, trầm giọng nói:
"Thần Binh Cốc chiêu mộ đệ tử, tchú trọng căn cốt, Lê Uyên kia căn cốt chỉ cỡ dưới trung bình, ngay cả cửa thứ nhất cũng không qua được!
Ngươi thiên phú trên trung bình, tiến độ cố mà đuổi theo, chưa hẳn không có khả năng bái nhập Thần Binh Cốc, nếu được thì chính là may mắn lớn nhất của tạo hóa!"
"Thần, Thần Binh cốc!"
Nắm vuốt bình sứ, Ngưu Quý sắc mặt lại lần nữa đỏ lên, toàn thân kích động mà run rẩy.
Thần Binh cốc là nơi nào?
Nó là nơi quan trọng của Phủ Chập Long.
Ngưu Quý cực kỳ kích động, trong lòng không còn một chút áy náy, nắm vuốt bình sứ muốn rời đi.
"Mấy ngày nay, không có việc gì đừng đi ra ngoài."
Tần Hùng buông chén trà xuống, dặn dò một câu.
"A? Ta, ta còn muốn về nhà thăm Tam tỷ một chút..."
Ngưu Quý sững sờ: "Tên đạo tặc giết người kia không phải đã..."
"Lập tức chờ qua Tết, Huyện Thái Gia không ổn định được lòng người, còn chưa biết có mở cửa hay không? Thuế còn thu hay không nữa?"
Tần Hùng lười nhác nhiều lời, khoát tay đuổi người:
"Cút ngay!"
...
...
"Chỉ sợ Tần Hùng đã đột phá nội kình rồi?"
Lê Uyên bước nhanh, tuy có một ít bị đè nén, nhưng càng nhiều đến võ công của Tần Hùng.
"Nếu ông ta đã đột phá nội kình, cũng chính là trở thành Thủ lĩnh tiếp theo của đám Hộ Vệ, không biết Tôn Mập có chống đỡ được hay không?"
Sờ lên số bạc trên ngực mà lòng nặng trĩu, Lê Uyên chuẩn bị thử một lần.
"Để cho an toàn lại đến mượn nhiều thêm một chút..."
Trong lòng thầm nhủ, Lê Uyên đã ra khỏi xưởng Rèn Binh Khí.
Lúc này đã chạng vạng tối, đổi lại bình thường thì trên đường lúc này sẽ không có mấy người dám ra đường, nhưng bởi vì lễ cuối năm đến gần, sát nhân cuồng ma cũng đã sa lưới, phong cấm cũng được nới ra, nên thêm phần náo nhiệt.
"Mua vài thước vải đi, dư dả một chút, cho hài tử nương tử may y phục..."
"Một cân thịt ba mươi ba văn tiền? Làm sao tăng nhiều như vậy?"
"Mứt quả, bánh hấp, không nha, ta muốn ăn mứt quả..."
...
Phố lớn ngõ nhỏ đều là tiếng người, buôn bán các loại đồ vật sạp hàng dọc theo từng đường đi tràn lan đến nhìn không thấy điểm cuối.
Lê Uyên đã lâu không ra khỏi xưởng Rèn Binh Khí, trong nháy mắt chỉ cảm thấy ồn ào náo nhiệt, tiếng người từ bốn phương tám hướng vọt tới, bao trùm lấy cậu.
Lê Uyên có chút run sợ.
Cậu không phải người thích náo nhiệt, nhưng hơn hai tháng mới lại ra ngoài, lại cảm thấy một phen tư vị đặc biệt.
"Khó trách kiếp trước những người tu đạo thỉnh thoảng cũng muốn xuất quan, bỏ qua sự náo nhiệt thì có chút phẩn nhân tính quá..."
Khẽ lắc đầu, Lê Uyên đi vào đám người.
Đại Vận vào lễ cuối năm, náo nhiệt không chỉ là trong ngoài thành, Huyện Cao Liễu trên dưới có mười trấn, cũng không thiếu khu khác đánh xe đến buôn bán đồ vật, mua muối sắt đủ các loại hình.
Hiện tại Lê Uyên đang rất cần những loại binh khí có cấp độ, đây cũng là cơ hội thật tốt, không phải, cậu mượn tiền Tôn Mập nhiều như vậy là không tốt.
Ngoại trừ muốn giúp Nhị Ca trả nợ bên ngoài, cũng có suy nghĩ muốn mua gì đó vào lúc đông đảo như này.
"Không hổ là mỗi năm một lần huyện Cao Liễu mới có cơ hội tụ tập như vậy, binh khí có cấp độ càng nhiều!"
Xuyên qua trong đám người, Lê Uyên không ngừng nắm chặt tay phải, Chưởng Binh Lục cảm ứng một đợt lại một đợt rung chấn, thập phần mãnh liệt.
Đáng tiếc...
Đưa mắt liếc nhìn những loại binh khí thường dùng trong doanh trại quân binh kia, Lê Uyên thở dài, những cái này đều đã có chủ.
Cậu rất muốn sờ thử một thanh, nhưng cũng chỉ có thể tưởng tượng.
Có thể nhìn thấy binh khí của người trong giang hồ, cũng không dễ dàng gì, trong đó có mấy cái đem đến cho cậu sự uy hiếp, so Tần Hùng còn lớn hơn.
"Cấp độ, cấp độ..."
Như con cá bơi xuyên qua tại từng cái quầy hàng, Lê Uyên không ngừng nhắc nhở trong lòng.
Đột nhiên, bước chân của cậu dừng lại một chút, nhìn về phía bên tay phải quầy hàng.
Này là sạp hàng tệ nhất, chủ tiệm là một già một trẻ, giống như là từ trấn khác tới, bày biện các loại da lông và thịt thú vật không biết tên.
Thấy có người dừng lại, hai người kia lập tức nhiệt tình chào hỏi.
Cái này, cũng coi như binh khí sao?
Chỉ là, trông nó không có gì là giống binh khí thông thường?
Mấy cái suy nghĩ cứ lảo đảo trong đầu, Lê Uyên đã mở miệng hỏi thăm:
"Lão gia tử, Liêm Đao kia của ngài bán thế nào?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook