Tôi căm phẫn ném mấy cuốn sách pháp thuật này ra xa: “Không học nữa! Dùng pháp lực của bản thân triệu hồi sức mạnh thiên nhiên ư, sao trên đời lại có thể loại lạm dụng tài nguyên thiên nhiên như các người vậy không biết?! Các người nghĩ thử mà xem, những trận mưa bão vốn không nên xảy ra ở chỗ này, đều bị các người gọi lại đây, thế thì ở cái nơi vốn dĩ nên có mưa thì phải làm sao đây? Người dân ở Sahara biết phải sống sao đây?”

Cả phòng lặng ngắt như tờ.

Tôi tạm dừng để lấy hơi, rồi ‘giảng’ tiếp: “Hơn nữa, cái gọi là pháp thuật, chẳng qua chỉ là thứ do người đời trước biên soạn cẩn thận, rồi người đời sau chỉ việc bắt chước theo một cách rập khuôn mà thôi, chả có tí sáng tạo nào cả. Uổng phí thay cho cái chức chủ tịch hiệp hội các môn phái trong thiên hạ mà Bình Tâm Nhai được phong, những thứ như vầy,” – Tôi giơ tờ danh lục các loại pháp thuật hệ sấm lên – “Sao chỉ biết kế thừa một cách mù quáng mà không ai dám lên tiếng phê phán vậy chứ?”

“Ý của cậu là sao?” – Vu Kính nheo mắt lại.

“Muốn học thì phải học những thứ có tính sáng tạo cơ.” – Tôi đúc kết lại bằng một câu.

“Cũng đúng, chỉ cần có cơ sở pháp thuật nhất định, thì có quyền tự sáng tạo ra cái mới.” – Vu Kính mỉm cười gật đầu với tôi – “Lý Sơ, tôi phải nhìn cậu bằng ánh mắt khác xưa rồi nha.”

Một hồi chuông cảnh báo réo lên trong lòng tôi, từng có lần Tiểu Hắc nói với tôi: “Không sợ Vu Kính ngồi đó rình, chỉ lo Vu Kính cười với mình.”

Sau đó cậu ta còn giải thích thêm rằng, nếu Vu Kính lạnh nhạt với thầy, hoặc là tỏ ra thờ ơ không quan tâm, hoặc là nói móc chê bai gì đó, thì chả sao cả, nếu như hắn ta tỏ ra vô cùng lịch thiệp, niềm nở tươi cười, ấy chính là trong lòng đang có mưu đồ gì đó.

Trong khi tôi đang mải nghĩ ngợi, Vu Kính đã nói: “Thân là chưởng môn, tôi quyết định ban hành quy định cho phép đệ tử Bình Tâm Nhai hoàn toàn tự do trong việc sáng tạo nên pháp thuật mới!”

Lần này Vu Kính tỏ ra rất thấu tình đạt lý đấy nhỉ.

“Để đảm bảo các đệ tử đều đạt được trình độ pháp thuật căn bản, tôi cũng đồng thời ra quyết định mười ngày sau sẽ tiến hành kỳ thi đánh giá trình độ pháp thuật trên núi Bình Tâm, hình thức thi là tự luận, đề đóng, đệ tử nào thi rớt sẽ được tôi dạy kèm riêng.” – Vu Kính cười tủm tỉm nhìn tôi – “Để cho công bằng, tôi thân là chưởng môn, cũng sẽ tham dự vào cuộc thi để nêu gương, đề thi sẽ do cụ chưởng môn soạn, giám khảo chấm thi sẽ chọn ngẫu nhiên ba người trong số các đệ tử cấp dưới. Cứ vậy đi.”

… Tiểu Hắc cậu đang ở nơi nao?

.

.

.

Trong phòng tôi tràn đầy ánh nắng ấm áp của mùa thu, nhưng mà trong tim tôi, những cơn gió rét của mùa đông băng giá đã tràn tới sớm hơn dự kiến rồi.

“A a a a a a… Chết chắc rồi… Lần này chết chắc rồi…”

“Sư phụ, thầy nằm bẹp trên giường rên ư ử suốt sáu ngày trời rồi đó, đừng có ồn ào nữa được không?”

“Tiểu Hắc à! Lần này thầy chết chắc rồi!”

Từng chồng sách tham khảo pháp thuật chất ngổn ngang quanh giường, tôi nằm chính giữa khóc than ỉ ôi, Tiểu Hắc chọc quê tôi rằng đây là hiện tượng lòng chảo ưu sầu.

“Còn có ba ngày nữa thôi, cho dù thầy có là thiên tài thì cũng chẳng cách nào thuộc nổi cả mớ pháp thuật thế này đâu!!!!” – Tôi gào rú – “Mà huống chi, sự tồn tại của cuộc thi này chung quy cũng bởi mấy câuphát ngôn bừa bãi của thầy mà ra, nếu như thầy thi rớt, thì còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa!”

“Về căn bản thì việc thầy là thiên tài lẫn việc thầy học thuộc được cả núi pháp thuật này chỉ trong ba ngày chả có liên quan gì tới việc thầy có thể qua được kì thi này sất.” – Tiểu Hắc ngáp dài, xoa đầu tôi, ân cần hỏi han – “Cơm tối thầy muốn ăn món gì?”

Đây chính là thu hoạch bất ngờ nhất từ sau khi trở về từ phái Bế Phong, Tiểu Hắc chẳng biết đã bị Hà Đồng khiêu khích hay sao đó, mà từ bữa giờ đã bắt đầu chăm chỉ xuống bếp, tay nghề cũng rất khá. Mặt lợi hại nhất của cậu ta chính là bất kể tôi yêu cầu món gì, cậu ta cũng đều chỉ cần dành ra tối đa một canh giờ là đã có thể bưng lên một đĩa nóng hổi rồi.

“Tôm thuỷ tinh bóc vỏ, sườn xào chua ngọt, gà xé phay, cháo lá sen, món phụ là sủi cảo tôm trứng đi. Tâm trạng thầy đang không tốt nên hơi lạt miệng, bởi vậy khỏi cần làm món ngọt tráng miệng vậy.”

Tiểu Hắc nhận lệnh xong liền đi làm, hình như cậu ta chẳng chút lo lắng gì về kì thi sắp tới cả.

Tôi nằm lăn qua lăn lại trên giường, không cẩn thận đụng trúng một cuốn sách làm nó rơi xuống, tôi nhặt lên, đọc cái tên của nó, là bản ghi chép về một số phép thuật nho nhỏ.

Tỉ dụ như phép định thân, cái này dễ ợt chứ gì. Phép bắn ra, ừ ừ, cũng không làm khó được tôi. Tôi xem một hồi, trong đầu chợt loé lên một ý tưởng, tôi hít một hơi thật sâu…

“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Một tiếng rú thảm thiết vang lên, khiến vô số chim chóc bay tán loạn.

Tiểu Hắc chạy ùa vào trong khi tay trái vẫn cầm chảo và tay phải còn cầm sạn: “Sư phụ, làm sao vậy?”

Ha ha, lại thành công rồi.

Những lúc Tiểu Hắc đang bận rộn, hễ mà tôi gọi tên cậu ta, hơn phân nửa số lần cậu ta đều không để ý tới tôi. Thế nhưng nếu như tôi thét lên gào lên thật chói tai, thì thời gian từ lúc bắt đầu thét cho tới lúc cậu ta có mặt sẽ tỉ lệ nghịch với độ thê thảm của tiếng thét ấy.

Tôi cẩn thận xoay người lại, cố gắng không làm đụng vào mấy chồng sách chất cao như núi: “Tiểu Hắc này, thầy thấy hình như con rất tự tin vào kỳ thi lần này nhỉ. Có chắc là sẽ đạt điểm tuyệt đối không?”

“Sao vậy?” – Một tia sáng loé lên trong đôi mắt Tiểu Hắc, cậu chàng hỏi ngược lại tôi.

“Thầy có ý này, phép định thân với phép bắn ra con đều biết cả chứ?”

“À, biết.”

“Phép định thân cơ bản sẽ làm cố định lại động tác của chính mình, còn phép bắn ra cơ bản sẽ tái hiện lại động tác của người khác vào trên giấy hoặc là trên màn chiếu. Song con có từng nghĩ tới điều này không, nếu như dung hợp được hai loại pháp thuật này lại, liên tục thi triển phép định thân và bắn ra lên người người khác, như vậy chẳng phải có thể hoàn toàn bắt chước được động tác của người khác, đúng không?!”

“Vậy rồi sao?”

“Vậy thì, đến lúc đó con cứ ngồi đằng trước thầy, thầy chỉ việc sao chép toàn bộ động tác của con, như vậy chẳng phải đã có thể trả lời toàn bộ câu hỏi trong đề thi rồi sao?”

Tiểu Hắc dường như muốn nói gì đó, môi mấp máy, song rồi cũng chẳng lên tiếng, mà chỉ cười.

.

.

Trong vòng ba ngày, tôi quên ăn nhưng không bỏ ngủ để luyện tập tổ hợp phép thuật này, tốt lắm tốt lắm, trên lý thuyết thì hoàn toàn ổn thoả cả, còn về hiệu quả thực tế thì phải thử mới biết được.

Đối tượng thí nghiệm đương nhiên chính là nhóc đệ tử Tiểu Hắc rồi.

Vốn dĩ tôi cho rằng cậu ta sẽ phản đối, thế nhưng không ngờ cậu chàng lại vui vẻ đồng ý như vậy.

Rắc rối duy nhất khi sử dụng pháp thuật này chính là, vị trí của người làm phép phải cao hơn vị trí của người trúng phép một tẹo. Xét thấy Tiểu Hắc vốn đã cao hơn tôi rồi, nên tôi nghĩ hẳn là nên để cậu ta làm phép thì hơn.

Thế mà Tiểu Hắc lại kiên quyết không chịu. Cậu chàng cứ khăng khăng rằng dù gì thì đến hôm đó người làm phép cũng là tôi chứ có phải cậu ta đâu, muốn cao hơn thì đứng lên ghế là được rồi, túm lại là cậu ta yêu cầu tôi phải thi triển phép mới được.

Được rồi, vốn cũng là muốn mô phỏng theo động tác của Tiểu Hắc, như vậy có lẽ lại càng tốt.

.

Chẳng hiểu lúc đó trời xui đất khiến thế nào mà tôi lại quên mất Tiểu Hắc là một tên không bao giờ làm chuyện gì mà không có mục đích ấy nhỉ?

Tôi đứng lên trên ghế, Tiểu Hắc quay mặt về phía tôi: “Sư phụ, thầy làm đi.”

Vì vậy tôi liền niệm chú, làm phép lên người Tiểu Hắc, nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, tôi sẽ có thể bắt chước được toàn bộ mọi động tác của cậu ta, chính xác đến từng milimet.

Quả nhiên, ngay sau khi đọc thần chú, cả người tôi như bị một sức mạnh vô hình nào đó trói lại, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy được.

Tiểu Hắc nhìn thẳng vào mắt tôi, cậu ta chớp chớp mắt, tôi cũng chớp chớp mắt.

Cậu ta nở nụ cười, tôi cũng cười theo.

Tiểu Hắc ngẫm nghĩ một hồi, rồi đột nhiên hai con mắt nhìn về phía nhau như bị lác mắt ấy, buồn cười chết đi được! Cơ mà tôi không cười nổi, trái lại hai mắt tôi cũng nhìn vào nhau như vậy. Mãi cho đến khi Tiểu Hắc bị cái vẻ ngốc nghếch của tôi chọc cho cười phá lên, tôi mới có thể bắt chước theo mà cười ha hả.

Đúng là thứ pháp thuật vi phạm quyền con người nghiêm trọng mà!

Trong lòng tôi âm thầm đánh giá, rất tốt, rất tốt, tuy rằng mất đi quyền tự do của con người, song việc mô phỏng động tác lại được thực hiện rất trôi chảy, hoàn toàn không cảm thấy khó chịu gì hết.

Tiểu Hắc hắng giọng một cái, tôi cũng bắt chước hắng giọng theo.

Chao ôi, ngay cả hắng giọng mà cũng sao chép được nè. Pháp thuật của tôi quả thật là hoàn mỹ mà!

“Xem ra, khi nói chuyện cũng sẽ mô phỏng theo luôn ha?

“Xem ra, khi nói chuyện cũng sẽ mô phỏng theo luôn ha?

Lời nói được tôi lặp lại đầy đủ đã trả lời cho câu hỏi của cậu chàng.

Đột nhiên Tiểu Hắc nghiêm túc hẳn ra, mà nhìn sâu vào mắt tôi, tôi cũng nhìn vào mắt cậu ta, cặp đồng tử đen láy sáng long lanh, thứ ánh sáng vụt loé như tia chớp mà tôi không rõ là chi.

Đôi tay cậu ta từ tốn giữ lấy gương mặt tôi, dịu dàng mơn trớn.

Tay tôi cũng giơ lên làm y như vậy, song là bởi vì cánh tay hơi bị ngắn, nên chỉ có thể chạm chút đỉnh vào mặt cậu ta, cảm giác khôi hài vô cùng.

Cậu ta liền hiểu ý mà đưa mặt lại gần một chút, để nó được nâng niu trong đôi tay của tôi.

Tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ nơi những đầu ngón tay, thứ thân nhiệt ấm áp được truyền sang người tôi, cảm nhận được đôi tay đặt trên khuôn mặt mình, toả ra hơi ấm một cách lạ thường. Đồng thời cũng cảm nhận được hai tay tôi đang run rẩy thật khẽ, tôi không rõ là vào lúc này đây, tay của tôi rốt cục là đang run bởi ý chí của chính bản thân tôi, hay kì thật thứ đang run là tay của cậu ta, còn tôi thì chỉ mô phỏng lại động tác ấy mà thôi.

Hình như Tiểu Hắc cũng rất hài lòng với việc pháp thuật này có thể bắt chước toàn vẹn như vậy, cậu ta mỉm cười, một nụ cười theo kiểu mà trước giờ tôi chưa từng bắt gặp, thật khẽ.

Sau đó cậu chàng chậm rãi hé miệng, thốt lên từng chữ một: “Tôi – rất – thích – cậu!”

Tôi liền sửng sốt, song thứ sức mạch không thể cưỡng lại được lại thôi thúc tôi, buộc tôi phải mở miệng, nói ra những lời cậu ta muốn tôi nói: “Tôi – rất -”

Thằng mắc dịch!!

Tôi thầm niệm chú, lập tức cắt đứt pháp lực của bản thân, pháp thuật liền bị gián đoạn! Ngoại lực tác động lên thân thể tôi cũng đột ngột biến mất, tôi đứng lảo đảo trên ghế, suýt chút nữa té xuống dưới. Tiểu Hắc đã kịp thời vươn tay ra đỡ lấy cả người tôi.

“Thế này mà vẫn không chịu nói sao?”

Tiểu Hắc hỏi nhỏ. Tôi vừa đứng vững lại xong liền ngẩng đầu, tự do điều khiển cặp mắt trừng cậu ta một cái, nét mặt cậu ta lúc này thật khó để dùng ngôn từ nào tả được, cậu nhìn tôi chăm chăm, rồi ngay sau đó, liền liếc sang chỗ khác, mở miệng nói: “Con đi nấu cơm đây.”

Lời vừa dứt, cậu ta liền nhanh chóng xoay người bỏ đi, nhìn thế nào cũng hệt như đang cố bỏ chạy trối chết vậy.

“Đợi đã nào.” – Tôi khẽ gọi lại, cậu ta dừng chân, quay đầu, nhìn tôi, đứng ngay ngắn lại, chỉ là ánh mắt nhìn tôi như đang đợi bị tôi phán xét vậy, nhưng lại cũng giống như đang mong chờ một điều gì đó.

“Nửa canh giờ trước chúng ta mới vừa ăn cơm trưa xong.”

Việc tôi chỉ ra cái sai của cậu ta cũng chỉ là mượn cớ thôi mà, thế nhưng sao ánh mắt cậu ta như thể bị tôi làm tổn thương vậy, cậu ậm ừ một tiếng rồi gục mặt bỏ ra ngoài, như đang muốn chạy trốn khỏi tôi càng nhanh càng tốt.

Trông cậu ta như thế tôi thấy không đành lòng chút nào.

Không nói lời nào đã bỏ đi như vậy, trông cậu chàng hệt như đang muốn tìm một nơi nào đó để tự gặm nhắm nỗi buồn một mình vậy.

Tiểu Hắc đúng ra phải là một chàng trai đầy kiêu hãnh, coi trời bằng vung, mặt dày đeo bám người ta bất chấp lý lẽ mới phải chứ, nào có phải cái bóng người trông tủi thân vô hạn, đáng thương y như bị tổn thương mà không biết cách đòi lại công bằng như bây giờ đâu.

Đột nhiên tôi cảm thấy rất tin tưởng vào một điều, rằng cho dù trời cao có sắp đặt cho cậu phải bị tổn thương đi nữa, thì người làm tổn thương cậu cũng tuyệt đối không thể nào là tôi.

Vừa dõi mắt theo bóng lưng cậu ta vừa suy nghĩ, để rồi sợi dây thần kinh nào đó vốn được nối lên tới não của tôi bỗng dưng bị đứt mất, thế nên toàn bộ cảm giác không đành lòng trong tôi trực tiếp chuyển hoá thành lời nói thốt ra bên miệng: “Tôi cũng thích cậu mà.”

Cậu ta đứng khựng lại, do dự một hồi, rồi nghiêng đầu nhìn tôi, nhưng lại không đáp lại lời tôi ngay.

Nhìn những hành động của cậu ta tôi bất chợt nhớ tới con chó lớn nuôi trong nhà bà quả phụ năm nào, mỗi khi tôi xoè bàn tay ra trước mặt nó, nếu mà nó vẫn chưa dám chắc thứ màu đỏ đang nằm trong tay tôi là một miếng thịt bò hay là bánh màn thầu bọc ớt, thì nó tuyệt đối sẽ không tùy tiện lại gần đâu.

Bởi vậy nên tôi mới bổ sung thêm: “Thích cái kiểu như sư phụ thích đồ nhi vậy đó.”

Lời này tôi nói ra cũng tự thấy hơi khó tin, thế là đành phải bổ sung tiếp một câu: “Tối đa thì cũng thích hơn kiểu đó một bậc mà.”

Thấy tôi năm lần bảy lượt nói thêm vào như vậy, cậu ta dường như chịu tin tôi rồi, nhoẻn miệng cười thật tươi, giang rộng hai tay nhào về phía tôi, tôi lập tức ngăn cậu ta lại: “Đi nấu cơm đi!”

“Nửa canh giờ trước chúng ta vừa mới dùng cơm trưa xong.” – Cậu chàng vội vàng lặp lại câu tôi đã dùng để chống chế, lại tiếp tục bổ nhào sang – “Với lại, cho dù thầy có muốn ăn tối sớm, thì trước đó cũng nên vận động chút đỉnh cho tiêu cơm rồi mới ăn tiếp được chứ.”

Nụ cười trên mặt cậu ta mới gian tà làm sao, lộ rõ ý đồ quyết trả treo tới cùng với tôi, chân không ngừng bước tới.

“Đi nấu cơm ngay!!!!” – Tôi gần như là rống vào mặt cậu ta.

Thấy vẻ kiên quyết chống cự của tôi, Tiểu Hắc hậm hực dừng tay, dẹp biến luôn cái nụ cười quá ư là khoa trương ban nãy, rồi nói: “Được rồi, làm cơm thì làm cơm.”

Phù~~~~ Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Rồi cậu ta chợt giơ hai ngón tay lên, lúc lắc trước mặt tôi: “Sư phụ, lần thứ hai nhé.”

Hết chương 34

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương