Cơn nóng máu của tôi giờ đang chực chờ bùng phát, thế mà Vu Kính lại còn cố tình thêm dầu vào lửa, cứ lải nhải bên tai tôi miết: “Tôi mới đi vắng có vài ngày, mà Bình Tâm Nhai đã trở nên nghèo rớt mồng tơi tới nỗi hai người phải chen chúc nhau trong một cái quan tài hay sao?”

“Cứ nhìn vẻ mặt họ xem, cứ y như vẫn còn sống tốt ấy chứ! Được ôm nhau an nghỉ như vậy, thật là đáng ngưỡng mộ mà!” – Tiểu Hắc không ngừng tỏ vẻ phấn khích mà trầm trồ khen ngợi, lại còn kéo áo tôi hỏi thăm – “Sư phụ, thầy thấy sao nào?”

.

“Ta thấy cứ khiêng ra ngoài hoả thiêu là hay nhất!”

Tôi rống lên.

Đỡ phải nghe mấy người phát biểu linh tinh!

.

.

Sau một hồi giỡn hớt, Vu Kính rốt cục mới chịu nghiêm túc lại tập trung vào chuyên môn, hắn quan sát kỹ lưỡng Phan Khổng và Lưu Tịch, nhìn một hồi, thì nghiêm mặt lại: “Điển Mặc, cậu lại đây xem Phan Khổng nè.”

Tiểu Hắc lững thững bước xuống khỏi bàn thờ, lú đầu sang nhìn.

Vu Kính hỏi: “Điển Mặc, cậu nhìn thử xem, có phải trông Phan Khổng có hơi khác thường hay không?”

Tôi vốn đang chán ngán tính về phòng đánh một giấc, chợt nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau liền dừng bước, Tiểu Hắc gật đầu: “Ừ ha.”

Lòng hiếu kỳ lại trỗi dậy, tôi liền hóng hớt ngay: “Có gì khác thường vậy?”

“Mắt thâm quầng thấy sợ luôn.”

Tiểu Hắc cười tít mắt đáp.

“Tiểu Hắc!” – Lần này thì tôi hết nhịn nổi nữa rồi, vừa mới há mồm ra, ngón tay của Tiểu Hắc đã dịu dàng đặt lên môi tôi, cương quyết chặn cơn phẫn nộ của tôi lại, rồi ân cần khuyên nhủ tôi: “Sư phụ, tức giận không tốt cho gan đâu.”

Tôi trừng mắt lên nhìn cậu ta, không biết nên dùng vẻ mặt gì để thể hiện tâm trạng hiện giờ của bản thân đây, sau cùng bất ngờ tôi lại nhe răng ra mà cười. Hoá ra người ta nói cũng đúng lắm nha, khi bộ não phải đối mặt với sự cố bất ngờ phát sinh mà không biết nên phản xạ thế nào, nó sẽ điều khiển cho người ta bật cười để đối phó tạm thời. Đạo lý này cũng giống như cái thôi thúc phải nằm xuống đất giả chết mỗi khi gặp gấu của con người vậy đó.

Trong lúc tôi đang trầm tư suy tưởng, Tiểu Hắc đã kéo tôi đi tới cạnh Phan Khổng: “Sư phụ, thầy kiểm tra pháp lực của Phan Khổng thử xem!”

“Kiểm tra kiểu gì?”

“Cứ tưởng tượng trong cơ thể có một luồng nhiệt thong thả di động, từ đan điền đi đến đầu ngón tay, đó là một luồng nhiệt hết sức mong manh, sau đó, thầy hãy dùng đầu ngón tay chạm vào người con, tưởng tượng luồng nhiệt này chảy sang người con, xuyên qua da con mà đi vào trong người, có cảm giác gì không?”

Tiểu Hắc chỉ dẫn cho những ngón tay tôi chạm vào mặt cậu chàng, cảm giác luồng nhiệt ấy đang khuếch tán ra khắp làn da cậu ta từ điểm tiếp xúc, giống như dòng sông đổ ra biển rộng, gây nên cảm giác ấm áp một cách mãnh liệt.

Chỗ ngón tay có cảm giác như bị kim đâm vậy, tôi đang tính rút về, thì Tiểu Hắc đã nhanh hơn một bước, vội giữ tay tôi lại: “Thầy thấy sao nào?”

“Cảm thấy chỗ ngón tay bị chấn động dữ dội, cơ mà rất ấm áp.” – Tôi nghĩ gì liền nói đấy.

“Dữ dội là bởi vì pháp lực của thầy đã chảy tràn vào thân thể con, làm cho pháp lực trong cơ thể con phản ứng trở lại, bởi thế ngón tay thầy mới thấy rung động đó, còn cảm giác ấm áp, là vì con không nỡ làm đau thầy.” – Tiểu Hắc dịu dàng mân mê những ngón tay tôi, cảm giác như bị kim đâm kia liền tan biến, cậu ta lại nói tiếp – “Bây giờ thầy hãy thử với Phan Khổng đi.”

Lúc đụng vào người Phan Khổng, tôi có cảm giác như chạm vào một cái bình trống rỗng, luồng nhiệt lan ra từ ngón tay tôi, giống như lượn lờ trong một vùng tối tăm rộng lớn, song không xuất hiện bất kì phản ứng nào cả.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao thấy trống không hà.” – Tôi rút tay lại rồi nói.

“Đúng vậy, pháp lực của anh ta đã bị hút hết rồi.” – Tiểu Hắc nghiêm túc trả lời.

Tôi thoáng sửng sốt: “Thế nhưng, lúc đầu chẳng phải anh ta ngủ say vì đã dùng phương pháp quy tức hay sao? Pháp lực tổn thất cũng không quá nhiều mới phải chứ.”

Đến lúc này Vu Kính mới chen vô ngắt lời: “Vậy cũng tức là, trong khoảng thời gian từ sau khi các cậu rời đi cho đến khi tôi xuất quan, đã xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết.”

.

.

Sau khi rời khỏi Uý linh đường, tâm trạng tôi nặng nề vô cùng, trên ngọn núi Bình Tâm này đang xảy ra chuyện gì vậy, tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi có một linh cảm kỳ lạ rằng, dường như có một mối nguy hiểm nào đó đang bắt đầu bao trùm nơi này, nhưng mà tôi vẫn chưa biết đến tột cùng thì nó là cái gì.

Thấy tôi không nói gì, Tiểu Hắc cũng giữ im lặng theo, chúng tôi trở lại căn nhà phía sau hẻm núi. Tất cả đều không hề thay đổi, chỉ là đồ đạc bị phủ thêm một lớp bụi.

Tôi bước vào trong, tìm cái ghế ngồi xuống, ngắm nhìn Tiểu Hắc loay hoay dọn dẹp nhà cửa, chùi rửa chiếu tre giùm mình. Cậu ta làm rất kỹ lưỡng, ngay hàng thẳng lối, cẩn thận tỉ mỉ, đáng sợ nhất là, cậu ta lại làm những việc đó một cách khoái trá.

“Tiểu Hắc nè?” – Tôi mở miệng gọi cậu ta.

Cậu chàng liền quay lại nhìn tôi, miệng cười toe toét.

“Đầu óc cậu đủ thông minh, pháp lực đủ cao cường, tính cách cũng đủ ngoan cường, thế vì sao cậu lại muốn làm đồ đệ tôi vậy? Lại còn ngoan ngoãn vâng lời như vậy nữa?” – Tôi đột ngột hỏi.

Tiểu Hắc làm động tác như đang suy ngẫm, rồi mới trịnh trọng đáp, nét cười ánh lên trong đôi mắt: “Sư phụ, việc này có lẽ là vì tuy rằng đầu óc con đủ thông minh, pháp lực đủ cao cường, tính cách đủ ngoan cường, song tiêu chuẩn chọn người thì lại rất kém.”

Tôi trút tiếng thở dài, khép mắt lại.

Tiếng bước chân của Tiểu Hắc vang lên, cậu ta đi đến bên cạnh tôi, tôi có thể cảm nhận được cái bóng của cậu ta đang dần đổ lên người mình, cậu ta lẳng lặng đứng đó một hồi, mới nói: “Sư phụ, thầy sao thế?”

“Thì thầy thấy mệt chứ làm sao, lắm chuyện.” – Tôi chậm rãi mở mắt ra – “Tiểu Hắc, con nói coi, nơi này rốt cục là đang bị gì vậy? Suốt mười năm nay thầy đều sống bình yên thanh tĩnh trên này, thế mà chỉ trong một đêm dường như mọi chuyện trên thế giới đều đổ ập về đây vậy.”

Tiểu Hắc ngồi xổm xuống, ôn tồn nói: “Sư phụ, thầy không phải lo gì cả. Bất luận xảy ra chuyện gì, con đều nhất quyết không để bất kỳ ai làm tổn thương thầy đâu. – Dứt lời, đột nhiên cậu nhoẻn miệng cười, đứng thẳng dậy – “Có điều, sư phụ cũng nên tranh thủ lúc rảnh rỗi mà học thêm một ít pháp thuật tự vệ đi.”



“ Lập trường của chúng ta có phải là hơi trái ngược nhau không?”

Xét trên góc độ dạo này đã xảy ra không ít chuyện mà nói, học pháp thuật là vô cùng vô cùng quan trọng. Muốn sống được yên thân thì ít nhất cũng phải có chút vốn liếng này trong tay chứ.



Cơ mà…

Vì sao tôi không được phép học pháp thuật trong phòng mình, mà phải ra tới tận ngoài sảnh để học chứ?!

Vì sao tôi không được phép tự học pháp thuật một mình, mà còn phải cho phép vô vàn đệ tử khác tới dự thính chứ?

Vì sao tôi đi học mà cũng phải cho phép các đệ tử đến dự thính thì thôi không nói, song thế quái nào mà ngay cả Vu Kính cũng tới, chưa kể là còn ung dung nhàn nhã vừa thưởng trà vừa quan sát chứ?

Vu Kính biết tôi thắc mắc chuyện gì, liền giải đáp: “Rất đơn giản, cậu tu hành chưa tới mười năm đã có ngay đạo hạnh nghìn năm, trên Bình Tâm Nhai chính là độc nhất vô nhị. Các đệ tử trẻ tuổi đều muốn đến quan sát thử coi nhân vật siêu phàm như cậu tu luyện theo kiểu gì, thế nên mới kéo nhau đi xem ấy mà.”

“Thế còn anh?”

“Tôi hả, tới góp mặt cho xôm thôi.” – Vu Kính cười cười.

“Cái kia là do anh treo lên đó hả?” – Tôi chỉ vào tấm băng-rôn quảng cáo to đùng treo bên ngoài cửa, ghi: Lớp bổ túc pháp thuật của Lý Sơ.

“Không phải tôi, đi mà hỏi đồ đệ nhà cậu đó.” – Vu Kính hất cằm sang chỗ Tiểu Hắc.

Tôi quay sang nhìn Tiểu Hắc: “Phiền cậu giải thích một tí coi.”

Tiểu Hắc xua tay: “Ban đầu con chỉ có ý định là giới thiệu lớp học thêm nâng cao pháp thuật của Lý Sơ thôi, là tự tụi nó hiểu bậy hiểu bạ, cứ tưởng là lớp pháp thuật do thầy Lý Sơ mở ra giảng dạy, nên mới tới đó chứ.”

“Thế còn không biết mau chóng đuổi bọn nó đi, chứ để một hồi bọn nó lại thấy thất vọng về thầy mất.”

“Để bọn họ sớm hiểu được thế nào là sự thật tàn khốc cũng tốt mà, kẻo lại có người nuôi dưỡng ước mơ sẽ được như thầy nữa thì nguy.”

Ta đây nói sao cũng là sư phụ mi đó nha, làm ơn làm phước chừa cho ta tí mặt mũi coi!

.

.

Khoá học pháp thuật của tôi, diễn ra hết sức rầm rộ, toàn bộ đệ tử trên Bình Tâm Nhai đều khen nức nở, ban đầu ai ai cũng mang theo tâm trạng háo hức mong được như tôi, dần dần họ chuyển sang ngạc nhiên sửng sốt, rồi tiếp đó chuyển sang không thể tin được, rồi lại chuyển thành cười nhạo khinh bỉ, rồi lại chuyển đến nhục nhã vô cùng… Sau cùng đã chuyển thành cả một tập thể đều gà gật.

Tại sao vậy chớ, chẳng phải người ta vẫn nói đã có nền tảng pháp lực tốt rồi, thì sẽ rất dễ học pháp thuật hay sao!

Tôi âu sầu ảo não vơ lấy mấy cuốn sách pháp thuật để trên cái bàn trước mặt mình, bên trong, những loại pháp thuật quan trọng đều được gạch dưới bằng mực đỏ, lại còn cẩn thận đánh dấu lại những điểm cần lưu ý nữa, đủ để thấy tâm huyết mà người viết sách đã bỏ ra. Thế nhưng, vấn đề lớn nhất gây cản trở động lực và khát vọng học tập của tôi xin được kể ra dưới đây!

Cái người viết ra mấy quyển sách này, là chưởng môn đời đầu tiên của phái Bình Tâm Nhai – Hề Đao, chả hiểu đầu óc hắn rốt cục có bị làm sao không nữa!

Ví dụ như pháp thuật hệ sấm chẳng hạn, các loại pháp thuật hệ từ từ cấp nhập môn cho tới cấp chuyên môn chẳng phải nên lấy mấy cái tên sao cho khí thế hào hùng như “Lôi bạo bát phương, “Cửu thiên kinh lôi”, “Thiên lôi địa hỏa”, “Lôi đình vạn quân” này nọ sao? Có thế thì tôi học vào còn cảm thấy mình thật có triển vọng chớ!

Mấy người xem cái tên Hề Đao, chưởng môn lập phái ấy, đặt tên kiểu gì nè!

Tên của pháp thuật sơ cấp hệ sấm: “Ui da sét đánh nè!”

Tên của pháp thuật trung cấp hệ sấm: “Sét đánh dữ quá mợi!”

Tên của pháp thuật cao cấp hệ sấm: “Có cột thu lôi không?”

Tên của pháp thuật cấp cao nhất hệ sấm: “Có cũng vô ích thôi!”



Cứ tưởng tượng mà xem, đứng trước mặt kẻ thù không đội trời chung, mặt đối mặt, mắt nhìn nhau, tay trái vung cao, chỉ thẳng lên không trung, bầu trời lập tức thay đổi khi pháp thuật ngưng tụ lại, trong nháy mắt mây đen vần vũ sấm nổ đì đùng. Đối thủ cũng không phải hạng tầm thường, ánh sáng chói loà rực lên từ đằng sau, vào ngay lúc thét lên thần chú triệu hồi pháp thuật…

Tôi gào to: “Ui da sét đánh nè!”

Cho dù đối phương không chết vì cười, thì tôi đây cũng chết vì nhục mất!

Hết chương 33

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương