Đam Mỹ Tình Sinh Ý Động
C111: Anh sơn anh không quan tâm đến em nữa ư

Buổi tối sau khi Triệu Ý tắm rửa xong thì lau khô tóc mình. Cậu vừa lau tóc vừa gõ cửa phòng Kỷ Sơn Thanh.

Cửa mở ra, còn chưa nhìn thấy người thì một mùi khói thuốc nồng nặc liền đập vào mặt.

Triệu Ý nhíu nhíu mày, "Hai ngày nay anh làm sao vậy, sao lại nghiện thuốc nặng thế này?"

"Thì sao?"

Triệu Ý còn chưa lên tiếng thì đột nhiên Kỷ Sơn Thanh kéo cậu vào trong phòng, đưa tay đóng cửa lại, rồi cau mày nhìn chân cậu, "Sao lại đi xăng -đan? Không lạnh hả?"

Triệu Ý cúi đầu nhìn ngón chân lạnh đến hơi đỏ của mình một chút, nói: "Vừa tắm xong, chưa kịp đổi giày."

Kỷ Sơn Thanh đẩy nhẹ cậu một chút: "Lên giường ngồi."

Triệu Ý liền ngoan ngoãn ngồi lên trên giường, Kỷ Sơn Thanh ngồi xổm trước mặt cậu, đưa tay tháo dép của cậu, ủ bàn tay rộng lớn của mình lên ngón chân lạnh buốt của Triệu Ý.

Triệu Ý đẩy anh: "Đừng cầm, bẩn."

Kỷ Sơn Thanh không ngẩng đầu lên, buông thõng đầu, nói: "Không phải vừa tắm xong sao?"

"Nhưng đó cũng là chân." Nói rồi cậu giật giật chân, muốn tránh khỏi tay anh.

Kỷ Sơn Thanh dùng sức không chịu buông tay ra: "Đừng lộn xộn, anh ủ ấm cho em một lát rồi sẽ đắp chăn cho em."

Triệu Ý liền bất động, cậu nhìn tóc với Kỷ Sơn Thanh trong chốc lát. Cậu bắt đầu cầm khăn lau tóc cho anh, lúc này mới nhớ tới chuyện muốn nói với Kỷ Sơn Thanh.

"Ngày mai bọn An Thịnh sẽ rời đi, em sẽ đi tiễn bọn nó, anh đi cùng em không?"

Triệu Ý hỏi xong, chờ một lát nhưng lại không nghe được Kỷ Sơn Thanh đáp lời.

Cái này cũng không phải vấn đề gì quá khó trả lời, cậu thấy hơi kỳ quái. Đang chuẩn bị hỏi một lần nữa thì Kỷ Sơn Thanh nói.


"Không đi."

Thấy bàn chân lạnh buốt đã chậm rãi ấm lên, Kỷ Sơn Thanh nâng chân Triệu Ý lên nhét vào bên trong chăn của mình.

Triệu Ý nói: "Nhưng mà buổi sáng em đi tiễn bọn nó, buổi chiều lúc về anh còn phải đến đón em, còn không bằng..."

Kỷ Sơn Thanh ngắt lời cậu: "Anh không đi đón em."

Tay lau tóc của Triệu ý dừng lại, giống như không hiểu lời này của Kỷ Sơn Thanh là có ý gì. Cậu hơi nghi hoặc nhìn về phía anh, hỏi: "Anh nói cái gì?"

Kỷ Sơn Thanh đứng dậy, ánh mắt lại không nhìn Triệu Ý, nói: "Anh không đi đón em, em cũng không cần trở về."

Cái gì gọi là... Không đi đón cậu, cậu cũng không cần trở về?

Triệu Ý nắm chặt khăn lông tay, cánh tay rũ xuống, không thế nào hiểu nổi hỏi: "Anh... Có ý gì?"

Kỷ Sơn Thanh không nói chuyện.

Triệu ý gượng cười, nói tiếp: "Nếu anh không muốn đi đón em cũng được, em tự lái xe đi cũng có thể..."

Kỷ Sơn Thanh cắt ngang lời cậu: "Em về cùng bọn họ đi."

Không khí ngưng trệ, Triệu Ý giấu ở trong cổ họng lời mình chưa nói xong —— em tự lái xe cũng có thể... trở về mà.

Cậu khó tin nhìn Kỷ Sơn Thanh, tưởng rằng mình nghe lầm. Triệu Ý nhẹ nhàng giãn ra một hơi, ra vẻ buông lỏng nói: "Anh Sơn, anh nói cái gì thế? Em đi với bọn nó, đi chỗ nào?"

"Đi chỗ em nên đi."

"Em nên đi chỗ nào?" Âm thanh Triệu Ý run rẩy hẳn: "Anh ở chỗ này thì em nên đi chỗ nào?"

Kỷ Sơn Thanh đứng ở đằng kia, thân thể cứng đờ lại lập tức thẳng tắp. Anh không dám nhìn Triệu Ý, thậm chí nghe thanh âm Triệu Ý nói chuyện run rẩy cũng là một loại lăng trì. Chỉ nói mấy câu như thế, anh liền không nói được nữa. Nhưng không nói được cũng phải nói, anh cần phải để cho người trước mặt hiểu rõ.


Cậu im lặng thật lâu hít vào mùi khói thuốc trong không khí vào phổi, cả người cảm thấy ngột ngạt, ngay cả một giây đều không thể chờ được nữa.

Triệu Ý vén chăn lên, lảo đảo xuống đất. Cậu không thèm đi dép vào, đôi chân vừa mới ấm áp đột nhiên tiếp xúc mặt đất lạnh giá, một lần nữa trở nên lạnh buốt, thậm chí còn lạnh hơn so với trước đó.

Dù sao trước đó cũng chưa có người sưởi ấm.

"Anh Sơn, em về trước, có gì..." Cậu nói rồi đi ra phía cửa. Lúc đi qua Kỷ Sơn Thanh thì bị anh kéo cổ tay lại.

"Triệu Ý, là anh để em đi." Anh ngừng một chút, rất nhanh lại nói tiếp: "Vĩnh viễn đừng trở về."

Khí lạnh của sàn nhà thuận theo lòng bàn chân chậm rãi đi lên khiến máu khắp người cũng trở nên lạnh buốt, rét lạnh. Cậu có cảm giác máu không lưu thông được, trái tim mình cũng không đập nữa.

Triệu Ý có chút mộng mị, hiện tại cậu không suy nghĩ được chuyện gì. Cậu nghĩ mãi cũng không hiểu, rõ ràng là cậu đã về, rõ ràng cậu đã quyết định muốn ở lại cùng Kỷ Sơn Thanh. Cái gì cậu cũng không hỏi, cũng không muốn mang Kỷ Sơn Thanh ra khỏi nơi này... Cậu đã làm vậy, đã làm đến như vậy mà... Tại sao vẫn không được.

Môi cậu run run hai lần, lông mi hơi rung rung, âm thanh của lời nói ra cũng bị biến đổi: "Anh Sơn, anh không quan tâm đến em nữa rồi sao?"

Triệu Ý quay đầu nhìn sườn mặt Kỷ Sơn Thanh. Cậu muốn nhìn rõ nét mặt bây giờ của Kỷ Sơn Thanh, nhưng ánh mắt của cậu có chút mơ hồ. Trong hốc mắt đầy nước lấp lánh, che khuất ánh nhìn của cậu. Triệu Ý chớp chớp mắt, liền có nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, thẳng tắp rơi xuống đất.

Kỷ Sơn Thanh chậm rãi buông tay cậu ra cổ tay, từ trong cổ họng phát ra một thanh âm trầm thấp: "Ừ."

Triệu Ý hít vào một ngụm khí lạnh, hít mùi khói thuốc lạnh lẽo vào trong phổi —— Mày phải tỉnh táo Triệu Ý, phải tỉnh táo, tỉnh táo...

Nhưng mà cậu không khống chế cảm xúc của mình được. Khó chịu, phẫn hận, ủy khuất, đau lòng...

"Anh Sơn, anh có thể nói cho em biết vì sao không?" Triệu Ý hơi hé miệng thở dốc, cậu không thể thở nổi: "Anh cho em trở về đi, em sẽ trở lại, em không đi đâu hết... Em nghĩ kỹ rồi... Nếu anh không thể đi thì em ở đây cùng anh. Nếu anh không chịu được, em sẽ giúp anh chống đỡ... Thế này cũng không được sao? Vậy lúc anh nhớ em thì làm sao bây giờ? Kỷ Sơn Thanh, anh nói cho em biết đi, em còn có thể làm sao, em còn có cái gì khiến anh không hài lòng? Còn có cái gì em chưa cho anh?"

"Anh cần sao?!" Kỷ Sơn Thanh xoay người lại, hốc mắt cũng đỏ: "Anh cần sao Triệu Ý? Anh cần em từ bỏ hết thảy chỉ vì ở chỗ này cùng thằng Kỷ Sơn Thanh sao? Ở nơi như thế này... Nơi như thế này, cmn là nơi em nên chờ sao? Em xem nơi này cái gì cũng không có, một căn phòng cũng không ra hồn. Không có lò sưởi, không có phòng tắm, một nơi hoang sơn dã lĩnh, xe cũng không thông. Em ở chỗ này sẽ phải học cách thích ứng thời tiết, học cách giặt quần áo nấu cơm, thậm chí ngay cả tắm cmn rửa đều phải lặng lẽ đi vào đêm hôm, Tết nhất đều không có người thân bên cạnh. Nhưng lúc đầu em không cần phải trải qua ủy khuất như thế, không cần phải thích ứng những thứ này, không cần học những thứ này. Em có thể trải qua bốn tháng, năm tháng, bốn năm năm thậm chí cả một đời với cuộc sống như thế này sao? Em sẽ trải qua sao?"

"Dựa vào đâu mà anh cho là em không trải qua được? Dựa vào đâu mà cảm thấy Triệu Ý em không chịu nổi như vậy? Dựa vào cái gì mà anh cảm thấy em ở chỗ này chính là chịu tủi thân, chính là chịu khổ đây? Anh là em sao?! Anh biết cái gì đối với em mới là không thể chịu đựng được không? Anh không biết, Kỷ Sơn Thanh, em nói cho anh biết, chính là chữ "Ừ." anh vừa mới nói kia, cái đó mới khiến cho em tủi thân, khiến em khó chịu, khiến em cảm thấy đau khổ. So sánh với nhau thì những cái khổ anh vừa kể chỉ là cái rắm."


Hai người tranh cãi đến đỏ mắt, tựa như hai con dã thú nổi giận. Kỷ Sơn Thanh nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Ý, nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên dời đầu đi chỗ khác, chua xót ở đầu mũi và đuôi mắt bỗng thông thoáng. Anh lặng im trong chốc lát để không khí nóng nảy gay gắt cùng cảm xúc dịu lại.

Lồng ngực Triệu Ý phập phồng rất nhẹ. Thật ra ngay lúc này toàn thân cậu đều mệt mỏi, chỉ muốn nằm xuống. Chịu đựng một hơi thế này làm cậu rất mệt mỏi, cực kỳ mỏi mệt.

Kỷ Sơn Thanh dùng bàn tay che lại ánh mắt của mình, cúi thấp đầu không nói thêm gì nữa.

Anh không muốn tranh cãi cùng Triệu Ý, sắc mặt Triệu Ý quá khó nhìn.

Triệu Ý mấp máy môi, nuốt xuống một hơi, lại phun ra.

"Anh Sơn, anh thật sự muốn đuổi em đi là không quan tâm đến em, đúng không?"

Kỷ Sơn Thanh trầm mặc, không nhìn cậu, cũng không nói thêm gì nữa.

Dáng vẻ kia, càng giống như một dạng ngầm thừa nhận.

Triệu Ý cúi thấp đầu xuống, triệt để bị đánh bại, cậu nhẹ nói: "Em biết rồi."

Em biết rồi anh Sơn, cho dù em dùng sức ra sao, muốn tìm hiểu về anh như thế nào, muốn yêu thương anh như thế nào, muốn làm bạn anh như thế nào đều là vô dụng, anh không cần.

Triệu Ý móc cả trái tim mình ra cho anh, nhưng anh lại không cần!

——

Tiếng cửa bị đóng lại truyền tới, Kỷ Sơn Thanh đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, rất lâu rất lâu sau mới như được bật công tắc mà cứng đờ đi đến bên giường ngồi xuống, hai tay chống đỡ trên chân, chậm rãi chôn mặt ở trong lòng bàn tay.

Triệu Ý sẽ không khó chịu quá lâu, cậu sẽ từ từ điều chỉnh tốt bản thân mình, Triệu Ý là người thông minh.

Anh cũng sẽ không khó chịu quá lâu, anh đã sớm thích ứng với đau khổ, chỉ là việc cắt đứt này hơi khó, cũng có khi là cả một đời cũng không cắt đứt được.

Anh thật sự rất muốn lại gần ôm Triệu Ý một cái. Cậu sợ lạnh, để chân trần đứng trên mặt đất lâu như thế ngày mai có thể sẽ bị cảm lạnh mất.

Cảm lạnh cũng được nhưng cậu nhất định phải đi. Triệu Ý không phải người thực tế, cậu quá lãng mạn nhưng Kỷ Sơn Thanh đã quen rồi. Bản thân anh bị trói buộc ở đây, sớm đã thích ứng, cả đời mục nát ở nơi đây cũng đừng sao, nhưng anh không thể cột Triệu Ý lại, để cậu chôn một chỗ cùng anh ở chỗ này.

Anh thật sự không nên để Triệu Ý trở về, không nên vì để Triệu Ý trả lời mà dụ dỗ cậu trở về.

Kỷ Sơn Thanh đã sớm biết đáp án, mặc dù cho tới bây giờ anh chưa từng hỏi cậu.


Triệu Ý có yêu Kỷ Sơn Thanh không? Đời này anh không cần hỏi mà cũng không thể hỏi lại. Nhưng anh biết, Triệu Ý yêu tha thiết Kỷ Sơn Thanh.

Thế là đủ rồi, đời này, Kỷ Sơn Thanh đã đủ may mắn rồi.

Ngày mai... đi tiễn cậu vậy. Anh rất muốn nhìn cậu một cái, một chút thôi là được rồi.

——

An Thịnh không nghĩ rằng Triệu Ý sẽ về cùng bọn hắn.

Hắn lái xe, nháy mắt với Dư Cảnh.

Triệu Ý từ lúc mới lên xe liền trầm mặc ngồi ở hàng sau nhắm mắt dưỡng thần. Sắc mặt của cậu rất khó coi, dưới mắt có quầng thâm, bờ môi tái nhợt, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi, giống như là đã một đêm không ngủ.

Hơi kỳ lạ nhưng mà trong lòng An Thịnh có chút bất an.

Buổi sáng cho đến lúc bọn hắn lên xe cũng chưa từng nhìn thấy Kỷ Sơn Thanh, Triệu Ý cũng không nói gì. Từ lúc ngồi vào trên xe đến giờ cái gì cậu cũng không nói. An Thịnh hỏi thì cậu vờ như không nghe thấy, vẫn luôn duy trì một tư thế, một vẻ mặt.

Dư Cảnh ngồi ở ghế phó lái, hiểu được ánh mắt An Thịnh, hắng giọng một cái, dùng hoa thoại* nói: "Ai nha, hôm nay thật là lạnh. Anh Ý, anh có lạnh không?"

1.*: Vốn không có gì để nói, lại cố ý tìm đề tài sinh động không khí để phá vỡ tình cảnh xấu hổ.

An Thịnh: "..."

Mẹ nó trên xe điều hòa vẫn mở, còn mặc mấy cái áo lông, lạnh cái quần.

Triệu Ý không để ý tới y, An Thịnh thuận theo Dư Cảnh nói: "Cũng không đâu, sáng nay tao nhìn dự báo thời tiết thấy nhiệt độ là âm mười độ. Ông chủ Triệu, trời lạnh thế này còn tới tiễn chúng ta, thật là..."

"Không phải tiễn tụi mày." Triệu Ý mở mắt ra, nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe, nhẹ nói: "Tao về với tụi mày. Cuối cùng cùng... không đến."

***

Lời của tác giả: An Thịnh: Bé Dư Cảnh, anh cho em học một lớp ăn nói nhé.

Bé Dư nhỏ: Ngón giữa be bé giơ lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương