vứt đi.

Cho nên chuyện đầu tiên cậu làm khi trở về chính là tiến vào phòng trưng bày tranh, vẽ Kỷ Sơn Thanh.

Thừa dịp cậu còn có thể nhớ được mỗi chi tiết nhỏ của anh.

Thừa dịp Kỷ Sơn Thanh ở trong lòng cậu vẫn còn sống động rõ ràng.

Con người sẽ từ từ quên, cho dù thích một người thì mặt mũi của hắn vẫn sẽ theo thời gian dần dần trở nên mơ hồ, cho đến khi không thể nhớ nổi bộ dáng hắn.

Tàn nhẫn của việc tách ra chính là ở đây.


Tên của hắn sẽ vĩnh cửu khắc vào trong lòng, vĩnh viễn máu me đầm đìa, nhưng bộ dáng của hắn lại giống như là vẽ ở trên cát, rồi sẽ bị sóng biển một lần lại một lần cọ rửa bức tranh, đến một ngày nào đó sẽ bị san bằng toàn bộ...

Đến cuối cùng, sẽ chỉ nhớ được tên của người kia, nhưng lại không nhớ được bộ dáng của hắn.

——

Triệu Ý thích Kỷ Sơn Thanh, cậu thậm chí... Yêu Kỷ Sơn Thanh, có khả năng đời này cũng sẽ chỉ yêu một mình Kỷ Sơn Thanh.

Nhưng cậu sẽ không đi tìm Kỷ Sơn Thanh.

Sẽ không trở lại trấn Thạch Đầu, sẽ không trở lại thôn Thạch Đầu, sẽ không quay trở lại Khai Hóa, sẽ không nhìn thấy Kỷ Sơn Thanh nữa.


Cho nên cậu phải vẽ Kỷ Sơn Thanh, cậu sợ mình cho dù còn sống nhưng lại quên.

Thật ra Kỷ Sơn Thanh ở ngay tiểu học Khai Hóa, hắn sẽ luôn ở chỗ ấy. Nếu Triệu Ý sợ quên anh thì tùy lúc đều có thể đi qua liếc anh một cái.

Nhưng Triệu Ý không nguyện ý, cậu tình nguyện nhìn một bức tranh.

Lý do khiến cậu phải rời đi không phải là Kỷ Sơn Thanh không yêu cậu, mà là Kỷ Sơn Thanh yêu cậu, nhưng lại... không cần cậu.

Triệu Ý từ bỏ hết thảy, đưa tay ra cho Kỷ Sơn Thanh, nguyện ý chìm xuống với anh nhưng mà Kỷ Sơn Thanh lại hất đi.

Kỷ Sơn Thanh, anh không muốn, anh không muốn Triệu Ý bồi tiếp mình.

Tiện thế là đủ rồi, Triệu Ý cũng không thể tiện đến mức người khác không muốn cậu mà mình còn nhảy xuống theo.

Lời của tác giả: Cảm ơn đã ủng hộ tôi, moa moa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương