Đại Thừa Kỳ Mới Có Hệ Thống Nghịch Tập
-
Chương 82
Nghìn nghịt quân đội ngoài thành nghe theo hiệu lệnh của Thần Uy Tướng quân tập kết vào thành, quân luật kỷ cương, động tác đều nhịp nghiêm chỉnh bài bản.
Dân chúng hoàng thành nhìn thấy quân đội vào thành nào còn dám ở bên ngoài, vội vàng chạy về nhà cầu xin chiến tranh mau kết thúc.
Có người tò mò lén chọc cửa sổ giấy nhìn phía hoàng cung.
Giờ hoàng cung chính là nơi phong vân tụ hội, đêm ngày thay đổi, dương hóa thành sấm, âm hóa thành sét đi vào trong đất trời. Mây mù ùn ùn bốc hơi thành mưa, rơi xuống đất thành sông. Mãnh hổ lưng có cánh đỏ ở trong mưa gầm lên, mái ngói cả tòa hoàng thành run lên, như có hư ảnh thần nhân cuồng ngạo đọ sức trời cao muốn đánh rơi ngôi sao.
Trong Trung Hoà điện, sáu vị tu sĩ Hợp Thể kỳ nổi danh đã lâu làm khó dễ Ngọc Ẩn, phát ra khí thế đủ làm người thường nháy mắt chết bất đắc kỳ tử.
Đại thần có tư cách vào triều cảnh giới đều không tầm thường, bọn họ bị ảnh hưởng không bao nhiêu nhưng bọn họ cũng không muốn can thiệp vào trận đấu cấp bậc này.
Đừng xem giờ mọi người đều còn là Hợp Thể kỳ, Nữ hoàng có thêm Quốc vận nháy mắt có thể lên tới Độ Kiếp kỳ, còn An Thân vương thì không thể dẫn một đám Hợp Thể kỳ phát động phản loạn, khẳng định có thủ đoạn chống lại với Nữ hoàng, cuối cùng nhất định sẽ biến thành trận chiến giữa Độ Kiếp kỳ.
Đến lúc đó bọn họ muốn đi thật cũng không được!
Chúng đại thần vội vàng rút khỏi đại điện nhưng có hai vị đại thần ở lại trong điện.
Binh bộ Thượng Thư, Đại Lý Tự Khanh hai vị Hợp Thể kỳ.
“Hai vị, sắp mưa rồi không ra ngoài tránh mưa sao?”
Thấy hai người ở lại, Lại bộ Thượng Thư cũng chọn ở lại trong điện chắn trước mặt hai vị đồng sự.
“Tôn Nguyên, chỉ dựa vào mình ngươi mà ngăn được bọn ta?” Đại Lý Tự Khanh cười lạnh, hắn và Lại bộ Thượng Thư Tôn Nguyên có nhiều xung đột trên triều đường, chức trách cũng tranh chấp nhau. Ai cũng biết dựa theo truyền thống của Hoàng triều Thiên Nguyên sớm muộn gì hai người sẽ đánh nhau một trận nhưng không ngờ là vào hôm nay.
“An Thân vương bày mưu tính kế, đại thế của Nữ hoàng đã mất, khuyên Tôn Thượng thư đừng chống cự chi cho vô ích.” Binh bộ Thượng Thư và Đại Lý Tự Khanh cùng ra tay, muốn lấy sức hai Hợp Thể kỳ cưỡng chế tu sĩ Hợp Thể kỳ Lại bộ Thượng Thư.
“Hai vị mắt đã mù đến mức này, chi bằng cho ta móc ra ngâm rượu!”
Lại bộ Thượng Thư Tôn Nguyên chẳng hề sợ hãi, lấy một địch hai!
Cùng lúc đó, đám An Thân vương chọn đánh phủ đầu trước cho Ngọc Ẩn trở tay không kịp.
Thái Thượng trưởng lão Ngũ Lôi Chính Pháp tông như thay trời hành hình, sấm sét quanh người sáng quắc, ngũ tạng khí hội tụ thành một, khơi động sức mạnh đất trời dẫn lôi kiếp giáng xuống đánh thủng Trung Hoà điện!
“Như Ý Hồ Lô không ở đây, Ngũ Lôi Chính Pháp tông ta chính là đại diện của Thiên Kiếp!”
Hồ chủ Vân Mộng Trạch và Giáo chủ Trường Không giáo cùng ra tay, đối mặt Ngọc Ẩn bọn họ không dám giữ lại gì vừa ra tay chính là tuyệt sát.
Mây mù như mộng cảnh kéo người vào ảo cảnh, hưởng thụ nỗi khổ của đời người, sau lưng Giáo chủ Trường Không giáo hiện lên ảnh ảo cao lớn, vung nắm đấm phát ra tiếng xé gió.
Nếu không phải có Giang Ly, người trước mắt mới là Nhân Hoàng! Ai cũng sẽ không vì bên mình có nhiều người mà coi thường Ngọc Ẩn!
“An Thân vương, xong chuyện đừng quên địa bàn mà ngươi đã hứa cho bọn ta!”
Vân Mộng Trạch và Trường Không giáo đều là giáo lớn ở Hoàng triều Thiên Nguyên, bọn họ không thỏa mãn với đó, muốn một mảnh đất từ An Thân vương, trở thành tông môn giống như Lục đại tông môn, tách khỏi hoàng triều.
Cùng Kỳ vương quần áo xé nát hóa thành mãnh hổ có cánh cao nghìn trượng, sặc sỡ hung ác, miệng nói tiếng người.
“Còn có ta, đừng quên gả hai đứa con gái sinh đôi của ngươi cho ta!”
An Thân vương đồng ý hết, địa bàn hay con gái cũng được, đều là thứ ngoài thân, chỉ cần có thể lên làm Thiên Nguyên Hoàng tất thảy đều đáng giá!
Ngọc Ẩn có thêm Quốc vận, uy Độ Kiếp kỳ đè ép cả mặt trận, Hồ chủ Vân Mộng Trạch và Giáo chủ Trường Không giáo thi triển đại thần thông còn chưa chạm được Ngọc Ẩn đã không biết sao biến mất không còn tăm hơi.
Vạn Pháp Không Dính Thân!
Đầu ngón tay Ngọc Ẩn nhấc lên, lôi kiếp hình thành độ cong đồ sộ quay ngược lên bầu trời, sấm sét phình to còn chưa hạ xuống nổ tan mây sấm.
“Thất học không não, lôi kiếp giả thế mà cũng dám so sánh với Như Ý Hồ Lô.”
Mép váy trắng bay bay theo bước chân Ngọc Ẩn đi xuống hoàng tọa, lộ ra đoạn chân bị vớ trắng bọc lại, mỗi bước chân nàng đi tới liền có luồng lực đỡ hình thành nâng lên chân ngọc.
Ba mươi tám đường giao chéo nhau tạo thành bàn cờ lơ lửng giữa không trung, lẳng lặng nằm đó. Ngọc Ẩn đưa tay đánh cờ xuống, quân cờ màu trắng rơi xuống điểm trung tâm bàn cờ phát ra một tiếng cạch.
“Quân cờ của Quốc vận, cờ đánh vào Thiên Nguyên, cả vùng không gian này sẽ trở thành lĩnh vực của cô ta, cô ta không hề bị thương!” An Thân vương giận mắt muốn nứt ra, thất thanh kêu, mọi người như bị cướp mất năng lực bay, té ngã xuống đất.
Quốc vận của Hoàng triều Thiên Nguyên chính là một bàn cờ vây, cả hoàng triều chính là một cái bàn cờ, tu sĩ trong nước chính là quân cờ, quá trình tu sĩ chém giết chính là quá trình quân cờ ăn nhau, quân cờ ăn nhau càng nhiều Quốc vận càng mạnh hơn!
Nhưng quân cờ ăn nhiều quá cũng không được, sẽ làm cả quốc gia rơi vào hỗn loạn, sụp đổ, nước không ra nước.
Điểm trung tâm cờ vây hay còn gọi là Thiên Nguyên, khi quân cờ đặt xuống Thiên Nguyên, xung quanh sẽ hình thành một vùng không gian mà chủ nhân hoàng triều khống chế.
Thiên Nguyên cục!
“Ta không tâm tình làm nóng người với các ngươi.” Nữ hoàng Thiên Nguyên nhàn nhạt nói, vừa rồi nàng không chỉ lấy đi năng lực phi hành của bọn họ còn ngưng đọng tất cả linh khí trong không gian này, trừ nàng và Lại bộ Thượng Thư ra, không ai có thể hấp thu.
Nếu không tốc chiến tốc thắng, đảng Tiền Hoàng sẽ vì linh khí khô kiệt mà bại trận!
Lúc này binh lính trong hoàng thành bày trận, khí tức liên kết thành khối, linh đài tương thông, tụ mà không loạn, ngay ngắn trật tự.
Bọn họ chiến ý dâng trào, coi Ngọc Ẩn trong hoàng cung là kẻ địch, trên đầu có một luồng khí trắng không thể nhìn thấy bốc lên hội tụ vào người Thần Uy Tướng quân, làm sức mạnh hắn cũng tăng lên tới Độ Kiếp kỳ, thậm chí còn hơn cả Ngọc Ẩn!
“Tuy không biết Xa Vũ bị ai giết nhưng may mắn có Thần Uy Tướng quân ở đây, thay thế vị trí Xa Vũ.”An Thân vương thấy Thần Uy Tướng quân ra tay, hoàn toàn yên tâm.
“Chỉ là một ả đến vị trí Nhân Hoàng cũng không dám tranh giành đã rút lui, có gì đáng sợ!” An Thân vương cười to.
Ngọc Ẩn không bị thương là chuyện ngoài dự đoán của hắn nhưng điều đó không ảnh hưởng đại cục, ưu thế còn nghiêng về phía bọn họ.
“Sao An Thân vương lại cười, nghe nói ngài và Nữ hoàng là người cùng trang lứa nhưng đến Người ứng tuyển Nhân Hoàng cũng không được, giờ nhớ tới danh hiệu Giang Nhân Đồ còn hai chân run rẩy, không biết ngài cười là chuyện mất mặt nào?”
Tuy Lại bộ Thượng Thư dần rơi vào thế yếu nhưng vẫn liều mạng bịthương cũng phải cười nhạo An Thân vương vài câu.
Tiếng cười An Thân vương ngưng bặt, lúc trước nơi Vực Ngoại Thiên Ma giải thể xảy ra ngay tại Hoàng triều Thiên Nguyên, hắn nhìn từ xa xa thấy một mình Giang Ly giết điên cuồng giết đến vong ngã, hắn nhìn mà kinh hãi khiếp vía thiếu chút nữa vỡ Đạo Tâm.
Ai cũng không dám nói chuyện này trước mặt hắn nhưng lại bị Lại bộ Thượng Thư nói ra trước mặt mọi người.
Xong chuyện nhất định phải giết tên đê tiện lắm miệng đó! An Thân vương sôi gan giận dữ.
Quân đội là thành phần quan trọng của hoàng triều, quân đội phản loạn bàn cờ thiếu mất một mảng lớn, Thiên Nguyên cục tự sụp đổ!
Dù vậy, Ngọc Ẩn vẫn còn là Độ Kiếp kỳ!
Nàng nhẹ nhàng nói ra một chữ “Sát” xông về phía Thần Uy Tướng quân khí thế còn mạnh hơn mình và năm tên Hợp Thể kỳ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook