“Thấy rõ chưa, sức mạnh Thần Tàng sinh ra từ trong cơ thể rồi trở lại với cơ thể, vòng đi vòng lại góp nhỏ thành nhiều, lớn dần hơn để ta sử dụng.” Phùng Chân nhân cho mọi người thấy cách chính xác có được sức mạnh Thần Tàng.

Trong mắt mọi người, sức mạnh Thần Tàng quả thật sinh ra từ cơ thể, nhưng trong mắt Giang Ly, nhìn thấy lại là sức mạnh Công đức sinh ra từ hư vô, bám vào người Phùng Chân nhân rồi mới đi vào cơ thể Phùng Chân nhân, hóa thành sức mạnh của hắn.

Đó chính là quá trình sức mạnh Công đức giáng xuống được chép lại trong điển tịch.

Mà quá trình không phải tu sĩ bình thường có thể thấy được, chỉ có đại năng Độ Kiếp kỳ chạm đến Tiên đạo mới nhìn thấy, hơn nữa sức mạnh Công đức không thể cho người khác sử dụng, có độc thuộc tính, cũng khó trách Giáo đồ Thần Tàng kiên định tin tưởng luồng sức mạnh này là sức mạnh Thần Tàng bắt nguồn từ trong cơ thể.

Bọn họ chỉ thấy được kết quả cuối cùng.

Có người thấy thế mặt biến sắc quay người bỏ chạy.

Gã ở bên ngoài từng làm rất nhiều chuyện giết người cướp của, đắc tội không ít người. Gã tới đây là vì nghe nói đây là một tổ chức thần bí và lớn mạnh nên muốn gia nhập để có chỗ dựa, còn Thần Tàng Tôn giả gì đó, gã khịt mũi khinh thường, ai ngờ tổ chức này còn dùng cách quá đáng vậy để phân biệt tín ngưỡng.

Ở trong đám tu sĩ Hóa Thần thì gã là kẻ khá am hiểu phép đào độn, tu sĩ cảnh giới ngang nhau không thể nào ngăn gã lại.

Ai ngờ mấy người trong giáo đứng bên cạnh đột nhiên ra tay chặn lại, lấy tu vi Hóa Thần dùng sức mạnh Thần Tàng lập tức bắt tên tu sĩ Hóa Thần biết phép chạy trốn, đồng thời ra tay giết chết gã, san sẻ sức mạnh Thần Tàng.

Thấy mới đó đã có hai người bị giết, tất cả mọi người do dự không dám tiến lên, đến khi Phùng Chân nhân sắp nhịn không được lôi đại một người ra thì có người cho rằng mình tin Thần Tàng Tôn giả, không có vấn đề.

Một người bị giết, nhưng vẫn không nhận được sức mạnh Thần Tàng.

“T- ta là tin Thần Tàng Tôn giả có thật!” Người đó vội vàng thanh minh.

“Chỉ tin Tôn giả có thật còn chưa đủ, còn phải nghĩ Tôn giả là duy nhất, tín ngưỡng không thể có tì vết.” Phùng Chân nhân tiếc nuối lắc đầu rồi lập tức vỗ vai người đó.

“Nhưng đừng lo, Thần Tàng giáo không phải Ma Giáo tội ác tày trời thấy người là giết, bọn ta tin ngươi còn cần thời gian thích ứng cho quen, làm thành viên dự bị trước đi, đây là Tôn giả thử thách ngươi, được không?”

“Được.”

Phùng Chân nhân hiền lành cười: “Ngươi qua một bên chờ nghi thức thứ ba.”

Giang Ly nhìn ra được, là người trong giáo đứng bên cạnh Tụ m Thành Tuyến, truyền cho Phùng Chân nhân, nói cho hắn người kia muốn giết, người kia lưu lại.

Thi triển mấy phép như Tụ m Thành Tuyến trước mặt Giang Ly, không khác gì cầm cái loa hét to, nghe rõ ràng vô cùng.

Tiểu Phùng, giết tên này.

Tiểu Phùng, giữ tên đó lại.

Mấy tên Tế tự Hóa Thần này kiến thức rộng rãi, liếc mắt liền nhìn ra được kẻ nửa tin nửa ngờ, hoàn toàn không tin Tôn giả.

Sau đó liên tục thử bốn người đều không có phản ứng, đều là kẻ có niềm tin không kiên định với Thần Tàng Tôn giả, còn chờ thăng cấp, xếp vào thành viên dự bị.

Nghi thức giai đoạn thứ nhất còn khá hữu dụng.

Đến lượt Trình Tử Kỳ vào cùng lúc với Giang Ly, trước khi giết người y hỏi: “Chân nhân, vừa rồi ngài nói phải cho rằng Tôn giả là duy nhất là ý gì?”

Phùng Chân nhân chắp tay trước ngực, lạy pho tượng xương Thần Tàng Tôn giả cao lớn một cái mới giải đáp: “Ngủ, ăn, kết hôn, kiếm tiền, tu hành... Tất cả đều phải quay quanh Thần Tàng Tôn giả, tất cả đều thể hiện ý chí của Thần Tàng Tôn giả, Tôn giả tức là tất cả của ngươi.”

“Cho dù là nghi thức nhập giáo mà ngài hiện đang chủ trì cũng là ý của Thần Tàng Tôn giả?”

“Tất cả đều thể hiện ý chí của Thần Tàng Tôn giả.”

Giang Ly hơi nhíu mày, tiêu chuẩn vào Thần Tàng giáo cao thật, còn phải có tinh thần giác ngộ này, dù mình có tin nhân vật như Thần Tàng Tôn giả là thật, cũng không thể cho rằng tất cả những gì mình làm đều là do Thần Tàng Tôn giả.

Hơn nữa tại sao đạt được sức mạnh Công đức nhất định phải qua Thần Tàng Tôn giả này? Đó là tiên nhân ở đâu ra?

Giang Ly mơ hồ có một suy đoán lớn mật đến mình cũng không muốn tin tưởng...

Trình Tử Kỳ dường như ngộ ra, quyết đoán giết một người, ánh sáng màu vàng bao phủ y.

Y là người đầu tiên nhận được sức mạnh Thần Tàng trong cả nhóm này.

Vài vị Tế tự Hóa Thần mỉm cười, xem ra lần này có hạt giống tốt.

Sau Trình Tử Kỳ chính là Giang Ly.

Tế tự Hóa Thần đều nhìn ra được, cái tên Long Ly này hoàn toàn không tin Thần Tàng Tôn giả, đến giả vờ cũng không làm một chút.

Nhưng nghi thức không thể gián đoạn, mấy vị Tế tự âm thầm quyết định, chờ hắn giết người xong liền lập tức ra tay làm thịt cái tên khốn kiếp không có chút tín ngưỡng với Thần Tàng Tôn giả.

Được... Hắn giết người... Bây giờ ra tay... Ủa... Hắn lấy sức mạnh Thần Tàng đâu ra?

Mấy vị Tế tự lần đầu tiên nghi ngờ hai mắt mình, tên Long Ly đó giết người xong còn nhận được sức mạnh Thần Tàng?!

Giang Ly đương nhiên là có sức mạnh Công đức, hắn lấy từ trong người lão giả nổ thành quả bóng không ít, tuy không thể dùng, nhưng bổ sung cho đủ số thì không thành vấn đề.

Còn tiểu cô nương kia, lúc thực hiện nghi thức thứ nhất vẽ vời chơi dây xong còn ngủ, bọn họ không tin Cơ Không Không tín ngưỡng Thần Tàng Tôn giả giống mình!

Các Tế tự mở to mắt, quét thần thức, nhất định muốn nhìn thấy dáng vẻ sau khi Cơ Không Không giết người không nhận được sức mạnh Công đức!

Bọn họ không tin có thể nhìn nhầm những hai lần!

Sau đó bọn họ trơ mắt nhìn thấy sức mạnh Thần Tàng mạnh xuất hiện, bao bọc Cơ Không Không.

“Ngươi... Qua.” Phùng Chân nhân rối rắm nhìn Cơ Không Không.

Cơ Không Không không rõ lắm, đến đao còn chưa cầm sao đã thông qua? Bởi vì mình đáng yêu?

“Hê hê, cái này gọi là Tự Tại Huyễn Cảnh kiếp, có thể cho kẻ Độ Kiếp rơi vào trong ảo cảnh.” Như Ý Hồ Lô tranh công xin thưởng, Tụ m Thành Tuyến: “Ta cho bọn họ rơi vào ảo cảnh, nhìn thấy ngươi đạt được sức mạnh Công đức.”

“Thật là một hồ lô lợi hại.” Miệng nhỏ Cơ Không Không cong lên, vỗ vỗ da tía của Như Ý Hồ Lô.

“Ta nói với ngươi, chỉ cần ngươi lăn lộn với ta, thiên hạ này ngươi tùy ý đi, muốn làm gì thì làm!”

“Ngươi có lợi hại giống Giang Người Hoàng không?” Cơ Không Không mắt sáng lấp lánh, nguyện vọng lớn nhất của cô bé chính là trở nên mạnh giống như Giang Ly.

“... Ngươi đoán thử sao giờ ta không ở bên chủ nhân nhà ta mà ở đây?”

Phùng Chân nhân bảo một giáo đồ thật, năm giáo đồ tạm thời, hai giáo đồ giả tiến lên trước vài bước, để bọn họ dưới ánh nhìn chăm chú của tượng Tôn giả.

Hắn lấy tám cái bát có máu gì đó: “Giờ là nghi thức thứ ba, cũng là nghi thức cuối cùng, ‘Lấy nước để thề’.”

“Đây là thánh thủy Giáo chủ có được từ Tôn giả, đã được Tôn giả chúc phúc, trong đó chứa cấm ngôn cấm hành, uống nước này vào, các ngươi không thể dùng bất kỳ thủ đoạn gì lộ ra thông tin của bổn giáo.”

“Trình Tử Kỳ, Long Ly, Long Không Không, ba các ngươi tín ngưỡng Tôn giả mạnh mẽ, có tư cách trở thành người truyền giáo.”

Phùng Chân nhân lấy ba bát khác ra: “Ba bát nước này thì khác, sau khi uống vào có thể tiết lộ chút thông tin về bổn giáo, ba các ngươi có vấn đề gì không?”

Giang Ly nở nụ cười, giơ tay hỏi: “Không vấn đề, chỉ là muốn hỏi chút Giáo chủ bọn ta ở đâu?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương