Đại Thừa Kỳ Mới Có Hệ Thống Nghịch Tập
-
Chương 79
“Các vị đang ngồi đây đều đến từ khắp mọi nơi trên Cửu Châu, còn có người chỉ tám tuổi, có duyên hay vô tình cũng được, không quan trọng. Nếu đã đến Thần Tàng giáo ta vậy thì chỉ có một con đường, gia nhập bọn ta.”
Phùng Chân nhân không nói câu sau: không gia nhập, thì chết.
Trong căn phòng ở bí cảnh có mười người ngồi nghe Phùng Chân nhân giảng giải nơi bắt nguồn Thần Tàng giáo, và câu chuyện về Thần Tàng Tôn giả.
Đại khái không khác với thông tin Thiên Cơ đã đưa lắm, nhưng Phùng Chân nhân không nói chuyện phải giết người.
“Có lẽ các vị còn chưa tin chuyện về Thần Tàng, cảm thấy đây là chuyện hoang đưởng, ta sẽ biểu thị cho mọi người xem một lần.”
Phùng Chân nhân đập một chưởng vào ngực, đánh nát Nguyên Anh của mình làm tám người đang ngồi phía dưới hoảng sợ mắt giật một cái, Nguyên Anh là từ Kim Đan biến đổi mà có, nếu Nguyên Anh vỡ thì sẽ không rơi xuống Kim Đan kỳ, mà là Trúc Cơ kỳ!
Truyền giáo cần tàn nhẫn đến vậy à!
Những người này không hiểu nhiều về Thần Tàng giáo, đều là bị giáo đồ Thần Tàng điều tra nhiều lần, ám chỉ đủ loại rồi kéo vào. Bọn họ chỉ nghe nói gia nhập Thần Tàng giáo sẽ có được sức mạnh thần kỳ, tên là ‘sức mạnh Thần Tàng’. Có thể tăng cảnh giới, tránh Tâm ma, chữa lành cơ thể vv... diệu dụng vô vàn.
Còn thật hay giả thì bọn họ chưa thấy.
Giang Ly và Cơ Không Không mặt không chút thay đổi.
Vỡ Nguyên Anh mà thôi, thấy nhiều.
sức mạnh Thần Tàng trong lời Phùng Chân nhân từ trong cơ thể tràn ra, chữa trị Nguyên Anh vỡ vụn, chỉ vài cái hít thở đã chữa lại nguyên vẹn như lúc đầu.
Tám người này đâu từng thấy cảnh như thế, ai chẳng biết Nguyên Anh mà vỡ thì chỉ có thể táng gia bại sản mua một viên Hồi Phong Phản Hỏa đan từ Đạo tông mới chữa lại được, nhưng chưa từng thấy dùng sức mạnh nào đó chữa trị bao giờ!
sức mạnh Thần Tàng là có thật!
Những người này tin hơn phân nửa, nhưng vẫn có người nửa tin nửa ngờ.
Phùng Chân nhân cũng không để ý, bắt đầu niệm tụng [Kinh Ma Kha Chịu Nạn] nhận được từ Giáo chủ trong mộng, kinh văn rườm rà, tối nghĩa khó hiểu, nói về cuộc đời của Thần Tàng Tôn giả.
Không hiểu sao Giang Ly nhớ tới Trương Khổng Hổ, nếu để tên thần kinh thô đó đến nghe kinh văn, chắc chỉ nói “Nói cái quái gì vậy”.
Giang Ly có học vấn hơn Trương Khổng Hổ nhiều, dùng lời Giang Ly phiên dịch kinh văn chính là: Thần Tàng Tôn giả sinh ở Tiên Giới, thần thánh trời sinh, không gì không biết, không gì không làm được, là tồn tại duy nhất trên thế gian. Bẩm sinh đã biết tiềm lực vô tận trong cơ thể người, có thần tàng giấu bên trong, chỉ cần có thể mở ra Thần Tàng ai cũng là thần thánh.
Trong mắt hắn, tiên phàm đều là tồn tại ngu muội vô tri, phàm người ngu muội chút, hắn sẽ chọn một vị Đại Hành giả trong vô số người, khiến Đại Hành giả báo cho chúng sinh ngu muội bí mật Thần Tàng, chờ mong có thần thánh xuất hiện đứng ngang hàng với hắn, hiểu nỗi khổ nhàm chán của hắn và cùng hắn luận đạo.
Giang Ly đánh giá là “Nổ đến quá bảo thủ rồi”, đã là tín ngưỡng tôn giáo, chưa nói mình sinh ra trước Thiên Đạo, chứng kiến từ lúc khai thiên lập địa, hóa thân trăm ngàn, rộng khắp thế gian, một ý niệm chính là một kỷ nguyên, sừng sững ở thượng du sông Thời Gian, ngàn vạn nhân quả không dính vào người, nháy mắt xoay chuyển càn khôn, vậy liệu có tư cách trở thành tín ngưỡng tôn giáo?
[Kinh Ma Kha Chịu Nạn] rất giống kinh văn Phật môn, Nho giáo, nhiều lần lặp đi lặp lại có thể làm người nghe tín nhiệm tôn giáo hơn, đương nhiên, áp dụng khéo cũng có thể tẩy não.
Phùng Chân nhân không dùng kinh văn tẩy não mọi người, tập trung phát huy tác dụng chính kinh của kinh văn, tăng thêm tín niệm, người tin Thần Tàng Tôn giả thì càng tin hắn có thật, người bán tín bán nghi thì vẫn bán tín bán nghi.
Còn có người như Giang Ly không tin một chữ nào, nghe xong vẫn không tin một chữ.
Giang Ly dùng thần thức quan sát Cơ Không Không, phát hiện Như Ý Hồ Lô đặt Vô m Kiếp cho Cơ Không Không, trong phạm vi Vô m Kiếp sẽ không có bất cứ âm thanh gì, đương nhiên Cơ Không Không chẳng bị [Kinh Ma Kha Chịu Nạn] ảnh hưởng.
Vô m Kiếp vốn dùng để đối phó những người tu luyện đại thần thông như “Miệng nói thành phép”, “Suy nghĩ thành thật” vv… trong Thiên kiếp. Trong Vô m Kiếp, nói và nghĩ trong đầu đều không được, phối hợp Lôi kiếp, cho những người đó ngoan ngoãn bị sét đánh.
Giang Ly không ngờ Vô m Kiếp còn có cách dùng này, mở mang tầm mắt.
Đọc kinh văn xong, Phùng Chân nhân lại dẫn mọi người vào một đại điện to lớn, tất cả đều được xây từ đồng đen. Phong cách tăm tối, cho dù thắp một dãy nến cũng có vẻ ảm đạm vô cùng. Đồng trụ khắc nổi sinh vật kỳ dị giương nanh múa vuốt, toàn là Giang Ly chưa từng thấy, đồ vật trong điện cao lớn khác thường, bao gồm cổng chính, cao lớn đến không giống cho con người sử dụng.
Cuối đồng điện là pho tượng tiên nhân do xương người tạo thành, đỉnh thiên lập địa, phảng phất vật trong điện vật là để hắn sử dụng.
Tượng tiên xương người có khuôn mặt trung tính, đoán không ra giới tính, đôi mắt khép hờ, tư thái tường hòa an bình, buồn trời thương người, nhưng phối hợp xương người, cứ có cảm giác không hợp nhau.
Tượng của Thần Tàng Tôn giả.
Trừ Phùng Chân nhân và nhóm người Giang Ly ra, còn có mấy vị trong giáo cùng mười người bị trói lại muốn thoát ra.
Giang Ly nhìn ra được, mấy người trong giáo này đều là Hóa Thần kì địa vị không thấp, chắc là đến giám thị nghi thức nhập giáo.
“Vừa rồi là nghi thức thứ nhất ‘Lắng nghe lời dạy bảo’, giờ là nghi thức thứ hai, ‘Chứng tỏ lòng thành’.”
Phùng Chân nhân không giới thiệu người trong giáo đứng bên cạnh, mà chỉ mười người giãy dụa dưới đất.
“Mỗi người các ngươi giết một người, xem kết quả để quyết định có qua nghi thức thứ hai hay không.”
Trình Tử Kỳ vào cùng lúc với Giang Ly hơi chần chừ hỏi: “Nhất định phải giết những người vô tội này sao, làm vậy có phải hơi giống...”
Hắn không nói nửa câu sau ‘giống Ma Đạo’.
Những người khác cũng sôi nổi gật đầu, nãy giờ bọn họ không nghe nói phải giết người, nói Thần Tàng Tôn giả dẫn đường tín đồ khai thác sức mạnh Thần Tàng mà?
Phùng Chân nhân đoán là sẽ có người sẽ nói vấn đề này, giải thích: “Mấy tên này đều là từ phạm nhân tử hình được chuyển ra từ đại lao Hoàng triều Thiên Nguyên, là người rồi sẽ phải chết, giờ chỉ là để bọn chúng chết có giá trị hơn chút.”
Phùng Chân nhân đã nói vậy, một người trong số đó cầm đao tiến lên, dứt khoát đâm chết một người trói dưới đất.
Nhưng chẳng có gì xảy ra.
“Vậy là xem như qua?” Tên này rõ ràng là thường xuyên giết người, động tác nhanh gọn, quan tâm kết quả của mình.
Phùng Chân nhân hỏi: “Ngươi không tin vào sức mạnh của Thần Tàng Tôn giả?”
Người nọ lộ ra vẻ mặt thành khẩn giả tạo: “Đương nhiên là ta tin rồi.”
Phùng Chân nhân bất đắc dĩ lắc đầu, không cho đối phương cơ hội giải thích, trở tay giết chết tên nọ: “Không thật sự tin tưởng Thần Tàng Tôn giả, không tín ngưỡng Thần Tàng Tôn giả thì không sinh ra được sức mạnh Thần Tàng.”
Sau khi nhập giáo các giáo đồ đều sẽ học tập một khẩu quyết có thể che dấu sức mạnh Thần Tàng, giờ Phùng Chân nhân không che dấu, biểu diễn sức mạnh Thần Tàng nhận được cho mọi người xem.
Phùng Chân nhân giết một người xong, một luồng sức mạnh màu vàng không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, bao phủ Phùng Chân nhân làm hắn trông giống như người lương thiện công đức vô lượng, làm người ta muốn quỳ bái.
“Đó chính là sức mạnh Thần Tàng.”
Luồng sức mạnh này tới nhanh mà đi cũng nhanh, lập tức đi vào cơ thể Phùng Chân nhân, không thể nào tra xét được nữa.
Giang Ly nghiêm mặt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy quá trình đạt được sức mạnh Công đức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook