**

"Tôi không phải là muốn diễu võ dương oai với cô, hoặc là khoe khoang cái gì, tôi chỉ là có ý tốt hi vọng cô có thể nhận rõ sự thật, cô với Nhĩ Thụy là không thể nào. Cô cũng thấy đấy, anh ấy đối với tôi là tình cũ còn chưa dứt."

Ngón tay nhỏ nhắn khẽ vuốt người đàn ông trần truồng trên giường chỉ đang đắp một cái chăn mỏng, giọng nói ngọt ngào nói tiếp: "Có lẽ anh ấy thích cô, nhưng tình cảm đối với tôi sâu đậm hơn, từ nhỏ chúng tôi đã biết nhau, mười tám tuổi bắt đầu yêu, khi đó chúng tôi rất ngọt ngào, anh ấy vô cùng cưng chiều tôi, nếu không phải sau này có chút hiểu lầm, tôi cũng sẽ không rời xa anh ấy, sau khi tôi đi, anh ấy đau khổ rất lâu."

Thi Thục Viện mặt dịu dàng nhìn Chu Chiếu Hi, "Tôi nghĩ rằng có chuyện mà có thể cô không biết, tôi là con dâu được nhà họ Cam chọn. Giao tình hai nhà chúng tôi rất tốt, trưởng bối hai nhà vẫn giữ vững giao tình rất tốt, nếu không phải lúc trước hiểu lầm, chúng tôi có thể đã sớm kết hôn."

Nhìn chăm chú người đàn ông đang nằm nghiêng trên giường đưa lưng về phía cô, Chu Chiếu Hi lên tiếng hỏi."Tại sao anh ấy không thức dậy?"

"Anh ấy mệt muốn chết rồi, cô nên nhìn ra được vừa mới xảy ra chuyện gì chứ?" Ngón tay ngọc chỉ giường nệm xốc xếch, thẹn thùng che miệng cười khẽ."Mới vừa rồi lúc chúng tôi ân ái anh ấy nói cho tôi biết, anh ấy cảm thấy rất có lỗi với cô, không biết nên mở miệng nói như thế nào cho cô biết chuyện của chúng tôi. Đúng rồi, cô có biết chuyện mẹ của anh ấy yêu cầu ba anh em bọn họ trong vòng hai năm phải sinh cháu đích tôn cho bà?"

Cô thẩn thờ gật đầu.

Thi Thục Viện nói dịu dàng cười mỉm nói: "Vậy được rồi, tôi nghĩ đối với cô có lẽ anh ấy thật sự có chút thích, cho nên mới phải tìm đến cô, nhưng bây giờ tôi trở về, trong lòng anh ấy không thể chứa thêm người khác nữa rồi. Tôi không đành lòng nhìn anh ấy khó xử, cho nên lúc này mới quyết định gọi cô tới, giáp mặt nói chuyện rõ ràng với cô."

Cô vẫn một mực chân thành nhìn Chu Chiếu Hi.

"Thay vì tốn thêm thời gian nói nhiều giải thích cái gì, tôi muốn để cho cô nhìn thấy sự thật, là cách hiểu chân tướng nhanh nhất. Chu tiểu thư, thật lòng tôi không muốn cô cảm thấy khó chịu, chỉ hi vọng là cô có thể nhìn nhận rõ sự thật."

Người đàn ông vốn vẫn đang ngủ chợt từ từ lên tiếng, "Thật xin lỗi, mỗi người chỉ có một trái tim, chỉ có thể yêu một người, tôi cũng bởi vì nghĩ thế mà buồn bã, cho nên mới phải tìm tới cô, hiện tại Thục Viện đã trở lại bên cạnh tôi rồi, tôi không có cách nào ở cùng với cô nữa."

Nhận ra đó là giọng của Cam Nhĩ Thụy, Chu Chiếu Hi chấn động. Mặc dù vừa mới nghe Thi Thục Viện nói nhiều như vậy, nhưng cũng không có sát thương (tổn thương) bằng lời nói này của anh.

Cô cũng chỉ là người thay thế lúc anh buồn mà thôi!

Giọng nói quen thuộc của người đàn ông nói tiếp: "Cô hãy yên tâm đi, tôi sẽ bồi thường cho cô, ngày mai tôi sẽ cho người mang chi phiếu tới cho cô."

Chu Chiếu Hi chặn lại quát nói: "Không cần! Anh cũng chỉ là công cụ kiếm tiền của tôi mà thôi, anh đã nói như vậy, chúng ta tới đây là hết."

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Kết thúc, không ngờ nhanh như vậy đã chơi chán rồi sao.

Nhanh đến nỗi làm cho cô. . . . . . trở tay không kịp!

Giọt nước mắt mới vừa cố nén lại khi cô ngồi lên xe thì rốt cuộc không nhịn được nữa chảy xuống gò má, cô gục đầu trên tay lái, nhỏ giọng khóc nức nở, tiếc thương cho tình yêu lúc trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương