Đại Thiếu Gia Nhà Họ Cam Rất Khó Trị
-
Chương 10-1
**
"Cũng đã là mùa thu, làm sao còn nóng như vậy chứ?"
"Mẹ nghe nói mùa đông năm nay sẽ là mùa đông ấm áp." Đổi túi đồ ăn mua từ cửa hàng sang tay trái nói, Chu Chiếu Hi lấy giấy ra thấm mồ hôi hột trên trán cho mẹ.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây, Chu Ngọc Trân cười cười, "Ngày có thể như vậy cũng đã là tốt rồi, bình thường là hạnh phúc."
"Đúng nha! , mẹ, hãy cẩn thận cầu thang." Cô vịn cánh tay trái của mẹ, đi lên bậc thang.
Bước qua những bậc thang này, sẽ nhìn thấy chỗ bọn họ ở, đó là một căn nhà cấp bốn, trước nhà có cửa sắt màu xanh, đây là căn nhà cũ ở vùng nông thôn phía Đông của dì Trương chăm sóc cho mẹ lúc trước, bởi vì không có người ở, tạm thời cho hai mẹ con cô ở tạm.
Chu Ngọc Trân thở nhẹ ngẩng đầu lên, chợt lắc lắc cánh tay của con gái."Chiếu Hi, con nhìn xem!"
"Nhìn cái gì?"
"Có một chiếc xe đậu ở cửa nhà chúng ta."
Chu Chiếu Hi chớp mắt, đôi chân mày thanh tú khẽ nhăn lại.
"Bác gái, xin chào, con rất xin lỗi vì tới giờ mới đến chào hỏi bác."
Nhìn về phía người đàn ông từ trong xe đi ra, Chu Ngọc Trân sững sờ, vẻ mặt lạnh lùng mở miệng, "Cam tiên sinh, có chuyện gì không?"
"Con dẫn em trai của con tới nói lời xin lỗi với Chiếu Hi." Cam Nhĩ Thụy đưa tay, bắt được một người con trai cao lớn đẹp trai giống anh.
Chu Ngọc Trân có chút không hiểu."Nói xin lỗi, tại sao?" Nửa tháng trước, sau khi con gái vội vàng chạy ra cửa về, mặt không giấu nổi vẻ đau lòng cùng tức giận. Hỏi rõ ngọn nguồn, bà cũng tức giận, cho nên khi con gái nói muốn rời khỏi chỗ đó, bà lập tức tán thành.
Hiện tại lại nhìn thấy người đàn ông làm tổn thương con gái mình, bà tức giận muốn đánh hắn một trận thay con gái trút giận.
"Bởi vì em con làm chuyện khiến cho Chiếu Hi hiểu lầm con." Liếc ngang em trai một cái, Cam Nhĩ Thụy lạnh nhạt nói: "Còn không nhanh giải thích?"
Sờ mũi một cái, vẻ mặt Cam Nhĩ Khiêm không tình nguyện, chậm rãi lên tiếng."Cái đó. . . . . . Chu tiểu thư, lần trước cô thấy một màn kia trong phòng anh cả của tôi, là lừa gạt cô. Lúc đó, anh cả bị tôi chuốc thuốc ngủ ngủ say như chết rồi, còn nữa, mấy câu nói mà cô nghe được kia cũng là giả, đó là tôi bắt chước giọng anh cả của tôi nói."
Nghe vậy, Chu Chiếu Hi nhẹ nhàng khép lại đôi mày thanh tú, chăm chú nhìn đầu Cam Nhĩ Thụy, lại nhìn Cam Nhĩ Khiêm hỏi."Tại sao anh phải làm như thế?"
"Tôi là chịu sự nhờ vả của Thục Viện, cô ấy hy vọng có thể cùng anh cả hợp lại, cho nên mới muốn phá hư chuyện của cô và anh cả." Thật con bà nó, vì cái gì anh phải ở chỗ này ăn nói khép nép giải thích? Mà người phụ nữ Thục Viện kia sau khi sự việc xảy ra lại chạy ra nước ngoài trốn, bỏ lại cái cục diện rối rắm này cho anh, đáng ghét! Lần sau gặp lại cô ta, xem anh chỉnh cô ta như thế nào.
Chu Chiếu Hi hạ mi mắt, nhìn mủi giày của mình, một hồi lâu mới nhẹ giọng mở miệng."Tôi biết rồi, các anh trở về đi."
Đây là ý gì? Cô ấy không tin lời anh nói sao? Nếu cô ấy không chịu cùng anh cả trở về, anh sẽ bị anh cả K cho một trận nữa mất.
Cam Nhĩ Khiêm lại vội vàng nói: "Tôi không có lừa cô, Chu tiểu thư, những gì tôi vừa nói đều là thật, cô không tin lời tôi nói, bây giờ tôi liền giả giọng anh cả, lặp lại những lời nói ngày đó một lần nữa." Anh lập tức biểu diễn một lần.
Ngay cả Chu Ngọc Trân cũng chậc chậc, cảm thấy giọng nói vừa rồi của anh, quả thật giống với Cam Nhĩ Thụy như đúc, khó mà phân biệt.
Nghe xong, Chu Chiếu Hi khẽ hắng giọng sâu kín nói, "Tôi không nói tôi không tin anh."
Cam Nhĩ Thụy đi tới trước mặt cô, "Nếu tin tưởng, vậy em và bác gái có thể theo anh trở về không?" Vẻ mặt giờ phút này của cô làm anh rất lo lắng.
Cô nhìn anh chăm chú, khẽ mỉm cười, "Tôi là tin tưởng anh, nhưng chuyện giữa chúng ta đã trở thành quá khứ, mời các anh trở về đi, ở vùng nông thôn không có gì tốt chiêu đãi."
"Chúng ta đã trở thành quá khứ?" Anh không dám tin liếc nhìn cô. Anh đặc biệt dẫn Nhĩ Khiêm tới đây giải thích với cô, cô lại trả lời anh như vậy?
"Đúng vậy. Chuyện đã qua, xin cam tiên sinh trở về đi!" Là hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, nhưng Thi Thục Viện để cho cô giác ngộ một sự thật, bây giờ khác biệt giữa anh và cô quá lớn, không thể trở thành người cùng một thế giới.
Cô không nên có suy nghĩ sai lầm không thực tế, bây giờ cô chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, sau đó nuôi lớn bảo bảo trong bụng cô.
Không muốn cho anh biết chuyện cô mang thai, bởi vì anh biết nhất định sẽ cướp đi đứa bé này, cô hy vọng có thể tự tay nuôi dưỡng bảo bảo, nhìn nó lớn lên từng ngày từng ngày.
"Cũng đã là mùa thu, làm sao còn nóng như vậy chứ?"
"Mẹ nghe nói mùa đông năm nay sẽ là mùa đông ấm áp." Đổi túi đồ ăn mua từ cửa hàng sang tay trái nói, Chu Chiếu Hi lấy giấy ra thấm mồ hôi hột trên trán cho mẹ.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây, Chu Ngọc Trân cười cười, "Ngày có thể như vậy cũng đã là tốt rồi, bình thường là hạnh phúc."
"Đúng nha! , mẹ, hãy cẩn thận cầu thang." Cô vịn cánh tay trái của mẹ, đi lên bậc thang.
Bước qua những bậc thang này, sẽ nhìn thấy chỗ bọn họ ở, đó là một căn nhà cấp bốn, trước nhà có cửa sắt màu xanh, đây là căn nhà cũ ở vùng nông thôn phía Đông của dì Trương chăm sóc cho mẹ lúc trước, bởi vì không có người ở, tạm thời cho hai mẹ con cô ở tạm.
Chu Ngọc Trân thở nhẹ ngẩng đầu lên, chợt lắc lắc cánh tay của con gái."Chiếu Hi, con nhìn xem!"
"Nhìn cái gì?"
"Có một chiếc xe đậu ở cửa nhà chúng ta."
Chu Chiếu Hi chớp mắt, đôi chân mày thanh tú khẽ nhăn lại.
"Bác gái, xin chào, con rất xin lỗi vì tới giờ mới đến chào hỏi bác."
Nhìn về phía người đàn ông từ trong xe đi ra, Chu Ngọc Trân sững sờ, vẻ mặt lạnh lùng mở miệng, "Cam tiên sinh, có chuyện gì không?"
"Con dẫn em trai của con tới nói lời xin lỗi với Chiếu Hi." Cam Nhĩ Thụy đưa tay, bắt được một người con trai cao lớn đẹp trai giống anh.
Chu Ngọc Trân có chút không hiểu."Nói xin lỗi, tại sao?" Nửa tháng trước, sau khi con gái vội vàng chạy ra cửa về, mặt không giấu nổi vẻ đau lòng cùng tức giận. Hỏi rõ ngọn nguồn, bà cũng tức giận, cho nên khi con gái nói muốn rời khỏi chỗ đó, bà lập tức tán thành.
Hiện tại lại nhìn thấy người đàn ông làm tổn thương con gái mình, bà tức giận muốn đánh hắn một trận thay con gái trút giận.
"Bởi vì em con làm chuyện khiến cho Chiếu Hi hiểu lầm con." Liếc ngang em trai một cái, Cam Nhĩ Thụy lạnh nhạt nói: "Còn không nhanh giải thích?"
Sờ mũi một cái, vẻ mặt Cam Nhĩ Khiêm không tình nguyện, chậm rãi lên tiếng."Cái đó. . . . . . Chu tiểu thư, lần trước cô thấy một màn kia trong phòng anh cả của tôi, là lừa gạt cô. Lúc đó, anh cả bị tôi chuốc thuốc ngủ ngủ say như chết rồi, còn nữa, mấy câu nói mà cô nghe được kia cũng là giả, đó là tôi bắt chước giọng anh cả của tôi nói."
Nghe vậy, Chu Chiếu Hi nhẹ nhàng khép lại đôi mày thanh tú, chăm chú nhìn đầu Cam Nhĩ Thụy, lại nhìn Cam Nhĩ Khiêm hỏi."Tại sao anh phải làm như thế?"
"Tôi là chịu sự nhờ vả của Thục Viện, cô ấy hy vọng có thể cùng anh cả hợp lại, cho nên mới muốn phá hư chuyện của cô và anh cả." Thật con bà nó, vì cái gì anh phải ở chỗ này ăn nói khép nép giải thích? Mà người phụ nữ Thục Viện kia sau khi sự việc xảy ra lại chạy ra nước ngoài trốn, bỏ lại cái cục diện rối rắm này cho anh, đáng ghét! Lần sau gặp lại cô ta, xem anh chỉnh cô ta như thế nào.
Chu Chiếu Hi hạ mi mắt, nhìn mủi giày của mình, một hồi lâu mới nhẹ giọng mở miệng."Tôi biết rồi, các anh trở về đi."
Đây là ý gì? Cô ấy không tin lời anh nói sao? Nếu cô ấy không chịu cùng anh cả trở về, anh sẽ bị anh cả K cho một trận nữa mất.
Cam Nhĩ Khiêm lại vội vàng nói: "Tôi không có lừa cô, Chu tiểu thư, những gì tôi vừa nói đều là thật, cô không tin lời tôi nói, bây giờ tôi liền giả giọng anh cả, lặp lại những lời nói ngày đó một lần nữa." Anh lập tức biểu diễn một lần.
Ngay cả Chu Ngọc Trân cũng chậc chậc, cảm thấy giọng nói vừa rồi của anh, quả thật giống với Cam Nhĩ Thụy như đúc, khó mà phân biệt.
Nghe xong, Chu Chiếu Hi khẽ hắng giọng sâu kín nói, "Tôi không nói tôi không tin anh."
Cam Nhĩ Thụy đi tới trước mặt cô, "Nếu tin tưởng, vậy em và bác gái có thể theo anh trở về không?" Vẻ mặt giờ phút này của cô làm anh rất lo lắng.
Cô nhìn anh chăm chú, khẽ mỉm cười, "Tôi là tin tưởng anh, nhưng chuyện giữa chúng ta đã trở thành quá khứ, mời các anh trở về đi, ở vùng nông thôn không có gì tốt chiêu đãi."
"Chúng ta đã trở thành quá khứ?" Anh không dám tin liếc nhìn cô. Anh đặc biệt dẫn Nhĩ Khiêm tới đây giải thích với cô, cô lại trả lời anh như vậy?
"Đúng vậy. Chuyện đã qua, xin cam tiên sinh trở về đi!" Là hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, nhưng Thi Thục Viện để cho cô giác ngộ một sự thật, bây giờ khác biệt giữa anh và cô quá lớn, không thể trở thành người cùng một thế giới.
Cô không nên có suy nghĩ sai lầm không thực tế, bây giờ cô chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, sau đó nuôi lớn bảo bảo trong bụng cô.
Không muốn cho anh biết chuyện cô mang thai, bởi vì anh biết nhất định sẽ cướp đi đứa bé này, cô hy vọng có thể tự tay nuôi dưỡng bảo bảo, nhìn nó lớn lên từng ngày từng ngày.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook