Snape bị tiếng kêu to của anh làm hoảng sợ. Harry vừa trấn an hắn, vừa nhìn cái người đứng như trời trồng trước cửa, “A, Sev, thực xin lỗi đã làm thầy sợ ~ Buổi tối tốt lành, anh George, anh đúng là đã cho mọi người một chuyện vui lớn! Draco! Nhìn thấy cậu tôi thật cao hứng ~!”

Mà Snape, ngoài chút hoảng sợ khi nghe Harry kêu to, cũng thể hiện cảm xúc sợ hãi gì khác. Hắn chỉ tò mò liếc người đứng ở cửa, sau đó chằm chằm nhìn vết cắn của mình trên tay Harry. Sau một lát nhìn như thể do dự, hắn đưa tay giữ chặt tay Harry, cúi đầu, yên lặng nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve vết răng rất sâu kia. Động tác của Snape khiến Harry sửng sốt một chút, lật tay cầm lấy những ngón tay mát lạnh, “À ~ không sao đâu, Sev, so với những lần thầy cắn lên vai tôi, đây quả thực không đáng nhắc tới ~”

Hermione vẫn sửng sốt khi thấy George cùng Draco xuất hiện trước cửa, nghe thấy lời Harry nói, vô thức quay đầu liếc mắt nhìn hai người, sau đó ánh mắt lại quét trở về trên người George, nhìn anh lôi kéo cậu quý tộc tóc bạch kim đang đờ ra đó.

Anh hùng trong chiến đấu, nhà kinh doanh thành công – George Weasley, một tay vò mái tóc đỏ, một tay kéo cậu quý tộc trẻ đang mang biểu tình căng thẳng. Anh ngây ngô cười với đám người ngơ ngác trong phòng, chẳng thể tìm đâu ra sự khôn khéo và giảo hoạt trước đây, “A, buổi tốt tốt lành, ba mẹ, các anh em, Ginny nữa. Ủa, Harry và thầy, thầy Severus??? Thật mừng được thấy hai người, lâu rồi không gặp ~”

Nhìn cả một phòng người ngây ngẩn, trừ Harry và Snape, bọn họ một người cúi đầu kéo tay cứu thế chủ không biết đang suy nghĩ gì, một người chỉ lo ngây ngô cười với hai người ở cửa, ông bà Molly và Arthur liếc mắt nhìn nhau, sau đó người mẹ kiên cường thở dài, vực tinh thần dậy, “Được rồi, George, chặn cửa thế thì con thích lắm à? Vào đi, chẳng lẽ còn phải đợi mẹ dạy con nên ứng xử thế nào… sao?”

Bị mẹ ‘quát lớn’, George liền kéo Draco vào nhà, sau đó bà Molly đi qua, cho mỗi người một cái ôm, một câu ‘Mừng con về nhà, con của mẹ~”

Draco đờ ra tiếp nhận cái ôm, đôi mắt lam xám nhìn ông bà Molly và Arthur, “Buổi tối tốt lành, ông bà Weasley…”

Bà Molly ngạc nhiên thoáng nhìn Draco, sau đó mỉm cười, vẻ mặt chân thành và thoải mái, “Ừ, Draco, con có thể gọi ta là Molly ~”

Sau đó bà chủ nhà không đợi Draco thoát khỏi sự sững sờ mà đáp lại, xoay người, vỗ manh tay, “Tốt lắm, tốt lắm, nếu người đã đến đủ, tôi cũng không cần dùng phép giữ ấm lên những đồ ăn này. Giờ mọi người đến ngồi xuống bàn đi! Tôi nghĩ những món ngon ở đây đủ để hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người!”

Mọi người vẫn ngây ngẩn như trước, nhưng bị bà Molly giục, ai cũng tới bàn ngồi xuống, sau đó bắt đầu dùng bữa. Miếng thức ăn đầu tiên vào miệng, rốt cuộc sự tỉnh táo minh mẫn trở lại với những cái đầu rối tung, mà lúc này, bộ dáng cực kỳ săn đón của George đối với Draco khiến nhà Weasley bên bàn ăn xem cơ hồ rớt cả mắt, hoàn toàn không để ý tới sự chăm sóc cũng yêu chiều như vậy của Harry đối với Snape, hai việc này căn bản không phải là một mà ~ “Draco, nếm thử chút nào, đây là món thịt hầm sở trường của mẹ đấy! À, còn có bánh khoai tây thịt bò, ăn ngon cực. Đây nữa, canh sò, rất ngon…”

Nhà Weasley ngây ngây ngẩn ngẩn nhìn người thân vốn luôn kiêu ngạo của họ xoay như chong chóng quanh Draco. Mãi tới khi thấy Draco hơi hơi xấu hổ trừng mắt nhìn George, ông Arthur không thể không mở miệng, “Ron, nếu đây là con đang luyện dùng lỗ mũi ăn thức ăn, ba sẽ không ngăn cản đâu ~!”

Ron đột nhiên bị gọi tên, mờ mịt quay đầu nhìn ba mình, sau đó phát hiện tay phải đưa đồ ăn lên chính là hướng tới lỗ mũi, “A!!!”

Nhờ lời ông Arthur và phản ứng luống cuống của Ron, không khí quỷ dị bên bàn ăn dần dần trở nên thoải mái, tất cả mọi người đều chú ý vào đồ ăn. Được rồi, lấp đầy bụng rõ ràng là chuyện rất quan trọng, đặc biệt trước những món ăn cực kỳ ngon miệng này.

Rốt cuộc bụng ai cũng phồng cả lên, cơ hồ tới mức rên rỉ, vừa lòng buông mình vào ghế sô pha mềm mại. Draco trong bữa tối không ăn nhiều lắm bất chấp sự săn sóc của George, giờ thấy biểu tình biếng nhác và thỏa mãn của mọi người, thân thể căng thẳng mới chậm rãi thả lỏng.

Harry hơi lo lắng nhẹ nhàng xoa tay trên bụng Snape. Người đang nhẹ nhàng dựa vào vai anh tối nay ăn không ít, đương nhiên nếu so sánh với lượng ăn của hắn trong những ngày bình thường. Điều này khiến Harry cảm thấy lo lo, anh không dám quên lời của bác sĩ Wills, nhưng Snape lại chỉ híp mắt, thoải mái dựa vào anh, sau chốc lát bị người nhẹ nhàng xoa bụng, ợ một tiếng nho nhỏ, nho nhỏ…

Một đầu hắc tuyến, Harry thở dài nhìn Snape, anh có thể làm gì đây? Được rồi, đứa nhóc lớn tuổi này… Sau đó, Harry trợn mắt há miệng thấy Snape rời khỏi anh, tới sát Draco đang ngồi cách họ không xa, không ngờ lại vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mái tóc màu bạch kim đó.

Vội vàng kéo Snape lại, anh không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy hắn có chút không vui mà quay đầu nhìn anh. Dù sao anh cũng ôm chặt lấy con người không ngừng vặn vẹo, chỉ muốn lại tới chỗ Draco này, cười gượng với Draco đang sửng sốt, “Ha ha, ngoài ý muốn… chỉ là ngoài ý muốn thôi…”

Draco nhìn Harry vừa ôm chặt Snape đang hơi giãy giụa, vừa cười gượng với mình, một hồi lâu sau mới mỉm cười chân thành, “Không sao, còn nữa, cám ơn… cha đỡ đầu… con không sao.”

Nhà Weasley nhìn sự kiện nhỏ đột nhiên phát sinh này, nhìn Draco sáng bừng lên với nụ cười nho nhỏ ấy, ngoại trừ Ron vẫn còn chìm đắm trong khiếp sợ, ai cũng nhẹ nhõm thở hắt ra. Sau đó, Ginny nhảy dựng khỏi ghế sa lông, chỉ vào George đang ngây ngốc nhìn Draco cười, kêu to, “A! Anh George, khai thật ra đi, anh làm thế nào mà lừa được Draco vào tay hả?! Tuy rằng anh làm anh chẳng tốt gì đâu, nhưng mà, Merlin ạ!!! Anh lại vơ được cả một người nhà Malfoy ~!”

Tất cả mọi người đều nhìn Ginny tay chống nạnh, thể hiện khí thế nữ vương, tới khi thấy khóe miệng em gái họ cong lên vui vẻ, bắt đầu tranh nhau cười nói đùa giỡn, “Đúng vậy, George, nhìn không ra nha!” “Đồ xấu xa! George, em lại dám xuống tay với đối tác à ~ Trời ạ, Merlin! Nói mau!”…

Ông bà Molly và Arthur tủm tỉm cười nhìn bọn nhỏ náo loạn. Ron vẫn cùng Hermione ngồi bên người Harry, nhìn cảnh cười đùa kia, sau đó chuyển ánh mắt về vợ mình, run rẩy hỏi, “Mione… nói cho anh biết đây không phải là sự thật đi…”

Hermione thở dài, day thái dương, “Ron, tuy rằng em cũng không thể tin nổi, nhưng đây là sự thật, người anh George mang về là Draco Malfoy. Ôi Merlin, tuy em biết họ có hợp tác kinh doanh cùng nhau từ ba năm trước, thậm chí Draco còn đầu tư cổ phần vào một cửa hàng anh George mới mở, nhưng thật sự không nghĩ là…”

Harry ôm Snape đã an tĩnh lại, đang cầm ly nước chanh anh đưa nâng lên môi. Anh vò đầu, “A? Ron, Mione, thế thì sao? Tuy tớ cũng giật hết cả mình, nhưng tớ không thấy anh George và Draco ở cùng nhau thì có gì không tốt, á, được rồi, một người nhà Weasley và một người nhà Malfoy, bọn họ đúng là có khả năng giấu diếm…”

Vô lực liếc biểu tình cổ quái của Harry, Ron sụp vai xuống, “Đây đúng là điều tớ không thể tin nổi, Weasley và Malfoy… thế giới này đảo điên hết cả rồi sao?!!”

Hermione vỗ vỗ bả vai có chút rũ xuống của chồng, “Không sao, Ron, hai bác Molly và Arthur đều đón chào và tỏ ra ngầm đồng ý với Draco, chứng tỏ họ đều sớm đã biết chuyện, chỉ là giờ mới nói cho chúng ta biết mà thôi. Rõ ràng là bậc cha mẹ, họ đã xác định một số sự tình rồi, cho nên thoải mái đi, Ron ~”

Hít sâu một hơi, Ron giống như đã muốn thừa nhận, nhưng thoáng nhìn qua các anh em mình vây quanh George và Draco, lại nhụt chí dựa nặng nề vào lưng ghế so pha, “Trời ạ! Anh vẫn không tin nổi… Được rồi… anh sẽ cố…”…

Harry lại cùng Ron hàn huyên trong chốc lát, còn Hermione, năm phút trước rốt cuộc không thể chống đỡ tiếng cười nói vui vẻ trước mặt, liền đứng dậy gia nhập. Ron ‘bi ai’ và uể oải nhìn vợ rời khỏi mình, chỉ có thể thì thào nguyền rủa Merlin. Harry nhìn vẻ mặt chán nản của bạn thân, nghĩ một lát rồi nói, “Này, bồ tèo, có muốn ra ngoài một chút không? Hay là chúng ta cưỡi chổi bay một lát đi? Ôi Merlin, gần một năm nay tớ không đụng tới chổi rồi, thật nhớ nhung cảm giác đó!”

Nghĩ một chút, Ron đứng dậy, sau khi đi hai bước liền quay đầu về phía Harry càu nhàu, “Nhấc mông lên đi, Harry, nếu cậu còn muốn chơi!”

Harry vội vàng kéo Snape ra khỏi cửa theo Ron, đứng trên bãi cỏ rộng lớn bên ngoài trang trại Hang Sóc, hít một hơi sâu bầu không khí lành lạnh khiến lỗ chân lông toàn cơ thể đều thoải mãi giãn ra. Sau đó, Harry nhận lấy chổi thần Ron đưa anh – Tia Chớp 500. Anh sờ sờ thân chổi màu đen sáng bóng lóng lánh, rõ ràng đã được bảo dưỡng rất tốt, hưng phấn kêu lên, “A! Bồ tèo, Tia Chớp 500, mẫu mới nhất năm nay, tớ mới chỉ thấy hình trên tạp chí ~”

“Ờ, anh George tặng tớ và Hermione mỗi người một cái…” Ron trả lời anh, sau khi nhắc tới George lại trở nên uể oải. Thấy vậy, Harry vội vàng phù phép biến một cọc gỗ lớn cách đó không xa thành cái ghế dựa thoải mái, để Snape đang im lặng nhìn anh ngồi xuống, xoay người dặn dò, “Thế nhé, Sev, thầy cứ ngồi ở đây, ừ, để tôi biểu diễn cho thầy xem ~ tôi không phải lúc nào cũng biểu diễn cho người khác xem đâu đấy ~!”

Ngồi lên cán chổi, gọi Ron vẫn còn chìm đắm trong ảo não, “Được rồi, bồ tèo, tớ nghĩ bọn mình bắt đầu thôi ~” Sau khi được đáp lại, anh đạp mạnh lên mặt đất, như mũi tên vút lên trời đêm…

Snape nhìn Harry và Ron như mũi tên bắn thẳng lên trời đêm, sau đó bắt đầu truy đuổi, bay vòng, lật người, đủ loại động tác mạo hiểm phong phú khiến hắn nhìn hoa cả mắt, nhưng tốc độ của Harry và Ron càng lúc càng nhanh, bay càng lúc càng cao. Tuy rằng họ vẫn ở trong tầm mắt hắn, Snape bắt đầu cảm thấy bất an, tốc độ quá nhanh cùng độ cao tưởng chừng có thể xuyên thấu bầu trời làm bóng dáng Harry trở nên mơ hồ. Hắn chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng màu đen vút qua dưới ánh trăng, giống như ngay giây tiếp theo sẽ biến mất.

Đứng mạnh dậy, Snape ngửa cổ nhìn trời đêm, ánh mắt cố gắng đuổi theo bóng dáng của Harry, nhưng càng ngày nỗi bất an và sợ hãi càng dầy đặc, khiến hắn cảm thấy khó thở. Hắn chầm chậm vươn tay lên cao hướng về không trung, nhưng cái gì hắn cũng không bắt được, người vừa rồi hắn còn có thể chạm tới giờ cách hắn rất xa, rất xa. Nỗi sợ hãi tột cùng và sự tuyệt vọng dần gặm nhấm khiến Snape bắt đầu run rẩy. Hắn bất lực nhìn Harry trên trời cao, sau đó hé miệng, phát ra tiếng kêu khàn khàn bi thống…

Bay vút về phía vầng trăng cao vời vợi, tưởng chừng chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm tới cái đĩa tròn trắng bạc, Harry nghiêng người 90 độ, cực nhanh đổi hướng, chăm chú nhìn Ron cũng làm động tác như vậy ở đối diện, tăng tốc, rồi chậm lại sau khi suýt soát va chạm nhau. Trái tim đập kịch liệt khiến anh vô cùng hưng phấn và thoải mái, “Ron! Thật sự rất tuyệt vời!”

Tay phải buông khỏi cán chổi đưa lên tóc, Ron dường như đã thả lỏng, mỉm cười, “Đúng vậy, bồ tèo, rất tuyệt đi, à, cám ơn nhé! Tớ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi ~”

Lắc đầu, Harry đang định nói gì đó, chợt nghe thấy tiếng kêu vọng lên từ mặt đất. Trong bóng đêm, tiếng kêu ấy khiến người ta phải hoảng sợ. Anh vội vàng cúi đầu tìm kiếm, sau khi nhìn thấy người kia đang run rẩy vươn tay lên cao, phát ra thanh âm tuyệt vọng, thất kinh lao vội xuống. Chết tiệt, đã có chuyện gì xảy ra?!!

Đột nhiên dừng lại ngay cách Snape chỉ một bước, nhảy xuống cây chổi vì ngừng quá gấp mà hơi hơi rung động, Harry trực tiếp mở hai tay, ôm lấy người đang kịch liệt run rẩy, trong đôi mắt đen tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi. Anh cảm thấy cổ mình bị đôi tay gầy gò ôm lấy, không rảnh để tâm tới cảm giác cổ đau đớn và hơi hơi khó thở, chỉ có thể cuống cuồng lo lắng ôm chặt thân thể đang run rẩy trong lòng mình, vội vàng hỏi, “Sao thế, Sev? Sev, làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?”

Ron đáp xuống đất ngay sau anh, cầm chổi đi tới bên người Harry, nghi hoặc và lo lắng nhìn Snape ôm thật chặt cổ anh, dúi mặt sâu vào hõm vai anh, “Merlin! Thầy Severus làm sao vậy?”

Quay đầu có chút khó khăn, Harry cực lực áp chế sự nóng nảy và ngọn lửa giận vô danh bùng lên trong lòng mình, “Chết tiệt! Làm sao tớ biết được… Ôi, Sev… Tôi sắp không thở nổi rồi… Thầy lâu lắm rồi không còn như vậy nữa!”

Trong khi Ron không biết phải làm gì còn Harry vẫn luống cuống tay chân, mọi người trong nhà nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của Snape, vội vã đổ xô ra, sau khi thấy bộ dáng của Harry, chỉ có thể dừng bước. Họ không rõ tại sao Snape lại có phản ứng như vậy, bối rối không biết phải làm gì.

Một lát sau, Draco mới chậm rãi tới gần Harry, nhìn anh ôm lấy Snape không ngừng nhẹ giọng trấn an, nhíu mày, “Có chuyện gì vậy? Harry, cha đỡ đầu của tôi sao lại biến thành như thế này?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương