Cố gắn xoay đầu, Harry nôn nóng và bất đắc dĩ gầm nhẹ, “Làm sao tôi biết được? Vừa rồi còn tốt đẹp mà!”

Draco nghi hoặc đánh giá vẻ mặt lo lắng bối rối của Harry, sau khi chuyển ánh mắt tới cây chổi thần trong tay Ron và nằm trên mặt đất phía sau Harry, thở dài, liếc anh xem thường, “Vừa rồi cậu cưỡi chổi với Ron chứ gì? Kích thích lắm hả? Vui vẻ lắm hả?”

Không hiểu rõ, Harry nhíu mày, “Chỉ là đùa giỡn trong chốc lát mà thôi, Draco, hiện giờ chúng ta đang nói đến Sev!”

Draco chằm chằm nhìn Harry như thể nhìn chằm chằm một con quái vật lớn hình người, “Chỉ là đùa giỡn trong chốc lát? Harry, cậu để cha đỡ đầu của tôi ở lại một mình trên mặt đất mênh mông, bản thân lại bay lên trời cao hưởng thụ!”

Harry ngây ngẩn cả người, hít sâu một hơi. Nhờ George tới gần, nắm lấy vai hắn, Draco cố gắng thả lỏng. “Đồ Gryffindor ngu ngốc, cha đỡ đầu của tôi ỷ lại vào cậu như thế nào, chẳng lẽ đã lâu như vậy rồi, cậu còn không hiểu rõ sao? Hơn tám tháng, sau thật nhiều vất vả, cuối cùng ông ấy cũng có thể yên lặng đứng cách cậu không xa, nhưng cậu đừng quên, Harry, đó là khoảng cách lớn nhất mà hiện tại ông ấy có thể chấp nhận được, khoảng cách mà ông ấy chỉ cần vươn tay ra hoặc đi vài bước chân là có thể chạm được đến cậu! Mà vừa rồi, cậu bỏ lại ông ấy ở nơi ông ấy không quen thuộc, một người đứng trên mặt đất, như thể vứt bỏ ông ấy mà bay lên trời cao, đồ ngu xuẩn chết dẫm! Ngẫm lại cho kỹ đi xem cậu đã làm gì!”

Nghe Draco gầm nhẹ, sắc mặt Harry dần trở nên xanh mét. Một hồi lâu sau, anh mới cọ cọ mặt lên tóc Snape, ảo não thì thầm, “Phải, tôi thật đáng chết mà… Tôi quá ngu ngốc… Thực xin lỗi… Sev…”

Một lát sau, Harry ngẩng đầu lên, nhìn Draco đã bình tĩnh lại, “Cám ơn, Draco, cám ơn cậu đã nhắc nhở tôi…” Chuyển ánh mắt về nhà Weasley đang yên lặng nhìn họ, “Thật xin lỗi, cháu nghĩ giờ cháu phải đưa Sev về, bác Molly, cám ơn bữa tối của bác, thật ngon tuyệt vời!”

“Ừ, không có gì đâu, Harry, Severus thoạt nhìn thật không ổn, hai người mau trở về đi thôi, hy vọng sau khi về nhà, ông ấy sẽ cảm thấy tốt hơn ~” Molly hơi lo lắng nhìn Snape vẫn hơi hơi run rẩy trước ngực Harry.

Harry gật đầu, trước khi dùng thuật huyễn ảnh di hình, đột nhiên nhớ ra gì đó. Anh tán đi pháp lực, xoay người nhìn Ron, “Bồ tèo, có thể cho tớ mượn chổi thần không?”

Ron không do dự chìa cái chổi trong tay ra, “Hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng Harry, cậu định làm gì vậy?”

Harry dùng một bàn tay cố sức đỡ mông Snape, một bàn tay tiếp nhận chổi, sau khi cưỡi, làm chổi chầm chậm bay lên khỏi mặt đất, lơ lửng trên không. Draco nhìn thấy Harry xoay người, cẩn thận để Snape vẫn đang gắt gao ôm cổ anh ngồi nghiêng trên chổi, không khỏi nhíu mày, thần tình không tán đồng, “Harry, cậu muốn cùng cha đỡ đầu cưỡi chổi về???”

Điều chỉnh ổn được tư thế của Snape, Harry lại bởi hắn không chịu buông cổ anh ra mà không thể ngồi thẳng lưng, gian nan hơi quay đầu lại nhìn Draco, “Đúng vậy, nếu Sev đã cho rằng tôi cưỡi chổi có nghĩa là vứt bỏ thầy thì tôi sẽ cùng thầy cưỡi chổi về, tôi nghĩ, nếu vậy thầy sẽ cảm thấy đỡ hơn…”

Draco hoài nghi nhìn Harry tay trái ôm chặt thắt lưng Snape, tay phải khống chế chổi, “Cậu chắc chắn chứ, Harry?” Harry gật đầu, giọng không có chỗ cho sự nghi ngờ, “Tôi tin tưởng vào kỹ thuật của mình, Draco, tôi nhất quyết!”

Sau hồi lâu nhìn chằm chằm vào mắt Harry, Draco mới dời ánh mắt, hơi hơi thả lỏng dựa vào George vẫn đứng sau lưng hắn không lên tiếng, “Được rồi, chết tiệt, một tên Gryffindor vẫn luôn là một tên Gryffindor, vĩnh viễn không thể hy vọng moi được từ đầu các người ra cái kế hoạch gì bình thường một tí! Cũng may tính năng của Tia Chớp 500 không tồi, hoàn toàn chịu tải được sức nặng của cậu và cha đỡ đầu!”

Harry gượng cười, “Đúng thế, rất tốt ~ vậy hẹn gặp lại nhé. A, còn nữa, nếu bác Narcissa đã trở về, nhờ cậu chuyển lời hỏi thăm của tôi cho bác ấy, cả giải thích nữa. Tôi nghĩ trong thời gian tới, có lẽ bọn tôi chưa thể đi thăm nhà cậu!” Harry cảm thấy thật có lỗi.

“Hả? À không sao đâu, mẹ tôi đổi ý rồi. Hình như mẹ tôi sẽ ở lại đó ít lâu, hơn nữa, tôi nghĩ đó là một ý kiến hay!” Lắc đầu không thèm để ý, Draco nhìn Harry đưa Snape đi, cưỡi chổi chầm chậm bay lên không, sau đó dùng tốc độ an toàn nhưng cũng không quá chậm bay khỏi tầm mắt hắn.

Đợi tới khi đã rời trang trại Hang Sóc đủ xa, Harry hạ tốc độ xuống. Tư thế vẫn phải cong lưng khiến vai anh đau nhức. Anh hơi hơi động cổ, nói nhỏ bên tai Snape, người vẫn chôn mặt tại hõm vai anh, “Sev… Sev? Thả lỏng chút nào, thầy xem, thầy và tôi, chúng ta cùng bay một chỗ. Ừ, thần có thể ngắm một chút, cảnh sắc rất đẹp, tôi cam đoan đó!”

Ban đầu, Snape không quan tâm tới những lời Harry nói, chỉ càng dùng sức, cánh tay chặt chẽ ôm lấy cổ Harry, mặc kệ anh hết lần này tới lần khác dỗ dành. Tới lúc cứu thế chủ uể oải định đầu hàng bỏ cuộc – được rồi, ai chả biết Snape chán ghét chổi cũng giống như chán ghét Harry Potter – hắn mới từ từ khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt bất an trộm nhìn xung quanh. Sau hồi lâu, hắn chậm rãi thả lỏng, cánh tay trượt xuống khỏi cổ Harry, chuyển thành nắm chặt cổ áo anh.

Trăng tròn tản mát ánh sáng êm dịu, ánh trăng bàng bạc khắp nơi, cùng sao trời thưa thớt mà sáng ngời giống như đá quý khảm lên tấm vải nhung đen che phủ trời đêm. Tốc độ bay chầm chậm làm gió đêm mát lạnh mềm mạt phả lên mặt, nhẹ nhàng đùa bỡn mái tóc dài của Snape, khiến những sợi tóc dài bóng mượt bay phần phật trên không, đôi lúc ngẫu nhiên lướt qua môi và mặt Harry.

Một hai chú chim ăn đêm đập cánh bay gần đó, chiêm chiếp kêu to giống như oán giận họ cản đường, sau đó cùng bay đi mất. Bên dưới, hồ nước như tấm gương phản chiếu hình ảnh hai người, sườn đồi thoai thoải, những lùm cây bụi nhỏ, rừng cây thưa thớt cùng với những ánh đèn lấp lánh nhiều như sao trời xẹt qua bên dưới họ, trong không trung tĩnh lặng chỉ có tiếng gió quanh quẩn bên tai…

Harry thật cẩn thận dùng cánh tay trái ôm lấy thắt lưng Snape, nhìn hắn yên lặng quan sát, tựa hồn đắm chìm trong cảnh sắc. Rốt cuộc cũng có thể ngồi thẳng lưng, không còn bị ôm chặt cổ nữa, anh thở dài nhẹ nhõm…

Nằm trên giường, Harry không hề buồn ngủ, anh nhìn Snape nhúc nhích sáp vào ngực mình. Người kia hơi chau mày và hô hấp không yên ổn, khiến anh cẩn thận lay động cánh tay bị đem ra làm gối đầu, tỉ mỉ hồi tưởng lại biểu hiện của Snape tối nay. Kết hợp với đề nghị hơn một tháng trước của bác sĩ Wills, Harry cho rằng đã đến thời điểm bắt đầu ‘huấn luyện’ Snape.

Trí nhớ của Snape rất có thể sẽ không hồi phục trong một thời gian dài nữa. Năng lực tư duy khôi phục cũng rất chậm, mà anh không thể luôn ở bên người đàn ông này 24 giờ một ngày. Anh sẽ phải đi làm, sẽ có việc phải xử lý, cho nên việc cấp bách giờ là cần làm Snape có thể tự lập, yên ổn, an toàn, an tâm ở một mình khi anh không có mặt. Anh chỉ còn 5 tháng nghỉ phép, cho nên, phải bắt đầu ngay thôi!

Nghĩ tới liền làm ngay, bắt đầu từ hôm sau, Harry vắt óc nghĩ ‘kế hoạch giúp Sev độc lập’. Thậm chí anh còn nhờ Hermione tìm rất nhiều sách và tư liệu liên quan của Muggle, đồng thời, theo đề nghị của Hermione, thử dùng phương thức viết để trao đổi với Snape – thất bại!

Từ bỏ ý muốn có thể trao đổi ý tưởng một cách chuẩn xác với Snape, Harry tận lực tra cứu trong một lượng sách thậm chí còn nhiều hơn tất cả những gì anh từng đọc thời còn học sinh, gắng tìm phương pháp ‘huấn luyện’ Snape. Có lẽ Merlin thực sự phù hộ anh, ngay lúc Harry đang vò đầu, chuẩn bị bắt chước vẻ mặt gia tinh khi gặp trở ngại, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật có chút xấu hổ tới ‘xin giúp đỡ’, khiến anh mừng như điên.

“Ấy, Harry, tuy tôi biết ngày nghỉ của anh còn rất nhiều, hơn nữa tình huống của giáo sư Snape cũng không phải tốt lắm, nhưng người của bộ thật sự không đủ… À, anh có thể giúp thu xếp một ít hồ sơ văn kiện không? Không cần anh phải tới đây, tôi sẽ cho người mang tới chỗ anh…”

Đang lo không có điểm bắt đầu cho kế hoạch, Harry gấp tới chỉ sợ thể hiện sự đồng ý không đủ. Sau đó khi anh nhìn các Thần Sáng đồng nghiệp mang biểu tình vui sướng thấy người gặp họa ‘nâng’ cả núi tài liệu và hồ sơ vào chất đống hơn nửa thư phòng, gân xanh bắt đầu nổi lên trên trán!

Cuối cùng, Harry bất đắc dĩ đành vén tay áo lên, anh còn có thể nói gì đây?

Anh một mặt cố gắng làm việc, một mặt bắt đầu thực thi kế hoạch. Vài ngày đầu, Snape còn an tĩnh ngồi ở thư phòng nhìn Harry chỉnh sửa văn kiện, sau đó, tới thời điểm hạt giống bắt đầu nẩy mầm và cây thuốc đến kỳ thu hoạch trong nhà kính, Snape hơi hơi lo lắng. Hắn không ngừng ngọ nguậy trên ghế, nhìn Harry, lại nhìn ra bên ngoài, giống như khó lựa chọn giữa anh và nhà kính.

Biết không thể quá vội vàng ép hắn, Harry đem văn kiện tới nhà kính cùng Snape, khi đối phương quay đầu tìm anh liền cho hắn một nụ cười trấn an. Chẳng qua, sau khi anh xử lý hết chỗ văn kiện ít ỏi mang theo, anh sẽ tỏ ra có chút bất đắc dĩ, sau đó kéo Snape trở về thư phòng lấy những thứ cần xử lý khác.

Lặp đi lặp lại hơn một tháng, cuối cùng Harry đã có thể một mình qua lại giữa nhà kính và thư phòng, dùng thời gian ngắn nhất. Tiến triển thuận lợi như thế làm Harry càng tin tưởng vào diễn biến tiếp theo.

Thời gian tách ra khỏi Snape được kéo dài dần, sau đó bắt đầu đổi địa điểm để Snape ở lại một mình, vườn cây bên ngoài nhà kính, thư phòng, phòng khách, phòng ngủ, thậm chí còn cả phòng bếp, dĩ nhiên phải hứng ánh mắt phẫn nộ của Mimi rồi. Harry rất kiên nhẫn, từng chút từng chút gia tăng thời gian Snape ở một mình, sau đó, khi hắn khẩn trương và bất an tìm được anh, vui sướng cùng hắn chia sẻ khoảng thời gian rảnh rỗi còn lại.

Mỗi ngày anh đều dành ra một tiếng để rèn luyện thân thể, thỉnh thoảng đón bạn bè tới chơi, đi mua sắm ở Hẻm Xéo. Bốn tháng sau, sau khi trải qua một sinh nhật tuổi 24 tuyệt vời, Harry nhìn Snape gối đầu lên đùi anh ngủ trưa, hắn đã có thể ở một mình suốt hai giờ mà không cần lúc nào Harry cũng phải ở trong tầm mắt hắn. Điều kiện tiên quyết là hắn có thể tìm được Harry tại khắp các ngõ ngách trong nhà, mà trong khoảng thời gian rỗi còn lại, sự dựa dẫm gắt gao hơn của Snape đối với anh khiến anh vừa thấy hài lòng với kết quả, vừa có chút bất đắc dĩ nho nhỏ.

Tính toán lại thời gian, Harry quyết định nhân lúc hăng hái mà hành động, anh yêu cầu Luther cho anh thêm ngày nghỉ. Bộ trưởng Luther càng ngày càng giỏi ‘áp bức’ công nhân viên chức, sau khi ép anh nhận n điều kiện không bình đẳng, cuối cùng làm anh phát cáu đòi từ chức. Thế là toàn bộ thư phòng lại phủ đầy văn kiện cần phân loại và chỉnh sửa đến từ tất cả các bộ phận, mà anh thì được kéo dài kỳ nghỉ phép tới tận sau Giáng Sinh.

Anh dùng hai ngày để cải biến căn phòng bên cạnh thư phòng, vốn ban đầu là phòng ngủ cho khách, sau biến thành phong kho. Sau khi bố trí nó trở thành phòng chế tác ma dược, phóng ra tầng tầng lớp lớp phép thuật lên những tủ cất trữ vật liệu đặc dụng được đặt thiết kế riêng, cùng với tìm người khắc ma pháp trận lên những đồ chứa dùng cho dược liệu cần điều kiện ngặt nghèo, Harry lôi kéo Snape, để người đàn ông đang có chút kháng cự này lần đầu tiên chế tác ma dược kể từ sau khi tới sống bên anh.

Sự ép buộc phải chế tác ma dược khi bị giam cầm đã khắc sâu vào tiềm thức Snape. Dưới ảnh hưởng đó, lúc mới bắt đầu, động tác của Snape cứng đơ, cơ hồ vô cùng rập khuôn và tận lực vội vã làm ra mấy bình thuốc bổ máu và hồi phục. Harry cắn răng, cố gắng lộ ra nụ cươi cổ vũ. Chệt tiết, cuối cùng anh đã biết vì sao Snape chỉ có thể sử dụng một chút pháp lực, đám con hoang kia!

“Không, Sev, nghe tôi nói này,” Harry nhận lấy những bình thuốc Snape vừa bất an vừa khẩn trương trao cho anh, điều chỉnh lại một chút dây buộc bị lỏng ra trên mái tóc dài mềm mại, “Hãy làm ra những ma dược thầy thích và muốn làm, dĩ nhiên, chúng ta bắt đầu với những loại đơn giản thôi cũng được, không cần thúc ép chính mình, được không?”

Nghe xong lời của Harry, Snape nhìn cặp mắt ôn hòa tràn đầy tình cảm chân thành kia, sau một lát mê mang, mới thả lỏng người dựa vào anh.

Mấy ngày kế tiếp, Snape dần dần thả lỏng tinh thần và hoàn toàn tập trung vào công việc chế tác. Harry phát hiện mình càng ngày càng mê đắm những động tác điều chế ma dược duyên dáng giống như biểu diễn nghệ thuật của vị ma dược đại sư này.

Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cặp mắt đen lấp lánh nhu hòa nhìn vạc sôi trào. Những ngón tay thanh mảnh nhàn nhạt sẹo cầm nguyên vật liệu được cẩn thận cắt đều chằn chặn theo đúng trình tự, hoặc nhanh hoặc chậm thả vào nước dược đang sôi lục bục. Hơi nước màu trắng lượn lờ bốc lên, quấy lấy những ngón tay thon dài nhợt nhạt, làm đầu ngón tay có chút ửng hồng…

Harry lẳng lặng ngắm Snape, nhìn hắn chế tác ma dược hoàn toàn không theo kế hoạch nào, hoặc đơn giản, hoặc hơi phức tạp, nhưng đều khống chế chỉ trong một hoặc hai giờ mà không cần dùng đến bàn điều khiển kiểm soát thời gian.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương