Đại Giới – Ái Nô
-
Chương 12
Thời điểm mở mắt ra đã là buổi sáng hôm sau. Harry nhẹ nhàng cựa mình, cánh tay trên cổ anh lập tức ôm chặt hơn, khiến anh sợ tới mức không dám làm động tác gì khác. Cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ trên cổ, anh cố gắng nhẹ nghiêng đầu, thấy Snape vẫn đang ngủ say, đầu mày nhíu lại, mi mắt hơi hơi run rẩy, rõ ràng khi ngủ cũng không an giấc.
Quay thẳng đầu lại, chằm chằm nhìn trần nhà, Harry thở dài. Những nỗ lực hai tháng qua xem ra lại trở về nguyên điểm, nhưng không biết là tốt hay xấu, Snape không cự tuyệt anh tới gần, thậm chí còn càng thêm ỷ lại vào anh…
Nhưng tóm lại, nếu tin tức Snape trở về đã bị tiết lộ, không thể lúc nào cũng phải hồi hộp lẩn tránh đám phù thủy vì không có câu trả lời và nhìn thấy ‘sự thật’ mà càng náo loạn. Anh và Snape không có khả năng cả đời giam mình trong phòng không ra. Nếu vậy, sớm đi làm rõ tất cả vẫn hơn tới lúc chuyện càng phiền phức phát sinh mới đi hành động.
Lại nằm thêm mấy chục phút nữa, Harry thấy Snape chậm rãi mở mắt. Cố gắng mỉm cười với người vừa tỉnh dậy đã rất nhanh có biểu hiện bất an, Harry phất tay đưa tới áo ở nhà và áo ngủ của anh và Snape. “Được rồi, Sev, tôi nghĩ chúng ta cần thay quần áo. Thầy không thấy mặc áo chùng rất không thoải mái sao? OK OK, tôi sẽ không buông thầy ra, được không?”
Snape rốt cuộc ngoan ngoãn buông lỏng cánh tay ôm cổ Harry, im lặng để anh thay áo ngủ cho hắn, rồi lại một lần nữa giúp hắn treo cánh tay trái trước ngực.
Thay quần áo xong, Harry nhanh chóng duỗi thân và tay chân một chút. Sau khi thở dài thoải mái, bụng của anh bắt đầu nhắc anh, ngày hôm qua anh và Snape đã bỏ lỡ trà chiều và bữa tối, giờ nếu không chịu động, họ sẽ bỏ qua cả bữa sáng hôm nay!
Lại ôm lấy Snape, Harry đi vào phòng tắm. Sau khi rửa mặt qua loa, lúc chải đầu cho Snape, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Harry vụng về chia mái tóc dài đen bóng mượt mà của Snape, tết thành một bím tóc. Lúc còn đang công tác ở Bộ Pháp Thuật, anh từng ngẫu nhiên thấy những nữ phù thủy mang theo con gái tết cho con như vậy ~
Chằm chằm nhìn thành quả của mình hồi lâu, Harry quyết định lờ cái bím vặn vẹo chẳng thành hình kia, ôm Snape vẫn đang im lặng xuống lầu với tâm tình khoái trá. Mà Mimi cần cù đã chuẩn bị bữa sáng ngon lành trên bàn cho họ.
Sau khi thất bại trong việc bắt người đang định ôm lấy cổ anh tự ăn cơm, Harry đành tiếp tục công tác dỗ ăn cơm của mình. Tới lúc anh đã đổ đầy bụng mình và Snape, khi đang thong thả uống trà, Mimi mang tới các loại báo chí và tuần san mà anh chỉ định.
Lười biếng mở báo ra, vốn đã mang tâm lý ‘chết thì chết chứ sao’, Harry kinh ngạc phát hiện tất cả các bài báo đều không bị viết khoa trương và ‘trau chuốt’ theo thói quen của nhóm người kia. Cơ hồ tái hiện hoàn toàn chân thực nội dung cuộc họp báo ngày hôm qua, hơn nữa bài phỏng vấn dân chúng sau đó cũng không thấy câu văn từ ngữ nào không tốt. Thậm chí Harry còn thấy trong một bài phỏng vấn khá dài với đối tượng là bác sĩ trị liệu cho Snape.
Về phần tấm ảnh lớn chụp toàn cảnh anh ôm Snape trấn an, Harry quyết định không thèm để ý. Merlin! Nó chỉ làm anh nhớ lại tên phóng viên ngu xuẩn chết tiệt kia! Cùng với trận hoảng hồn Snape gây ra cho anh!
Tuy báo chí đều đưa tin tích cực, Harry vẫn quyết định tiếp tục theo dõi một thời gian ngắn nữa. Nói trắng ra, anh và Snape không có khả năng cứ giam mình trong phòng. Tới lúc người đàn ông này hồi phục tương đối tốt, Harry sẽ đưa hắn ra ngoài, sẽ không lập tức tiếp xúc với người hay sự việc gì rối tung, nhưng việc tiếp xúc với người khác là vô cùng cần thiết.
Nếu khế ước giữa anh và Snape được giải trừ, tuy rằng ngày nào người đàn ông này chưa hoàn toàn hồi phục, anh vẫn sẽ chăm sóc hắn như trước, nhưng Snape có cuộc sống của chính mình. Sau những cuộc thảo luận với bác sĩ và bạn bè, Harry vô cùng chờ mong điều đó.
Xem báo xong, đang không biết phải làm gì tiếp, Harry bị Dumbledore đột nhiên xuất hiện trong khung ảnh lồng kính lên tiếng làm giật mình, “Harry ~ thật mừng là Severus đã khá hơn. Nếu vậy em cũng nên báo cho nhóm McGonagall một chút. Ta tin rằng bạn bè em cũng rất lo lắng ~”
Ngượng ngùng cào cào tóc, Harry xấu hổ cười, “A, buổi sáng tốt lành, thầy Albus, thật vui được thấy thầy. Vâng, em lập tức mở Floo, ha ha.”
Nửa giờ sau khi Harry mở Floo, bạn bè và thầy cô giáo cũ lục tục xuất hiện trước mặt anh và Snape.
Anh chàng quý tộc tóc bạch kim rõ ràng thở ra nhẹ nhõm, vỗ vỗ áo choàng của mình. “Chà, Harry, tôi còn tưởng phải ít nhất ba ngày sau mới được cậu ‘triệu kiến’!”
Hermione thì phì phì thở, hạ giọng gầm rú với Harry. “Đồ chết dẫm, Harry, tớ còn tưởng hai người đã xảy ra chuyện gì. Kém chút nữa thì tớ đã dùng phương pháp của Muggle phá cửa vào nhà cậu!”
Sirius khoanh tay, miễn cưỡng dựa vào trên người Remus, “Harry, xem ra không có việc gì phải không?”
Duy nhất Ron chỉ nhún nhún vai với Harry, sau đó kéo người vợ đang kích động đến nỗi mặt mày đỏ bừng của mình, tỏ vẻ chính mình lực bất tòng tâm.
Harry vẫn im lặng nghe bạn bè ‘ân cần thăm hỏi’, sau khi mọi người đều ngừng lời, anh mới phất phất cánh tay phải nhàn rỗi, tay trái còn đang ôm Snape, người đang thu mình trong lòng anh, không dám động đậy. “Hi! Buổi sáng tốt lành ~”
Tất cả mọi người dịu xuống. Họ di chuyển, cùng với Harry đang ôm Snape ngồi xuống ghế sa lông. Sau khi Mimi đưa trà bánh lên cho họ, rốt cuộc mọi người có thể yên tâm quan sát hai người, lại nhìn đến tóc Snape, cơ hồ phun cả trà ra. “Ôi Merlin! Trời ạ! Cái quái gì thế này! Harry, tóc của thầy Severus!!!”
Harry nhón lấy ‘bím tóc’ của Snape, nếu cái ‘dây thừng’ quái dị quái đản xiên trái xẹo phải có thể gọi là ‘bím tóc’, len lén dấu vào trong ngực mình, cười gượng,”Hả? Ha ha.”
Gắng gượng nuốt xuống trà trong miệng, Hermione cưỡng chế ánh mắt mình rời khỏi ‘bím tóc’ bị Harry dấu đi, bắt đầu dùng khẩu khí nghiêm túc nói chuyện với Harry.
“Harry, về khế ước giữa cậu và thầy Severus ấy, vì lời cậu nói hôm qua, cùng với biểu hiện có liên quan của thầy Severus, nhờ Draco hỗ trợ, tớ tìm được một ít manh mối, nhưng mà, rất không lạc quan…”
Ngẩn người, Harry hơi cúi đầu, vỗ vỗ cánh tay của Snape lại định bám lấy cổ anh. “Không sao, Hermione, ít nhất Bộ Pháp Thuật đến giờ cũng chưa nói được gì với tớ những chuyện liên quan tới khế ước. Dù sao, dù có tệ đến mấy đi nữa cũng chẳng thể tệ hơn bây giờ được.” Anh ngẩng đầu, nụ cười mang theo sự chua xót. “Nói xem nào, có lẽ cũng không đến nỗi tệ như vậy?”
Hermione miễn cưỡng cong khóe miệng, nhìn thoáng qua anh chàng quý tộc đang có vẻ ngẩn người, “… Harry, cái gọi là ‘nô lệ’ khế ước, chẳng qua chỉ là một cách gọi tương đối ước lệ mà thôi. Bên trong nó bao hàm đủ loại điều kiện khế ước, mà khế ước giữa cậu và thầy Severus, thực rõ ràng, trước kia chúng tớ đi sai hướng. Mà tớ tình cờ biết rằng các dòng họ quý tộc thuần huyết lâu đời rất có thể cất trữ một ít sách cổ có liên quan tới những loại khế ước ‘đặc biệt’, cho nên tớ liên hệ với Draco…”
Nối tiếp ánh mắt Hermione, Draco rố cuộc dừng mắt trên người Harry. “… Khế ước nô lệ tình dục cùng với – khế ước sủng vật… là kết quả bọn tôi tìm được, giống nhất với khế ước giữa cậu và… cha đỡ đầu…”
Bị lời Draco dọa kinh hoảng, Harry hít sâu, giọng nói tràn ngập phẫn nộ, bất lực và sửng sốt, “Cái gì? Khế ước nô lệ tình, tình, tình dục và khế ước sủng vật?!! Chết tiệt!!!” Trong lòng anh, Snape bị dọa vì anh lớn tiếng, bất an nắm lấy cánh tay bỗng nhiên cương cứng của Harry. Động tác của hắn khiến anh khôi phục một chút thần trí, cố gắng bình tĩnh lại. Để làm được điều đó cũng mất khoảng năm phút.
“Hừ… được rồi. Khế ước nô lệ tình dục… Cũng có thể lý giải, nhưng còn khế ước sủng vật là sao? Nhìn tên gọi thì có vẻ đây không phải là chú ngữ để sử dụng trên người phù thủy, còn một chuyện, cậu nói khế ước giống nhất là có ý gì?”
Draco nhếch môi cười lạnh, “Hừ! Thời xa xưa, quý tộc nào cũng có chút ‘ham mê nho nhỏ’, cũng giống như cậu đã nói, khế ước tính nô là có thể lý giải. Còn về phần khế ước sủng vật, thật xin lỗi, Harry, không thể không nói tác dụng của nó chính là nhằm vào trên người phù thủy. Một số quý tộc có sở thích cổ quái, đôi khi những ‘sủng vật’ bình thường sẽ làm họ buồn chán, cho nên cũng sẽ có những kẻ tự xưng ‘đại sư’ hiểu rõ điều này và giúp họ tìm kiếm lạc thú mới…”
Thanh niên quý tộc ngậm miệng lại, chau mày không định nói tiếp. Hermione bất đắc dĩ đành tiếp tục, “Nhưng bọn tớ lần tìm tất cả các nội dung khế ước tương quan, cơ hồ điều nào cũng có điểm giống tình huống của cậu và thầy Severus, nhưng lại cũng hoàn toàn không giống. Ỷ lại vào cậu, tin tưởng cậu, thích ỏ bên cạnh cậu, sự đụng chạm của cậu mang đến sự yên tâm, đó là biểu hiện đều có ở khế ước nô lệ tình dục và khế ước sủng vật. Thế nhưng khế ước nô lệ tình dục sẽ làm nô lệ sinh ra dục vọng không thể kiềm chế đối với sự đụng chạm của chủ nhân, nhưng Severus không như thế.”
Harry trầm mặc, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm, tàn nhẫn. Người trong lòng anh dường như cảm nhận được cảm xúc anh thể hiện ra ngoài, động tác trấn an ngây ngốc của Snape khiến anh nghiến chặt răng…
Vô thức nắm chặt ly trà trong tay, Hermione chua xót nhìn thoáng qua Harry và Snape, “Mà khế ước sủng vật, sẽ biến nô lệ trở thành giống như một sủng vật thật sự, ăn, ngủ, biểu hiện hành vi, hơn nữa không thể làm trái một chút nào, nếu không sẽ phải chịu sự trừng phạt đau đớn không thể chịu nổi của khế ước, nhưng thầy Severus, ngoại trừ những biểu hiện ban đầu theo lời cậu kể, sau khi bị cậu ngăn cản cũng không làm ra động tác tương tự, bởi vậy có thể kết luận rằng, phần lớn hành vi của thầy rất có thể là do… bị ngược đãi mà hình thành…”
Nàng ngừng lời trong giây lát, khiến cả phòng khách rơi vào một mảnh trầm mặc, không khí giống như ngưng đọng, khiến người ta cảm thấy trầm trọng.
Hít một hơi, Hermione lại nói tiếp, “Còn có một việc, nô lệ bị hai loại khế ước này quản chế cũng sẽ không ỷ lại vào chủ nhân giống như thầy Severus ỷ lại vào cậu. Cho dù rời khỏi chủ nhân, họ cũng sẽ tiếp tục sống, không giống thầy Severus không chịu để cậu rời khỏi tầm mắt của mình, hơi nữa còn học tập những gì cậu làm cho thầy để báo đáp lại cậu… Nhưng mà, nô lệ chịu sự ràng buộc của hai loại khế ước này, vì để đón nhận sự yêu thích của chủ nhân, không ai sẽ thích một nô lệ dần dần già nua, thời gian sẽ dừng lại, hoặc trôi qua vô cùng chậm rãi trên cơ thể họ, trừ phi họ bị chủ nhân vứt bỏ, hoặc chết đi.”
“Mà điểm này, lại vô cùng giống với tình huống của Severus. Harry, chẳng lẽ cậu không phát hiện, Severus hiện tại ngoài việc gầy yếu hơn trước kia rất nhiều, khuôn mặt cơ hồ không hề biến hóa? Tuy rằng với phù thủy, đặc biệt là phù thủy có ma lực cường đại, tốc độ già đi vô cùng chậm rãi, nhưng nhìn Severus xem, Harry, Severus một chút cũng không giống người đã 43 tuổi!” Hermione nói rất chậm, từng chữ từng chữ rành rọt.
Harry cố gắng hít sâu, gắng khống chế lửa giận đang bùng lên trong lòng. Anh cẩn thận nhìn gương mặt Snape. “Quả như cậu nói, Sev thoạt nhìn đúng là không khác gì với… khi đó… Chao ôi… Như vậy Mione, khế ước giữa tớ và Sev rốt cuộc là loại nào?”
Hermione cúi đầu uống nước, không trả lời ngay. Ron an ủi siết vai nàng, hắn biết, vì để có được chút thông tin này, vài ngày nay Hermione chưa nghỉ ngơi mấy. Mà Sirius và Remus vẫn im lặng lắng nghe từ đầu, đều chau mày, bọn họ có dự cảm bất hảo…
“Loại nào cũng không phải!” Cuối cùng, Draco mở miệng, “Hai loại khế ước này sau khi ký kết, hoàn toàn không có đồ án xuất hiện, hơn nữa sau khi người thành lập khế ước ràng buộc chủ nhân và nô lệ, quyền chủ động sẽ hoàn toàn nằm trong tay chủ nhân. Bất cứ khi nào chủ nhân cũng có quyền giải trừ khế ước hoặc đem nô lệ ràng buộc vào người khác. Mà Harry, cậu có cảm giác đó không?”
Harry yên lặng lắc đầu, “… Không, Draco, tôi hoàn toàn không có cảm giác đặc biệt gì hết, trừ bỏ cái đồ án chết tiệt này!” Anh chỉ chỉ cổ mình, “Tôi chẳng phát hiện trên người mình có cái gì thay đổi! Cũng không có cảm ứng chủ nô gì đó với Sev!”
Gật đầu, Draco chuyển ánh mắt tới người vẫn đang dựa đầu vào vai Harry, vẻ mặt bình tĩnh. “Mà cách nghĩ của tôi không giống Hermione. Tôi cho rằng, sở dĩ gương mặt của cha đỡ đầu không thay đổi, có lẽ không liên quan tới khế ước, mà là kết quả của phép thuật hoặc ma dược gì đó. Bởi vì Harry, cậu từng kể, khế ước giữa hai người là do tên Pierce kia thành lập, phương pháp cũng không giống kiểu thường gặp, nghĩa là chỉ cần một câu nói là đã có thể giải trừ khế ước hoặc chuyển giao nô lệ cho người khác. Nếu vậy, trước đó cha đỡ đầu hẳn chưa bị trói buộc vào ai khác, cậu, là người thứ nhất, hơn nữa không thể không nói, có lẽ chính là người cuối cùng…”
Đồng tử trong mắt Harry đột nhiên co rút. “Nghĩa là sao?!”
Môi cong lên, cười mà như không cười, Draco nhìn biểu tình đờ đẫn của Harry, “Nghĩa là như vậy. Về khế ước giữa cậu và cha đỡ đầu, không có thông tin hoặc kinh nghiệm gì được ghi chép lại và có thể tra ra. Cũng như vậy, cậu và cha đỡ đầu không có cảm ứng đặc thù gì, ví dụ như cảm giác nắm giữ trong tay hoặc ý thức được nhau. Như vậy Harry, chỉ có thể nói là tên Pierce kia là một ‘thiên tài’. Hắn tự nghĩ ra một loại khế ước, trộn lẫn một vài đặc điểm đặc biệt của khế ước nô lệ tình dục và khế ước sủng vật. Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không có cách nào giải trừ, có thể nói là thất bại! Về phần những biểu hiện của cha đỡ đầu ở trước mặt cậu, tôi cho rằng ngoài một ít nguyên nhân liên quan tới khế ước mà chúng ta chưa thể lý giải, những tra tấn lũ con hoang kia bắt cha đỡ đầu phải chịu cũng tương đương là thủ phạm…”
Harry cúi đầu, nhẹ nhàng trầm mặc vuốt lưng Snape, nhìn hắn đã ngủ gà ngủ gật trong lòng anh. Sirius vẫn lắng nghe, cuối cùng gian nhan mở miệng, thốt ra từng từ một, “Như vậy, Draco, ý của cậu là… Harry và… Severus rồi vẫn sẽ như vậy… Không có cách nào để giải trừ cái khế ước chết tiệt kia sao?”
“Không biết!” Sau phút yên lặng không trả lời, uống vài ngụm trà, Draco ném ra một câu trả lời thẳng thắn. Còn Hermione nhẹ nhàng lắc đầu, “Chúng cháu không tìm thấy điều nào về khế ước có thể tham chiếu, hơn nữa cũng giống như Draco nói đấy, tuy Harry thân là ‘chủ nhân’ nhưng cậu ấy không có năng lực không chế ‘nô lệ’, mà giờ Severus không thể nói ra cảm thụ của thầy! Chú Sirius, cho nên không có cách nào, ít nhất một thời gian nữa sẽ không có cách nào. Cháu thật sự không dám cam đoan, thực xin lỗi…”
“Chết tiệt! Cái gì gọi là không có cách nào?! Không có khả năng, nếu khế ước có thể ký kết, hiển nhiên nhất định sẽ có phương pháp giải trừ!” Sirius nhảy dựng lên, kích động rống lớn, nhưng bị Harry gầm nhẹ khiến Remus đang cau mày nhìn hắn liền cưỡng chế kéo hắn ngồi xuống, “Im lặng! Chú Sirius, chú dọa Sev rồi!”
Quay thẳng đầu lại, chằm chằm nhìn trần nhà, Harry thở dài. Những nỗ lực hai tháng qua xem ra lại trở về nguyên điểm, nhưng không biết là tốt hay xấu, Snape không cự tuyệt anh tới gần, thậm chí còn càng thêm ỷ lại vào anh…
Nhưng tóm lại, nếu tin tức Snape trở về đã bị tiết lộ, không thể lúc nào cũng phải hồi hộp lẩn tránh đám phù thủy vì không có câu trả lời và nhìn thấy ‘sự thật’ mà càng náo loạn. Anh và Snape không có khả năng cả đời giam mình trong phòng không ra. Nếu vậy, sớm đi làm rõ tất cả vẫn hơn tới lúc chuyện càng phiền phức phát sinh mới đi hành động.
Lại nằm thêm mấy chục phút nữa, Harry thấy Snape chậm rãi mở mắt. Cố gắng mỉm cười với người vừa tỉnh dậy đã rất nhanh có biểu hiện bất an, Harry phất tay đưa tới áo ở nhà và áo ngủ của anh và Snape. “Được rồi, Sev, tôi nghĩ chúng ta cần thay quần áo. Thầy không thấy mặc áo chùng rất không thoải mái sao? OK OK, tôi sẽ không buông thầy ra, được không?”
Snape rốt cuộc ngoan ngoãn buông lỏng cánh tay ôm cổ Harry, im lặng để anh thay áo ngủ cho hắn, rồi lại một lần nữa giúp hắn treo cánh tay trái trước ngực.
Thay quần áo xong, Harry nhanh chóng duỗi thân và tay chân một chút. Sau khi thở dài thoải mái, bụng của anh bắt đầu nhắc anh, ngày hôm qua anh và Snape đã bỏ lỡ trà chiều và bữa tối, giờ nếu không chịu động, họ sẽ bỏ qua cả bữa sáng hôm nay!
Lại ôm lấy Snape, Harry đi vào phòng tắm. Sau khi rửa mặt qua loa, lúc chải đầu cho Snape, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Harry vụng về chia mái tóc dài đen bóng mượt mà của Snape, tết thành một bím tóc. Lúc còn đang công tác ở Bộ Pháp Thuật, anh từng ngẫu nhiên thấy những nữ phù thủy mang theo con gái tết cho con như vậy ~
Chằm chằm nhìn thành quả của mình hồi lâu, Harry quyết định lờ cái bím vặn vẹo chẳng thành hình kia, ôm Snape vẫn đang im lặng xuống lầu với tâm tình khoái trá. Mà Mimi cần cù đã chuẩn bị bữa sáng ngon lành trên bàn cho họ.
Sau khi thất bại trong việc bắt người đang định ôm lấy cổ anh tự ăn cơm, Harry đành tiếp tục công tác dỗ ăn cơm của mình. Tới lúc anh đã đổ đầy bụng mình và Snape, khi đang thong thả uống trà, Mimi mang tới các loại báo chí và tuần san mà anh chỉ định.
Lười biếng mở báo ra, vốn đã mang tâm lý ‘chết thì chết chứ sao’, Harry kinh ngạc phát hiện tất cả các bài báo đều không bị viết khoa trương và ‘trau chuốt’ theo thói quen của nhóm người kia. Cơ hồ tái hiện hoàn toàn chân thực nội dung cuộc họp báo ngày hôm qua, hơn nữa bài phỏng vấn dân chúng sau đó cũng không thấy câu văn từ ngữ nào không tốt. Thậm chí Harry còn thấy trong một bài phỏng vấn khá dài với đối tượng là bác sĩ trị liệu cho Snape.
Về phần tấm ảnh lớn chụp toàn cảnh anh ôm Snape trấn an, Harry quyết định không thèm để ý. Merlin! Nó chỉ làm anh nhớ lại tên phóng viên ngu xuẩn chết tiệt kia! Cùng với trận hoảng hồn Snape gây ra cho anh!
Tuy báo chí đều đưa tin tích cực, Harry vẫn quyết định tiếp tục theo dõi một thời gian ngắn nữa. Nói trắng ra, anh và Snape không có khả năng cứ giam mình trong phòng. Tới lúc người đàn ông này hồi phục tương đối tốt, Harry sẽ đưa hắn ra ngoài, sẽ không lập tức tiếp xúc với người hay sự việc gì rối tung, nhưng việc tiếp xúc với người khác là vô cùng cần thiết.
Nếu khế ước giữa anh và Snape được giải trừ, tuy rằng ngày nào người đàn ông này chưa hoàn toàn hồi phục, anh vẫn sẽ chăm sóc hắn như trước, nhưng Snape có cuộc sống của chính mình. Sau những cuộc thảo luận với bác sĩ và bạn bè, Harry vô cùng chờ mong điều đó.
Xem báo xong, đang không biết phải làm gì tiếp, Harry bị Dumbledore đột nhiên xuất hiện trong khung ảnh lồng kính lên tiếng làm giật mình, “Harry ~ thật mừng là Severus đã khá hơn. Nếu vậy em cũng nên báo cho nhóm McGonagall một chút. Ta tin rằng bạn bè em cũng rất lo lắng ~”
Ngượng ngùng cào cào tóc, Harry xấu hổ cười, “A, buổi sáng tốt lành, thầy Albus, thật vui được thấy thầy. Vâng, em lập tức mở Floo, ha ha.”
Nửa giờ sau khi Harry mở Floo, bạn bè và thầy cô giáo cũ lục tục xuất hiện trước mặt anh và Snape.
Anh chàng quý tộc tóc bạch kim rõ ràng thở ra nhẹ nhõm, vỗ vỗ áo choàng của mình. “Chà, Harry, tôi còn tưởng phải ít nhất ba ngày sau mới được cậu ‘triệu kiến’!”
Hermione thì phì phì thở, hạ giọng gầm rú với Harry. “Đồ chết dẫm, Harry, tớ còn tưởng hai người đã xảy ra chuyện gì. Kém chút nữa thì tớ đã dùng phương pháp của Muggle phá cửa vào nhà cậu!”
Sirius khoanh tay, miễn cưỡng dựa vào trên người Remus, “Harry, xem ra không có việc gì phải không?”
Duy nhất Ron chỉ nhún nhún vai với Harry, sau đó kéo người vợ đang kích động đến nỗi mặt mày đỏ bừng của mình, tỏ vẻ chính mình lực bất tòng tâm.
Harry vẫn im lặng nghe bạn bè ‘ân cần thăm hỏi’, sau khi mọi người đều ngừng lời, anh mới phất phất cánh tay phải nhàn rỗi, tay trái còn đang ôm Snape, người đang thu mình trong lòng anh, không dám động đậy. “Hi! Buổi sáng tốt lành ~”
Tất cả mọi người dịu xuống. Họ di chuyển, cùng với Harry đang ôm Snape ngồi xuống ghế sa lông. Sau khi Mimi đưa trà bánh lên cho họ, rốt cuộc mọi người có thể yên tâm quan sát hai người, lại nhìn đến tóc Snape, cơ hồ phun cả trà ra. “Ôi Merlin! Trời ạ! Cái quái gì thế này! Harry, tóc của thầy Severus!!!”
Harry nhón lấy ‘bím tóc’ của Snape, nếu cái ‘dây thừng’ quái dị quái đản xiên trái xẹo phải có thể gọi là ‘bím tóc’, len lén dấu vào trong ngực mình, cười gượng,”Hả? Ha ha.”
Gắng gượng nuốt xuống trà trong miệng, Hermione cưỡng chế ánh mắt mình rời khỏi ‘bím tóc’ bị Harry dấu đi, bắt đầu dùng khẩu khí nghiêm túc nói chuyện với Harry.
“Harry, về khế ước giữa cậu và thầy Severus ấy, vì lời cậu nói hôm qua, cùng với biểu hiện có liên quan của thầy Severus, nhờ Draco hỗ trợ, tớ tìm được một ít manh mối, nhưng mà, rất không lạc quan…”
Ngẩn người, Harry hơi cúi đầu, vỗ vỗ cánh tay của Snape lại định bám lấy cổ anh. “Không sao, Hermione, ít nhất Bộ Pháp Thuật đến giờ cũng chưa nói được gì với tớ những chuyện liên quan tới khế ước. Dù sao, dù có tệ đến mấy đi nữa cũng chẳng thể tệ hơn bây giờ được.” Anh ngẩng đầu, nụ cười mang theo sự chua xót. “Nói xem nào, có lẽ cũng không đến nỗi tệ như vậy?”
Hermione miễn cưỡng cong khóe miệng, nhìn thoáng qua anh chàng quý tộc đang có vẻ ngẩn người, “… Harry, cái gọi là ‘nô lệ’ khế ước, chẳng qua chỉ là một cách gọi tương đối ước lệ mà thôi. Bên trong nó bao hàm đủ loại điều kiện khế ước, mà khế ước giữa cậu và thầy Severus, thực rõ ràng, trước kia chúng tớ đi sai hướng. Mà tớ tình cờ biết rằng các dòng họ quý tộc thuần huyết lâu đời rất có thể cất trữ một ít sách cổ có liên quan tới những loại khế ước ‘đặc biệt’, cho nên tớ liên hệ với Draco…”
Nối tiếp ánh mắt Hermione, Draco rố cuộc dừng mắt trên người Harry. “… Khế ước nô lệ tình dục cùng với – khế ước sủng vật… là kết quả bọn tôi tìm được, giống nhất với khế ước giữa cậu và… cha đỡ đầu…”
Bị lời Draco dọa kinh hoảng, Harry hít sâu, giọng nói tràn ngập phẫn nộ, bất lực và sửng sốt, “Cái gì? Khế ước nô lệ tình, tình, tình dục và khế ước sủng vật?!! Chết tiệt!!!” Trong lòng anh, Snape bị dọa vì anh lớn tiếng, bất an nắm lấy cánh tay bỗng nhiên cương cứng của Harry. Động tác của hắn khiến anh khôi phục một chút thần trí, cố gắng bình tĩnh lại. Để làm được điều đó cũng mất khoảng năm phút.
“Hừ… được rồi. Khế ước nô lệ tình dục… Cũng có thể lý giải, nhưng còn khế ước sủng vật là sao? Nhìn tên gọi thì có vẻ đây không phải là chú ngữ để sử dụng trên người phù thủy, còn một chuyện, cậu nói khế ước giống nhất là có ý gì?”
Draco nhếch môi cười lạnh, “Hừ! Thời xa xưa, quý tộc nào cũng có chút ‘ham mê nho nhỏ’, cũng giống như cậu đã nói, khế ước tính nô là có thể lý giải. Còn về phần khế ước sủng vật, thật xin lỗi, Harry, không thể không nói tác dụng của nó chính là nhằm vào trên người phù thủy. Một số quý tộc có sở thích cổ quái, đôi khi những ‘sủng vật’ bình thường sẽ làm họ buồn chán, cho nên cũng sẽ có những kẻ tự xưng ‘đại sư’ hiểu rõ điều này và giúp họ tìm kiếm lạc thú mới…”
Thanh niên quý tộc ngậm miệng lại, chau mày không định nói tiếp. Hermione bất đắc dĩ đành tiếp tục, “Nhưng bọn tớ lần tìm tất cả các nội dung khế ước tương quan, cơ hồ điều nào cũng có điểm giống tình huống của cậu và thầy Severus, nhưng lại cũng hoàn toàn không giống. Ỷ lại vào cậu, tin tưởng cậu, thích ỏ bên cạnh cậu, sự đụng chạm của cậu mang đến sự yên tâm, đó là biểu hiện đều có ở khế ước nô lệ tình dục và khế ước sủng vật. Thế nhưng khế ước nô lệ tình dục sẽ làm nô lệ sinh ra dục vọng không thể kiềm chế đối với sự đụng chạm của chủ nhân, nhưng Severus không như thế.”
Harry trầm mặc, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm, tàn nhẫn. Người trong lòng anh dường như cảm nhận được cảm xúc anh thể hiện ra ngoài, động tác trấn an ngây ngốc của Snape khiến anh nghiến chặt răng…
Vô thức nắm chặt ly trà trong tay, Hermione chua xót nhìn thoáng qua Harry và Snape, “Mà khế ước sủng vật, sẽ biến nô lệ trở thành giống như một sủng vật thật sự, ăn, ngủ, biểu hiện hành vi, hơn nữa không thể làm trái một chút nào, nếu không sẽ phải chịu sự trừng phạt đau đớn không thể chịu nổi của khế ước, nhưng thầy Severus, ngoại trừ những biểu hiện ban đầu theo lời cậu kể, sau khi bị cậu ngăn cản cũng không làm ra động tác tương tự, bởi vậy có thể kết luận rằng, phần lớn hành vi của thầy rất có thể là do… bị ngược đãi mà hình thành…”
Nàng ngừng lời trong giây lát, khiến cả phòng khách rơi vào một mảnh trầm mặc, không khí giống như ngưng đọng, khiến người ta cảm thấy trầm trọng.
Hít một hơi, Hermione lại nói tiếp, “Còn có một việc, nô lệ bị hai loại khế ước này quản chế cũng sẽ không ỷ lại vào chủ nhân giống như thầy Severus ỷ lại vào cậu. Cho dù rời khỏi chủ nhân, họ cũng sẽ tiếp tục sống, không giống thầy Severus không chịu để cậu rời khỏi tầm mắt của mình, hơi nữa còn học tập những gì cậu làm cho thầy để báo đáp lại cậu… Nhưng mà, nô lệ chịu sự ràng buộc của hai loại khế ước này, vì để đón nhận sự yêu thích của chủ nhân, không ai sẽ thích một nô lệ dần dần già nua, thời gian sẽ dừng lại, hoặc trôi qua vô cùng chậm rãi trên cơ thể họ, trừ phi họ bị chủ nhân vứt bỏ, hoặc chết đi.”
“Mà điểm này, lại vô cùng giống với tình huống của Severus. Harry, chẳng lẽ cậu không phát hiện, Severus hiện tại ngoài việc gầy yếu hơn trước kia rất nhiều, khuôn mặt cơ hồ không hề biến hóa? Tuy rằng với phù thủy, đặc biệt là phù thủy có ma lực cường đại, tốc độ già đi vô cùng chậm rãi, nhưng nhìn Severus xem, Harry, Severus một chút cũng không giống người đã 43 tuổi!” Hermione nói rất chậm, từng chữ từng chữ rành rọt.
Harry cố gắng hít sâu, gắng khống chế lửa giận đang bùng lên trong lòng. Anh cẩn thận nhìn gương mặt Snape. “Quả như cậu nói, Sev thoạt nhìn đúng là không khác gì với… khi đó… Chao ôi… Như vậy Mione, khế ước giữa tớ và Sev rốt cuộc là loại nào?”
Hermione cúi đầu uống nước, không trả lời ngay. Ron an ủi siết vai nàng, hắn biết, vì để có được chút thông tin này, vài ngày nay Hermione chưa nghỉ ngơi mấy. Mà Sirius và Remus vẫn im lặng lắng nghe từ đầu, đều chau mày, bọn họ có dự cảm bất hảo…
“Loại nào cũng không phải!” Cuối cùng, Draco mở miệng, “Hai loại khế ước này sau khi ký kết, hoàn toàn không có đồ án xuất hiện, hơn nữa sau khi người thành lập khế ước ràng buộc chủ nhân và nô lệ, quyền chủ động sẽ hoàn toàn nằm trong tay chủ nhân. Bất cứ khi nào chủ nhân cũng có quyền giải trừ khế ước hoặc đem nô lệ ràng buộc vào người khác. Mà Harry, cậu có cảm giác đó không?”
Harry yên lặng lắc đầu, “… Không, Draco, tôi hoàn toàn không có cảm giác đặc biệt gì hết, trừ bỏ cái đồ án chết tiệt này!” Anh chỉ chỉ cổ mình, “Tôi chẳng phát hiện trên người mình có cái gì thay đổi! Cũng không có cảm ứng chủ nô gì đó với Sev!”
Gật đầu, Draco chuyển ánh mắt tới người vẫn đang dựa đầu vào vai Harry, vẻ mặt bình tĩnh. “Mà cách nghĩ của tôi không giống Hermione. Tôi cho rằng, sở dĩ gương mặt của cha đỡ đầu không thay đổi, có lẽ không liên quan tới khế ước, mà là kết quả của phép thuật hoặc ma dược gì đó. Bởi vì Harry, cậu từng kể, khế ước giữa hai người là do tên Pierce kia thành lập, phương pháp cũng không giống kiểu thường gặp, nghĩa là chỉ cần một câu nói là đã có thể giải trừ khế ước hoặc chuyển giao nô lệ cho người khác. Nếu vậy, trước đó cha đỡ đầu hẳn chưa bị trói buộc vào ai khác, cậu, là người thứ nhất, hơn nữa không thể không nói, có lẽ chính là người cuối cùng…”
Đồng tử trong mắt Harry đột nhiên co rút. “Nghĩa là sao?!”
Môi cong lên, cười mà như không cười, Draco nhìn biểu tình đờ đẫn của Harry, “Nghĩa là như vậy. Về khế ước giữa cậu và cha đỡ đầu, không có thông tin hoặc kinh nghiệm gì được ghi chép lại và có thể tra ra. Cũng như vậy, cậu và cha đỡ đầu không có cảm ứng đặc thù gì, ví dụ như cảm giác nắm giữ trong tay hoặc ý thức được nhau. Như vậy Harry, chỉ có thể nói là tên Pierce kia là một ‘thiên tài’. Hắn tự nghĩ ra một loại khế ước, trộn lẫn một vài đặc điểm đặc biệt của khế ước nô lệ tình dục và khế ước sủng vật. Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không có cách nào giải trừ, có thể nói là thất bại! Về phần những biểu hiện của cha đỡ đầu ở trước mặt cậu, tôi cho rằng ngoài một ít nguyên nhân liên quan tới khế ước mà chúng ta chưa thể lý giải, những tra tấn lũ con hoang kia bắt cha đỡ đầu phải chịu cũng tương đương là thủ phạm…”
Harry cúi đầu, nhẹ nhàng trầm mặc vuốt lưng Snape, nhìn hắn đã ngủ gà ngủ gật trong lòng anh. Sirius vẫn lắng nghe, cuối cùng gian nhan mở miệng, thốt ra từng từ một, “Như vậy, Draco, ý của cậu là… Harry và… Severus rồi vẫn sẽ như vậy… Không có cách nào để giải trừ cái khế ước chết tiệt kia sao?”
“Không biết!” Sau phút yên lặng không trả lời, uống vài ngụm trà, Draco ném ra một câu trả lời thẳng thắn. Còn Hermione nhẹ nhàng lắc đầu, “Chúng cháu không tìm thấy điều nào về khế ước có thể tham chiếu, hơn nữa cũng giống như Draco nói đấy, tuy Harry thân là ‘chủ nhân’ nhưng cậu ấy không có năng lực không chế ‘nô lệ’, mà giờ Severus không thể nói ra cảm thụ của thầy! Chú Sirius, cho nên không có cách nào, ít nhất một thời gian nữa sẽ không có cách nào. Cháu thật sự không dám cam đoan, thực xin lỗi…”
“Chết tiệt! Cái gì gọi là không có cách nào?! Không có khả năng, nếu khế ước có thể ký kết, hiển nhiên nhất định sẽ có phương pháp giải trừ!” Sirius nhảy dựng lên, kích động rống lớn, nhưng bị Harry gầm nhẹ khiến Remus đang cau mày nhìn hắn liền cưỡng chế kéo hắn ngồi xuống, “Im lặng! Chú Sirius, chú dọa Sev rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook