Ra khỏi lò sưởi trong đại sảnh của Bộ Pháp Thuật, mấy người McGonagall đang đợi họ liền xúm lại. Hermione tiếp nhận việc Harry đang làm, giúp đẩy xe lăn của Snape, còn Harry đi phía bên phải Snape, để bàn tay phải của hắn đang nắm lấy tay áo anh có thể che khuất dưới ống tay áo rộng thùng thình.

Đứng ở cửa phòng tiệc, hít sâu một hơi, Harry ra hiệu cho Sirius mở cửa lớn, trong giây lát tiếp theo, đột nhiên trước mắt họ loang loáng lóe lên đủ loại đèn flash máy ảnh, khiến Harry vội ngăn trở ánh mắt Snape, đồng thời, cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay áo anh hơi run run.

Cầm lấy tay Snape, Harry siết nhẹ, mà Snape bị anh che mắt, lạ thay, nhanh chóng bình tĩnh lại. Harry chậm rãi buông tay xuống, dưới sự trợ giúp của những Thần Sáng đồng nghiệp và bạn bè bên người, đi theo Hermione đang đẩy xe lăn lên bục phát ngôn cao chưa tới 5 tấc Anh. Nơi đó, Luther nhìn anh với vẻ xin lỗi.

Gật gật đầu, Harry mặt không chút thay đổi đứng bên người đang cương cứng ngồi trên xe lăn. Quay đầu nhìn Snape, cúi người, Harry nói nhỏ bên tai hắn. “Thả lỏng, Severus, tôi luôn ở trong này. Thầy chỉ cần nắm chặt lấy áo tôi là được. Giờ nhìn ra phía trước, thầy làm được mà, sau đó chỉ qua một lát là mình có thể về nhà!”

Dường như được lời Harry trấn an, Snape cứng đơ quay đầu. Đôi mắt vốn hơi bất an nhìn Harry, trong nháy mắt trở nên trống rỗng.

Gian nan cong lên khóe môi, Harry ra hiệu cho Luther có thể bắt đầu. Sau khi Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật cố gắng giới thiệu ngắn gọn, đủ loại câu hỏi ập tới, khiến Harry bắt đầu cảm thấy dạ dày mình cuộn đau.

Tận lực bình tâm trả lời những câu hỏi lộn xộn, đơn giản mà rõ ràng nói ra tình huống Severus xuất hiện, Harry cho biết mình đang chăm sóc Severus và lí do tại sao phải là anh chăm sóc Severus mới được, mà sau khi anh nói ra khế ước kia, cả hội trường có một lát chìm trong im lặng.

Cứ như thế mãi tới khi có phóng viên liều lĩnh đưa ra một câu hỏi sắc bén khiến Harry hơi hơi rũ mi mắt, sự đau khổ và hối hận vô cùng bao trùm lấy anh, thậm chí làm thân thể anh hơi run rẩy. “Như vậy, ngài Potter, vì sao ở thời điểm ký kết ‘khế ước nô lệ’, ngài lại không ngăn cản? Bằng vào năng lực của ngài, ngài hoàn toàn có thể tránh đi, nếu vậy hẳn giờ cũng sẽ không xảy ra tình trạng này!”

‘… Là lỗi của anh sao… Là anh khiến Sev lưu lạc tới bước đường cùng này!’ Sau khi trầm mặc hồi lâu, tới lúc phóng viên cùng những người dân được mời tới bắt đầu nhộn nhạo lên, Harry hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định mà lạnh lùng. “Vì không muốn đả thảo kinh xà, vì phải một lưới bắt hết lũ con hoang chết tiệt đó! Câu trả lời này, ngài hài lòng chứ, quý ngài?”

Bên dưới một mảnh im lặng. Hồi lâu sau, phóng viên hỏi câu kia mới lắp bắp, “Đúng, đúng vậy, thưa ngài…”

Sự run rẩy của Harry không ngừng lại, mà phản ứng này bị Snape vẫn đang nắm tay áo anh phát hiện. Tuy rằng trí nhớ và tư duy không được như trước, nhưng điều này không ảnh hưởng tới cảm nhận nhạy bén sâu sắc của một người từng là gián điệp hai mang.

Tay phải của Snape chậm rãi đưa lên, cao hơn, ngờ nghệch mà dịu dàng, muốn vuốt lưng Harry. Hắn nhớ rõ khi mình sợ hãi, Harry sẽ làm như vậy, hắn học theo giỏi lắm.

Bị bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên trên thắt lưng kéo hoàn hồn, Harry ánh mắt dịu đi, thân thể trầm tĩnh lại. Anh kéo bàn tay đưa lên cao xuống, nhẹ nhàng cầm, sau đó thả bên người. Nhưng vào lúc Snape giơ cánh tay lên, ngoài cánh tay và hai chân cố định thạch cao, trên cánh tay phải khẳng khiu lộ ra chằng chằng chịt chịt đủ loại vết sẹo. Điều này khiến toàn bộ đại sảnh bất giác chìm trong âm thanh hít sâu và tiếng kêu sợ hãi, “Trời… Merlin!”

Thầm tính thời gian, thấy thời gian mình hứa với Snape sắp hết, Harry không định nuốt lời. Nhìn mọi người châu đầu thì thầm bên dưới, cảm thụ được đủ loại ánh mắt trân trân dính trên người mình và Snape, Harry nhíu mày, ném cho bộ trưởng Luther một ánh mắt thỉnh cầu chấm dứt.

Luther gật đầu đồng ý. Gần một tiếng này, các phóng viên và dân chúng cơ bản đã được cho câu trả lời thỏa mãn, ông tin sự tình sẽ nhanh chóng lắng xuống. Khi ông tuyên bố Harry và Snape sẽ rời khỏi hội trường, đám phóng viên vẫn bất mãn vì Snape không thể nói chuyện mà không có thêm tin tức, liền yêu cầu chụp ảnh Snape một mình, không có Harry ở bên cạnh.

Harry nhíu mày, trực tiếp cự tuyệt, sau một hồi giằng co, cuối cùng vì Luther khuyên bảo, Harry nhượng bộ. Anh có thể rời khỏi phạm vi ống kính, nhưng đừng mơ bắt anh rời Snape xa hơn khoảng cách đó!

Tuy rằng không thực vừa lòng, nhưng dưới ánh mắt hung ác của Harry và sức ép của ma pháp bắt đầu phảng phất lan tràn, các phóng viên thỏa hiệp. Sau đó, Harry nhẹ nhàng buông tay Snape ra. Biết hắn bất an và hoảng sợ, anh xoay người, lui về phía sau hai bước, dừng lại ở vị trí chếch sang một bên trước mặt Snape, vừa đủ để rời khỏi phạm vi ống kính mà vẫn làm con người đang bất an kia có thể nhìn thấy mình.

Gượng cười, Harry nhẹ giọng trấn an người đang bắt đầu đứng ngồi không yên. “Không sao, không sao, Severus, sẽ xong ngay thôi, nhẫn nại thêm một chút. Thầy xem, tôi ở ngay đây, thầy có thể nhìn thấy tôi, rất nhanh tôi sẽ ngay lập tức trở lại bên người thầy.” Sau đó, anh quay đầu, ra hiệu cho đám phóng viên đang ngây ngẩn nhanh chóng chụp ảnh.

Các phóng viên tận lực tới gần Snape, rồi dưới sự kiên quyết ngăn cản của Harry mà dừng lại. Họ bắt đầu chụp ảnh người ngồi trên xe lăn theo đủ góc độ. Ánh mắt Snape vẫn dán trên người Harry, nhưng nghe xong lời anh nói, hắn cứng người ngồi yên một chỗ, mặt không chút thay đổi, chỉ dùng ánh mắt bất an và sợ hãi nhìn anh.

Sắp tới lúc chụp xong, một gã phóng viên tựa hồ muốn chụp hai chân cố định thạch cao của Snape, làm ra một chuyện cực kỳ ngu xuẩn. Hắn lờ đi sự ngăn cản của Thần Sáng, tiến lên nửa bước, vươn tay muốn đụng vào vạt áo chùng che hai chân Snape. Harry vội nhào tới, gầm khẽ một tiếng muộn màng. “Chết tiệt, không được làm thế!”

Snape vẫn đang ở trong trạng thái cực độ căng thẳng và hoảng sợ, lại càng bị hành động tiếp cận lỗ mãng và cử chỉ muốn chạm vào hắn của gã phóng viên kia dọa hoảng loạn. Hắn không thể khống chể ngả người về phía trước, vươn tay về phía Harry khua loạn xạ, thậm chí đến mức băng vải treo tay trái bị giật đứt, hai chân nâng mạnh lên như muốn cuộn người lên ghế, nhưng chân cố định thạch cao không hoạt động theo mong muốn, trực tiếp giẫm lên tay gã phóng viên kia.

Tay đột ngột bị giẫm, gã phóng viên theo bản năng muốn giật tay về, tay áo lại mắc vào một chỗ nhô lên trên bàn đạp của xe lăn. Hắn ra sức giật kéo, ống tay áo bị xé rách, mà lực giật của hắn cộng với tư thế hơi nghiêng mình về phía trước và chân co lên của Snape khiến xe lăn xoay nghiêng rồi đổ xuống…

Bị biến hóa đột ngột làm kinh sợ, mọi người kịp phản ứng, mãi cho tới khi âm thanh vật nặng đập lên mặt đất vang lên. Tất cả mọi phát sinh đều đột ngột như vậy, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, tới lúc ánh mắt mọi người có thể thấy nhóm Thần Sáng và bạn bè của Harry rốt cuộc có phản ứng, xúm quanh bục thông cáo, họ liền thấy một màn mà trong thời gian dài sau đó vẫn sẽ tươi rói trong trí nhớ họ.

Cứu thế chủ của họ một cước hung hăng đá văng cái xe lăn đổ trên mặt đất, khiến tên tóc đen kia đập thẳng lên vách tường phía sau. Trong lòng, cứu thế chủ gắt gao ôm chặt một người không ngừng run rẩy, người chiến sĩ đã chết mà sống lại, trải qua nhiều tra tấn của bọn họ.

Các phù thủy đều nhìn thấy người đàn ông gầy đến da bọc xương kia sợ hãi đến như thế nào, ỷ lại như thế nào mà cuộn mình trong lòng cứu thế chủ. Hai cánh tay ôm chặt cổ cứu thế chủ, vì giãy rớt băng vải mà ống tay áo rộng hoàn toàn trượt xuống, bày ra trước mắt họ những vết sẹo dữ tợn khiến trái tim ai cũng thắt lại không thể khống chế. Mới chỉ lộ ra một ít da thịt đã đủ để họ có thể tưởng tượng trên thân thể bị áo chùng rộng thùng thình kia che dấu, sẽ còn ‘nhiều màu nhiều vẻ’ đến thế nào…

Các phù thủy trầm mặc, mà gã phóng viên gây họa kia chỉ có thể nắm chặt ống tay áo rách toạc của mình, bất an nhận vô số ánh mắt trợn trừng hướng về mình, lắp bắp giải thích, “Ôi, thật xin lỗi… Tôi không biết…”

Tất cả cố gắng đều uổng phí hết! Harry hít sâu, cố gắng khống chế cơn phẫn nộ đang nhanh chóng trào lên đầy lồng ngực. Anh siết chặt Snape vào ngực, tận lực ôm lấy người đang hoảng sợ tột cùng kia, thậm chí không tự giác nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đen vì dây cột tóc bị lỏng bung ra mà rối tung tán loạn, mà mọi người, ngay cả đám phóng viên đầu óc luôn luôn quen liên tưởng những chuyện không đâu, đều không một chút cảm thấy điều này có gì không phù hợp.”Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Sev… Đừng sợ… Chúng ta về nhà… Lập tức…”

Ngẩng đầu, Harry nhìn các phù thủy đang im lặng chằm chằm nhìn họ, giọng khàn khàn, mang theo một thoáng phẫn nộ và vô lực. “… Đã vừa lòng rồi chứ? Các người đã biết những gì mình muốn?  Nếu vậy, không được làm phiền hắn nữa, không được làm phiền chúng ta nữa…” Sau đó, mọi người khiếp sợ nhìn Harry ôm Snape hơi hơi khom người, hèn mọn cầu xin họ, “Tôi van các người…”

Chậm rãi nâng lưng thẳng dậy, Harry siết chặt vòng tay ôm Snape. ‘Nô lệ’ của anh vùi mặt vào bả vai anh, hơi run rẩy. Nhấc chân, anh đi xuống khỏi bục, với bạn bè theo sau, đi qua đám phù thủy đang yên lặng rẽ ra thành đường cho họ, rất nhanh rời đi. Anh không tưởng tượng nổi nếu tiếp tục ngu ngốc ở trong này thêm một giây thôi, anh sẽ gây ra những chuyện gì…

Họ qua lò sưởi về đến nhà. Nhóm Hermione vè McGonagall chỉ tiễn anh và Snape tới lò sưởi ở đại sảnh Bộ Pháp Thuật. Họ đều biết lúc này, Harry và Snape cần ở một mình bên nhau, có thêm bọ họ cũng sẽ không giúp ích được gì.

Harry ôm Snape ra khỏi lò sưởi, sau đó phất tay phong bế Floo, anh không cần thêm người đến quấy rầy. Sau đó anh trực tiếp trở lại phòng ngủ trên tầng hai, gọi Mimi, bảo gia tinh mang cho Snape một ly sữa rồi đi chuẩn bị ít đồ ăn trưa.

Ngồi trên giường, khẽ đung đưa tay, Harry nhẹ nhàng vỗ lưng Snape, thật cẩn thận nỉ non, “Tốt rồi, tốt rồi, Sev, chúng ta đã về đến nhà. Thầy xem, tất cả đều đã xong, thầy sẽ không bao giờ phải đối mặt những người đó nữa… thả lỏng nào, thả lỏng nào, Sev, ngoan…”

Khuôn mặt vẫn chôn ở hõm vai Harry chậm rãi nâng lên một chút, cặp mắt hơi hơi đỏ lên vừa nhanh chóng, vừa hoảng sợ dè chừng quan sát xung quanh. Sau khi xác nhận đã về tới bối cảnh quen thuộc, thân thể vẫn run rẩy chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng cánh tay vẫn gắt gao ôm cổ Harry không buông ra, dù Harry đã dịu dàng dỗ dành như thế nào.

Trong lòng vừa bất đắc dĩ  vừa chua xót, Harry chỉ có thể xoay xở trong tư thế bị ôm chặt, kiểm tra chút chút thạch cao trên cánh tay và trên đùi. Anh phát hiện không có vấn đề gì, thực ra xương cốt từng bị bẻ gẫy thêm một lần nữa để liền lại đã khôi phục khá lắm. Dù vậy, để ngừa vạn nhất có gì không như ý muốn, bác sĩ quyết định cứ để chúng lại trên người Snape một thời gian rồi mới bỏ phụ kiện và bắt đầu các đợt trị liệu khác.

Dùng tay phải nâng cằm người lại định dúi mặt vào hõm vai mình lên, hơi hơi đẩy hắn nhìn mình, Harry buông tay, cầm ly sữa đặt trên tủ đầu giường, đưa tới đôi môi nhợt nhạt đang mím chặt. “Nào, Sev, uống một chút, thầy cần thứ này!”

Đôi mắt đen nhìn vào mắt Harry một vài giây, sau đó Snape hơi hơi hé miệng, uống sữa Harry đang đưa lên, chậm rãi nuốt xuống, nhưng dù đã sắp uống hết cả ly sữa, hắn cũng không muốn buông cổ Harry ra.

Mimi mang bữa trưa lên, cố ý chuẩn bị riêng cho Snape, có món thịt bò trộn khoai tây nghiền và canh nấm rừng kiểu Trung Quốc mà gần đây Snape rất thích. Harry khó khăn ngọ nguậy cổ có chút đau nhức, sau đó bưng khoai tây nghiền lên, dùng tay trái đỡ lưng Snape, tay phải cầm thìa, từng chút đưa tới miệng Snape, người vẫn đang chăm chú quan sát anh.

Snape ngoan ngoãn mở miệng, nhai nhai nuốt nuốt. Mãi tới khi ăn được một ít khoai tây nghiền và uống xong bát canh nấm rừng, Snape mới hơi hơi thả lỏng tay dù vẫn ôm cổ Harry. Anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vội vã ăn xong phần cơm rang và súp rau của mình. Sau khi bảo Mimi thu dọn hết, anh ném luôn ý định cởi quần áo cho mình và Snape, cứ như vậy ôm người ngả mình xuống giường. Cả một buổi sáng, anh đã bị tra tấn tới mệt nhoài…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương