Đại Đế Đỏ
-
Chương 25
Những ngày tiếp theo, Caesar tiếp tục công việc cũ của mình, vừa cùng thợ mỏ đại tu khu mỏ, vừa giám sát tiến độ thi công. Anh có thể cảm thấy mặt đất rung chuyển và âm thanh của vụ nổ khi ra lệnh cho lực lượng lao động mà anh ta mang theo cho nổ những thùng thuốc súng.
Các mảnh vỡ nhanh chóng được dọn sạch và các khung giá đỡ được lắp đặt để ngăn chặn việc sụp đổ. Đây là cách Caesar dành toàn bộ thời gian của mình trong tuần đầu tiên sau khi đến đây. Anh đích thân đi vào các hầm khai thác để kiểm tra tiến độ vài lần mỗi ngày trong thời gian này.
Anh cảm thấy như thể mình được an toàn giữa những người đàn ông này, vì trong mắt họ là sự tôn trọng thực sự mà những người bình thường hiếm khi dành cho những người có địa vị như Caesar. Đó chính là ánh mắt mà người dân Kufstein dành cho Caesar mỗi khi họ nhìn thấy anh. Anh ấy không hề nghĩ rằng những người này sẽ quay lưng lại với anh ấy. Rốt cuộc ai có thể làm hại ân nhân của mình?
Ulrich đã đến thăm mỏ vài lần trong tuần và rất ngạc nhiên trước sự tiến bộ của Caesar. Nếu mọi thứ tiếp tục theo đúng kế hoạch, Caesar sẽ có thể hoàn thành dự án trong tổng cộng ba tuần, nhanh hơn một chút so với dự kiến ban đầu của anh. Tuy nhiên, nó giúp Caesar có nhiều thời gian để chuẩn bị cho lễ đính hôn sắp tới, khi anh đã đích thân trao thiệp mời cho Ulrich.
Mọi thứ dường như diễn ra theo đúng kế hoạch, tức là cho đến ngày thứ mười của dự án. Một buổi chiều, khi Caesar đang thực hiện một cuộc kiểm tra như thường lệ, anh được người quản đốc mà anh phụ trách dẫn đi khá sâu xuống mỏ. Mặc dù vậy, ban đầu anh không cảm thấy nguy hiểm, xét cho cùng, người đàn ông này là một trong số nhiều người được hưởng lợi trực tiếp từ cuộc cải cách lao động của Caesar.
Khi Caesar đi tới cuối hầm mỏ, anh bắt đầu cảm thấy hơi nghi ngờ. Anh ta đã không gặp bất kỳ người thợ mỏ nào trong suốt ba trăm mét cuối cùng ngoài người quản đốc mà anh ta đi cùng. Sau khi đến khu vực dễ sập của hầm mỏ, người giám sát vừa quay lại vừa cầm đèn an toàn trên tay. Ngọn lửa sáng chiếu rọi nụ cười kỳ quái nở trên môi ông ta.
"Em trai Lambert của ngài gửi lời hỏi thăm đến ngài."
Ngay khi người đàn ông nói những lời đó, Caesar ngay lập tức nhận ra mình đã bị dẫn vào bẫy. Anh ta đã bị vây quanh bởi các đồng minh quá lâu và đã quên mất một bài học cuộc sống quý giá từ kiếp trước. Lòng tham và tiền tài sẽ luôn lấn át cái thiện và đức hạnh. Miễn là giá cả phù hợp, ngay cả những người đáng kính nhất cũng sẽ làm những điều hèn hạ nhất.
Người quản đốc đã được Lambert trả một số tiền lớn để giết Caesar. Trước khi Caesar kịp phản ứng, người đàn ông chạy theo anh ta về phía lối ra. Một giây sau, một vụ nổ phát ra, làm sập đường hầm ở vị trí của Caesar, sau đó mọi thứ tối sầm đi.
Nhiều giờ sau, Caesar tỉnh lại. Anh bị ghim dưới một tảng đá khổng lồ và cảm thấy khó thở. Cơ thể anh đau nhức và anh có thể cảm thấy máu chảy ra từ trán của mình. Không có ánh sáng hay âm thanh nào khác, chỉ có cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể cùng mời tiếng rên rỉ từ cổ họng anh. Những làn bụi tràn ngập không khí khiến anh nghẹn lại khi tự chửi mình vì đã ngu ngốc một mình cùng tên quản đốc đi vào hầm mỏ mà không có thân tín đi cùng.
"Да бляьт, сука!!!! Quả nhiên không nên quá tin người ngoài..."
Sau khi trút sự tức giận bằng những câu chửi bằng tiếng Nga, anh cố hết sức để đẩy ra tảng đá đang đè lên ngực. Phải rất vất vả, anh mới đẩy được tảng đá ra khỏi ngực của mình. Tảng đá bị anh đày trượt sang một bên, cho phép anh có nhiều không gian để thở.
Sau khi kiểm tra xung quanh, anh biết hiện tại anh bị vây hãm trong không gian kín. May mắn thay, gần đấy có một luồng sáng nhỏ, nơi có ánh sáng chiếu qua cho phép không khí đi vào. Caesar hiện tại chỉ hi vọng những người khác sẽ nhận ra sự biến mất của anh và cử một nhóm giải cứu để tìm anh. Vấn đề lớn nhất mà anh ấy hiện đang phải đối mặt là anh ấy không có gì để uống, điều đó có nghĩa là nếu nhóm tìm kiếm không thể tìm thấy anh ấy trong vòng ba ngày, thì anh ấy sẽ phải chết một lần nữa.
Tất nhiên, đó là giả định rằng một nhóm tìm kiếm sẽ được cử đi tìm anh. Rốt cuộc, nếu người quản đốc phản bội anh ta, ai dám nói những người khác cũng không tham gia vào việc đó. Mọi thứ có vẻ không ổn với Caesar vào lúc này. Như vậy, anh ta đã dành ba mươi phút tiếp theo để tìm lối thoát. Nhưng với tình hình hiện tại, xem ra anh chỉ có thể trông cậy vào Chúa mới có thể cứu anh.
Đêm sau khi Caesar bị mắc kẹt trong hầm mỏ, Lambert đã mở một lá thư trong phòng của mình do Lãnh chúa Ulrich von Wildschönau gửi cho hắn.
【Gửi Lambert, con trai của Weber von Kufstein và là người thừa kế hợp pháp của Nam tước Kufstein. Tôi rất vui mừng thông báo với ngài rằng anh trai ngài đã bị mắc kẹt trong một hầm mỏ và hiện không có cách nào để trốn thoát, hoặc có thể hắn đã chết. Sẽ chỉ còn là vấn đề trong vài ngày nữa thôi cho đến khi hắn thực sự chết. Hắn sẽ không trở lại kể cả khi ngài được chính thức công nhận là người thừa kế vùng đất của gia đình mình. Tôi xin chúc mừng ngài đã sớm kế vị cha mình và đạt được danh hiệu Nam tước Kufstein. Tôi chắc chắn sẽ có mặt tại đám cưới của ngài trong những tháng tới. Tôi tin rằng ngài biết phải làm gì với bức thư này sau khi bạn đã đọc xong nó.
Trân trọng, Ulrich von Wildschönau.】
Sau khi đọc lá thư, Lambert thắp một ngọn nến và định đốt nó thì Helen bước qua cửa phòng ngủ của hắn, xem hắn định làm gì. Cô cảm thấy như có chuyện gì đó không ổn và ngay lập tức hỏi chi tiết về kế hoạch mới nhất của hắn.
“Đó có phải là thư của cha ta không?”
Lambert kéo lá thư ra khỏi ngọn lửa và đưa nó cho Helen với nụ cười mãn nguyện nở trên môi.
"Không, là tin tốt, đó là một lá thư từ Lãnh chúa Wildschönau thông báo cho tôi rằng đã giải quyết được vấn đề nhỏ của chúng ta."
Helen gần như không lắng nghe lời kể của Lambert khi cô nghiên cứu nội dung bức thư. Khi đọc về hoàn cảnh bấp bênh của Caesar, cô không khỏi bật khóc, điều này Lambert ngay lập tức nhận ra. Lambert bối rối và nghi ngờ đứng dậy và chộp lấy vị hôn thê của mình với vẻ mặt lo lắng.
"Có chuyện gì vậy? Ngài ổn chứ?"
Cuối cùng nhận thấy cô đang cố kìm nước mắt bằng bàn tay còn lại che miệng, Helen bắt đầu lau nước mắt và cố gắng hết sức để lấy lại bình tĩnh, bất chấp trái tim cô đang dao động.
"Đừng chạm vào ta, đây là những giọt nước mắt vui mừng. Ta đã tiến gần hơn đến mục tiêu của mình thêm một bước!"
Lambert dù ban đầu nghi ngờ nhưng cuối cùng hắn lại tin vào lời nói của cô. Tuy nhiên, trước khi anh có thể làm gì đó, cô đã ném lá thư lại cho hắn ta và đẩy Lambert sang một bên.
"Ta cần viết thư cho bố tôi về thành công của ngươi."
Nói xong, Helen lao ra khỏi cửa. Chỉ sau khi ở một mình, cô mới bắt đầu bật khóc, nước mắt rơi xuống xung quanh cô khi cô chạy đến người duy nhất mà cô biết có thể cứu Caesar, trong trường hợp nếu anh vẫn còn sống.
Ludwig đứng trong cửa hàng của mình, đập chiếc búa khi anh ta đập một thỏi thép carbon cao thành hình một thanh kiếm. Mặc dù đã nhiều năm kể từ lần cuối anh chế tạo một thanh kiếm, nhưng đó là điều ông sẽ không bao giờ quên cách làm, nhưng vấn đề là Caesar đưa cho anh thiết kế của thanh kiếm cò phần kì lạ đối với ông. Đó là một thanh katana và một thanh kiếm nhỏ dành cho sĩ quan.
https://i.imgur.com/hCTF2bN.jpeg
Thanh katana mà ông đang làm đã được nhắc đến trong nhiều ghi chép về Caesar sau này như một thanh kiếm phụ được sử dụng bởi vị đại nguyên soái vĩ đại. Còn về phần thanh kiếm sĩ quan, nó được trao cho Helen, như để thể hiện quyền lực của của trong tổ chức tình báo КГБ, nhưng đó là chuyện trong tương lai. Mục đích hiện tại ông chế tạo chúng vì Caesar cần kiếm để học kiếm thuật, nên anh yêu công ông làm chúng, mặc dù về cơ bản chúng chỉ dùng để tượng trưng mà thôi.
Ludwig và nhóm thợ rèn của ông đã cùng nhau tạo ra chúng như một món quà cưới cho Caesar. Mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng họ hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, vì vậy sau nhiều giờ làm việc, họ sẽ dành một chút thời gian mỗi ngày để hoàn thiện kiệt tác của mình để giới thiệu Caesar như một biểu tượng đánh giá cao mọi việc anh đã làm trong cuộc đời họ. Tại Kufstein này, Lambert không có đồng minh nào là thường dân và mức độ tôn trọng mà họ dành cho Caesar vượt xa định nghĩa hối lộ đơn giản.
Tối nay mọi thứ đều yên tĩnh và tĩnh lặng, chỉ có Ludwig hiện vẫn đang ở trong cửa hàng làm việc thiết kế làm những thanh kiếm tinh xảo. Chỉ dành cho Caesar, ông ấy đã chế tạo vũ khí từ thép nấu chảy. Do những đổi mới của anh, ông đã tạo ra một lò nấu kim loại nhỏ chỉ để làm những thanh kiếm bằng thép của thời hiện đại. Thép nấu chảy không phổ biến ở các nước châu Âu trong cả hai dòng thời gian vì phần lớn được sử dụng bởi các nền văn minh phương đông.
Trong khi Ludwig đang chăm chú tạo ra thanh kiếm, anh nghe thấy tiếng cửa cửa hàng của mình mở ra và ngay lập tức nhìn lên khi thấy người đến. Helen, một mỹ nhân, hôn thê của Lambert, đang đứng ở ngưỡng cửa với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt và vẻ mặt lo lắng khi cô hét vào mặt Ludwig bằng giọng cầu xin.
"Ngươi phải giúp anh ấy! Ngươi phải cứu Caesar!"
Điều này khiến Ludwig bối rối, vì ông đã nhiều lần nghe nói khi uống rượu với Caesar rằng có một nhóm quý tộc đang âm mưu lấy đầu của anh để loại bỏ quyền thừa kế của anh, và tất cả đều do Lambert cầm đầu. Anh không hiểu tại sao hôn thê của Lambert lại nói như vậy và lập tức nghi ngờ. Anh ta ngay lập tức dừng việc mình đang làm và lùi lại khỏi cô gái có ánh mắt điên cuồng.
"Giúp ngài ấy bằng cách nào? Cứu ngài ấy khỏi cái gì?"
Helen cố tìm lời để nói và cố gắng bình tĩnh lại. Sau vài giây, cô đã có thể diễn đạt đúng suy nghĩ của mình.
"Lambert, hắn ta đã ra lệnh cho Lãnh chúa Wildschönau đánh sập hầm mỏ khi Caesar còn ở trong đấy, có thể khi này anh ấy đã chết rồi..."
Ludwig có thể nhìn thấy vẻ đau thương thực sự trên khuôn mặt cô gái xinh đẹp và vô cùng bối rối trước điều này. Anh vô tình để suy nghĩ của mình ra khỏi đầu lưỡi.
"Cô là hôn thê của Lambert, tại sao cô lại muốn cứu ngài ấy?"
Helen ngay lập tức nhận ra rằng Ludwig đã biết về ý định ám sát Caesar của Lambert và không thể không bào chữa cho hành động của cô. Khi cô nhìn chằm chằm vào ông già đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của mình, cô không còn cách nào khác ngoài việc nói ra sự thật. Suy cho cùng, Ludwig là bạn thân của Caesar và có thể tin được, phải không?
"Bởi vì... bởi vì ta yêu hắn!"
Ludwig nghe vậy không khỏi lẩm bẩm trong miệng.
"Mẹ kiếp, đúng là quý tộc!!"
Tuy nhiên, từ vẻ mặt xinh đẹp giống như búp bê của cô, ông có thể biết rằng cô đang nói sự thật, và vì thế, ông thở dài nặng nề.
"Được rồi, tôi sẽ đi tập hợp người. Nếu ngài ấy còn sống, chúng ta sẽ cứu ngài ấy. Nếu ngài ấy không... À thôi, đừng nghĩ về điều đó."
Nói xong, Ludwig lao đi thu thập người và vật tư cần thiết cho chuyến thám hiểm giải cứu. Nếu Lãnh chúa của Wildschönau đứng về phe Lambert, thì không đời nào người của ông ta, những người thợ mỏ, sẽ tham việc tìm kiếm anh. Ông không còn hy vọng gì ngoài việc tập hợp càng nhiều người càng tốt một cách lặng lẽ nhất có thể.
Ông dẫn Helen đến tìm Vanya, chỉ huy lực lượng dân quân dưới quyền của Caesar. Họ cần phải được tập hợp lại một cách nhanh chóng. Nếu Ulrich thực sự đứng về phía Lambert, hắn sẽ không cho phép việc tìm kiếm diễn ra, và lực lượng tìm kiếm cần một đội quân trung thành với Caesar để bảo vệ họ trong trường hợp mọi chuyện trở nên đẫm máu.
Nếu ông báo cáo vấn đề này với Weber, ông sẽ cần bằng chứng để nhận được sự giúp đỡ của vị Nam tước. Cho dù có thuyết phục được Nam tước thì đó cũng sẽ trở thành một cuộc chiến chính trị giữa Nam tước và thuộc hạ của mình, khi có sự trợ giúp đến thì Caesar cũng đã chết.
Khi Vanya nghe tin từ Ludwig, ông không ngần ngại tập hợp toàn bộ lực lượng dân quân. Đến nửa đêm, một tiểu đoàn với 1300 người và 12 khẩu đại bác và đại đội khác với 142 người đang hành quân đến Lãnh chúa Wildschönau, cùng với hàng trăm người khác chỉ với mục đích giải cứu Caesar. Ngay khi vị lãnh chúa trẻ sắp mất niềm tin vào vào những thường dân mà anh ta đang cố gắng vì họ, thì họ đã đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook