Đại Đế Cơ
-
Quyển 3 - Chương 146: Nói rõ
Nghe được câu trả lời của Trương Liên Đường, Tiết Thanh ơ một tiếng.
"Ta cảm thấy là mỗi người mỗi vẻ." Nàng nói: "Không phải nói là đều đẹp hết à?"
Trương Liên Đường cười ha ha, nói: "Trước kia ngươi xấu xí như vậy, ta không chê, giờ đừng có soi mói."
Tiết Thanh nói: "Trước kia sao ta xấu xí được?"
Trương Liên Đường còn thật sự hồi tưởng lại.
"Được rồi, được rồi." Tiết Thanh nói: "Phục các ngươi đấy." Giơ tay thi lễ.
Vẫn là lễ nghi của nam nhi.
Trương Liên Đường cười, cũng giơ tay thi lễ.
"Còn nữa, giữa trưa ngày kia ta đi Tàng Thư các." Tiết Thanh nói.
Đây là trả lời chuyện Khúc Bạch mà Trương Liên Đường nói ban nãy. Trương Liên Đường đáp vâng, cúi người thi lễ.
Tiết Thanh không đáp lễ, khoát tay: "Đi đi." Xoay người chầm chậm bước đi.
Một lát sau Trương Liên Đường mới đứng thẳng người dậy, ngẩng đầu nhìn bóng thiếu niên kia đi xa trong màn đêm.
Đây là lần cuối cùng Tiết Thanh đến Tri Tri đường, sau này gặp lại chính là Bảo Chương đế cơ, là điện hạ, là bệ hạ.
Ai có thể ngờ được mùa xuân bốn năm trước, tên thiếu niên gầy gò nhỏ bé sống trong ngõ nhỏ khu nhà Quách gia ở phía tây phủ Trường An, chơi xúc cúc với một đám trẻ con, nay sẽ biến thành hoàng đế Đại Chu.
Cuộc sống này thật là rất thú vị, thật hay.
Trương Liên Đường mỉm cười, xoay người chậm rãi bước đi.
Đêm càng sâu, tiếng ồn ào náo nhiệt dần rút đi. Sự náo nhiệt trong Túy Tiên lâu cũng trở nên mơ màng. Người đến người đi không ngừng. Ngoài kỹ nữ và khách, còn có không ít các tiểu thương đi qua rồi nói chuyện hỏi han.
"Đây là rượu hoa mơ mà Vân đại tỷ cần."
"Phù Nguyên Tử của bà nhà họ Vương là vị nào?"
Trong Túy Tiên lâu này, mặc dù có các món ngon và rượu thơm nhưng vẫn có người thích ăn đồ ăn ven đường. Túy Tiên lâu không ngăn cản, còn cho rao hàng. Ngoài khách, thi thoảng đám kỹ nữ cũng mua ăn thử cho tươi mới.
Trong một gian phòng ngay gần đường, tiểu tỳ nữ đi ra rồi đóng cửa lại, ngăn cách tiếng ồn ào bên ngoài lại.
Xuân Hiểu chưa tẩy đi lớp trang điểm trên mặt, nghiêng người ngồi trước đài trang điểm, không vội vàng ăn đồ ăn được bày sẵn trên bàn, mà cầm một hộp thức ăn nhỏ có bọc giấy bên ngoài lên nhìn. Dưới đèn, làn da trắng như tuyết, giữa hai hàng lông mày còn điểm mai đỏ rực rỡ, vẻ mặt lúc thì kinh ngạc, lúc thì đắc chí.
"Cũng dám một mình xuất cung, ừm, khen ta là đúng rồi. Tin tức mà ta cung cấp đương nhiên lợi hại nhất, nhưng mấy cái câu nói này đọc mãi mà không hiểu." Nàng thì thào, nay không còn kiểm tra nên dùng giấy truyền tin tức nhiều hơn mà lại kỹ càng hơn: "Đọc sách, vì dân vì thánh nhân gì chứ, chí không đổi, ta cũng không phải người đọc sách, vậy ta làm gì? Không thì đổi sang chí hướng khác? Làm đệ nhất nữ kỹ trong thiên hạ?"
Nói xong tự cười khanh khách, cười một lát rồi đọc tiếp, nhìn tới câu cuối cùng, mắt tỏa sáng.
"Sẽ gửi gắm trọng trách cho ta."
Xuân Hiểu đọc xong câu này, nắm tờ giấy trong tay, vẻ mặt chờ mong, hồi hộp, kích động.
"Sẽ gửi gắm trọng trách gì cho ta đây? Chẳng lẽ là lễ tế thiên đông chí, để ta khiêu vũ chính?"
"Trời ạ. Ma ma, ma ma ơi, con lại muốn mời hai thầy dạy khiêu vũ nữa."
Nói xong đứng bật dậy, chân trần kéo cửa chạy bịch bịch ra ngoài, gạt tay qua một loạt chuông trên hành lang, khiến chúng vang lên tiếng keng keng.
Mặc dù có đám trọng thần Vương Liệt Dương thận trọng nhưng lúc này Tây Lương xâm nhập, vụ án Tần tặc đã định, Tống Nguyên định cướp nước, mới bình định lại. Nay quốc sự phức tạp, Bảo Chương đế cơ đang dưỡng thương nên không thể làm gì, chỉ là ăn và ngủ. Tấu chương của Tư Lễ giám chậm lại một ngày nửa ngày vẫn chất đầy bàn Tiết Thanh.
Ngoài tấu chương, hôm nay việc tấu đối trong điện Cần Chính vẫn kéo dài tới giữa trưa. Mãi cho tới khi thấy Tiết Thanh nương việc uống trà mà ngáp một cái, Vương Liệt Dương mới ngăn mấy vị triều thần đang nói lại.
"Điện hạ nên ăn rồi, hôm nay đến đây thôi."
Tiết Thanh ngồi thẳng người, nhìn đống tấu chương trên bàn, nói: "Quả nhân sẽ mau chóng phúc đáp hết những thứ này."
Vương Liệt Dương nói: "Việc cấp bách là biên cảnh tây bắc, nay quân ta thế đang thịnh, có thể thừa thắng xông lên. Nên mong điện hạ mau phúc đáp ba người mới được tuyển ra, đây là những tướng soái năng chinh thiện chiến đã được lựa chọn để bổ sung cho những vị trí khuyết của đám dư đảng Tần tặc."
Tiết Thanh gật đầu, nói: "Cũng đúng lúc thưởng và tiếp tế cho bọn họ."
Vương Liệt Dương hài lòng đáp vâng.
Tiết Thanh lại hỏi các khanh có gì muốn thương nghi nữa không. Vương Liệt Dương đã liên tiếng nên không có ai có chuyện gì cần tấu, đều cúi đầu cáo lui.
Chờ bọn họ đi rồi, Tiết Thanh nghiêng người ngã vào ghế rồng. Nội thị hai bên hoảng sợ, bước vội tới gọi điện hạ.
"Không sao, quả nhân mệt mỏi thôi." Tiết Thanh khoát tay.
"Giờ truyền lệnh ạ?" Một nội thị cung kính hỏi.
Tiết Thanh ngồi dậy, đảo mắt nhìn lướt qua đám tấu chương trên bàn, tỏ ra phiền chán không thôi, nhíu mày: "Quả nhân không ăn ở đây, bày ở Vọng Xuân các trong Ngự Hoa viên đi."
Việc ăn chơi như thế nào trong hoàng cung là do điện hạ quyết định, đám nội thị lập tức vâng vâng dạ dạ.
Các vị triều thần thì vất vả hơn. Lui ra khỏi điện Cần Chính, cả đám lại tới phòng của Vương Liệt Dương để tiếp tục bàn bạc chuyện triều chính.
"Quan trọng nhất tiếp theo chính là lễ đăng cơ của điện hạ, không được xảy ra sơ suất gì." Vương Liệt Dương nói.
Mọi người đáp vâng. Không khí thoải mái hơn rất nhiều. Trong lúc cười giỡn, một tiểu lại đi tới từ bên ngoài, ghé vào lỗ tai Vương Liệt Dương nói vài câu.
Vương Liệt Dương khoát tay: "Bảo hắn trở về, tội của Trần Thịnh người thiên hạ đều biết, có gì mà phải bàn bạc."
Tiểu lại nói: "Hắn nói muốn cầu kiến điện hạ."
Đại thần bên cạnh nói: "Lại là Khúc Bạch à?"
Vương Liệt Dương gật đầu, cười nhạo: "Ai muốn gặp? Khúc Bạch à? Triều sự có tấu chương thì dâng lên là được. Trần Thịnh sao? Gian tặc mưu nghịch, điện hạ cho hắn kéo hơi tàn trong phủ đã là ban ân ồi, còn dám to gan đòi cầu kiến, thật là quá ngông cuồng."
"Nếu không phải nể công lao bao vây hoàng thành đẩy lui Tần Đàm Công của Khúc Bạch, với mối quan hệ giữa hắn và Trần Thịnh, có thể trị hắn tội đồng lõa rồi." Một vị đại thần cười khẩy.
Vương Liệt Dương thản nhiên nói: "Đẩy lui Tần Đàm Công không phải vì điện hạ, mà là vì Trần Thịnh đang bị giam cầm. Chẳng qua lúc này điện hạ mới về triều, phải ổn định lòng người trước." Nói xong đặt tách trà trong tay xuống bàn, vang lên tiếng cạch nhỏ: "Chờ điện hạ lên ngôi rồi nói."
Người trong phòng gật đầu, bên ngoài cửa vang lên tiếng cười và tiếng bước chân ồn ào.
"Tướng gia, quả nhiên ngài vẫn còn ở đây."
Rèm được nhấc lên, Hồ thái giám mỉm cười đi tới, theo sau là vài nội thị đang bưng mấy hộp đựng thức ăn.
Quan viên trong phòng đều nhìn hắn.
"Sao Hồ công công lại tới đây?" Vương Liệt Dương mỉm cười hỏi.
"Là điện hạ nhớ thương các vị đại nhân, dặn mang ngự thiện tới." Hồ công công cười nói, lệnh đám nội thị bưng đồ ăn lên.
Vương Liệt Dương vội vàng đứng dậy, các vị khác cũng đứng dậy theo, cùng nhau hướng tới phía hoàng cung đại nội mà thi lễ, miệng hô "tạ điện hạ thiên tuế", sau đó mới ngồi xuống.
"Điện hạ đã ăn chưa?" Vương Liệt Dương ôn hòa hỏi.
Hồ công cười trả lời: "Điện hạ rất có phẩm vị, đang ăn trong Ngự Hoa viên."
Đây không phải là có phẩm vị mà là lười nhìn chính vụ. Đám quan viên liếc mắt nhìn nhau, cúi đầu cười.
"Từ từ rồi sẽ ổn." Vương Liệt Dương nói: "Với người trẻ tuổi mà nói, chính sự là thứ buồn chán, không thú vị, thích ứng là được."
Mọi người đều vâng. Tiểu lại tới báo tin kia đã lặng lẽ lui ra ngoài.
Lại bị từ chối, vẻ mặt Khúc Bạch đã đờ đẫn.
"Khúc đại nhân, sao ngài không nghĩ thoáng ra chút." Một quan viên quen biết tới gần, nói: "Nay tất cả mọi người đều tránh không kịp, sao ngươi lại cứ muốn nói chuyện thay cho Trần Thịnh. Đương nhiên là học sinh, ra mặt thay cho thầy mình là chuyện theo lý nên làm rồi."
Học sinh cầu xin thay cho người thầy có tội là chuyện thân thiết, có thể nói là mỹ đức, so với né tránh thì còn đạt được thanh danh tốt.
"Chỉ là đừng làm quá." Quan viên kia vỗ vai Khúc Bạch: "Không sai biệt lắm là được rồi."
Đạo trung dung đó mà, chọc giận đế cơ điện hạ thì cái được không bù nổi cho mất.
Khúc Bạch khẽ than một tiếng, chắp tay với quan viên kia coi như hoàn lễ, xoay người rời đi. Những người khác cũng không để ý, tản đi. Không ai chú ý tới việc Khúc Bạch không rời khỏi hoàng thành mà đi tới cửa phía tây của hoàng thành.
Ánh nắng cuối thu ấm áp chiếu lên người. Khúc Bạch dừng bước bên tường thành cao lớn. Nơi này gần với chỗ Đông cung của thái tử và Khâm Thiên giám, ít quan chức lui tới. Thi thoảng đám nội thị sẽ đi lại. Lướt qua mái cong của cung điện, có thể nhìn thấy cây cổ thụ che trời trong Ngự Hoa viên.
Bảo Chương đế cơ điện hạ sẽ đi ra từ nơi này à?
Khúc Bạch đứng im tại chỗ, lòng do dự. Kể từ khi vào hoàng thành, Bảo Chương đế cơ đã không ra khỏi hậu cung.
Nhưng thân phận của Trương Trì thật không tầm thường.
Tuy so với đám người Vương Liệt Dương thì đúng là trên trời dưới đất nhưng hắn nói có thể sang bên này thử xem, tuy rằng không có gì khác.
Thôi thì thử xem?
Khúc Bạch suy nghĩ, cuối cùng đứng im tại chỗ.
Trong Ngự Hoa viên, Tiết Thanh đã ăn xong, qua song cửa sổ nhìn mấy cung nữ đang đánh đu ở trước bậc, vẻ mặt nóng lòng muốn thử. Hồ công công đứng bên cạnh mỉm cười gửi lời cảm ơn của đám người Vương tướng gia.
"Tướng gia và các vị đại nhân đều vất vả." Tiết Thanh thu hồi tầm mắt, chỉnh trang dung nhan: "Quả nhân sẽ mau chóng xem tấu chương rồi phúc đáp, tránh cho quốc sự chồng chất."
Nói xong liền rời khỏi Ngự Hoa viên quay về điện Cần Chính, đi được vài bước thì thấy Tàng Thư các cách đó không xa.
"Hồ công công." Nàng dừng chân lại, kêu: "Ngươi đi lấy mấy cuốn sách cho quả nhân, chờ xong chính sự quả nhân sẽ đọc." Rồi kể tên các cuốn sách ra.
Lúc trước đều là Tiết Thanh tự mình tới Tàng Thư các chọn lựa, mỗi một lần đi đều mất cả nửa ngày. Xem ra hôm nay thật là định cần chính rồi. Hồ công công cười vâng dạ rồi dẫn theo vài thái giám mà đi.
Tiết Thanh tiếp tục bước chậm rãi, rồi đột ngột dừng chân.
"Tiêu Thải Tử." Nàng nói.
Một tiểu thái giám đi bên cạnh sửng sốt, theo bản năng trả lời dạ một tiếng, ngẩng đầu thì thấy Tiết Thanh đi tới dưới bóng cây đang mỉm cười.
"Ngươi đi giúp quả nhân làm một việc." Nàng nói.
Tiêu Thải Tử chạy trên đường, nhìn tảng đá dưới chân, hai tay cầm ở trước người đang chậm rãi xoa xoa.
Điện hạ bảo hắn tới Khâm Thiên giám gọi người tới hỏi vài câu, ngày đăng cơ đã định, điện hạ chú ý mà hỏi chuyện này là rất bình thường.
Điều không bình thường là vì sao bảo gã đi?
Rõ ràng lúc trước có Hồ công công.
Tiêu Thải Tử tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết lấy sách và truyền đại thần tới hỏi cái nào quan trọng hơn.
Chuyện quan trọng hơn đương nhiên phải giao cho người quan trọng hơn đi làm mới đúng, trừ phi, người kia không đáng tin.
Tiêu Thải Tử cảm thấy tim đập thình thịch, còn nữa, điều người không đáng tin đi, sai người khác làm chuyện này, chắc chắn không phải như nghĩa đen.
Điện hạ nói, người kia đang chờ.
Người kia, chính là cái người của Khâm Thiên giám mà mọi người biết không?
Còn nữa, vì sao lại để gã làm chuyện này?
Từ lúc tiến cung đến nay, đây là lần đầu tiên Tiêu Thải Tử thấy đầu óc bộn bề suy nghĩ như vậy, còn nhiều hơn cả lúc học các quy định và ghi nhớ lễ tiết. Mãi cho tới khi một người xuất hiện trong tầm mắt, đầu mới kẹt một cái, người đứng lại.
Người kia mặc quan bào, là một quan viên.
Còn là quan gì, gã hoàn toàn không biết, không nhận ra.
Cùng lúc đó, người kia cũng nhìn sang, dường như rất kinh ngạc.
Đừng, đừng nhìn ta.
Đừng, đừng tới đây.
Hắn, hắn tới rồi!
Tiêu Thải Tử đứng im tại chỗ, tay chân cứng ngắc, đầu óc suy nghĩ càng nhanh.
Điện hạ điều Hồ thái giam đi vì biết Hồ thái giám không đáng tin. Điện hạ chọn gã làm việc này là bởi vì gã mới tiến cung, điện hạ muốn dùng gã, chí ít cảm thấy có thể dùng gã, muốn thử một lần.
Lão thái giám nói rồi, bọn họ hầu hạ người, không giúp ai, vì có giúp cũng vô dụng.
Làm hay không làm?
Tiêu Thải Tử nhìn vị quan chức trung niên đi càng lúc càng gần.
Không, mấu chốt của chuyện này là vì sao điện hạ chưa bao giờ xuất cung nhưng lại biết có người chờ ở chỗ này?
Tiêu Thải Tử sải bước tiến lên, vui mừng thi lễ mới vị quan viên đang định mở miệng nói kia, nhanh nhẩu nói trước: "A đại nhân, ngài là quan Khâm Thiên giám hả? Mau đi theo ta, điện hạ đang chờ ngài đó."
"Tại sao Khúc Bạch lại gặp được điện hạ?" Vẻ mặt Vương Liệt Dương nặng nề như chính bước chân ông ta, quát: "Vì sao không ai ngăn cản? Hồ thái giám đâu?"
Đám quan viên đi bên cạnh mồm năm miệng mười trả lời.
"Khúc Bạch nói dối là người của Khâm Thiên giám."
"Đã mấy ngày điện hạ luôn hỏi đủ loại chuyện liên quan tới đăng cơ, nhiều người của Khâm Thiên giám được truyền triệu, tướng gia cũng biết mà."
"Hôm nay một tiểu thái giám đi gọi người, kết quả không nhận ra, bị Khúc Bạch nhân cơ hội lừa gạt."
Lừa gạt?
Khúc Bạch thật to gan!
Nhưng việc này cũng rất trùng hợp.
Là trùng hợp, hay ai phá rối sau lưng?
Vương Liệt Dương sắc mặt nặng nề, suy tư. Hiện giờ việc mấu chốt là ngăn điện hạ đi gặp Trần Thịnh.
Nhưng đã muộn.
"Tướng gia, điện hạ đã đến trước cửa nhà Trần Thịnh." Tin tức truyền tới từ bên ngoài cửa cung.
Đúng vậy, vị điện hạ này không phải tiểu thư mảnh mai luôn ở trong khuê phòng, ra ngoài còn phải chuẩn bị xe chuẩn bị ngựa. Nàng là người đứng đầu bảng của xạ ngự trong kỳ thi quân tử, còn có thể giết người, có võ nghệ cao cường, giơ tay dắt một con ngựa là đi. Cho dù không cưỡi ngựa phi trên đường thì không ai có thể chạy nhanh hơn nàng được.
Chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo. Vương Liệt Dương vội vàng leo lên xe ngựa.
Tiết Thanh nhảy xuống ngựa, bỏ mũ trùm đầu, nhìn tòa phủ đệ trước mặt.
Trần phủ.
Không phải lần đầu tiên nàng đến nơi này, nhưng lần này quay lại lại khác với trước đây.
"Ta cảm thấy là mỗi người mỗi vẻ." Nàng nói: "Không phải nói là đều đẹp hết à?"
Trương Liên Đường cười ha ha, nói: "Trước kia ngươi xấu xí như vậy, ta không chê, giờ đừng có soi mói."
Tiết Thanh nói: "Trước kia sao ta xấu xí được?"
Trương Liên Đường còn thật sự hồi tưởng lại.
"Được rồi, được rồi." Tiết Thanh nói: "Phục các ngươi đấy." Giơ tay thi lễ.
Vẫn là lễ nghi của nam nhi.
Trương Liên Đường cười, cũng giơ tay thi lễ.
"Còn nữa, giữa trưa ngày kia ta đi Tàng Thư các." Tiết Thanh nói.
Đây là trả lời chuyện Khúc Bạch mà Trương Liên Đường nói ban nãy. Trương Liên Đường đáp vâng, cúi người thi lễ.
Tiết Thanh không đáp lễ, khoát tay: "Đi đi." Xoay người chầm chậm bước đi.
Một lát sau Trương Liên Đường mới đứng thẳng người dậy, ngẩng đầu nhìn bóng thiếu niên kia đi xa trong màn đêm.
Đây là lần cuối cùng Tiết Thanh đến Tri Tri đường, sau này gặp lại chính là Bảo Chương đế cơ, là điện hạ, là bệ hạ.
Ai có thể ngờ được mùa xuân bốn năm trước, tên thiếu niên gầy gò nhỏ bé sống trong ngõ nhỏ khu nhà Quách gia ở phía tây phủ Trường An, chơi xúc cúc với một đám trẻ con, nay sẽ biến thành hoàng đế Đại Chu.
Cuộc sống này thật là rất thú vị, thật hay.
Trương Liên Đường mỉm cười, xoay người chậm rãi bước đi.
Đêm càng sâu, tiếng ồn ào náo nhiệt dần rút đi. Sự náo nhiệt trong Túy Tiên lâu cũng trở nên mơ màng. Người đến người đi không ngừng. Ngoài kỹ nữ và khách, còn có không ít các tiểu thương đi qua rồi nói chuyện hỏi han.
"Đây là rượu hoa mơ mà Vân đại tỷ cần."
"Phù Nguyên Tử của bà nhà họ Vương là vị nào?"
Trong Túy Tiên lâu này, mặc dù có các món ngon và rượu thơm nhưng vẫn có người thích ăn đồ ăn ven đường. Túy Tiên lâu không ngăn cản, còn cho rao hàng. Ngoài khách, thi thoảng đám kỹ nữ cũng mua ăn thử cho tươi mới.
Trong một gian phòng ngay gần đường, tiểu tỳ nữ đi ra rồi đóng cửa lại, ngăn cách tiếng ồn ào bên ngoài lại.
Xuân Hiểu chưa tẩy đi lớp trang điểm trên mặt, nghiêng người ngồi trước đài trang điểm, không vội vàng ăn đồ ăn được bày sẵn trên bàn, mà cầm một hộp thức ăn nhỏ có bọc giấy bên ngoài lên nhìn. Dưới đèn, làn da trắng như tuyết, giữa hai hàng lông mày còn điểm mai đỏ rực rỡ, vẻ mặt lúc thì kinh ngạc, lúc thì đắc chí.
"Cũng dám một mình xuất cung, ừm, khen ta là đúng rồi. Tin tức mà ta cung cấp đương nhiên lợi hại nhất, nhưng mấy cái câu nói này đọc mãi mà không hiểu." Nàng thì thào, nay không còn kiểm tra nên dùng giấy truyền tin tức nhiều hơn mà lại kỹ càng hơn: "Đọc sách, vì dân vì thánh nhân gì chứ, chí không đổi, ta cũng không phải người đọc sách, vậy ta làm gì? Không thì đổi sang chí hướng khác? Làm đệ nhất nữ kỹ trong thiên hạ?"
Nói xong tự cười khanh khách, cười một lát rồi đọc tiếp, nhìn tới câu cuối cùng, mắt tỏa sáng.
"Sẽ gửi gắm trọng trách cho ta."
Xuân Hiểu đọc xong câu này, nắm tờ giấy trong tay, vẻ mặt chờ mong, hồi hộp, kích động.
"Sẽ gửi gắm trọng trách gì cho ta đây? Chẳng lẽ là lễ tế thiên đông chí, để ta khiêu vũ chính?"
"Trời ạ. Ma ma, ma ma ơi, con lại muốn mời hai thầy dạy khiêu vũ nữa."
Nói xong đứng bật dậy, chân trần kéo cửa chạy bịch bịch ra ngoài, gạt tay qua một loạt chuông trên hành lang, khiến chúng vang lên tiếng keng keng.
Mặc dù có đám trọng thần Vương Liệt Dương thận trọng nhưng lúc này Tây Lương xâm nhập, vụ án Tần tặc đã định, Tống Nguyên định cướp nước, mới bình định lại. Nay quốc sự phức tạp, Bảo Chương đế cơ đang dưỡng thương nên không thể làm gì, chỉ là ăn và ngủ. Tấu chương của Tư Lễ giám chậm lại một ngày nửa ngày vẫn chất đầy bàn Tiết Thanh.
Ngoài tấu chương, hôm nay việc tấu đối trong điện Cần Chính vẫn kéo dài tới giữa trưa. Mãi cho tới khi thấy Tiết Thanh nương việc uống trà mà ngáp một cái, Vương Liệt Dương mới ngăn mấy vị triều thần đang nói lại.
"Điện hạ nên ăn rồi, hôm nay đến đây thôi."
Tiết Thanh ngồi thẳng người, nhìn đống tấu chương trên bàn, nói: "Quả nhân sẽ mau chóng phúc đáp hết những thứ này."
Vương Liệt Dương nói: "Việc cấp bách là biên cảnh tây bắc, nay quân ta thế đang thịnh, có thể thừa thắng xông lên. Nên mong điện hạ mau phúc đáp ba người mới được tuyển ra, đây là những tướng soái năng chinh thiện chiến đã được lựa chọn để bổ sung cho những vị trí khuyết của đám dư đảng Tần tặc."
Tiết Thanh gật đầu, nói: "Cũng đúng lúc thưởng và tiếp tế cho bọn họ."
Vương Liệt Dương hài lòng đáp vâng.
Tiết Thanh lại hỏi các khanh có gì muốn thương nghi nữa không. Vương Liệt Dương đã liên tiếng nên không có ai có chuyện gì cần tấu, đều cúi đầu cáo lui.
Chờ bọn họ đi rồi, Tiết Thanh nghiêng người ngã vào ghế rồng. Nội thị hai bên hoảng sợ, bước vội tới gọi điện hạ.
"Không sao, quả nhân mệt mỏi thôi." Tiết Thanh khoát tay.
"Giờ truyền lệnh ạ?" Một nội thị cung kính hỏi.
Tiết Thanh ngồi dậy, đảo mắt nhìn lướt qua đám tấu chương trên bàn, tỏ ra phiền chán không thôi, nhíu mày: "Quả nhân không ăn ở đây, bày ở Vọng Xuân các trong Ngự Hoa viên đi."
Việc ăn chơi như thế nào trong hoàng cung là do điện hạ quyết định, đám nội thị lập tức vâng vâng dạ dạ.
Các vị triều thần thì vất vả hơn. Lui ra khỏi điện Cần Chính, cả đám lại tới phòng của Vương Liệt Dương để tiếp tục bàn bạc chuyện triều chính.
"Quan trọng nhất tiếp theo chính là lễ đăng cơ của điện hạ, không được xảy ra sơ suất gì." Vương Liệt Dương nói.
Mọi người đáp vâng. Không khí thoải mái hơn rất nhiều. Trong lúc cười giỡn, một tiểu lại đi tới từ bên ngoài, ghé vào lỗ tai Vương Liệt Dương nói vài câu.
Vương Liệt Dương khoát tay: "Bảo hắn trở về, tội của Trần Thịnh người thiên hạ đều biết, có gì mà phải bàn bạc."
Tiểu lại nói: "Hắn nói muốn cầu kiến điện hạ."
Đại thần bên cạnh nói: "Lại là Khúc Bạch à?"
Vương Liệt Dương gật đầu, cười nhạo: "Ai muốn gặp? Khúc Bạch à? Triều sự có tấu chương thì dâng lên là được. Trần Thịnh sao? Gian tặc mưu nghịch, điện hạ cho hắn kéo hơi tàn trong phủ đã là ban ân ồi, còn dám to gan đòi cầu kiến, thật là quá ngông cuồng."
"Nếu không phải nể công lao bao vây hoàng thành đẩy lui Tần Đàm Công của Khúc Bạch, với mối quan hệ giữa hắn và Trần Thịnh, có thể trị hắn tội đồng lõa rồi." Một vị đại thần cười khẩy.
Vương Liệt Dương thản nhiên nói: "Đẩy lui Tần Đàm Công không phải vì điện hạ, mà là vì Trần Thịnh đang bị giam cầm. Chẳng qua lúc này điện hạ mới về triều, phải ổn định lòng người trước." Nói xong đặt tách trà trong tay xuống bàn, vang lên tiếng cạch nhỏ: "Chờ điện hạ lên ngôi rồi nói."
Người trong phòng gật đầu, bên ngoài cửa vang lên tiếng cười và tiếng bước chân ồn ào.
"Tướng gia, quả nhiên ngài vẫn còn ở đây."
Rèm được nhấc lên, Hồ thái giám mỉm cười đi tới, theo sau là vài nội thị đang bưng mấy hộp đựng thức ăn.
Quan viên trong phòng đều nhìn hắn.
"Sao Hồ công công lại tới đây?" Vương Liệt Dương mỉm cười hỏi.
"Là điện hạ nhớ thương các vị đại nhân, dặn mang ngự thiện tới." Hồ công công cười nói, lệnh đám nội thị bưng đồ ăn lên.
Vương Liệt Dương vội vàng đứng dậy, các vị khác cũng đứng dậy theo, cùng nhau hướng tới phía hoàng cung đại nội mà thi lễ, miệng hô "tạ điện hạ thiên tuế", sau đó mới ngồi xuống.
"Điện hạ đã ăn chưa?" Vương Liệt Dương ôn hòa hỏi.
Hồ công cười trả lời: "Điện hạ rất có phẩm vị, đang ăn trong Ngự Hoa viên."
Đây không phải là có phẩm vị mà là lười nhìn chính vụ. Đám quan viên liếc mắt nhìn nhau, cúi đầu cười.
"Từ từ rồi sẽ ổn." Vương Liệt Dương nói: "Với người trẻ tuổi mà nói, chính sự là thứ buồn chán, không thú vị, thích ứng là được."
Mọi người đều vâng. Tiểu lại tới báo tin kia đã lặng lẽ lui ra ngoài.
Lại bị từ chối, vẻ mặt Khúc Bạch đã đờ đẫn.
"Khúc đại nhân, sao ngài không nghĩ thoáng ra chút." Một quan viên quen biết tới gần, nói: "Nay tất cả mọi người đều tránh không kịp, sao ngươi lại cứ muốn nói chuyện thay cho Trần Thịnh. Đương nhiên là học sinh, ra mặt thay cho thầy mình là chuyện theo lý nên làm rồi."
Học sinh cầu xin thay cho người thầy có tội là chuyện thân thiết, có thể nói là mỹ đức, so với né tránh thì còn đạt được thanh danh tốt.
"Chỉ là đừng làm quá." Quan viên kia vỗ vai Khúc Bạch: "Không sai biệt lắm là được rồi."
Đạo trung dung đó mà, chọc giận đế cơ điện hạ thì cái được không bù nổi cho mất.
Khúc Bạch khẽ than một tiếng, chắp tay với quan viên kia coi như hoàn lễ, xoay người rời đi. Những người khác cũng không để ý, tản đi. Không ai chú ý tới việc Khúc Bạch không rời khỏi hoàng thành mà đi tới cửa phía tây của hoàng thành.
Ánh nắng cuối thu ấm áp chiếu lên người. Khúc Bạch dừng bước bên tường thành cao lớn. Nơi này gần với chỗ Đông cung của thái tử và Khâm Thiên giám, ít quan chức lui tới. Thi thoảng đám nội thị sẽ đi lại. Lướt qua mái cong của cung điện, có thể nhìn thấy cây cổ thụ che trời trong Ngự Hoa viên.
Bảo Chương đế cơ điện hạ sẽ đi ra từ nơi này à?
Khúc Bạch đứng im tại chỗ, lòng do dự. Kể từ khi vào hoàng thành, Bảo Chương đế cơ đã không ra khỏi hậu cung.
Nhưng thân phận của Trương Trì thật không tầm thường.
Tuy so với đám người Vương Liệt Dương thì đúng là trên trời dưới đất nhưng hắn nói có thể sang bên này thử xem, tuy rằng không có gì khác.
Thôi thì thử xem?
Khúc Bạch suy nghĩ, cuối cùng đứng im tại chỗ.
Trong Ngự Hoa viên, Tiết Thanh đã ăn xong, qua song cửa sổ nhìn mấy cung nữ đang đánh đu ở trước bậc, vẻ mặt nóng lòng muốn thử. Hồ công công đứng bên cạnh mỉm cười gửi lời cảm ơn của đám người Vương tướng gia.
"Tướng gia và các vị đại nhân đều vất vả." Tiết Thanh thu hồi tầm mắt, chỉnh trang dung nhan: "Quả nhân sẽ mau chóng xem tấu chương rồi phúc đáp, tránh cho quốc sự chồng chất."
Nói xong liền rời khỏi Ngự Hoa viên quay về điện Cần Chính, đi được vài bước thì thấy Tàng Thư các cách đó không xa.
"Hồ công công." Nàng dừng chân lại, kêu: "Ngươi đi lấy mấy cuốn sách cho quả nhân, chờ xong chính sự quả nhân sẽ đọc." Rồi kể tên các cuốn sách ra.
Lúc trước đều là Tiết Thanh tự mình tới Tàng Thư các chọn lựa, mỗi một lần đi đều mất cả nửa ngày. Xem ra hôm nay thật là định cần chính rồi. Hồ công công cười vâng dạ rồi dẫn theo vài thái giám mà đi.
Tiết Thanh tiếp tục bước chậm rãi, rồi đột ngột dừng chân.
"Tiêu Thải Tử." Nàng nói.
Một tiểu thái giám đi bên cạnh sửng sốt, theo bản năng trả lời dạ một tiếng, ngẩng đầu thì thấy Tiết Thanh đi tới dưới bóng cây đang mỉm cười.
"Ngươi đi giúp quả nhân làm một việc." Nàng nói.
Tiêu Thải Tử chạy trên đường, nhìn tảng đá dưới chân, hai tay cầm ở trước người đang chậm rãi xoa xoa.
Điện hạ bảo hắn tới Khâm Thiên giám gọi người tới hỏi vài câu, ngày đăng cơ đã định, điện hạ chú ý mà hỏi chuyện này là rất bình thường.
Điều không bình thường là vì sao bảo gã đi?
Rõ ràng lúc trước có Hồ công công.
Tiêu Thải Tử tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết lấy sách và truyền đại thần tới hỏi cái nào quan trọng hơn.
Chuyện quan trọng hơn đương nhiên phải giao cho người quan trọng hơn đi làm mới đúng, trừ phi, người kia không đáng tin.
Tiêu Thải Tử cảm thấy tim đập thình thịch, còn nữa, điều người không đáng tin đi, sai người khác làm chuyện này, chắc chắn không phải như nghĩa đen.
Điện hạ nói, người kia đang chờ.
Người kia, chính là cái người của Khâm Thiên giám mà mọi người biết không?
Còn nữa, vì sao lại để gã làm chuyện này?
Từ lúc tiến cung đến nay, đây là lần đầu tiên Tiêu Thải Tử thấy đầu óc bộn bề suy nghĩ như vậy, còn nhiều hơn cả lúc học các quy định và ghi nhớ lễ tiết. Mãi cho tới khi một người xuất hiện trong tầm mắt, đầu mới kẹt một cái, người đứng lại.
Người kia mặc quan bào, là một quan viên.
Còn là quan gì, gã hoàn toàn không biết, không nhận ra.
Cùng lúc đó, người kia cũng nhìn sang, dường như rất kinh ngạc.
Đừng, đừng nhìn ta.
Đừng, đừng tới đây.
Hắn, hắn tới rồi!
Tiêu Thải Tử đứng im tại chỗ, tay chân cứng ngắc, đầu óc suy nghĩ càng nhanh.
Điện hạ điều Hồ thái giam đi vì biết Hồ thái giám không đáng tin. Điện hạ chọn gã làm việc này là bởi vì gã mới tiến cung, điện hạ muốn dùng gã, chí ít cảm thấy có thể dùng gã, muốn thử một lần.
Lão thái giám nói rồi, bọn họ hầu hạ người, không giúp ai, vì có giúp cũng vô dụng.
Làm hay không làm?
Tiêu Thải Tử nhìn vị quan chức trung niên đi càng lúc càng gần.
Không, mấu chốt của chuyện này là vì sao điện hạ chưa bao giờ xuất cung nhưng lại biết có người chờ ở chỗ này?
Tiêu Thải Tử sải bước tiến lên, vui mừng thi lễ mới vị quan viên đang định mở miệng nói kia, nhanh nhẩu nói trước: "A đại nhân, ngài là quan Khâm Thiên giám hả? Mau đi theo ta, điện hạ đang chờ ngài đó."
"Tại sao Khúc Bạch lại gặp được điện hạ?" Vẻ mặt Vương Liệt Dương nặng nề như chính bước chân ông ta, quát: "Vì sao không ai ngăn cản? Hồ thái giám đâu?"
Đám quan viên đi bên cạnh mồm năm miệng mười trả lời.
"Khúc Bạch nói dối là người của Khâm Thiên giám."
"Đã mấy ngày điện hạ luôn hỏi đủ loại chuyện liên quan tới đăng cơ, nhiều người của Khâm Thiên giám được truyền triệu, tướng gia cũng biết mà."
"Hôm nay một tiểu thái giám đi gọi người, kết quả không nhận ra, bị Khúc Bạch nhân cơ hội lừa gạt."
Lừa gạt?
Khúc Bạch thật to gan!
Nhưng việc này cũng rất trùng hợp.
Là trùng hợp, hay ai phá rối sau lưng?
Vương Liệt Dương sắc mặt nặng nề, suy tư. Hiện giờ việc mấu chốt là ngăn điện hạ đi gặp Trần Thịnh.
Nhưng đã muộn.
"Tướng gia, điện hạ đã đến trước cửa nhà Trần Thịnh." Tin tức truyền tới từ bên ngoài cửa cung.
Đúng vậy, vị điện hạ này không phải tiểu thư mảnh mai luôn ở trong khuê phòng, ra ngoài còn phải chuẩn bị xe chuẩn bị ngựa. Nàng là người đứng đầu bảng của xạ ngự trong kỳ thi quân tử, còn có thể giết người, có võ nghệ cao cường, giơ tay dắt một con ngựa là đi. Cho dù không cưỡi ngựa phi trên đường thì không ai có thể chạy nhanh hơn nàng được.
Chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo. Vương Liệt Dương vội vàng leo lên xe ngựa.
Tiết Thanh nhảy xuống ngựa, bỏ mũ trùm đầu, nhìn tòa phủ đệ trước mặt.
Trần phủ.
Không phải lần đầu tiên nàng đến nơi này, nhưng lần này quay lại lại khác với trước đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook