Đại Đế Cơ
-
Quyển 3 - Chương 145: Chí hướng
Nàng mặc trường bào màu xanh giả dạng nam nhi nhưng giọng điệu lại mềm mại không chút nào che giấu thân nữ nhi.
Dưới ánh đèn mặt mũi nàng thanh lệ, đôi mắt nàng như hàn tinh thu thủy, lúc này ánh mắt đang ánh lên vẻ hờn dỗi oán trách.
Bất kể là giọng nói hay là tướng mạo, đều rất xa lạ.
Nhưng kỳ quái là vẫn vô cùng quen thuộc, tướng mạo và giọng nói đều khác, vậy cái gì khiến cho bọn họ cảm thấy quen thuộc? Dáng vẻ vừa văn nhã vừa ngượng ngùng? Giọng điệu tự đắc rất quen thuộc?
"Cũng vì là thuận miệng nói ra, không phải là câu nói mà tất cả mọi người quen thuộc nên mới thích hợp để dùng." Trương Liên Đường cười nói, chỉ vào một chỗ trống: "Ngồi đi."
Giọng của hắn phá vỡ sự yên tĩnh bên trong phòng, ngón tay hắn vừa chỉ thì có tiếng rầm rầm vang lên, thì ra là các thiếu niên xung quanh chỗ ngồi được chỉ đều đứng lên tránh sang một bên, trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Căn phòng này quá nhỏ, tất cả mọi người đều là vai kề vai ngồi sát gần nhau, nhưng hiện tại ai dám vai kề vai ngồi với nàng? Thân phận cũng không thích hợp a.
Căn phòng này quá nhỏ, nếu còn dãn ra thêm nữa, cũng không có thêm được bao nhiêu khoảng trống, ngược lại càng thêm lộn xộn càng thêm chật chội.
"Ta đứng nói cũng được." Tiết Thanh cười, gật đầu với Trương Liên Đường: "Ngươi ngồi đi."
Trương Liên Đường không nói gì nữa mà ngồi xuống theo lời nàng, những thiếu niên khác vẫn còn có chút luống cuống, nên đứng hay là ngồi đây? Thấy thế Tiết Thanh lại mở miệng.
"Mọi người, đã lâu không gặp." Nàng mỉm cười nói.
Đúng vậy a, trừ mấy người Trương Liên Đường, Liễu Xuân Dương, Bùi Yên Tử vào triều làm quan, thỉnh thoảng gặp qua nàng một hai lần, còn đám Sở Minh Huy, Trương Song Đồng từ buổi tối năm trước khi Tiết Thanh bị đánh lén ở ngoài đường thì cũng chưa từng gặp lại nữa.
Cũng sắp một năm rồi.
Một năm sau gặp lại, long trời lở đất.
Không thấy mặt vẫn còn cảm thấy như lúc trước, đột nhiên gặp mặt, ngược lại cảm thấy rất xa lạ.
Nên nói cái gì? Nói như thế nào?
Bên trong phòng lần nữa yên lặng như tờ.
Tiết Thanh nói: "Hôm nay ta tới là để cho mọi người nhìn xem, chính ta." Nàng duỗi tay nhẹ phẩy tay áo ở trước người, khẽ mỉm cười với mọi người: "Ta nhìn trông như thế này."
Phụt, không biết người nào nhịn không được mà cười ra tiếng.
Bên trong phòng lại lần nữa xôn xao, mọi người hơi khựng lại sau đó nhìn quanh tìm xem là ai, vẻ mặt căng cứng, hình như đều muốn cười.
Tiết Thanh đã nhìn về phía Trương Song Đồng: "Trương Song Đồng, ngoại hình của ta có gì không ổn sao?"
Trương Song Đồng vuốt vuốt đầu mũi, nói: "Cũng được."
Tiết Thanh chợt lấy ra một cái gương đồng nhỏ từ trong tay áo cầm lên soi, nàng xem xét tỉ mỉ, nói: "Ta cảm thấy rất đẹp a, nhìn rất đẹp."
Lần này càng có nhiều hơn người không nhịn được mà phì cười ra tiếng.
"Tam Lang ngươi thật là..." Sở Minh Huy bật thốt lên, nói được một nửa hắn liền cười ha ha rồi ngừng lại.
"Đẹp hay không đẹp không phải là chuyện gì quan trọng, ngươi, ngươi không cần biến thành nữ hài tử, không phải để ý cái này." Có một thiếu niên đánh bạo nói.
Tiết Thanh nắm cái gương nhỏ như cũ, nhìn về phía hắn nói: "Không phải a, Song Đồng thiếu gia không thay đổi thành nữ hài tử, cũng không ngày ngày để ý đến cái này?"
Lần này mọi người trong phòng bị chọc cho cười ầm lên, xen lẫn tiếng “này này” của Trương Song Đồng, không khí gò bó ngượng ngùng đã biến mất.
Ở giữa những tiếng cười Tiết Thanh ngước ngước cái cằm, có thiếu niên theo bản năng duỗi tay đẩy cái ghế ngồi bên cạnh ra, ghế ngồi lướt về phía Tiết Thanh, Tiết Thanh nhấc chân tung áo bào xanh ngồi xuống.
"Chuyện của ta mọi người cũng đã biết, hôm nay ta tới để cho mọi người xem dáng vẻ chân chính của ta." Nàng nói: "Còn nữa, cũng để cho mọi người xem, thương thế của ta đã tốt hơn rồi, không cần lo lắng."
Tiết Thanh từ thiếu niên biến thành thiếu nữ rồi đế cơ, trong lúc chuyện phát sinh các thiếu niên hoặc là tự mình chứng kiến hoặc là nghe nói, lúc này một câu để cho mọi người xem, liền khiến cho mọi người thấy được kết quả của chuyện này. Trải qua đủ thứ chuyện, nhưng không cần nhiều lời, có một số việc cũng không thể nói rõ, một lời này, ý chỉ hết thảy đều đã kết thúc, đơn giản mà sáng tỏ.
Các thiếu niên ngầm hiểu, mặc dù còn không biết phải nói thế nào, nhưng tâm trạng đã không còn gò bó, luống cuống, khẩn trương, mờ mịt… giống như lúc trước.
Người trước mắt tuy xa lạ nhưng vẫn rất quen thuộc.
"Điện hạ còn có thể tùy ý xuất cung sao?"
"Có phải ngoài cửa có cao thủ canh gác hay không?"
"Vậy nơi này của chúng ta bị lộ rồi sao?"
Bên trong phòng nhốn nháo vang lên những tiếng hỏi han thảo luận, là nói đùa cũng là tò mò.
"Điện hạ dĩ nhiên không thể tùy ý xuất cung."
"Tiết Thanh có thể nha, cao thủ, thiên hạ còn ai cao thủ hơn ta sao?"
"Mặc dù đây là lần đầu tiên ta tới, lần đầu tiên dùng ám ngữ lúc trước các ngươi nói cho ta biết, nhưng bảo đảm không sơ hở, sẽ không có người phát hiện."
Giọng nữ trong trẻo trả lời dứt khoát.
"Còn nữa, thời điểm biết các ngươi ta cũng không biết thân phận của mình."
"Có thật không? Ngươi cũng bị gạt?"
"Sau khi thi huyện xong ta mới biết được."
Nghe được câu này, Trương Liên Đường a một tiếng, nói: "Thế nên ngươi mới đột nhiên rời nhà bỏ đi hai lần."
Nhắc tới chuyện này các thiếu niên đều náo nhiệt hẳn lên.
"Đúng đúng, ta nhớ rõ, lần đó rơi xuống nước đúng không? Nói bắt cá là cái gì đó."
"Còn gạt người nói đi học, kết quả bị Thanh Hà tiên sinh tìm thấy ở trong nhà, còn lừa cả Liên Đường thiếu gia nữa."
Tiết Thanh cười gật đầu, đúng, chính là lúc ấy.
"Thì ra là muốn đi kinh thành báo thù a." Các thiếu niên thở dài nói.
Ừm, cái này sao, đã vĩnh viễn là một cái bí mật rồi, Tiết Thanh mỉm cười gật đầu.
"Vậy từ lúc nào ngươi biết mình là nữ?" Có thiếu niên bật thốt lên nói.
Tiếng nói vừa dứt đã bị nhóm đồng bạn bên cạnh giơ tay lên đánh.
"Ngươi hồ đồ đấy hả?"
"Hỏi cái gì mà ngu thế!"
"A a, ta sai rồi, ta chỉ thuận miệng..."
Tiết Thanh cười ha ha.
……
"Điện hạ, lúc nào lên ngôi?"
Qua một phen cười đùa nói giỡn, cho tới bây giờ mới có người hỏi.
Tiết Thanh nói: "Hẳn là tháng sau đi." Nàng nhìn về phía Trương Liên Đường: "Lúc trước Vương tướng gia nói với ta, chọn ba ngày, đợi Khâm Thiên giám cân nhắc."
Trương Liên Đường gật đầu nói: "Hôm qua đã chọn, ngày mười ba tháng mười một, như vậy là điện hạ có thể lấy thiên thân phận tử chủ trì đại điển đông chí."
Tiết Thanh hì hì cười một tiếng: "Tháng sau ta đây sẽ trở thành hoàng đế rồi, phải thượng triều rồi."
Hoàng đế a, các thiếu niên bên trong phòng đều nhìn thiếu nữ ngồi ở bên cạnh.
Bọn họ hiện đang ngồi cùng một chỗ với hoàng đế a.
Nàng làm hoàng đế rồi, kế tiếp bọn họ nên làm gì đây?
"Điện hạ phải thượng triều chủ trì thiên hạ, ta thì lại muốn tiếp tục chăm chỉ đọc sách." Trương Liên Đường nói.
Tiết Thanh nói: "Đúng vậy." Nàng nhìn mọi người xung quanh: "Làm quan thì phải làm quan thật tốt, đọc sách thì phải đọc sách thật chăm chỉ, quả nhân không phụ Thanh Hà tiên sinh dạy bảo, các ngươi cũng không được phụ danh hiệu đệ tử của Thanh Hà tiên sinh."
Đây là lần đầu tiêng nàng xưng “quả nhân” sau khi vào đây.
Nhưng kỳ quái là mọi người đều không có cảm thấy xa lạ khẩn trương.
"Ta nói rồi, sau khi thi huyện ta mới biết được thân phận của ta."
"Trước khi Tri Tri đường chúng ta liên hợp, ban đầu vì đọc sánh mà xây nên vĩnh viễn sẽ vì đọc sách mà tồn tại."
"Chúng ta đọc sách, là vì thiên địa lập tâm, là vì sinh dân lập mệnh, là vì hướng thánh kế tuyệt học, là vì muôn đời được thái bình."
"Thiên địa vô tâm, chúng ta cầu lập."
"Sinh dân gặp nạn, chúng ta cầu mệnh."
"Thánh học bàng lạc, chúng ta cầu chính."
"Bất kể là trước kia hay là hiện tại, bất kể tương lai làm quan hay là vì nghiệp, Tri Tri đường là vì đọc sách mà tồn tại, chúng ta vẫn không thay đổi chí hướng."
Chiếc bàn trong phòng phát ra tiếng động, mọi người đang ngồi đều đứng bật dậy, vẻ mặt không hề luống cuống gò bó nữa mà đều sôi nổi, háo hức.
"Chúng ta vẫn không thay đổi chí hướng." Bọn họ cùng hô lên.
Tiết Thanh ngồi trên ghế, nhìn đám thanh niên có cao có thấp, đứng dậy.
"Quả nhân vẫn không thay đổi chí hướng." Nàng nói.
……
Bóng đêm che khuất phồn hoa, những người trẻ tuổi kia liền túm năm tụm ba ra khỏi cửa hàng sách.
"Xuân Dương à."
Đứng ở trước cửa cửa hàng sách, Tiết Thanh trùm áo choàng vào, như nghĩ đến cái gì quay đầu lại kêu.
Đang nhận lấy cuốn sách tiểu nhị đưa tới, Liễu Xuân Dương nhìn sang, chần chờ, Tiết Thanh đã vẫy vẫy tay với hắn.
"Chuyện gì?" Liễu Xuân Dương đi tới cúi đầu nhìn mũi chân nói.
"Ngươi trở lại rất đúng lúc." Tiết Thanh nhích tới gần hắn, tay vuốt khóe miệng thấp giọng nói: "Ta có chuyện muốn ngươi hỗ trợ."
Có lẽ nên nói là, trở lại là có thể hỗ trợ, Liễu Xuân Dương ừ một tiếng, cảm giác nữ hài tử kia gần sát hơn, kề vào tai hắn nói nhỏ mấy câu.
"Nhớ kỹ chưa?" Tiết Thanh nói xong đứng thẳng người lại.
Liễu Xuân Dương gật đầu, liếc nhìn nàng một cái rồi ừ một tiếng.
Nữ hài tử từ đứng dưới ánh đèn của tiệm sách khẽ mỉm cười, Liễu Xuân Dương thu tầm mắt, buộc chặt áo choàng rồi đi ra.
Nhìn Liễu Xuân Dương biến mất ở trong đám người, Trương Liên Đường đứng ở một bên nói: "Đi thôi."
Tiết Thanh quay đầu cười với hắn một tiếng, nhấc chân cất bước.
Mũ trùm che kín khuôn mặt, hai người một trước một sau cùng đi xuyên qua chợ đêm, thư đồng phất tay áo đi theo phía sau.
"Chuyện vào triều vẫn không vội sao?" Trương Liên Đường hỏi.
Tiết Thanh đáp: "Không vội đâu."
"Ngay cả ngày lên ngôi ta cũng biết trước ngươi." Trương Liên Đường nói.
Cuộc đối thoại lúc trước a, Trương Liên Đường vẫn tỉ mỉ như vậy, Tiết Thanh quay đầu nhìn, ánh mắt dưới mũ trùm cong cong, nàng cười một tiếng nói: "Thật sự không gấp, những điều này chỉ là chuyện nhỏ, cho dù ta có biết hay không, người lên ngôi vẫn là ta."
Nói cũng phải, Trương Liên Đường bật cười.
"Liên Đường ca ngươi không cần lo lắng, hiện tại có rất nhiều chuyện ta đều không quen thuộc, có người thay ta làm việc, rất tốt." Tiết Thanh lại nói, nháy mắt mấy cái với hắn.
Chuyện này cũng không có gì, ta chỉ không quá quen thuộc, ta xem vài lần là được rồi.
Trương Liên Đường nhớ đến lúc đó muốn mời Tiết Thanh tham gia chơi xúc cúc, tên tiểu tử nhỏ con này lập tức đứng ở bên sân im lặng nói như vậy, sau đó, chuyện kế tiếp cũng chứng minh hết thảy những lời Tiết Thanh nói.
Chuyện chưa quen, chỉ cần nàng muốn, nàng đều sẽ làm tốt, không một người nào có thể ngăn lại.
Khi đó, hắn cũng không quen thuộc với nàng, chưa từng nghĩ tới nên làm chuyện gì vì nàng.
“Ngươi không quen ta, nếu như ngươi thân với ta, sẽ thấy ta rất tốt.” Tiểu thiếu niên kia đã nói như vậy với vẻ mặt bình tĩnh.
Đúng, thân với nàng là tốt rồi, cũng chưa có người muốn bắt nạt nàng, hoặc là không muốn, hoặc là không thể.
Trương Liên Đường cười một tiếng, giơ tay lên gõ đầu của nàng.
"Đi nha." Hắn nói, lướt qua nàng đi về phía trước.
Tiết Thanh đè chặt cái trán, nói: "Làm gì mà lúc nào cũng cầm theo quạt vậy? Bây giờ đang là mùa thu đấy."
Trương Liên Đường dừng chân ở giao lộ phía trước.
"Còn có một việc." Hắn như nghĩ đến cái gì, quay đầu nói.
Tiết Thanh đuổi theo đứng ở trước mặt hắn nhìn hắn.
"Khúc Bạch Khúc đại nhân muốn gặp… ngài." Trương Liên Đường nói.
Ngài.
Tiết Thanh hỏi: "Vì Trần Thịnh sao?"
Trương Liên Đường gật đầu không nói gì thêm, chuyện này hắn không tiện nói cũng không thể nói, càng không thể hỏi Tiết Thanh có gặp không. Sau một tiếng ngài này, lúc trò chuyện với nhau đã không còn giống như lúc trước, thân phận cũng không còn là đồng môn.
Tiết Thanh gật đầu nói: "Ta biết rồi." Nàng khẽ mỉm cười với hắn.
Trương Liên Đường cũng cười một tiếng rồi cúi đầu xoay lưng, hắn muốn đi về phía bên kia, mới vừa cất bước lại bị Tiết Thanh gọi lại, quay người lại, thấy Tiết Thanh đứng dưới đèn đường đầu phố tháo mũ trùm xuống.
Bên này đã cách xa chợ đêm nhộn nhịp, thỉnh thoảng có người vội vã đi qua.
Thiếu nữ dưới ánh đèn mặt mũi như ngọc, khóe môi mỉm cười, thanh sam vải bào, thanh lệ xuất trần.
"Liên Đường ca, so với lần trước, lần này ta đây trông thế nào?" Nàng cười khanh khách hỏi.
Lần trước sao?
Đại trạch Vương gia, thi thể treo trên không trung, người ngã ngựa đổ hết sức hỗn loạn, một cái đầu đụng vào trong ngực nữ tử mặt mày đầy son phấn rực rỡ chói mắt, Trương Liên Đường khẽ mỉm cười, chăm chú suy nghĩ một lúc.
"Lần này rất đẹp." Hắn nói.
Dưới ánh đèn mặt mũi nàng thanh lệ, đôi mắt nàng như hàn tinh thu thủy, lúc này ánh mắt đang ánh lên vẻ hờn dỗi oán trách.
Bất kể là giọng nói hay là tướng mạo, đều rất xa lạ.
Nhưng kỳ quái là vẫn vô cùng quen thuộc, tướng mạo và giọng nói đều khác, vậy cái gì khiến cho bọn họ cảm thấy quen thuộc? Dáng vẻ vừa văn nhã vừa ngượng ngùng? Giọng điệu tự đắc rất quen thuộc?
"Cũng vì là thuận miệng nói ra, không phải là câu nói mà tất cả mọi người quen thuộc nên mới thích hợp để dùng." Trương Liên Đường cười nói, chỉ vào một chỗ trống: "Ngồi đi."
Giọng của hắn phá vỡ sự yên tĩnh bên trong phòng, ngón tay hắn vừa chỉ thì có tiếng rầm rầm vang lên, thì ra là các thiếu niên xung quanh chỗ ngồi được chỉ đều đứng lên tránh sang một bên, trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Căn phòng này quá nhỏ, tất cả mọi người đều là vai kề vai ngồi sát gần nhau, nhưng hiện tại ai dám vai kề vai ngồi với nàng? Thân phận cũng không thích hợp a.
Căn phòng này quá nhỏ, nếu còn dãn ra thêm nữa, cũng không có thêm được bao nhiêu khoảng trống, ngược lại càng thêm lộn xộn càng thêm chật chội.
"Ta đứng nói cũng được." Tiết Thanh cười, gật đầu với Trương Liên Đường: "Ngươi ngồi đi."
Trương Liên Đường không nói gì nữa mà ngồi xuống theo lời nàng, những thiếu niên khác vẫn còn có chút luống cuống, nên đứng hay là ngồi đây? Thấy thế Tiết Thanh lại mở miệng.
"Mọi người, đã lâu không gặp." Nàng mỉm cười nói.
Đúng vậy a, trừ mấy người Trương Liên Đường, Liễu Xuân Dương, Bùi Yên Tử vào triều làm quan, thỉnh thoảng gặp qua nàng một hai lần, còn đám Sở Minh Huy, Trương Song Đồng từ buổi tối năm trước khi Tiết Thanh bị đánh lén ở ngoài đường thì cũng chưa từng gặp lại nữa.
Cũng sắp một năm rồi.
Một năm sau gặp lại, long trời lở đất.
Không thấy mặt vẫn còn cảm thấy như lúc trước, đột nhiên gặp mặt, ngược lại cảm thấy rất xa lạ.
Nên nói cái gì? Nói như thế nào?
Bên trong phòng lần nữa yên lặng như tờ.
Tiết Thanh nói: "Hôm nay ta tới là để cho mọi người nhìn xem, chính ta." Nàng duỗi tay nhẹ phẩy tay áo ở trước người, khẽ mỉm cười với mọi người: "Ta nhìn trông như thế này."
Phụt, không biết người nào nhịn không được mà cười ra tiếng.
Bên trong phòng lại lần nữa xôn xao, mọi người hơi khựng lại sau đó nhìn quanh tìm xem là ai, vẻ mặt căng cứng, hình như đều muốn cười.
Tiết Thanh đã nhìn về phía Trương Song Đồng: "Trương Song Đồng, ngoại hình của ta có gì không ổn sao?"
Trương Song Đồng vuốt vuốt đầu mũi, nói: "Cũng được."
Tiết Thanh chợt lấy ra một cái gương đồng nhỏ từ trong tay áo cầm lên soi, nàng xem xét tỉ mỉ, nói: "Ta cảm thấy rất đẹp a, nhìn rất đẹp."
Lần này càng có nhiều hơn người không nhịn được mà phì cười ra tiếng.
"Tam Lang ngươi thật là..." Sở Minh Huy bật thốt lên, nói được một nửa hắn liền cười ha ha rồi ngừng lại.
"Đẹp hay không đẹp không phải là chuyện gì quan trọng, ngươi, ngươi không cần biến thành nữ hài tử, không phải để ý cái này." Có một thiếu niên đánh bạo nói.
Tiết Thanh nắm cái gương nhỏ như cũ, nhìn về phía hắn nói: "Không phải a, Song Đồng thiếu gia không thay đổi thành nữ hài tử, cũng không ngày ngày để ý đến cái này?"
Lần này mọi người trong phòng bị chọc cho cười ầm lên, xen lẫn tiếng “này này” của Trương Song Đồng, không khí gò bó ngượng ngùng đã biến mất.
Ở giữa những tiếng cười Tiết Thanh ngước ngước cái cằm, có thiếu niên theo bản năng duỗi tay đẩy cái ghế ngồi bên cạnh ra, ghế ngồi lướt về phía Tiết Thanh, Tiết Thanh nhấc chân tung áo bào xanh ngồi xuống.
"Chuyện của ta mọi người cũng đã biết, hôm nay ta tới để cho mọi người xem dáng vẻ chân chính của ta." Nàng nói: "Còn nữa, cũng để cho mọi người xem, thương thế của ta đã tốt hơn rồi, không cần lo lắng."
Tiết Thanh từ thiếu niên biến thành thiếu nữ rồi đế cơ, trong lúc chuyện phát sinh các thiếu niên hoặc là tự mình chứng kiến hoặc là nghe nói, lúc này một câu để cho mọi người xem, liền khiến cho mọi người thấy được kết quả của chuyện này. Trải qua đủ thứ chuyện, nhưng không cần nhiều lời, có một số việc cũng không thể nói rõ, một lời này, ý chỉ hết thảy đều đã kết thúc, đơn giản mà sáng tỏ.
Các thiếu niên ngầm hiểu, mặc dù còn không biết phải nói thế nào, nhưng tâm trạng đã không còn gò bó, luống cuống, khẩn trương, mờ mịt… giống như lúc trước.
Người trước mắt tuy xa lạ nhưng vẫn rất quen thuộc.
"Điện hạ còn có thể tùy ý xuất cung sao?"
"Có phải ngoài cửa có cao thủ canh gác hay không?"
"Vậy nơi này của chúng ta bị lộ rồi sao?"
Bên trong phòng nhốn nháo vang lên những tiếng hỏi han thảo luận, là nói đùa cũng là tò mò.
"Điện hạ dĩ nhiên không thể tùy ý xuất cung."
"Tiết Thanh có thể nha, cao thủ, thiên hạ còn ai cao thủ hơn ta sao?"
"Mặc dù đây là lần đầu tiên ta tới, lần đầu tiên dùng ám ngữ lúc trước các ngươi nói cho ta biết, nhưng bảo đảm không sơ hở, sẽ không có người phát hiện."
Giọng nữ trong trẻo trả lời dứt khoát.
"Còn nữa, thời điểm biết các ngươi ta cũng không biết thân phận của mình."
"Có thật không? Ngươi cũng bị gạt?"
"Sau khi thi huyện xong ta mới biết được."
Nghe được câu này, Trương Liên Đường a một tiếng, nói: "Thế nên ngươi mới đột nhiên rời nhà bỏ đi hai lần."
Nhắc tới chuyện này các thiếu niên đều náo nhiệt hẳn lên.
"Đúng đúng, ta nhớ rõ, lần đó rơi xuống nước đúng không? Nói bắt cá là cái gì đó."
"Còn gạt người nói đi học, kết quả bị Thanh Hà tiên sinh tìm thấy ở trong nhà, còn lừa cả Liên Đường thiếu gia nữa."
Tiết Thanh cười gật đầu, đúng, chính là lúc ấy.
"Thì ra là muốn đi kinh thành báo thù a." Các thiếu niên thở dài nói.
Ừm, cái này sao, đã vĩnh viễn là một cái bí mật rồi, Tiết Thanh mỉm cười gật đầu.
"Vậy từ lúc nào ngươi biết mình là nữ?" Có thiếu niên bật thốt lên nói.
Tiếng nói vừa dứt đã bị nhóm đồng bạn bên cạnh giơ tay lên đánh.
"Ngươi hồ đồ đấy hả?"
"Hỏi cái gì mà ngu thế!"
"A a, ta sai rồi, ta chỉ thuận miệng..."
Tiết Thanh cười ha ha.
……
"Điện hạ, lúc nào lên ngôi?"
Qua một phen cười đùa nói giỡn, cho tới bây giờ mới có người hỏi.
Tiết Thanh nói: "Hẳn là tháng sau đi." Nàng nhìn về phía Trương Liên Đường: "Lúc trước Vương tướng gia nói với ta, chọn ba ngày, đợi Khâm Thiên giám cân nhắc."
Trương Liên Đường gật đầu nói: "Hôm qua đã chọn, ngày mười ba tháng mười một, như vậy là điện hạ có thể lấy thiên thân phận tử chủ trì đại điển đông chí."
Tiết Thanh hì hì cười một tiếng: "Tháng sau ta đây sẽ trở thành hoàng đế rồi, phải thượng triều rồi."
Hoàng đế a, các thiếu niên bên trong phòng đều nhìn thiếu nữ ngồi ở bên cạnh.
Bọn họ hiện đang ngồi cùng một chỗ với hoàng đế a.
Nàng làm hoàng đế rồi, kế tiếp bọn họ nên làm gì đây?
"Điện hạ phải thượng triều chủ trì thiên hạ, ta thì lại muốn tiếp tục chăm chỉ đọc sách." Trương Liên Đường nói.
Tiết Thanh nói: "Đúng vậy." Nàng nhìn mọi người xung quanh: "Làm quan thì phải làm quan thật tốt, đọc sách thì phải đọc sách thật chăm chỉ, quả nhân không phụ Thanh Hà tiên sinh dạy bảo, các ngươi cũng không được phụ danh hiệu đệ tử của Thanh Hà tiên sinh."
Đây là lần đầu tiêng nàng xưng “quả nhân” sau khi vào đây.
Nhưng kỳ quái là mọi người đều không có cảm thấy xa lạ khẩn trương.
"Ta nói rồi, sau khi thi huyện ta mới biết được thân phận của ta."
"Trước khi Tri Tri đường chúng ta liên hợp, ban đầu vì đọc sánh mà xây nên vĩnh viễn sẽ vì đọc sách mà tồn tại."
"Chúng ta đọc sách, là vì thiên địa lập tâm, là vì sinh dân lập mệnh, là vì hướng thánh kế tuyệt học, là vì muôn đời được thái bình."
"Thiên địa vô tâm, chúng ta cầu lập."
"Sinh dân gặp nạn, chúng ta cầu mệnh."
"Thánh học bàng lạc, chúng ta cầu chính."
"Bất kể là trước kia hay là hiện tại, bất kể tương lai làm quan hay là vì nghiệp, Tri Tri đường là vì đọc sách mà tồn tại, chúng ta vẫn không thay đổi chí hướng."
Chiếc bàn trong phòng phát ra tiếng động, mọi người đang ngồi đều đứng bật dậy, vẻ mặt không hề luống cuống gò bó nữa mà đều sôi nổi, háo hức.
"Chúng ta vẫn không thay đổi chí hướng." Bọn họ cùng hô lên.
Tiết Thanh ngồi trên ghế, nhìn đám thanh niên có cao có thấp, đứng dậy.
"Quả nhân vẫn không thay đổi chí hướng." Nàng nói.
……
Bóng đêm che khuất phồn hoa, những người trẻ tuổi kia liền túm năm tụm ba ra khỏi cửa hàng sách.
"Xuân Dương à."
Đứng ở trước cửa cửa hàng sách, Tiết Thanh trùm áo choàng vào, như nghĩ đến cái gì quay đầu lại kêu.
Đang nhận lấy cuốn sách tiểu nhị đưa tới, Liễu Xuân Dương nhìn sang, chần chờ, Tiết Thanh đã vẫy vẫy tay với hắn.
"Chuyện gì?" Liễu Xuân Dương đi tới cúi đầu nhìn mũi chân nói.
"Ngươi trở lại rất đúng lúc." Tiết Thanh nhích tới gần hắn, tay vuốt khóe miệng thấp giọng nói: "Ta có chuyện muốn ngươi hỗ trợ."
Có lẽ nên nói là, trở lại là có thể hỗ trợ, Liễu Xuân Dương ừ một tiếng, cảm giác nữ hài tử kia gần sát hơn, kề vào tai hắn nói nhỏ mấy câu.
"Nhớ kỹ chưa?" Tiết Thanh nói xong đứng thẳng người lại.
Liễu Xuân Dương gật đầu, liếc nhìn nàng một cái rồi ừ một tiếng.
Nữ hài tử từ đứng dưới ánh đèn của tiệm sách khẽ mỉm cười, Liễu Xuân Dương thu tầm mắt, buộc chặt áo choàng rồi đi ra.
Nhìn Liễu Xuân Dương biến mất ở trong đám người, Trương Liên Đường đứng ở một bên nói: "Đi thôi."
Tiết Thanh quay đầu cười với hắn một tiếng, nhấc chân cất bước.
Mũ trùm che kín khuôn mặt, hai người một trước một sau cùng đi xuyên qua chợ đêm, thư đồng phất tay áo đi theo phía sau.
"Chuyện vào triều vẫn không vội sao?" Trương Liên Đường hỏi.
Tiết Thanh đáp: "Không vội đâu."
"Ngay cả ngày lên ngôi ta cũng biết trước ngươi." Trương Liên Đường nói.
Cuộc đối thoại lúc trước a, Trương Liên Đường vẫn tỉ mỉ như vậy, Tiết Thanh quay đầu nhìn, ánh mắt dưới mũ trùm cong cong, nàng cười một tiếng nói: "Thật sự không gấp, những điều này chỉ là chuyện nhỏ, cho dù ta có biết hay không, người lên ngôi vẫn là ta."
Nói cũng phải, Trương Liên Đường bật cười.
"Liên Đường ca ngươi không cần lo lắng, hiện tại có rất nhiều chuyện ta đều không quen thuộc, có người thay ta làm việc, rất tốt." Tiết Thanh lại nói, nháy mắt mấy cái với hắn.
Chuyện này cũng không có gì, ta chỉ không quá quen thuộc, ta xem vài lần là được rồi.
Trương Liên Đường nhớ đến lúc đó muốn mời Tiết Thanh tham gia chơi xúc cúc, tên tiểu tử nhỏ con này lập tức đứng ở bên sân im lặng nói như vậy, sau đó, chuyện kế tiếp cũng chứng minh hết thảy những lời Tiết Thanh nói.
Chuyện chưa quen, chỉ cần nàng muốn, nàng đều sẽ làm tốt, không một người nào có thể ngăn lại.
Khi đó, hắn cũng không quen thuộc với nàng, chưa từng nghĩ tới nên làm chuyện gì vì nàng.
“Ngươi không quen ta, nếu như ngươi thân với ta, sẽ thấy ta rất tốt.” Tiểu thiếu niên kia đã nói như vậy với vẻ mặt bình tĩnh.
Đúng, thân với nàng là tốt rồi, cũng chưa có người muốn bắt nạt nàng, hoặc là không muốn, hoặc là không thể.
Trương Liên Đường cười một tiếng, giơ tay lên gõ đầu của nàng.
"Đi nha." Hắn nói, lướt qua nàng đi về phía trước.
Tiết Thanh đè chặt cái trán, nói: "Làm gì mà lúc nào cũng cầm theo quạt vậy? Bây giờ đang là mùa thu đấy."
Trương Liên Đường dừng chân ở giao lộ phía trước.
"Còn có một việc." Hắn như nghĩ đến cái gì, quay đầu nói.
Tiết Thanh đuổi theo đứng ở trước mặt hắn nhìn hắn.
"Khúc Bạch Khúc đại nhân muốn gặp… ngài." Trương Liên Đường nói.
Ngài.
Tiết Thanh hỏi: "Vì Trần Thịnh sao?"
Trương Liên Đường gật đầu không nói gì thêm, chuyện này hắn không tiện nói cũng không thể nói, càng không thể hỏi Tiết Thanh có gặp không. Sau một tiếng ngài này, lúc trò chuyện với nhau đã không còn giống như lúc trước, thân phận cũng không còn là đồng môn.
Tiết Thanh gật đầu nói: "Ta biết rồi." Nàng khẽ mỉm cười với hắn.
Trương Liên Đường cũng cười một tiếng rồi cúi đầu xoay lưng, hắn muốn đi về phía bên kia, mới vừa cất bước lại bị Tiết Thanh gọi lại, quay người lại, thấy Tiết Thanh đứng dưới đèn đường đầu phố tháo mũ trùm xuống.
Bên này đã cách xa chợ đêm nhộn nhịp, thỉnh thoảng có người vội vã đi qua.
Thiếu nữ dưới ánh đèn mặt mũi như ngọc, khóe môi mỉm cười, thanh sam vải bào, thanh lệ xuất trần.
"Liên Đường ca, so với lần trước, lần này ta đây trông thế nào?" Nàng cười khanh khách hỏi.
Lần trước sao?
Đại trạch Vương gia, thi thể treo trên không trung, người ngã ngựa đổ hết sức hỗn loạn, một cái đầu đụng vào trong ngực nữ tử mặt mày đầy son phấn rực rỡ chói mắt, Trương Liên Đường khẽ mỉm cười, chăm chú suy nghĩ một lúc.
"Lần này rất đẹp." Hắn nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook