Đại Đế Cơ
-
Quyển 1 - Chương 69: Đi trong đêm
Đang đêm hôm khuya khoắt, mọi người đều ngủ say, một người phụ nữ như Thôi Thị lại muốn đi đâu chứ?
Tiết Thanh mở cửa đi theo ra ngoài, giống như việc cô có thể phát hiện Tứ Hạt tiên sinh có võ công, cô cũng chắc chắn rằng Thôi thị chỉ là một người phụ nữ bình thường... Nhưng mà bình thường này chỉ nói về việc Thôi Thị không có võ công, còn về phần những cái khác cô cũng không dám kết luận.
Lúc trước trong mắt người khác, cô cũng chỉ là một người bình thường, là một nhân viên văn phòng nhỏ bé, ngày nào cũng vội vã chạy lên tàu điện, sau đó ăn vội bữa sáng. Thế nhưng ai có thể ngờ được chỉ sau một khắc, cô đã làm cho người đàn ông ngồi trước mặt phải co giật chết đi.
Thôi Thị đi rất chậm, có thể thấy được bà cũng không quen đi đường vào ban đêm. Hơn nữa đi cẩn thận như vậy, rõ ràng là đang lo lắng bị người khác phát hiện. Đối với Tiết Thanh mà nói, theo dõi bà thật quá đơn giản.
Lúc này cảm xúc của cô có chút phức tạp... Bởi vì cô nghĩ đến một giả thuyết.
Có nhiều người cười nhạo, loan truyền nói Tiết Thanh là con riêng của Quách Hoài Xuân.
Lúc đó cô vẫn nghĩ đây đúng là chuyện vô lý, nhưng sau này khi nhận ra Quách Hoài Xuân đang giấu giếm chuyện gì đó, cô lại không dám chắc chắn nữa.
Chẳng lẽ Thôi Thị lại đang tính hẹn hò lén lút với Quách Hoài Xuân hay sao? Xin tha thứ cho cô đã có suy nghĩ như vậy, nhưng ở hiện đại mấy việc thế này rất thường thấy.
Thôi Thị chậm rãi đi đến cửa lớn tạp viện, đi qua hẻm nhỏ đến đường cái.
Con đường này Tiết Thanh rất quen thuộc, khi nhìn thấy đường phố phía trước, cô liền dừng chân lại. Lúc này trên đường phố yên tĩnh đang phát ra tiếng đốt lửa và tiếng rèn sắt, ánh lửa đỏ rực truyền ra trong một căn phòng nhỏ, trong đêm tối lại sáng rực như một đống lửa lớn.
Quả nhiên ngay cả ban đêm tiệm rèn sắt này vẫn hoạt động, Tiết Thanh suy đoán hoàn toàn chính xác. Cô không đi tiếp mà nhìn theo bóng dáng Thôi Thị, bà đi qua tiệm rèn sắt, nhưng lại không nhìn vào trong, mà người trong tiệm sắt cũng không thắc mắc tại sao ban đêm khuya khoắt lại có một người phụ nữ đi một mình trên đường.
Tiết Thanh đứng trong góc nhỏ, nép người trốn ở đó, cuộc theo dõi dừng tại đây... Cô không thể mạo hiểm đi theo vì rất dễ bị vạch trần. Tiết Thanh im lặng nhìn Thôi Thị dần đi xa, cô nhìn lại đường đi một lát, sau đó liền quay người trở về.
Không thể theo dõi Thôi thị nhưng Tiết Thanh cũng không chán nản. Cô đã biết Thôi Thị ra ngoài, như vậy về sau tìm cơ hội điều tra là được, cô có đủ kiên nhẫn để đợi. Khi đi ngang qua cổng lớn Quách gia, Tiết Thanh dừng chân lại. Mặc dù không đuổi kịp Thôi Thị, nhưng cô đã có thể loại trừ một suy đoán.
Vài tiếng gõ mõ vang lên, đèn lồng lay động, theo sau đó có tiếng bước chân truyền đến.
Đây là tiếng bước chân của đám hộ vệ ở Quách gia, lúc này bọn họ đang đi tuần tra.
Bây giờ đất nước đã hòa bình, cũng không cần phải đề phòng nhiều như vậy, nhưng bởi vì Quách gia xuất thân từ bên quân doanh, nên Quách Hoài Xuân vẫn như cũ quản lý nhà cửa như quản lý quân đội. Mấy hộ vệ tuần tra này đều đi theo hàng ngũ chỉnh tề, nghiêm chỉnh đi tuần tra mọi nơi.
Trong đó có một hộ vệ đi đứng khập khiễng chợt dừng chân, khiến đội ngũ ngừng lại.
“Lão Vạn, sao vậy?” Người phía trước quay đầu hỏi thăm, đèn lồng trong tay cũng giơ cao chiếu sáng qua hướng đó, xung quanh lập tức sáng lên, ven đường là hai bụi cây được cắt tỉa rất đẹp.
“Bên này...” Người hộ vệ đang đi khập khiễng nói, ông nhìn về phía bụi cây, nghiêng đầu xem xét. Đám người kia vội giơ cao đèn lồng, nhưng chỉ sau một khắc, người hộ vệ đang đi khập khiễng kia đã lui về phía sau vài bước, cầm cây thương không có đầu thương đâm vào trong một bụi cỏ khác.
“Vù” một tiếng, có tiếng kêu vang lên, đám người lập tức chiếu đèn qua, chỉ thấy một con mèo nhảy ra, lúc này nó đang cố gắng chạy thật nhanh.
Bọn người kia liền cười lớn.
“Lão Vạn kiêu ngạo năm đó đúng là dũng mãnh mà.”
“Ngay cả một con mèo hoang cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của ngươi.”
Người hộ vệ đi khập khiễng kia cũng không coi đây là lời nói chế giễu, mà trái lại cùng mọi người đùa giỡn vài câu, sau đó xếp hàng ngay ngắn đi về phía trước. Ánh đèn biến mất, tiếng bước chân dần xa, bóng đêm lại bao trùm nơi đây, mãi đến khi tiếng côn trùng kêu lên lần nữa, Tiết Thanh mới nhảy ra từ trong một bụi cỏ khác, rất nhanh cũng biến mất trong màn đêm.
Tiết Thanh lén đi tới sân viện của Quách Hoài Xuân, sau khi leo núi Lục Tuyền, leo tường đối với Tiết Thanh mà nói chỉ giống như đi trên đất bằng. Bên ngoài phòng khách của Quách Hoài Xuân có một gian phòng nhỏ, trên giường có một nha đầu trực đêm đang ngồi ngủ gật. Nha đầu kia đột nhiên cảm thấy sau gáy mát lạnh, giống như vừa bị cái gì đánh trúng, cô hoảng hốt tỉnh lại, nghe thấy bên trong có tiếng động truyền ra.Truyện được. cập nhật nha.nh n.hất tại iread.vn.Ban đêm, chủ nhân cũng sẽ đi tiểu đêm hoặc là bị khô miệng, muốn uống trà, vì thế nha đầu kia vội giơ đèn đi vào trong, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào phòng ngủ... Màn vẫn còn buông xuống, vẫn chưa có người thức dậy.
Nha đầu kia do dự một chút, sau đó đến gần, vén một góc rèm lên, nhìn thấy vợ chồng Quách Hoài Xuân đang ngủ trong đó... vẫn chưa tỉnh dậy.
Nha đầu vội buông rèm xuống thở phào, ngáp một cái rồi rón rén ra ngoài.
Đứng bên cạnh cửa sổ, Tiết Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm... Ít ra cũng biết được cô không phải con gái riêng của Quách Hoài Xuân, Thôi Thị cũng không có mối quan hệ phức tạp với Quách Hoài Xuân. Đương nhiên Tiết Thanh cũng không phải vì muốn cho Thôi Thị lập đền thờ trinh tiết gì, nếu bà ấy muốn tái giá, cô sẵn sàng đồng ý hai tay.
Lúc Tiết Thanh trở về tạp viện, Thôi Thị vẫn chưa về, Tiết Thanh thở phào, từ khi tới cổ đại này, đây là lần đầu tiên đi theo dõi người khác, kết quả không tệ, mọi chuyện đều nhờ cô siêng năng, chịu khó tập võ... Ừ, Tứ Hạt tiên sinh coi như cũng có chút công lao.
Tiết Thanh ngồi trong phòng tối, Thôi Thị đi đâu cô không biết, nhưng hiện tại cô biết, Thôi Thị có bí mật riêng.
.....................................
Đêm khuya trên núi Lục Tuyền có hơi đáng sợ, bởi vì bóng đêm bao trùm khắp nơi, hòa cùng tiếng xào xạc của cây cối xung quanh khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo.
Đi vào trong núi có ánh đèn chiếu sáng lờ mờ, nơi đó là ký túc xá của học sinh. Ngay cả học sinh chăm chỉ nhất cũng đã ngủ say, côn trùng cũng dừng kêu, vạn vật tựa như đang dừng lại.
Một tiếng chim hót đột nhiên vang lên, ngắn ngủi mà cao vút, trong một căn phòng trên núi, có một người đang nhắm mắt ngủ say chợt giật mình dậy, mở mắt ra, sau một lát mờ mịt liền đứng lên, nghe được tiếng chim hót, người đó liền đi về phía trên núi.
Mà trong ngôi nhà tranh dưới chân núi, tiếng ngáy như đối nghịch với tiếng chim hót. Khi tiếng chim dừng lại, tiếng ngáy ngủ kia sẽ vang lớn, Tứ Hạt tiên sinh xoay người, nhắm mắt lẩm bẩm: “Ồn ào...” Sau đó ngủ tiếp.
Thanh Hà tiên sinh trên núi đã không ngủ nữa. Ông mặc áo lót, áo choàng, sau đó cầm chiếc đèn lồng nhỏ mờ, đi xuống núi, cho đến khi gặp được một người mới dừng lại.
“Lâm đại nhân.” Gọng nữ nhẹ nhàng cất lên.
Thanh Hà tiên sinh giơ cao chiếc đèn lồng đang cầm để soi sáng, thấy người đứng trước mặt mình là Thôi Thị mới nhỏ giọng hỏi.
“Chuyện gì?”
Thôi Thị nói: “Vì sao không nhận Tiết Thanh?”
Thanh Hà tiên sinh đáp: “Vì để làm cho mọi người không nghi ngờ... Theo suy nghĩ người khác, ta làm sao có thể dễ dàng nhận một đứa trẻ có danh tiếng không tốt như vậy chứ?”
Thôi Thị im lặng.
“Hôm nay Lý Quang Viễn còn khen con bé nữa đấy, chứng tỏ ta làm vậy là rất đúng.” Thanh Hà tiên sinh nói tiếp.
Thôi Thị khẽ thở dài nói: “Các ngươi nói sao thì là vậy đi... Nhưng ý của Đốc đại nhân là muốn cho Tiết Thanh vào quân đội... Đọc sách quá chậm.”
Tất nhiên Thanh Hà tiên sinh nghe vậy xong liền không vui: “Chậm ư? Đọc sách sao có thể nói chậm được? Đây chính là việc mà cả đời cũng chưa làm xong... Chẳng lẽ chỉ cần giết bọn họ là có thể giải quyết được việc kia sao?”
Thôi Thị xoa trán đáp: “Đừng có giảng đạo với ta nữa... Ta chỉ là một phụ nữ ngu dốt, không hiểu mấy thứ này đâu... Còn các ngươi là những người đọc sách...”
Thanh Hà tiên sinh còn hơi tức giận với bà, nhưng cũng không nói gì thêm.
Thôi Thị nói tiếp: “Vậy sau này tính thế nào?”
Thanh Hà tiên sinh nói: “Quách Hoài Xuân hi vọng con bé không đọc sách, nên nếu biết được chuyện này ông ta sẽ rất vui vẻ, chúng ta chỉ cần thuận nước đẩy thuyền, làm theo ý ông ta thôi... Sau khi ông ta mắng một trận, ngươi hãy dẫn con bé đến đây cầu xin ta... Mặc dù ta không thích hành vi của đứa nhỏ này, nhưng thấy ngươi là một người mẹ thương con giống như Mạnh mẫu, nể mặt ngươi, ta có thể để con bé đến đây thử một lần. Làm như vậy lại càng hợp lý.”
Thôi Thị nói: “Mạnh mẫu là mẹ của ai thế?”
Ánh đèn lồng chiếu rọi khiến bà thấy rõ gương mặt Thanh Hà tiên sinh, lúc này ông đang nhíu mày, cố gắng kìm nén tức giận nói: “Sao cái gì ngươi cũng không biết thế, gặp ngươi thế này mà mang theo con bé, chắc tương lai nó sẽ bị hủy hết.”
Thôi Thị xoa trán, cúi đầu nói: “A... phải... Nhưng đại nhân, tuy chúng ta không biết cái gì hết, nhưng chúng ta đã cứu được con bé, chứ nếu chỉ dựa vào các ngươi thì...”
Bà không nói hết đã dừng lại, nhưng Thanh Hà tiên sinh lại có thể hiểu rõ, ông tức giận đến tái mặt, người phụ nữ này nói chuyện thật đáng ghét.
Hai người đều đứng im lặng.
Tiết Thanh mở cửa đi theo ra ngoài, giống như việc cô có thể phát hiện Tứ Hạt tiên sinh có võ công, cô cũng chắc chắn rằng Thôi thị chỉ là một người phụ nữ bình thường... Nhưng mà bình thường này chỉ nói về việc Thôi Thị không có võ công, còn về phần những cái khác cô cũng không dám kết luận.
Lúc trước trong mắt người khác, cô cũng chỉ là một người bình thường, là một nhân viên văn phòng nhỏ bé, ngày nào cũng vội vã chạy lên tàu điện, sau đó ăn vội bữa sáng. Thế nhưng ai có thể ngờ được chỉ sau một khắc, cô đã làm cho người đàn ông ngồi trước mặt phải co giật chết đi.
Thôi Thị đi rất chậm, có thể thấy được bà cũng không quen đi đường vào ban đêm. Hơn nữa đi cẩn thận như vậy, rõ ràng là đang lo lắng bị người khác phát hiện. Đối với Tiết Thanh mà nói, theo dõi bà thật quá đơn giản.
Lúc này cảm xúc của cô có chút phức tạp... Bởi vì cô nghĩ đến một giả thuyết.
Có nhiều người cười nhạo, loan truyền nói Tiết Thanh là con riêng của Quách Hoài Xuân.
Lúc đó cô vẫn nghĩ đây đúng là chuyện vô lý, nhưng sau này khi nhận ra Quách Hoài Xuân đang giấu giếm chuyện gì đó, cô lại không dám chắc chắn nữa.
Chẳng lẽ Thôi Thị lại đang tính hẹn hò lén lút với Quách Hoài Xuân hay sao? Xin tha thứ cho cô đã có suy nghĩ như vậy, nhưng ở hiện đại mấy việc thế này rất thường thấy.
Thôi Thị chậm rãi đi đến cửa lớn tạp viện, đi qua hẻm nhỏ đến đường cái.
Con đường này Tiết Thanh rất quen thuộc, khi nhìn thấy đường phố phía trước, cô liền dừng chân lại. Lúc này trên đường phố yên tĩnh đang phát ra tiếng đốt lửa và tiếng rèn sắt, ánh lửa đỏ rực truyền ra trong một căn phòng nhỏ, trong đêm tối lại sáng rực như một đống lửa lớn.
Quả nhiên ngay cả ban đêm tiệm rèn sắt này vẫn hoạt động, Tiết Thanh suy đoán hoàn toàn chính xác. Cô không đi tiếp mà nhìn theo bóng dáng Thôi Thị, bà đi qua tiệm rèn sắt, nhưng lại không nhìn vào trong, mà người trong tiệm sắt cũng không thắc mắc tại sao ban đêm khuya khoắt lại có một người phụ nữ đi một mình trên đường.
Tiết Thanh đứng trong góc nhỏ, nép người trốn ở đó, cuộc theo dõi dừng tại đây... Cô không thể mạo hiểm đi theo vì rất dễ bị vạch trần. Tiết Thanh im lặng nhìn Thôi Thị dần đi xa, cô nhìn lại đường đi một lát, sau đó liền quay người trở về.
Không thể theo dõi Thôi thị nhưng Tiết Thanh cũng không chán nản. Cô đã biết Thôi Thị ra ngoài, như vậy về sau tìm cơ hội điều tra là được, cô có đủ kiên nhẫn để đợi. Khi đi ngang qua cổng lớn Quách gia, Tiết Thanh dừng chân lại. Mặc dù không đuổi kịp Thôi Thị, nhưng cô đã có thể loại trừ một suy đoán.
Vài tiếng gõ mõ vang lên, đèn lồng lay động, theo sau đó có tiếng bước chân truyền đến.
Đây là tiếng bước chân của đám hộ vệ ở Quách gia, lúc này bọn họ đang đi tuần tra.
Bây giờ đất nước đã hòa bình, cũng không cần phải đề phòng nhiều như vậy, nhưng bởi vì Quách gia xuất thân từ bên quân doanh, nên Quách Hoài Xuân vẫn như cũ quản lý nhà cửa như quản lý quân đội. Mấy hộ vệ tuần tra này đều đi theo hàng ngũ chỉnh tề, nghiêm chỉnh đi tuần tra mọi nơi.
Trong đó có một hộ vệ đi đứng khập khiễng chợt dừng chân, khiến đội ngũ ngừng lại.
“Lão Vạn, sao vậy?” Người phía trước quay đầu hỏi thăm, đèn lồng trong tay cũng giơ cao chiếu sáng qua hướng đó, xung quanh lập tức sáng lên, ven đường là hai bụi cây được cắt tỉa rất đẹp.
“Bên này...” Người hộ vệ đang đi khập khiễng nói, ông nhìn về phía bụi cây, nghiêng đầu xem xét. Đám người kia vội giơ cao đèn lồng, nhưng chỉ sau một khắc, người hộ vệ đang đi khập khiễng kia đã lui về phía sau vài bước, cầm cây thương không có đầu thương đâm vào trong một bụi cỏ khác.
“Vù” một tiếng, có tiếng kêu vang lên, đám người lập tức chiếu đèn qua, chỉ thấy một con mèo nhảy ra, lúc này nó đang cố gắng chạy thật nhanh.
Bọn người kia liền cười lớn.
“Lão Vạn kiêu ngạo năm đó đúng là dũng mãnh mà.”
“Ngay cả một con mèo hoang cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của ngươi.”
Người hộ vệ đi khập khiễng kia cũng không coi đây là lời nói chế giễu, mà trái lại cùng mọi người đùa giỡn vài câu, sau đó xếp hàng ngay ngắn đi về phía trước. Ánh đèn biến mất, tiếng bước chân dần xa, bóng đêm lại bao trùm nơi đây, mãi đến khi tiếng côn trùng kêu lên lần nữa, Tiết Thanh mới nhảy ra từ trong một bụi cỏ khác, rất nhanh cũng biến mất trong màn đêm.
Tiết Thanh lén đi tới sân viện của Quách Hoài Xuân, sau khi leo núi Lục Tuyền, leo tường đối với Tiết Thanh mà nói chỉ giống như đi trên đất bằng. Bên ngoài phòng khách của Quách Hoài Xuân có một gian phòng nhỏ, trên giường có một nha đầu trực đêm đang ngồi ngủ gật. Nha đầu kia đột nhiên cảm thấy sau gáy mát lạnh, giống như vừa bị cái gì đánh trúng, cô hoảng hốt tỉnh lại, nghe thấy bên trong có tiếng động truyền ra.Truyện được. cập nhật nha.nh n.hất tại iread.vn.Ban đêm, chủ nhân cũng sẽ đi tiểu đêm hoặc là bị khô miệng, muốn uống trà, vì thế nha đầu kia vội giơ đèn đi vào trong, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào phòng ngủ... Màn vẫn còn buông xuống, vẫn chưa có người thức dậy.
Nha đầu kia do dự một chút, sau đó đến gần, vén một góc rèm lên, nhìn thấy vợ chồng Quách Hoài Xuân đang ngủ trong đó... vẫn chưa tỉnh dậy.
Nha đầu vội buông rèm xuống thở phào, ngáp một cái rồi rón rén ra ngoài.
Đứng bên cạnh cửa sổ, Tiết Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm... Ít ra cũng biết được cô không phải con gái riêng của Quách Hoài Xuân, Thôi Thị cũng không có mối quan hệ phức tạp với Quách Hoài Xuân. Đương nhiên Tiết Thanh cũng không phải vì muốn cho Thôi Thị lập đền thờ trinh tiết gì, nếu bà ấy muốn tái giá, cô sẵn sàng đồng ý hai tay.
Lúc Tiết Thanh trở về tạp viện, Thôi Thị vẫn chưa về, Tiết Thanh thở phào, từ khi tới cổ đại này, đây là lần đầu tiên đi theo dõi người khác, kết quả không tệ, mọi chuyện đều nhờ cô siêng năng, chịu khó tập võ... Ừ, Tứ Hạt tiên sinh coi như cũng có chút công lao.
Tiết Thanh ngồi trong phòng tối, Thôi Thị đi đâu cô không biết, nhưng hiện tại cô biết, Thôi Thị có bí mật riêng.
.....................................
Đêm khuya trên núi Lục Tuyền có hơi đáng sợ, bởi vì bóng đêm bao trùm khắp nơi, hòa cùng tiếng xào xạc của cây cối xung quanh khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo.
Đi vào trong núi có ánh đèn chiếu sáng lờ mờ, nơi đó là ký túc xá của học sinh. Ngay cả học sinh chăm chỉ nhất cũng đã ngủ say, côn trùng cũng dừng kêu, vạn vật tựa như đang dừng lại.
Một tiếng chim hót đột nhiên vang lên, ngắn ngủi mà cao vút, trong một căn phòng trên núi, có một người đang nhắm mắt ngủ say chợt giật mình dậy, mở mắt ra, sau một lát mờ mịt liền đứng lên, nghe được tiếng chim hót, người đó liền đi về phía trên núi.
Mà trong ngôi nhà tranh dưới chân núi, tiếng ngáy như đối nghịch với tiếng chim hót. Khi tiếng chim dừng lại, tiếng ngáy ngủ kia sẽ vang lớn, Tứ Hạt tiên sinh xoay người, nhắm mắt lẩm bẩm: “Ồn ào...” Sau đó ngủ tiếp.
Thanh Hà tiên sinh trên núi đã không ngủ nữa. Ông mặc áo lót, áo choàng, sau đó cầm chiếc đèn lồng nhỏ mờ, đi xuống núi, cho đến khi gặp được một người mới dừng lại.
“Lâm đại nhân.” Gọng nữ nhẹ nhàng cất lên.
Thanh Hà tiên sinh giơ cao chiếc đèn lồng đang cầm để soi sáng, thấy người đứng trước mặt mình là Thôi Thị mới nhỏ giọng hỏi.
“Chuyện gì?”
Thôi Thị nói: “Vì sao không nhận Tiết Thanh?”
Thanh Hà tiên sinh đáp: “Vì để làm cho mọi người không nghi ngờ... Theo suy nghĩ người khác, ta làm sao có thể dễ dàng nhận một đứa trẻ có danh tiếng không tốt như vậy chứ?”
Thôi Thị im lặng.
“Hôm nay Lý Quang Viễn còn khen con bé nữa đấy, chứng tỏ ta làm vậy là rất đúng.” Thanh Hà tiên sinh nói tiếp.
Thôi Thị khẽ thở dài nói: “Các ngươi nói sao thì là vậy đi... Nhưng ý của Đốc đại nhân là muốn cho Tiết Thanh vào quân đội... Đọc sách quá chậm.”
Tất nhiên Thanh Hà tiên sinh nghe vậy xong liền không vui: “Chậm ư? Đọc sách sao có thể nói chậm được? Đây chính là việc mà cả đời cũng chưa làm xong... Chẳng lẽ chỉ cần giết bọn họ là có thể giải quyết được việc kia sao?”
Thôi Thị xoa trán đáp: “Đừng có giảng đạo với ta nữa... Ta chỉ là một phụ nữ ngu dốt, không hiểu mấy thứ này đâu... Còn các ngươi là những người đọc sách...”
Thanh Hà tiên sinh còn hơi tức giận với bà, nhưng cũng không nói gì thêm.
Thôi Thị nói tiếp: “Vậy sau này tính thế nào?”
Thanh Hà tiên sinh nói: “Quách Hoài Xuân hi vọng con bé không đọc sách, nên nếu biết được chuyện này ông ta sẽ rất vui vẻ, chúng ta chỉ cần thuận nước đẩy thuyền, làm theo ý ông ta thôi... Sau khi ông ta mắng một trận, ngươi hãy dẫn con bé đến đây cầu xin ta... Mặc dù ta không thích hành vi của đứa nhỏ này, nhưng thấy ngươi là một người mẹ thương con giống như Mạnh mẫu, nể mặt ngươi, ta có thể để con bé đến đây thử một lần. Làm như vậy lại càng hợp lý.”
Thôi Thị nói: “Mạnh mẫu là mẹ của ai thế?”
Ánh đèn lồng chiếu rọi khiến bà thấy rõ gương mặt Thanh Hà tiên sinh, lúc này ông đang nhíu mày, cố gắng kìm nén tức giận nói: “Sao cái gì ngươi cũng không biết thế, gặp ngươi thế này mà mang theo con bé, chắc tương lai nó sẽ bị hủy hết.”
Thôi Thị xoa trán, cúi đầu nói: “A... phải... Nhưng đại nhân, tuy chúng ta không biết cái gì hết, nhưng chúng ta đã cứu được con bé, chứ nếu chỉ dựa vào các ngươi thì...”
Bà không nói hết đã dừng lại, nhưng Thanh Hà tiên sinh lại có thể hiểu rõ, ông tức giận đến tái mặt, người phụ nữ này nói chuyện thật đáng ghét.
Hai người đều đứng im lặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook