Đại Đế Cơ
-
Quyển 1 - Chương 70: Sắp xếp
Nhưng mà cũng không còn nhiều thời gian để hai người cứ đứng im như vậy.
Thanh Hà tiên sinh lên tiếng trước: “Ta cũng không muốn tranh cãi nhiều về việc này... Các ngươi đều có công lớn...”
Thôi Thị nói: “Không phải công lao, mà là trách nhiệm của chúng ta.”
Thanh Hà tiên sinh nói: “Hai chữ trách nhiệm cũng rất chính xác nhưng các ngươi nên nhớ, làm việc gì cũng nên cẩn thận, phải chú ý nhiều hơn, bởi vì hình như đã có người nghi ngờ rồi đó.”
Thôi Thị ngẩng đầu nói: “Không thể nào... giấu rất tốt... chỉ có mấy người chúng ta biết thôi... Hơn nữa mỗi ngày cũng không thường gặp nhau.”
Thanh Hà tiên sinh chắp tay phía sau, nhìn dãy núi tối đen trước mặt nói: “Giấu giếm? Giấu giếm được người trong thiên hạ, chứ đâu giấu được bọn họ.” Nói đến đây lại dừng một lát: “Tông Chu sắp tới đây rồi.”
Nghe thấy cái tên này, Thôi Thị liền sợ hãi nói: “Hắn... muốn tới đây sao? Là do có việc mới đến đây, hay là do...”
Thanh Hà tiên sinh nói: “Ta cũng không biết nữa, ta cũng vừa nhận được tin tức từ cấp trên đưa tới thôi.”
Nghe được hai chữ “cấp trên”, Thôi Thị hơi do dự, ánh mắt lóe sáng nói: “Không biết vị cấp trên kia là...”
Bà còn chưa nói xong đã bị Thanh Hà tiên sinh cắt ngang: “Ngươi cũng đừng hỏi nhiều nữa, ngay cả chính ta cũng không biết đâu... Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa hiểu được chuyện của chúng ta nguy hiểm cỡ nào hay sao... Chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau, cũng có thể không tin tưởng, vẫn là không biết nhiều sẽ an toàn hơn.”
Thôi Thị ngượng ngùng cười nói: “Chỉ là thuận miệng hỏi thôi.... Ta hiểu mà...”
Thanh Hà tiên sinh nói: “Ngươi mau trở về đi, đừng để người khác phát hiện ra.”
Thôi Thị gật đầu, nhìn trời một lát, ánh mắt lộ vẻ vui mừng nói: “Đúng vậy, Thanh Tử dậy rất sớm... Nó là đứa trẻ chăm chỉ, Lâm đại nhân ngài nhất định sẽ thích nó thôi.”
Thanh Hà tiên sinh nhớ tới ngày đó, thoáng nhìn thấy Tiết Thanh qua khung cửa sổ, lại nhớ đến lời đồn trong thành, liền không bình luận gì thêm, chỉ trầm giọng nói:
“Ta có thích hay không đều không quan trọng, quan trọng là con bé có thể khiến người trong thiên hạ thích nó.”
Thôi Thị lại giơ tay xoa trán, lẩm bẩm một câu: “Người đọc sách thiệt là...” Không đợi Thanh Hà tiên sinh nói chuyện, đã thi lễ xoay người đi.
Thanh Hà tiên sinh nhìn theo bóng lưng bà nói nhỏ: “Nhóm người chỉ biết có võ lực...” Ông xoay người, quấn chặt áo choàng, đi vào trong bóng đêm.
..............
Ngoài cổng có tiếng động phát ra, Tiết Thanh đang nhắm mắt nằm trên giường lập tức mở mắt ra, bước nhẹ đến cạnh cửa, nhìn ra ngoài qua khe cửa.
Tuy trời còn tối, nhưng Tiết Thanh vẫn có thể thấy rõ bóng dáng Thôi Thị, bà đang nhẹ nhàng mở cửa, trong tay còn cầm theo một bó củi khô... Đây là muốn giả bộ để che giấu sao? Tiết Thanh im lặng, nếu như muốn giả vờ rằng đi ra ngoài để kiếm củi, thì ít nhất cũng nên giả bộ làm cho trên giày dính chút cỏ, quần áo hơi nhàu nát, mái tóc bị gió thổi bay lộn xộn một chút, cớ đâu lại để bộ dạng như đi dạo chơi thế này cơ chứ?
Thôi Thị không biết võ công, lại không có kinh nghiệm theo dõi hay trốn tránh theo dõi, bà chỉ giống như một người phụ nữ bình thường, nhưng chẳng có người phụ nữ bình thường nào mà ban đêm lại ra ngoài lâu đến như vậy.
Tiết Thanh về giường, nằm nhắm mắt lại, nghe được tiếng động phát ra trong sân, cửa phòng Thôi Thị mở ra rồi đóng lại. Khi trời dần sáng lên, cửa phòng Thôi Thị lại mở ra lần nữa, không bao lâu Noãn Noãn cũng đi ra... Tiết Thanh từ trên giường đứng dậy, mở cửa phòng, duỗi người một cái.
“Thanh Tử, con dậy rồi.” Thôi Thị từ trong bếp thò đầu ra, cười mỉm nói: “Con đi rửa mặt trước đi, cơm sắp nấu xong rồi.”
Noãn Noãn cũng bưng thau đồng tới nói: “Đã chuẩn bị xong... Thiếu gia thức dậy đúng giờ nha.”
Tiết Thanh cười cầm bàn chải đánh răng và bột đánh răng chậm rãi đi qua, giống như mọi khi, sau khi ăn xong nàng liền chuẩn bị hộp cơm trưa, sau đó mang theo giỏ xách và hộp cơm ra khỏi nhà, chạy qua hẻm nhỏ, đến đường cái, chạy qua tiệm rèn sắt, qua chỗ người phụ nữ bán cá, đi qua cửa thành mới mở, đi ngang qua đám người đang đi tới đi lui ngoài thành để đến Tri Thức Đường.
Tứ Hạt tiên sinh tỉnh dậy trước khi Tiết Thanh tới... Thói quen này là do thường xuyên bị Tiết Thanh gọi dậy.
Hừ, ta không dậy, ta là tiên sinh, dựa vào cái gì lại có thể bị một đứa học sinh quản lý chứ. Tứ Hạt tiên sinh oán hận thầm nghĩ, quyết định nằm yên trên giường, nhưng đợi thật lâu mà vẫn chưa thấy Tiết Thanh gõ cửa... Thật là kỳ lạ.
Tứ Hạt tiên sinh đứng lên, đi đến sát vách phòng học, thấy Tiết Thanh đang trải chiếu rơm trên mặt đất.
“Con đang làm gì vậy?” Tứ Hạt tiên sinh không hiểu hỏi.
Tiết Thanh nói: “Con muốn đi ngủ, tối hôm qua con ngủ không được ngon.”
Tứ Hạt tiên sinh nhìn cô, chống nạnh, hít vào một hơi nói: “Là một học sinh mà lại chạy đến lớp học mạnh mồm tuyên bố muốn đi ngủ, ngươi chính là người đầu tiên trong lịch sử đấy... Muốn ngủ thì đi về nhà mà ngủ.”Ngu.ồn:. irea.d..vnTứ Hạt tiên sinh tức giận nói.
Tiết Thanh vỗ gối đầu nói: “Chữ hiếu phải luôn đặt hàng đầu chứ ạ, ngủ ở nhà chẳng phải sẽ làm cho mẹ con lo lắng và thất vọng hay sao?”
“Vậy còn tôn sư trọng đạo thì sao hả?” Tứ Hạt tiên sinh trừng mắt nói.
Tiết Thanh đáp: “Nên hôm nay Tứ Hạt tiên sinh người cũng có thể ngủ thêm một lát nữa.”
Tứ Hạt tiên sinh gượng cười: “Cám ơn học trò nhà ngươi nha.”
Tiết Thanh không nói gì nữa, chỉ nằm xuống.
Tứ Hạt tiên sinh ngồi chồm hổm, tò mò nhìn cô hỏi: “Tối hôm qua con không ngủ thật hả? Tại sao?”
Tiết Thanh cảm thấy, ánh mắt của ông lúc này ngoại trừ tò mò, còn có ý gì đó mà cô không rõ lắm.
Tiết Thanh thở ra một hơi, sau đó nhắm mắt lại nói: “Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến con rất kích động.”
Tứ Hạt tiên sinh nói: “Ồ, không phải ngươi là Văn Khúc Tinh hạ phàm sao, còn kích động gì nữa chứ?”
Tiết Thanh nói: “Thần tiên cũng có thất tình lục dục chứ ạ... Tiên sinh à, thầy thật sự không biết chế giễu người khác đâu.”
Tứ Hạt tiên sinh ha ha cười, cười một lát lại ngừng, ông nghĩ thầm, rõ ràng là Tiết Thanh đang cười nhạo ông, vậy mà ông còn cảm thấy vui vẻ, giống như ông thật sự thích bị con bé cười nhạo vậy đó. Hừ, như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ.
“Không phải đang cười nhạo thầy đâu... mà là con đang khen thầy đó... Thần tiên nè, Văn Khúc tinh...” Tiết Thanh từ từ nhắm mắt lại, giọng nói nhỏ dần, cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Tứ Hạt tiên sinh ngồi tại chỗ, nghiêng đầu, giống như cảm thấy khó hiểu.
“Ngủ thật rồi sao... nhanh vậy... là quá buồn ngủ nên mới ngủ quên... hay là do cảm thấy chỗ ta đáng tin tưởng...”
“Ngươi... cái đứa trẻ này... thật sự rất kỳ lạ.”
Ông nói thầm vài câu, sau đó đứng dậy ra ngoài. Nếu học sinh đã ngủ, tiên sinh như ông cũng nhân dịp nghỉ ngơi một lát.
Tiết Thanh xoay người, hướng mặt về phía bên trong.
“Các người... cũng đều rất kỳ lạ.” Cô nói thầm xong liền ngủ say.
.........
“Hai ngày nay con đang làm cái gì hả?”
“Tiên sinh à, chẳng lẽ thầy không quan tâm đến học sinh của thầy sao?”
“Học sinh của ta? Sao ta lại nghe người khác nói là học sinh của Thanh Hà tiên sinh thắng bóng đá? Là học sinh của Thanh Hà tiên sinh làm thơ hay?”
Sau khi Tiết Thanh tỉnh ngủ, lớp học lại trở nên náo nhiệt.
Nghe đến đó, Tiết Thanh liền dừng bút, ngẩng đầu nhìn Tứ Hạt tiên sinh cười nói: “Tiên sinh cũng biết sao? Đã lan truyền ra rồi ư? Vậy là số con đỏ lên rồi à?”
Đỏ lên là sao? Tứ Hạt tiên sinh thầm nghĩ, ông dùng một nhánh cây làm thước, cầm gõ bàn một cái.
“Mau viết đi.” Ông nói: “Viết là viết, nói là nói, dù có nói chuyện cũng không được dừng viết.”
Tiết Thanh nói: “Làm hai việc cùng lúc... giống như Tiểu Long Nữ sao?” Nói xong câu này lại nhịn không được cười ha ha, Tiểu Long Nữ, cô muốn làm Tiểu Long Nữ, nhưng lại sực nhớ hiện tại mình đang giả trai, thế nên chỉ có thể làm Chu Bá Thông thôi... Vẫn là thôi đi.
Tiểu Long Nữ là cái gì? Tứ Hạt tiên sinh nói: “Còn nói mấy chuyện kỳ lạ... Lo chuyên tâm đi.”
Tiết Thanh cầm bút, chăm chú viết, cô nói: “Nhưng mà tiên sinh à, thầy hi vọng con có thể làm rạng danh Tri Thức Đường sao?”
Tứ Hạt tiên sinh “À” một tiếng đáp: “Vẫn là thôi đi... hơi mất mặt.”
Tiết Thanh đáp: “Như nhau cả.”
Tứ Hạt tiên sinh nghiêm khắc hừ một tiếng.
“Ta đã nhìn ra, con có phải là Văn Khúc Tinh hay không thì ta không chắc, nhưng chắc chắn con là sao chổi rồi.” Ông nói: “Rất dễ gây chuyện, con nhìn xem hai ngày nay con đã làm ra chuyện gì... Mặc dù hai lần này đều trông có vẻ rất vinh dự, nhưng tục ngữ thường nói, ở bờ sông đi đến đâu mà không bị ướt giày... Lỡ có kết thù với ai, thì nhớ nói tên Thanh Hà tiên sinh ra, ông ta là người nổi tiếng, nên cũng đã đắc tội nhiều người, chính vì vậy có thêm vài người nữa cũng chẳng sao.”
Tiết Thanh suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu nói: “Được thôi, vẫn là tiên sinh ngài thông minh.”
Tứ Hạt tiên sinh đáp: “Như nhau cả.”
...............
Thanh Hà tiên sinh đang ngồi chấm bài văn của học sinh trên núi Lục Tuyền chợt giơ tay che mũi, hắt xì vài cái, ông cảm thấy cái mũi hơi ngứa.
“Tiên sinh bị cảm rồi sao?” Tiểu đồng đứng bên cạnh lo lắng hỏi.
Thanh Hà tiên sinh cười, phất tay nói: “Không có, không có.”
Tiên sinh lại cười, tiểu đồng thầm nghĩ, nhìn sắc mặt ông rất tốt, không còn vẻ phiền muộn giống mấy hôm trước nữa, thật là kỳ lạ, không biết có chuyện gì tốt nữa. Là do nhìn thấy học trò mình viết văn hay nên vui vẻ, hay là do hôm qua được Tri phủ đại nhân khen ngợi là dạy giỏi.
“Tiên sinh à, dạy dỗ ra được học trò giỏi khiến người rất vui vẻ ạ.” Tiểu đồng nhìn một đống giấy dày cộm trên bàn nói.
Học sinh ư... Thanh Hà tiên sinh vừa vui mừng vừa buồn bã, cuối cùng vẻ mặt nặng nề nói: “Chỉ là có lòng dạy mà thôi.”
Thanh Hà tiên sinh lên tiếng trước: “Ta cũng không muốn tranh cãi nhiều về việc này... Các ngươi đều có công lớn...”
Thôi Thị nói: “Không phải công lao, mà là trách nhiệm của chúng ta.”
Thanh Hà tiên sinh nói: “Hai chữ trách nhiệm cũng rất chính xác nhưng các ngươi nên nhớ, làm việc gì cũng nên cẩn thận, phải chú ý nhiều hơn, bởi vì hình như đã có người nghi ngờ rồi đó.”
Thôi Thị ngẩng đầu nói: “Không thể nào... giấu rất tốt... chỉ có mấy người chúng ta biết thôi... Hơn nữa mỗi ngày cũng không thường gặp nhau.”
Thanh Hà tiên sinh chắp tay phía sau, nhìn dãy núi tối đen trước mặt nói: “Giấu giếm? Giấu giếm được người trong thiên hạ, chứ đâu giấu được bọn họ.” Nói đến đây lại dừng một lát: “Tông Chu sắp tới đây rồi.”
Nghe thấy cái tên này, Thôi Thị liền sợ hãi nói: “Hắn... muốn tới đây sao? Là do có việc mới đến đây, hay là do...”
Thanh Hà tiên sinh nói: “Ta cũng không biết nữa, ta cũng vừa nhận được tin tức từ cấp trên đưa tới thôi.”
Nghe được hai chữ “cấp trên”, Thôi Thị hơi do dự, ánh mắt lóe sáng nói: “Không biết vị cấp trên kia là...”
Bà còn chưa nói xong đã bị Thanh Hà tiên sinh cắt ngang: “Ngươi cũng đừng hỏi nhiều nữa, ngay cả chính ta cũng không biết đâu... Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa hiểu được chuyện của chúng ta nguy hiểm cỡ nào hay sao... Chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau, cũng có thể không tin tưởng, vẫn là không biết nhiều sẽ an toàn hơn.”
Thôi Thị ngượng ngùng cười nói: “Chỉ là thuận miệng hỏi thôi.... Ta hiểu mà...”
Thanh Hà tiên sinh nói: “Ngươi mau trở về đi, đừng để người khác phát hiện ra.”
Thôi Thị gật đầu, nhìn trời một lát, ánh mắt lộ vẻ vui mừng nói: “Đúng vậy, Thanh Tử dậy rất sớm... Nó là đứa trẻ chăm chỉ, Lâm đại nhân ngài nhất định sẽ thích nó thôi.”
Thanh Hà tiên sinh nhớ tới ngày đó, thoáng nhìn thấy Tiết Thanh qua khung cửa sổ, lại nhớ đến lời đồn trong thành, liền không bình luận gì thêm, chỉ trầm giọng nói:
“Ta có thích hay không đều không quan trọng, quan trọng là con bé có thể khiến người trong thiên hạ thích nó.”
Thôi Thị lại giơ tay xoa trán, lẩm bẩm một câu: “Người đọc sách thiệt là...” Không đợi Thanh Hà tiên sinh nói chuyện, đã thi lễ xoay người đi.
Thanh Hà tiên sinh nhìn theo bóng lưng bà nói nhỏ: “Nhóm người chỉ biết có võ lực...” Ông xoay người, quấn chặt áo choàng, đi vào trong bóng đêm.
..............
Ngoài cổng có tiếng động phát ra, Tiết Thanh đang nhắm mắt nằm trên giường lập tức mở mắt ra, bước nhẹ đến cạnh cửa, nhìn ra ngoài qua khe cửa.
Tuy trời còn tối, nhưng Tiết Thanh vẫn có thể thấy rõ bóng dáng Thôi Thị, bà đang nhẹ nhàng mở cửa, trong tay còn cầm theo một bó củi khô... Đây là muốn giả bộ để che giấu sao? Tiết Thanh im lặng, nếu như muốn giả vờ rằng đi ra ngoài để kiếm củi, thì ít nhất cũng nên giả bộ làm cho trên giày dính chút cỏ, quần áo hơi nhàu nát, mái tóc bị gió thổi bay lộn xộn một chút, cớ đâu lại để bộ dạng như đi dạo chơi thế này cơ chứ?
Thôi Thị không biết võ công, lại không có kinh nghiệm theo dõi hay trốn tránh theo dõi, bà chỉ giống như một người phụ nữ bình thường, nhưng chẳng có người phụ nữ bình thường nào mà ban đêm lại ra ngoài lâu đến như vậy.
Tiết Thanh về giường, nằm nhắm mắt lại, nghe được tiếng động phát ra trong sân, cửa phòng Thôi Thị mở ra rồi đóng lại. Khi trời dần sáng lên, cửa phòng Thôi Thị lại mở ra lần nữa, không bao lâu Noãn Noãn cũng đi ra... Tiết Thanh từ trên giường đứng dậy, mở cửa phòng, duỗi người một cái.
“Thanh Tử, con dậy rồi.” Thôi Thị từ trong bếp thò đầu ra, cười mỉm nói: “Con đi rửa mặt trước đi, cơm sắp nấu xong rồi.”
Noãn Noãn cũng bưng thau đồng tới nói: “Đã chuẩn bị xong... Thiếu gia thức dậy đúng giờ nha.”
Tiết Thanh cười cầm bàn chải đánh răng và bột đánh răng chậm rãi đi qua, giống như mọi khi, sau khi ăn xong nàng liền chuẩn bị hộp cơm trưa, sau đó mang theo giỏ xách và hộp cơm ra khỏi nhà, chạy qua hẻm nhỏ, đến đường cái, chạy qua tiệm rèn sắt, qua chỗ người phụ nữ bán cá, đi qua cửa thành mới mở, đi ngang qua đám người đang đi tới đi lui ngoài thành để đến Tri Thức Đường.
Tứ Hạt tiên sinh tỉnh dậy trước khi Tiết Thanh tới... Thói quen này là do thường xuyên bị Tiết Thanh gọi dậy.
Hừ, ta không dậy, ta là tiên sinh, dựa vào cái gì lại có thể bị một đứa học sinh quản lý chứ. Tứ Hạt tiên sinh oán hận thầm nghĩ, quyết định nằm yên trên giường, nhưng đợi thật lâu mà vẫn chưa thấy Tiết Thanh gõ cửa... Thật là kỳ lạ.
Tứ Hạt tiên sinh đứng lên, đi đến sát vách phòng học, thấy Tiết Thanh đang trải chiếu rơm trên mặt đất.
“Con đang làm gì vậy?” Tứ Hạt tiên sinh không hiểu hỏi.
Tiết Thanh nói: “Con muốn đi ngủ, tối hôm qua con ngủ không được ngon.”
Tứ Hạt tiên sinh nhìn cô, chống nạnh, hít vào một hơi nói: “Là một học sinh mà lại chạy đến lớp học mạnh mồm tuyên bố muốn đi ngủ, ngươi chính là người đầu tiên trong lịch sử đấy... Muốn ngủ thì đi về nhà mà ngủ.”Ngu.ồn:. irea.d..vnTứ Hạt tiên sinh tức giận nói.
Tiết Thanh vỗ gối đầu nói: “Chữ hiếu phải luôn đặt hàng đầu chứ ạ, ngủ ở nhà chẳng phải sẽ làm cho mẹ con lo lắng và thất vọng hay sao?”
“Vậy còn tôn sư trọng đạo thì sao hả?” Tứ Hạt tiên sinh trừng mắt nói.
Tiết Thanh đáp: “Nên hôm nay Tứ Hạt tiên sinh người cũng có thể ngủ thêm một lát nữa.”
Tứ Hạt tiên sinh gượng cười: “Cám ơn học trò nhà ngươi nha.”
Tiết Thanh không nói gì nữa, chỉ nằm xuống.
Tứ Hạt tiên sinh ngồi chồm hổm, tò mò nhìn cô hỏi: “Tối hôm qua con không ngủ thật hả? Tại sao?”
Tiết Thanh cảm thấy, ánh mắt của ông lúc này ngoại trừ tò mò, còn có ý gì đó mà cô không rõ lắm.
Tiết Thanh thở ra một hơi, sau đó nhắm mắt lại nói: “Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến con rất kích động.”
Tứ Hạt tiên sinh nói: “Ồ, không phải ngươi là Văn Khúc Tinh hạ phàm sao, còn kích động gì nữa chứ?”
Tiết Thanh nói: “Thần tiên cũng có thất tình lục dục chứ ạ... Tiên sinh à, thầy thật sự không biết chế giễu người khác đâu.”
Tứ Hạt tiên sinh ha ha cười, cười một lát lại ngừng, ông nghĩ thầm, rõ ràng là Tiết Thanh đang cười nhạo ông, vậy mà ông còn cảm thấy vui vẻ, giống như ông thật sự thích bị con bé cười nhạo vậy đó. Hừ, như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ.
“Không phải đang cười nhạo thầy đâu... mà là con đang khen thầy đó... Thần tiên nè, Văn Khúc tinh...” Tiết Thanh từ từ nhắm mắt lại, giọng nói nhỏ dần, cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Tứ Hạt tiên sinh ngồi tại chỗ, nghiêng đầu, giống như cảm thấy khó hiểu.
“Ngủ thật rồi sao... nhanh vậy... là quá buồn ngủ nên mới ngủ quên... hay là do cảm thấy chỗ ta đáng tin tưởng...”
“Ngươi... cái đứa trẻ này... thật sự rất kỳ lạ.”
Ông nói thầm vài câu, sau đó đứng dậy ra ngoài. Nếu học sinh đã ngủ, tiên sinh như ông cũng nhân dịp nghỉ ngơi một lát.
Tiết Thanh xoay người, hướng mặt về phía bên trong.
“Các người... cũng đều rất kỳ lạ.” Cô nói thầm xong liền ngủ say.
.........
“Hai ngày nay con đang làm cái gì hả?”
“Tiên sinh à, chẳng lẽ thầy không quan tâm đến học sinh của thầy sao?”
“Học sinh của ta? Sao ta lại nghe người khác nói là học sinh của Thanh Hà tiên sinh thắng bóng đá? Là học sinh của Thanh Hà tiên sinh làm thơ hay?”
Sau khi Tiết Thanh tỉnh ngủ, lớp học lại trở nên náo nhiệt.
Nghe đến đó, Tiết Thanh liền dừng bút, ngẩng đầu nhìn Tứ Hạt tiên sinh cười nói: “Tiên sinh cũng biết sao? Đã lan truyền ra rồi ư? Vậy là số con đỏ lên rồi à?”
Đỏ lên là sao? Tứ Hạt tiên sinh thầm nghĩ, ông dùng một nhánh cây làm thước, cầm gõ bàn một cái.
“Mau viết đi.” Ông nói: “Viết là viết, nói là nói, dù có nói chuyện cũng không được dừng viết.”
Tiết Thanh nói: “Làm hai việc cùng lúc... giống như Tiểu Long Nữ sao?” Nói xong câu này lại nhịn không được cười ha ha, Tiểu Long Nữ, cô muốn làm Tiểu Long Nữ, nhưng lại sực nhớ hiện tại mình đang giả trai, thế nên chỉ có thể làm Chu Bá Thông thôi... Vẫn là thôi đi.
Tiểu Long Nữ là cái gì? Tứ Hạt tiên sinh nói: “Còn nói mấy chuyện kỳ lạ... Lo chuyên tâm đi.”
Tiết Thanh cầm bút, chăm chú viết, cô nói: “Nhưng mà tiên sinh à, thầy hi vọng con có thể làm rạng danh Tri Thức Đường sao?”
Tứ Hạt tiên sinh “À” một tiếng đáp: “Vẫn là thôi đi... hơi mất mặt.”
Tiết Thanh đáp: “Như nhau cả.”
Tứ Hạt tiên sinh nghiêm khắc hừ một tiếng.
“Ta đã nhìn ra, con có phải là Văn Khúc Tinh hay không thì ta không chắc, nhưng chắc chắn con là sao chổi rồi.” Ông nói: “Rất dễ gây chuyện, con nhìn xem hai ngày nay con đã làm ra chuyện gì... Mặc dù hai lần này đều trông có vẻ rất vinh dự, nhưng tục ngữ thường nói, ở bờ sông đi đến đâu mà không bị ướt giày... Lỡ có kết thù với ai, thì nhớ nói tên Thanh Hà tiên sinh ra, ông ta là người nổi tiếng, nên cũng đã đắc tội nhiều người, chính vì vậy có thêm vài người nữa cũng chẳng sao.”
Tiết Thanh suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu nói: “Được thôi, vẫn là tiên sinh ngài thông minh.”
Tứ Hạt tiên sinh đáp: “Như nhau cả.”
...............
Thanh Hà tiên sinh đang ngồi chấm bài văn của học sinh trên núi Lục Tuyền chợt giơ tay che mũi, hắt xì vài cái, ông cảm thấy cái mũi hơi ngứa.
“Tiên sinh bị cảm rồi sao?” Tiểu đồng đứng bên cạnh lo lắng hỏi.
Thanh Hà tiên sinh cười, phất tay nói: “Không có, không có.”
Tiên sinh lại cười, tiểu đồng thầm nghĩ, nhìn sắc mặt ông rất tốt, không còn vẻ phiền muộn giống mấy hôm trước nữa, thật là kỳ lạ, không biết có chuyện gì tốt nữa. Là do nhìn thấy học trò mình viết văn hay nên vui vẻ, hay là do hôm qua được Tri phủ đại nhân khen ngợi là dạy giỏi.
“Tiên sinh à, dạy dỗ ra được học trò giỏi khiến người rất vui vẻ ạ.” Tiểu đồng nhìn một đống giấy dày cộm trên bàn nói.
Học sinh ư... Thanh Hà tiên sinh vừa vui mừng vừa buồn bã, cuối cùng vẻ mặt nặng nề nói: “Chỉ là có lòng dạy mà thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook