Dạ Vô Cương (Bản Dịch)
-
Chapter 18: Gặp gỡ (2)
Dạ dày hắn đang tiết nước chua, nhìn vào khu rừng rậm tối tăm, hắn nắm chặt lao săn, thoắt một cái lao vào trong.
Hắn vượt qua nơi ở của con sóc biến dị, vượt qua ngọn núi thấp đó, đi xa hơn lần trước.
Vừa đi sâu vào rừng một chút, hắn đã phát hiện ra không ít dấu vết, chẳng hạn như xương thú vỡ vụn, dấu móng rất lớn, không cần lo lắng tuyết phủ quá dày không đi được, nhiều sinh vật đã dẫm ra một số con đường nhỏ.
Có những tiếng kêu truyền đến, giống như có nữ tử đang khóc, trong khu rừng hoang vu như vậy thì khá bất thường.
Tần Minh đột nhiên tăng tốc, tìm kiếm nguồn âm thanh trong rừng, rất nhanh đã đến gần đích.
Trong khu rừng tối đen, từng đôi mắt xanh biếc nhìn về phía này, nơi đó mơ hồ có bóng dáng, có tới mười mấy sinh vật.
Những người không biết sự thật lúc đầu có thể sẽ bị tiếng khóc làm cho sợ hãi nhưng đối với những người thường xuyên đi lại trong rừng thì đây có lẽ là cơ hội.
Tần Minh cầm lao săn xông tới, lập tức có tiếng phành phạch vang lên, mười mấy sinh vật nhanh chóng bay lên bầu trời đêm, đều bị dọa chạy mất.
Đây là một loài chim đêm ăn thịt, dài hai thước, thích sống theo bầy đàn, tiếng kêu như tiếng khóc nỉ non, chuyên săn bắt các loài động vật nhỏ để ăn, đôi khi cũng tấn công cả con người.
Trong nháy mắt Tần Minh đã xông đến gần, thầm tiếc nuối, trên mặt đất chỉ có một đống xương dính máu, cùng với vài mảnh da thú rách nát nhuốm máu, một con hoẵng đã bị chúng ăn sạch.
Cướp mồi từ miệng chim không thành, hắn quay người bỏ đi, đề phòng bị loài chim đêm ăn thịt này tấn công…
Tại một khoảng đất trống, cây cối thưa thớt, máu me loang lổ, tại hiện trường có dấu chân thú lớn hơn miệng bát, hẳn là nơi một con mãnh thú lớn ăn thịt.
Còn về phần tàn tích còn sót lại, ước chừng đã bị những loài ăn thịt khác tha đi.
Đúng như Lục Trạch nói, bây giờ ngay cả khu vực bên ngoài rừng núi cũng trở nên nguy hiểm, có thể tưởng tượng được sâu trong dãy núi sẽ như thế nào.
Tần Minh cảnh giác, rời khỏi hiện trường đẫm máu.
Một lát sau, hắn phát hiện ra không ít dấu móng trên tuyết, lập tức phấn chấn, một đường đi theo.
Trong màn đêm, hai mươi mấy bóng đen đứng ở phía trước, thân hình đều không nhỏ, tụ tập lại với nhau tạo nên cảm giác áp bức.
"Hươu sừng dao!" Tần Minh lộ ra vẻ vui mừng.
Ngày xưa, vùng đất này rất ít khi có đàn hươu xuất hiện.
Hắn tháo cung tên, nhắm vào một con hươu đực lớn.
Đây không phải là loài hươu hiền lành, hươu đực trưởng thành đều có sáu chiếc sừng, phân bố ở hai bên đầu và phía trước, đều dẹt, sắc nhọn, giống như sáu thanh dao thép, nếu bị chúng húc vào người thì chắc chắn sẽ xuất hiện lỗ máu chí mạng.
Ngay cả một số mãnh thú cũng không dám xông thẳng vào chúng, đều đánh lén từ phía sau, nếu con người rơi vào đàn hươu này thì hậu quả sẽ rất thảm.
Tần Minh kéo cung cứng thành hình trăng tròn, một tiếng "vút" vang lên, mũi tên sắt nhanh như chớp, bắn vào phổi con hươu đực.
Hươu sừng dao vốn rất hung dữ, dám chống lại đủ loại kẻ săn mồi. Con hươu đực lớn này sau khi trúng tên không bỏ chạy, ngược lại còn xông thẳng về phía Tần Minh.
Đàn hươu bị kinh động trong chốc lát, cũng chạy như điên theo sau nó, tuyết bay mù mịt, tiếng vó dồn dập, cả khu rừng này đều rung chuyển.
Tần Minh không hoảng hốt, lại giương cung, vẫn bắn trúng chính xác, mũi tên sắt mang lực rất mạnh, toàn bộ mũi tên cắm vào, khiến cơ thể con hươu đực lắc lư vài cái.
Hắn cất cung tên, bình tĩnh trèo lên một cây đại thụ rất to, trốn ở nơi cao vài mét.
Trong rừng rậm, sau khi trèo lên cây thì không dễ ngắm bắn con mồi, có không ít cành cây cản trở.
Con hươu đực chạy một mạch, loạng choạng, không chịu nổi nữa, "ầm" một tiếng ngã xuống tuyết.
Đàn hươu hoảng sợ, dừng lại toàn bộ, rồi ầm ầm chạy xa.
Tần Minh đợi một lát, không có con mãnh thú nguy hiểm nào xuất hiện, bèn nhảy xuống cây, xách lao săn đến gần.
Con hươu sừng dao nâu đen này vô cùng hùng tráng, nặng tới bảy trăm cân, ngay cả trong mùa đông cũng không gầy đi.
Có thể thu hoạch được như này, hắn rất hài lòng.
Trong rừng rất nguy hiểm, không nên nán lại lâu, hắn kéo con hươu sừng dao, lập tức trở về theo đường cũ.
Hắn cảm nhận được lợi ích của "tái sinh", sức lực tăng lên rất nhiều, kéo một con mồi nặng như vậy trên tuyết mà đi nhanh, không hề cảm thấy mệt mỏi.
Ngoài hoang dã có rất nhiều loại cây, như thông rụng lá, vân sam,… cao tới hàng chục mét, vươn vào màn đêm.
Gió núi càng lúc càng lớn, thổi lên rất nhiều hạt tuyết, phả vào mặt đau buốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook