Dã Thú Pháp Tắc
Quyển 2 - Chương 47: Biến đổi bất ngờ trong bữa cơm

Địa điểm dùng cơm chính do Chu Dực tỉ mỉ chọn lựa là ở một nhà hàng Tây, hai người đi theo người hướng dẫn và chỗ mà Chu Dực đã đặt trước.

Người trong nhà hàng cũng không quá đông, hơn nữa còn rất yên tĩnh, mặt khác những khách hàng đều vô cùng đoan chính ngồi trên chô của mình, động tác ưu nhã vô cùng, nghệ sĩ violin nhắm mắt lại, đặt cây đàn ở giữa, vô cùng hăng say kéo đàn theo nhịp nhạc tản ra.

Anh di theo sau Chu Dực, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, trước đây anh chưa bao giờ đi đến nhà hàng như thế này, trong ấn tượng của anh,nơi ăn uống lúc nào cũng ồn ảo hết mà? Với bầu không khí này, làm cho anh sinh ra cảm giác trầm lặng quá mức, khiến anh không quen được, nảy snh ý nghĩ muốn đi về.

“Sao vậy? không thích chỗ này à?” Chu Dực quay đầu, nhìn biểu tình không được tự nhiên của anh, cười hỏi.

“Không phải, thích lắm.” anh nói ra lời trái với lương tâm, anh không muốn Chu Dực mất hứng.

“Bình thường tôi hay đến đây lắm, hương vị thức ăn Pháp ở đây không tệ.” y mỉm cười: “ Chỉ cần ăn xong, tôi tin nhất định sẽ thích thôi.”

Anh bất đắc dĩ mỉm cười: “ Mong là vậy.”

Vừa hay bàn ăn của họ lại ngay cạnh tấm cửa sổ thủy tinh vô cùng lớn, nó phản lại hết tất cả cảnh đêm đầy màu sắc hoa lệ của thành phố ban đêm.

Sau khi vào chỗ ngồi, Chu Dực cầm thực đơn, mở ra nhìn thoáng qua, mỉm cười nói với phục vụ: “ốc sên bơ hương thảo (*), ốc sên kiểu Pháp, bò bít tết.”

(*) Cảm ơn bạn bỉ ngạn hoa đã giúp ❤ ❤

Phục vụ mỉm cười trả lơi: “ Vâng.” Sau đó chuyển sang hướng Lăng Thịnh Duệ, lễ phép đứng đợi anh gọi món.

Anh không biết phải ăn cái gì, không thể làm gì khác ngoài buông thực đơn, khổ sở nhíu mi nhìn Chu Dực: “ Tôi ăn giống cậu được rồi.”

Chu Dực cười ha ha: “ Được, mấy… món này rất hợp với khẩu vị của anh.”

“Mong vậy.” Lăng Thịnh Duệ ủ rũ, anh có cảm giác trước mặt Chu Dực, luôn luôn có cảm giác không thích hợp cho lắm.

Trong lúc ngồi đợi, anh nghiêng mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài, suy nghĩ đến xuất thần. Chu Dực chống cằm ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, nhãn thần anh rất bất an, ánh đèn hồng bên ngoài chiếu vào đôi mắt càng làm nó thêm rạng rỡ sinh động, mông lung như ngọn đèn đêm, khiến cho khuôn mặt của anh càng thêm nhu hòa làm tâm Chu Dực càng động tâm hơn.

“Tôi …”

Y vừa mở miệng, vừa lúc giọng ca song song cất lên, nhất thời lời nói của y bị kiềm lại, mà Lăng Thịnh Duệ cũng lấy lại được tinh thần, cả hai cùng nhìn về hướng giọng ca truyền tới.

Không biết từ lúc nào,chính giữa nhà hàng đã xuất hiện một ca sĩ da đen người nước ngoài mặc quần áo đen ngồi trê ghế, nhẹ nhàng cất giọng hát bằng âm giọng người Anh.

Âm giọng người da đen rất ấm áp, tựa như tơ lụa phảng phất qua lỗ tai mỗi người nghe, khiến anh nghe đến thất thần.

“Anh thích bài này sao?” Đường nhìn của Chu Dực chưa bao giờ dời khỏi người anh.

“Ừm, trước đây có nghe qua, rất thích.” Anh mỉm cười gật đầu.

“Tôi đặc biệt tặng anh.”

Anh kinh ngạc quay đầu nhìn, nhãn thần Chu Dực rất ôn nhu: “ Bài hát Ca sĩ đó ca tên là Enless-Love, lời bài hát đều là tiếng lòng tôi muốn nói với anh.”

Anh chăm chăm nhìn y, không biết trả lời thế nào mới tốt, vì vậy trầm mặc.

Chu Dực cũng không để ý gì nhiều, cho rằng việc đó cũng bình thường, nên chuyển đề tài, cười nói: “ Hôm nay là sinh nhật tôi, được tặng người đẹp như anh là mong ước của tôi.”

(Kaze: á á á á á!!!!!!, ai tang cho tui tỉnh đi  mờ á á á á!!!! ôn nhu qớ đi)

Đột nhiên bị chuyển đề tài đột ngột, thậm chí anh còn chưa bắt kịp nhịp câu chuyện của y nữa, nhất thời hơi bất ngờ, nhưng cũng chỉ thở dài một hơi, cũng được, Chu Dực chưa nói ra chuyện gì đó bắt anh phải trả lời lại.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Anh hít sâu một hơi, áp chế con tim đang đập nhanh của mình, cười chúc mừng y.

“Chỉ vậy thôi?” Chu Dực nhướng mày, hơi thất vọng.

“Vậy, chúc cậu phát tài?” Lăng Thịnh Duệ không kím ra được từ phúc lợi nào hơn, cho nên nói ra một câu vô thức, nghe xong chính anh còn muốn cười.

Chu Dực cũng bị chọc cười: “ Anh thật thú vị.”

“Ha ha, chẳng lẽ cậu vẫn nghĩ tôi không thú vị sao?” Tâm tình anh vốn tốt, nên hùa theo: “ Tôi vốn là một ông chú, so với mấy người các cậu hẳn phải là đồ cỗ rồi, không biết các cậu lại thích như thế.”

Chu Dực đột nhiên nghiêm túc:  “Anh biết rõ tôi thích anh.”

Nụ cười của anh cứng đơ, cúi đầu, rầu rĩ nói:  “Tôi làm sao biết.”

Trong mắt Chu Dực hiện lên tia thất vọng, nhưng khôi phục lại rất nhanh, y cười: “ Ha ha, nói giỡn thôi, tôi chưa bao giờ nói với anh sở thích của mình, chờ về nhà tôi nói cho nghe.”

Anh gật đầu.

Phục vụ rất đúng thời cơ xuất hiện,đánh vỡ bầu không khí cứng nhắc của hai người, đặt mỹ vị lên bàn ăn, những món ăn khiến người sôi sục, không những làm giảm tâm trạng thấp thỏm của anh mà còn khiến tâm tình của anh vui hơn.

Chỉ là…

Nhìn đến bộ đồ ăn rườm rà trên bàn, anh lại bắt đầu đau đầu, thật sự anh không biết dùng… mấy cái này, còn đây lại là nhà hàng Tây, không thể nào xin phục vụ đôi đũa được, nhất định bị cười đến rụng răng.

Chu Dực nhìn ra tâm trạng của anh, nên cười bắt đầu dạy anh cách dùng bộ dao nĩa: “ Làm giống vầy, lấy nĩa kẹp thịt bò lại, rồi dùng dao cắt.” vừa nói vừa bắt đầu động tác cắt miếng thịt bò.

Lăng Thịnh Duệ tựa như rô bốt làm theo y, tuy động tác có hơi cứng ngắc, nhưng miễn cưỡng coi cũng được.

Chờ đến khi miếng thịt đầu tiên cho vào miệng rồi thì trán anh cũng thấm đầy mồ hôi.

“Cần tôi giúp không?” Chu Dực chưa ăn, mà hứng thú dạt dào nhìn động tác của anh, lúc cắt miếng thịt, đáng vẻ nỗ lực lại bất đắc dĩ của người này đáng yêu vô cùng, Chu Dực nhìn mà càng thấy thú vị.

“Ưm, không cần.”

Nhìn ý cười trong mắt y, anh biết dáng vẻ đáng xấu hổ của mình đều bị đối phương thu vào mắt hết rồi, mất mặt không gì bằng, đầu cũng không ngẩng lên, anh rầu rĩ ăn miếng thịt bò trên dĩa, ừm, mùi vị không tệ, tuy rằng không biết nó làm như thế nào, vì vậy, lực chú ý của anh toàn bộ đều tập trung vào món ăn phía trước.

“Đồ ăn ngon lắm đúng không.” Chu Dực say sưa ngắm nhìn dáng vẻ của anh, cười nói.

“Ừ.” Anh liên tục gật đầu tán thưởng:  “Hương vị rất tươi, mùi vị cũng đậm, thực sự rất ngon, móm gì vậy?”

“Ốc sên.”

Sắc mặt anh đại biến, cảm giác món ăn trong miệng lập tức thay đổi, gian nan nuốt xuống miếng ăn vừa đưa vào miệng, còn chưa kịp thưởng thức món ăn nữa, anh không xác định hỏi lại: “ Cậu nói gì?”

“Ốc sên.” Y hơi kinh ngạc: “ Lúc tôi gọi món, anh không nghe thấy sao?”

Dạ dày Lăng Thịnh Duệ bốc lên mùi chua, vội vàng che miệng, mặt xanh hết cả, lúc y gọi món, anh đang thất thần nên không nghe rõ, anh tình nguyện chưa tùng nghe thấy sự thật này.

“Làm sao vậy?” Chu Dực kỳ quái nhìn anh.

“Xin lỗi, tôi không được thoải mái, tôi muốn đến nhà vệ sinh một lát.” Anh không dám buông tay, rất sợ chỉ cần nghĩ đến là sẽ phun hết mấy thứ trong bung ra ngay.

Anh nói rất nhỏ, nhưng Chu Dực vẫn nghe ra, không khỏi hơi lo lắng: “ Có phải không quen ăn ốc sên không?”

Anh gật đầu, nhưng trong lòng đã bốc lửa giận đùng đùng, tất nhiên, cậu có thấy người Trung Quốc nào lại ăn mấy món quái dị này chưa? Nghĩ đến chính mình vừa ăn nó, cả người run lên, con vật trong suốt nhầy nhụa, cả người anh tê dại, thiếu chút nữa là trực tiếp nhổ ra hết.

“Toilet ở đâu?” Chu Dực bị vẻ đau khổ của anh dọa sợ, vội đứng dậy, chỉ về hướng nhà vệ sinh, lo lắng nhìn anh: “ Có muốn tôi đi với anh không?”

Lăng Thịnh Duệ khoát tay, vội vã chạy ào vào nhà vệ sinh.

Chu Dực nhìn bóng lưng hối hả của anh, cảm thấy hơi bất lực. dùng nĩa ghim một con ốc được làm thành màu vàng kim đưa dần lên miệng, tinh tế thưởng thức nó, y không giải thích được hơi nhăn mi lại: “ Ngon thế mà, sao không quen nhỉ?”

Đóng cửa toilet, anh trực tiếp nhào vào bồn rửa tay, phóng hết những gì có trong bụng ra, thẳng lên khi dạ dày rỗng tuếch, cái gì cũng không còn, anh mới vô lực dựa vào bồn rửa tay thở dốc.

Anh nở vòi nước, cho chảy sạch mấy thứ ấy đi, Lăng Thịnh Duệ hất nước lạnh lên mặt mình, khiến mình tỉnh táo hơn.

“Quả thật không sai, sau bao nhiêu ngày không gặp, anh đã câu dẫn được một chàng trai trẻ tuổi tài cao đầy hứa hẹn rồi ha.” Âm thanh lạnh như băng vang lên sau lưng, trong giọng nói lạnh lùng còn mang theo ý cười nhạo.

Anh bị hoảng sợ, xoay người lại.

Một thanh niên cao lớn tóc vàng kim đứng dựa vào cửa, một thân âu phục, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ tựa như thiên thần, thân thể dựa ở cửa, ôm hai tay mỉm cười nhìn anh.

Anh không thể nào quên được, người kia chính là người ngoại quốc đã mạnh mẽ xâm phạm anh ở bữa tiệc rượu.

“Đức Duy Hoàn, sao cậu lại ở đây?” anh bắt đầu khẩn trương.

“Rất vui vì anh nhớ tên tôi.” Đức Duy Hoàn vẫn ang nét cười xấu xa bên mép, nhìn rất hả hê: “ Ha ha, không chỉ có mình tôi thôi đâu, còn một người già trước tuổi của anh cũng sắp tới rồi.”

Nội tâm anh căng thẳng, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Phương Nhược Thần.

“Anh nói xem, tên Trình Trí Viễn kia nếu biết được người hắn thích đang trải qua bữa tối lãng mạn với người đàn ông khác, hắn sẽ phản ứng ra sao?”

Nghe hắn nói, làm anh càng khẩn trương hơn.

“Sao các cậu lại ở đây?” anh che giấu nội tâm kinh hoảng, cúi đầu, nhàn nhạt hỏi.

“Đơn giản thôi, tôi có một người bạn rất xinh, mà cô gái đó biết Trình Trí Viên vẫn đang cô đơn, nên muốn tôi giới thiệu cho hắn.” Đức Duy Hoàn buông hai tay xuống, bước qua chỗ anh: “ Địa chỉ? Vừa mới cùng một gian nhà hàng với anh đó.”

Thân thể anh cứng đờ, vô ý thức lùi về sau, nhưng phía sau là bồn rửa tay, căn bản không có đường lui.

Đức Duy Hoàn đi tới trước mặt anh, hai tay đặt hai bên, hoàn toàn vây anh lại trong lòng, cúi đầu đưa mặt đến gần anh.

(Kaze: đừng tưởng anh đẹp trai muốn làm gì làm nha!!!! …. Tác giả và em cho phép ~~~~ tiếp tục đi anh ~~~ anh càng bỉ ổi em càng thích!!!!!)

Lăng Thịnh Duệ quay mặt đi, vươn tay muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị ôm trụ lấy, thậm chí còn vuốt ve sau lưng anh.

“Lâu không gặp, sao anh vẫn có mị lực lớn thế này.” Đức Duy Hoàn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm qua gương mặt anh, mềm mại và ấm áp, khiến anh nổi một trận da gà.

“Cậu muốn gì!”

“Anh nói đi.” Không để ý anh giãy dụa, Đức Duy Hoàn đặt anh trên bồn rửa tay, tiếp tục sàm sỡ.

“Buông ra! ở đây là nơi công cộng!” mặt anh đỏ lên, tay Đức Duy Hoàn đã chạm đến chỗ anh không thể mở miệng nữa rồi.

Nháy mắt anh hiện lên tia phẫn nộ, dùng toàn bộ lực, cố sức hướng về bộ phận giữa hai chân hắn đá lên.

Đức Duy Hoàn không kích động, nụ cười càng đáng giận, ôm chặt đùi anh, nâng lên vòng qua thắt lưng mình, sau đó tiến về phía trước, một tư thế khuất nhục anh hoàn toàn mở rộng hai chân ra trước mặt hắn.

Hạ thân hai người dính sát vào nhau, cọ vào một chỗ.

“ Nhìn anh rất giống đang đói khát mà, vừa thấy tôi muốn lên anh liền chủ động mở chân ra rồi.” bàn tay không an phận quấy rầy cái đùi bị hắn bắt được ban nãy, sờ soạng một phen, tuy đã được cách bởi một lớp quần tây, nhưng xúc cảm truyền tới vẫn rất chân thật.

Cảm xúc không tồi…

Đức Duy Hoàn thầm nghĩ, dục vọng trong mắt càng sâu hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương