Cố Tích Triều gặp Hải Đông Thanh, tiên phong của Hoàn Nhan Trữ Lan, ở cách ngoài thành 40 lý. Việc đại quân xuất phát giữa đêm khuya khiến Hoàn Nhan Chiêu trong lòng nảy sinh chút nghi hoặc, theo lý, không ai nhìn thấu được kế hoạch của y, chẳng lẽ là Thích Thiếu Thương?

Y yên lặng cắn môi, dây cương quấn quanh ngón tay, tựa hồ không xác định được chủ ý.

Từ giữa đám binh lính nhanh chóng vây lấy y đột nhiên xuất hiện một người, Hoàn Nhan Trữ Lan đã tới.

“Hoàn Nhan Chiêu, phụ vương ta đâu?” Hoàn Nhan Trữ Lan thấy Hoàn Nhan Chiêu liền trở nên trấn định hơn rất nhiều, Hoàn Nhan Chiêu dám can đảm đơn độc tiến đến chỗ nàng, phụ vương hẳn vẫn còn sống.

Mà ánh mắt Hoàn Nhan Chiêu lại lạc ở trên người bên cạnh Hoàn Nhan Trữ Lan –  Thích Thiếu Thương!

Thích Thiếu Thương tự nhiên đã chăm chú nhìn y, ánh mắt mang theo thống khổ. Sự xuất hiện của y đã nói lên rằng Hoàn Nhan Tân Nam hẳn đã chết trong tay y! Vẫn không kịp…

“Hoàn Nhan Chiêu!” Hoàn Nhan Trữ Lan lần thứ hai hô to tên y, thanh âm đã nhuốm chút run rẩy.

“Vì sao ở đây?” Cố Tích Triều lại chỉ thật sự nhìn Thích Thiếu Thương, nhẹ giọng hỏi hắn, nhẹ nhàng mà giống như tiếng thở dài.

“Muốn ngăn cản ngươi lại tiếp tục sai lầm.” Thích Thiếu Thương lẳng lặng nói, thực mệt mỏi, “Nhưng vẫn là… chậm một bước.”

Hoàn Nhan Trữ Lan nghe xong câu này, tưởng chừng sét đánh ngang tai, dưới chân như nứt ra một cái hố lớn, nàng đã rơi xuống vực sâu không đáy đó…

“Hoàn Nhan Chiêu, ngươi để mạng lại!” Hải Đông Thanh điên cuồng hét lên một tiếng, dẫn theo mười mấy huynh đệ đánh ập tới từ phía sau Hoàn Nhan Chiêu.

Cố Tích Triều một tay nhấn lên lưng ngựa, cả người liền bay lên không. Thích Thiếu Thương thấy y rút ra nhuyễn kiếm bên hông, cũng gia nhập chiến cuộc.

Đây là một trận chiến kỳ quái, thói quen của hán tử trong quân doanh là chinh chiến sa trường, để cho bọn họ cùng đối địch với cao thủ như Cố Tích Triều thật sự là rất miễn cưỡng. Cho nên, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, trên người mười mấy binh lính đều có rất nhiều vết thương nho nhỏ, máu tươi đầm đìa. Nhưng cổ quái ở chỗ bọn họ vẫn không mất mạng! Tuy rằng thương thế không nhẹ, nhưng vẫn có một đoạn khoảng cách giữa sống và chết. Càng cổ quái chính là, mười mấy người kia sau một lúc liền bị “bắn” ra ngoài! Trận đánh này biến thành giao phong giữa Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều, người khác không giúp được gì, cũng không ngăn cản được!

Tuy rằng võ công của Thích Thiếu Thương có hơn Cố Tích Triều, nhưng cả hai người đều quá mức quen thuộc với thân pháp cùng kiếm pháp của đối phương, trong khoảng thời gian ngắn vẫn bất phân thắng bại. Mà Thích Thiếu Thương lại có một ưu thế hơn Cố Tích Triều, chính là mỗi lần đánh tới thời điểm hung hiểm, phản ứng đầu tiên của hắn không phải nghĩ tới làm thế nào cản đòn, mà là trực tiếp đem cổ ra đỡ, như thể gấp rút muốn chết dưới kiếm Cố Tích Triều vậy. Hắn biết Cố Tích Triều không đành lòng, hắn biết Cố Tích Triều không hạ thủ được!

Cố Tích Triều đích xác không đành lòng, càng không hạ thủ được! Cho nên, càng đánh càng tức giận, càng đánh càng bực mình.”Loảng xoảng!” Y xanh mặt ném nhuyễn kiếm trong tay, “Không đánh nữa!”

“Các ngươi có thể đã xong!” Hoàn Nhan Trữ Lan cười lạnh nói, “Trận này diễn cũng nên xong đi! Thích đại hiệp, vì xét ngươi hảo tâm cho ta biết phụ vương ta gặp nguy hiểm, ta có thể không giết ngươi!”

Thích Thiếu Thương bình tĩnh nhìn lướt qua đội cung thủ đã bao vây lấy họ, đột nhiên nở nụ cười, hắn nhẹ nhàng vuốt gương mặt như ngọc của Cố Tích Triều, dùng ánh mắt nóng rực mà bắt lấy dung nhan y, cặp mi phi dương kia, ánh mắt sắc bén kia, chiếc mũi thanh tú kia, làn da mềm mại như bạch ngọc kia, còn có đôi môi đầy đặn, hương vị ngọt ngào, thích hợp để hôn. Đột nhiên dùng sức đem Cố Tích Triều ôm vào trong ngực, siết lấy lưng áo mảnh khảnh, hung hăng áp môi hôn, gần như điên cuồng mà cắn nuốt tất cả hơi thở cùng giãy giụa của Cố Tích Triều.

“Nàng cho là ta sẽ rời bỏ y sao?” Thích Thiếu Thương rốt cục buông Cố Tích Triều ra, lạnh lùng thốt. Tiếp theo lại nhìn chăm chú vào Cố Tích Triều, dùng loại ánh mắt nóng bỏng đến mức làm cho Cố Tích Triều sinh ra lỗi giác như thân thể mình đang bốc cháy, “Y là người ta yêu nhất, ta đã nói ta nhất định sẽ không bỏ lại y một mình. Tích Triều, ngươi lạc đường, biết không? Mỗi đêm ta đều đốt đèn cho ngươi, hy vọng ngươi có thể tìm được đường trở về, nhưng vì sao lại phải cố chấp như vậy?”

Cố Tích Triều có chút ủy khuất nhíu mi, sống chết trước mắt, y tựa hồ buông thả. Y không sợ chết, cho tới bây giờ chưa từng sợ. Nhưng, “Ngươi không hối hận sao? Ta đến, không nghĩ tới việc rốt cuộc cơ hội sống sót có mấy thành, nhưng còn ngươi, không hối hận sao?”

“Hối hận!” Thích Thiếu Thương trầm trọng thở dài, “Kể từ lúc nhận thức ngươi, liền mỗi ngày đều hối hận khi đó đã lắm lời, nhưng cho dù hối tiếc thế nào cũng không ngăn được chính mình, còn có biện pháp gì?”

Giờ này khắc này, giữa bọn họ khó có người thứ ba chen vào được!

Hoàn Nhan Trữ Lan có chút thất thần, hóa ra giữa bọn họ lại là loại quan hệ này. Khó trách lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy Hoàn Nhan Chiêu đối với thị vệ của mình tốt quá mức; khó trách Thích Thiếu Thương lại tới báo chuyện phụ vương nàng; khó trách Hoàn Nhan Chiêu không giết Thích Thiếu Thương! “Giết bọn họ!”

“Chậm đã!” Lần này lên tiếng chính là Hoàn Nhan Liệt, cũng mang theo thiên quân vạn mã. Hắn tới cứu Hoàn Nhan Chiêu, lại cũng là tới khởi binh vấn tội! Hai quân đối chọi, diễn biến không khí tức khắc lại càng thêm giương cung bạt kiếm!

Nhưng Hoàn Nhan Liệt lại không thèm để ý, hắn nổi giận đùng đùng nhảy xuống lưng ngựa, tiện tay đem dây cương vứt cho thân binh bên người, đi thẳng vào vòng vây của Hoàn Nhan Trữ Lan, hoàn toàn không đem nhóm cung thủ để vào mắt! Câu nói đầu tiên của hắn là nói với Hoàn Nhan Chiêu, “Hổ phù đâu?”

Hổ phù!

Chỉ hai chữ này đủ để làm mọi người ở đây đều kinh sợ! Đại Kim quốc điều binh tất cả đều dựa vào hổ phù, ai có được  hổ phù chẳng khác nào có được 30 vạn đại quân trong tay Hoàn Nhan Trữ Lan!

Cố Tích Triều uyển chuyển cười, đẹp tới khuynh thiên! Y nói: “Diễn viên rốt cục tới đông đủ!” Y lấy từ trong ngực ra hổ phù, không chút để ý mọi người loạng choạng trước mắt, “Trữ Lan, ta và phụ thân nàng đặt cược, cược nàng đến tột cùng có dám đón nhận hổ phù này không, có dám dẫn ba mươi vạn đại quân này tiến đánh Hội Ninh phủ không! Nếu nàng dám, không chỉ hổ phù này sẽ thuộc về nàng, đầu của ta cũng sẽ thuộc về nàng! Về phần hoàng huynh, ngươi luôn miệng nói phải chiếu cố đệ đệ ta đây, hiện tại ta cũng cho ngươi một lựa chọn, ta tuyệt đối sẽ không đem hổ phù cho ngươi, nếu muốn, giết ta đi! Chọn thế nào? Thân đệ đệ của chính mình, hay vẫn là giang sơn Đại Kim quốc?”

Cố Tích Triều nêu ra vấn đề khó khăn này, chính là một hồi đánh cược khổng lồ! Tiền đặt cược là cơ nghiệp Đại Kim quốc, giang sơn xã tắc Đại Kim quốc! Mọi người ai nấy đều không dám lên tiếng, chỉ có cơn gió lạnh đầu xuân gào thét bên tai! Năm nay mùa xuân tựa hồ tới chậm!

“Cố Tích Triều!” Thích Thiếu Thương đột nhiên quát, tay vẫn nắm tay y càng thêm dùng sức, cơ hồ muốn bóp nát xương cốt!

“Chuyện này căn bản không cần chọn!” Hoàn Nhan Trữ Lan nói đầu tiên, bước qua, đoạt lấy hổ phù trên tay Cố Tích Triều. Nhưng còn chưa chờ những người khác kịp phản ứng, nàng cũng đã quỳ gối trước mặt Hoàn Nhan Liệt, đem hổ phù kia đưa đến trước mặt Hoàn Nhan Liệt: “Phụ vương Trữ Lan nếu đã qua đời, xin Hoàng Thượng hãy thu hồi hổ phù, chọn ra hiền tài khác!”

Hoàn Nhan Liệt khẽ thở dài, thu hồi hổ phù, thuận tay nâng Hoàn Nhan Trữ Lan dậy, “Trữ Lan, muội về nhà trước. Những chuyện khác, đường huynh tự nhiên sẽ cho muội công đạo.”

Trên mặt Hoàn Nhan Trữ Lan một tia biểu tình đều không có, chỉ nói: “Không cần! Là ngươi giết phụ vương ta, nếu ngươi thật muốn cho ta công đạo, liền hãy lập tức tự sát trước mặt ta! Nhưng ngươi sẽ không làm như vậy! Cho nên không cần phải có công đạo khác. Nếu không phải ta là thân nữ nhân; nếu không phải ngươi thật sự là một hoàng đế tốt giữa muôn người; nếu không phải giang sơn Đại Kim này là do phụ vương ta chinh chiến mấy chục năm, dùng những vết thương đầy cơ thể mà đổi lấy, ta nhất định sẽ khởi binh! Ngươi không cần cảm tạ ta, lại càng không cần ban thưởng ta, muốn tạ ơn, hãy tạ ơn người thúc thúc mà chính ngươi đã tự tay giết chết!”

Tiếp theo, nàng lại đi đến trước mặt Cố Tích Triều, lãnh khốc nói: “Không thấy được cục diện mà ngươi hy vọng, có phải thực thất vọng hay không? Hoàn Nhan Chiêu, ta có thể buông tha hoàng huynh ngươi, bởi vì hắn đã là vua một nước, thiên hạ vạn dân đều phải dựa vào hắn. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi! Một ngày nào đó, ta sẽ tự tay giết ngươi, đào lòng ngươi ra tế phụ vương ta!”

Hoàn Nhan Liệt nhìn theo  Hoàn Nhan Trữ Lan dẫn quân đi xa, tinh kỳ phần phật bay lên trong gió đêm, thật lâu không lên tiếng. Lúc sau, hắn gian nan quay đầu nhìn về phía Hoàn Nhan Chiêu, nói: “Khi nào thì ngươi mới có thể trưởng thành một chút? Chiêu, ta thực hối hận, ta hối hận bởi ta vì thấy thẹn với ngươi, vẫn rất dung túng ngươi! Nhưng về sau, tuyệt đối sẽ không như vậy!”

Cố Tích Triều đơn độc, lẳng lặng đứng giữa không gian mênh mông trống trải, trong lòng cũng trống trải tĩnh mịch như trước. Tựa hồ, mỗi lần đem chuyện nên làm làm xong, đều trống trải như vậy, trong lòng là một khoảng trống lớn, gió lạnh ào ào thổi qua. Một màn tuồng xướng này diễn xong, đến cuối cùng vẫn chỉ còn y một mình tại nhân gian hoang vắng này, không biết nên đi con đường nào! Y vẫn lẳng lặng đứng như vậy, giống như có thể cứ thế cùng đất trời mục nát. Gió đêm lạnh run thổi hất áo y, bóng dáng gầy guộc tới đáng thương, làm y thoạt nhìn càng thêm tiêu điều cô đơn…

Vừa giật mình cúi đầu, trước mặt đã là gương mặt Thích Thiếu Thương. Ánh mắt hắn vẫn nóng rực như vậy, mà lúc này đây là bừng bừng lửa giận!

“Vì sao còn không đi? Loại người như ta đây, hẳn nên bị bỏ lại ở vùng đất hoang tàn này, trơ trọi một người…”

“Ba!” Thích Thiếu Thương không nói gì, mà cắn răng hung hăng quăng y một bạt tai! “Một cái tát này, ta sớm đã nên đánh!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương