Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng
-
Chương 56
Ở một vách núi nhỏ bên ngoài Hội Ninh phủ bảy mươi lý, mấy ngày nay Hoàn Nhan Trữ Lan dẫn dắt đại quân đóng lại, lo lắng chờ đợi tin tức của phụ vương nàng. Ngay cùng ngày Hoàn Nhan Liệt hạ quyết tâm giết Hoàn Nhan Tân Nam, trong quân doanh Hoàn Nhan Trữ Lan xuất hiện một vị khách không mời.
“Ngươi là…” Hoàn Nhan Trữ Lan cẩn thận ngẫm nghĩ, lúc này mới nhận ra mình từng gặp người trước mặt một lần trước đây, “Ngươi là thị vệ bên người đường huynh Hoàn Nhan Chiêu của ta, tại sao ngươi lại ở đây?” Sắc mặt Hoàn Nhan Trữ Lan chợt trở nên nghiêm túc, tại nơi quân doanh trọng địa này, hắn đơn độc xâm nhập lều lớn của nàng mà không kinh động tới tướng sĩ vô số trong quân doanh, võ công của hắn rất cao, quả thực đáng sợ! Nếu hắn trong lòng hắn có ý xấu…
“Tại sao ta ở đây không quan trọng, quan trọng là… phụ thân nàng đang gặp nguy hiểm!” Thích Thiếu Thương giật giật cánh tay, nhíu mày, chiến giáp binh lính Kim Quốc đang mặc trên người, kiểu gì cũng không thấy thoải mái! “Nếu ta là nàng, ta sẽ lập tức mang đại quân tới Hội Ninh Phủ, hướng Hoàn Nhan Liệt quy hàng.”
Thích Thiếu Thương vừa nói xong, roi trong tay Hoàn Nhan Trữ Lan cũng đã hướng tới đầu hắn…
Thích Thiếu Thương không kiên nhẫn một tay đoạt lấy roi nàng nàng, tay kia nâng chén trên bàn, uống một hơi cạn sạch nước trà, mấy ngày nay quất ngựa không ngừng chạy tới chạy lui, mỗi tối còn phải chạy về bên con người oan nghiệt kia mà nhìn y, thật sự mệt vô cùng! “Bất kể chút công phu bé nhỏ kia của nàng, ta thấy một nữ nhân như nàng sao lại ham thích quyền thế như vậy? Ta chỉ hảo tâm giúp đỡ, nếu chậm nàng cũng có thể lo lắng cho phụ thân trước lúc lâm chung.”
“Ngươi nói càn!” Hoàn Nhan Trữ Lan tức giận đến mặt đỏ rần.
Thích Thiếu Thương thở dài một hơi, lại nói: “Hoàng tộc các người sao ai cũng cùng chung một loại đức hạnh như thế? Hoàn toàn không phân tốt xấu, dễ dàng mắng chửi người cũng như mắng chó? Ta lặp lại một lần, ta tới là muốn nói cho nàng biết, phụ thân nàng đang gặp nguy hiểm tính mạng, nàng tốt nhất mang đại quân quay về Hội Ninh phủ bảo hộ hắn. Đương nhiên, ta cũng biết theo quy của của các người, nếu không có mệnh lệnh của hoàng đế thì đại quân thủ biên không thể vào thành, nếu không liền hình đồng mưu phản. Cho nên, để tránh tội danh mưu phản, ta đề nghị nàng hướng Hoàn Nhan Liệt quy hàng, nghe hiểu không?”
“Tướng quân bách chiến thân danh liệt… Ha ha ha… Quả nhiên là tướng quân bách chiến thân danh liệt!” Mấy trăm thân binh đánh với hơn một ngàn tướng sĩ, binh bại như sơn tựa hồ đã nằm trong dự kiến. Hoàn Nhan Tân Nam cất tiếng cười to như điên dại, ngay sau đó liền rút kiếm hướng Hoàn Nhan Chiêu hung dữ chém tới!
Hoàn Nhan Chiêu cười dài lui về phía sau từng bước, tránh được công kích của Hoàn Nhan Tân Nam. Mà trên thực tế, y không cần động thủ, đều có A Khấu vì y phản ứng. Cho nên y chỉ chậm rãi thong thả đến cạnh bàn ngồi xuống, hoàn toàn không đem đao quang kiếm ảnh trước mắt để vào lòng, Hoàn Nhan Tân Nam cùng A Khấu lúc ấy lấy tính mệnh mà đọ sức, đối với y mà nói càng như một màn trò hay trên sân khấu! Rót cho mình một chén trà ngon, thưởng thức một hơi rồi mới nói: “Hoàng thúc, dám cược phải dám thua, ngươi hiện tại cho dù có giết ta, cũng làm được gì đâu?”
Hoàn Nhan Tân Nam nghiến răng nghiến lợi chém một kiếm, nhìn công kích của lão đã không thể thấy rõ chưởng pháp gì, rõ ràng phải tức giận công tâm, lại thêm nỗi hận thấu xương với Hoàn Nhan Chiêu vẫn đang khoan thai ngồi bên.
Thế nhưng Hoàn Nhan Chiêu vẫn mang bộ dáng tươi cười nhẹ nhàng, ngay cả ngôn ngữ dùng với vị hoàng thúc này của y cũng không thiếu nửa phần kính trọng. “Ta biết hoàng thúc không cam lòng bị ta lừa, nhưng đại cục đã định, làm sao được? Nếu oán hãy oán phụ hoàng ta chết đột ngột, làm hoàng thúc mất tiên cơ, hơn nữa hoàng thúc đã tranh chấp với hoàng huynh ta nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều mệt mỏi. Hoàng thúc lần này làm theo lời ta dễ dàng đến thế, chỉ vì hai chữ ‘nóng vội’, đúng là phi chiến chi tội. Hoàng thúc vẫn là chiến tướng hàng đầu của Đại Kim Quốc ta, không thể thay thế được!”
Lời còn chưa dứt, Hoàn Nhan Chiêu đã phi thân lên trước, nhanh chóng chế trụ vài yếu huyệt trên người Hoàn Nhan Tân Nam. Hoàn Nhan Tân Nam cả đời là con nhà võ, tuy chinh chiến sa trường đã lâu, nếu luận võ công tu vi, thật khó so sánh được cùng Hoàn Nhan Chiêu. Cho nên lão cơ hồ không kịp phản kháng gì đã bị Hoàn Nhan Chiêu đặt lên trên ghế. “Ngươi… Ngươi lại…”
Hoàn Nhan Chiêu cười cười, trở nhìn ngón tay mình, trắng nõn thon dài, thực đẹp đẽ, theo bề ngoài nhìn thế nào cũng không giống bàn tay có thể trở thành lợi khí đắc dụng để giết người. “Võ công tốt, không nhất thiết phải để cho thiên hạ ai cũng biết. Huống chi muốn ở trên người thiên hạ, phải dùng tới cái đầu! A Khấu, đi ra ngoài trước, ta có việc cần cùng hoàng thúc nói chuyện một mình.”
A Khấu chần chờ một lát, chỉ sợ Hoàn Nhan Chiêu lại làm ra chuyện khác người gì. Nhưng nghĩ lại, Hoàn Nhan Liệt cũng đã thuận theo ý Hoàn Nhan Chiêu, hạ lệnh giết Hoàn Nhan Tân Nam, y còn có thể làm ra được gì nữa? Xem ra chính mình đã quá lo lắng rồi, vì thế ông nói: “Thân binh của Vương gia đã nằm trong tay chúng ta, thần ở ngay bên ngoài, Thập Thất gia hết thảy hãy cẩn thận, đừng trì hoãn quá lâu, Tam gia vẫn đang chờ.”
Hoàn Nhan Chiêu nhẹ nhàng cười như không để tâm, cũng không đáp lại. A Khấu hẳn nên hiểu được, lấy Hoàn Nhan Liệt đến áp y phải là chuyện buồn cười tột độ đến thế nào! Chuyện y cần làm, cho dù là Hoàn Nhan Liệt cũng không thể ngăn cản! “Không biết hoàng thúc đem hổ phù điều binh để ở chỗ nào?”
“Hoàn Nhan Chiêu, ngươi đến tột cùng có chủ ý gì?” Hoàn Nhan Tân Nam hung hăng nói, hồng ti đầy hai mắt, trừng thật lớn, chỉ sợ chẳng đến một khắc sẽ bạo liệt, lửa giận hòa thành huyết tương, phun tới đầy người kẻ khiến lão rơi vào biến đổi tàn khốc này mới hả giận!
“Ta? Ta đặc biệt chạy tới đây là muốn giúp hoàng thúc đó, vì thế còn không tính đắc tội hoàng huynh ta sao?” Hoàn Nhan Chiêu thần tình vô tội chớp mắt, “Đem hổ phù giao cho Trữ Lan, nàng mới có thể điều động ba mươi vạn đại quân dưới trướng hoàng thúc khởi binh, vì phụ thân báo thù huyết hận a! Như thế nào, ta làm sai sao?”
Nghe xong câu nói như vậy, Hoàn Nhan Tân Nam cực độ kinh ngạc, lão nheo mắt cẩn thận đánh giá Hoàn Nhan Chiêu đang chân thành tươi cười trước mắt, tựa hồ như chưa bao giờ biết y, “Ngươi… Ngươi đến tột cùng là ai?”
Hoàn Nhan Chiêu khẽ cười nói, “Ta là Hoàn Nhan Chiêu, cháu ruột của hoàng thúc đó. Nói cho ta biết, hổ phù để ở nơi nào? Đây chính là cơ hội cuối cùng của hoàng thúc, chỉ cần Trữ Lan khởi binh, hoàng huynh Hoàn Nhan Liệt của ta cũng chưa chắc đã ngồi ổn được ở ngôi vị hoàng đế này. Nếu để cho Trữ Lan không cẩn thận đánh đổ được giang sơn này, Đại Kim Quốc chúng ta đây liền sẽ có một vị nữ hoàng Võ Mỵ Nương. Cho dù hoàng thúc đã chết, mặt mũi cũng được rạng ngời, không phải sao?”
Hoàn Nhan Tân Nam sao lại không biết nữ nhi của mình dù sao cũng là nữ giới, lại không có chiến công gì lớn, thật khó chinh phục được lòng người. Hoàn Nhan Chiêu muốn lão đem hổ phù đưa cho Trữ Lan là cho nàng một hy vọng, nhưng con đường này chính là tử lộ! Trữ Lan làm sao có thể là đối thủ của Hoàn Nhan Liệt? “Hoàn Nhan Chiêu, ngươi thật ngoan độc! Ngươi làm như vậy, đối với ngươi có lợi ích gì chứ?”
“Không có!” Hoàn Nhan Chiêu gượng cười nói, “Ta không phải đã nói rồi sao, ta thuần túy chỉ muốn giúp hoàng thúc cùng Trữ Lan mà thôi, không thể vì chính mình thay phụ thân báo thù, gãy răng cửa nuốt luôn với máu, sẽ thật thảm… Ta chỉ muốn cho Trữ Lan một cơ hội lựa chọn, xem nàng đến tột cùng có bao nhiêu hiếu thuận, phụ nữ nhà ngươi thâm tình đến mức nào! Ta muốn biết trong hoàng thất này đến tột cùng còn có… hai chữ ‘thân tình’ hay không!”
Hoàn Nhan Tân Nam hơi giật mình nhìn Hoàn Nhan Chiêu, y rõ ràng là cười, nhưng lão lại có thể tinh tường cảm giác được nổi thống khổ của y. Càng cười, càng thống khổ, vĩnh viễn cũng không thể giải thoát! Hoàn Nhan Tân Nam cũng đoán được đôi chút, thân tình, trong hoàng thất này bị hai chữ ‘thân tình’ lừa gạt thảm nhất, ngoài Hoàng Nhan Chiêu còn có ai? Vì thế lão cũng cười, cười lạnh, “Ngươi! Mơ! Tưởng!”
Tâm Hoàn Nhan Chiêu hơi chấn động, đơn giản vì Hoàn Nhan Tân Nam trả lời chỉ là: “Ngươi mơ tưởng!” Ba chữ! Nhưng thất thần cũng chỉ một chớp mắt, y rất nhanh quay lại sự vũ trang đầy đủ của mình, “Ngươi không nói cũng không sao, tìm hổ phù cũng chỉ tiêu phí của ta không bao nhiêu thời gian.” Nét tươi cười hồn nhiên kia chỉ coi chuyện này như một trò chơi trốn tìm tầm thường.
“Thập Thất gia?” A Khấu canh giữ ngoài cửa gặp Hoàn Nhan Chiêu rời khỏi phòng Hoàng Nhan Tâm Nam với vẻ mặt trầm trọng, không khỏi bắt đầu lo lắng Hoàn Nhan Tân Nam đã nói điều không nên nói, kích thích y. “Thập Thất gia, làm sao vậy?”
Hoàn Nhan Chiêu chỉ trầm mặc lắc đầu. Hồi lâu mới nói: “Để hoàng thúc tự mình giải quyết đi, lão dù sao cũng là khai quốc công thần của Đại Kim Quốc, là người đáng để tôn kính.”
A Khấu thấy y thất hồn lạc phách đi ra, lại không rõ, người muốn giết lão là ngài, ngài giết lão lại vẫn tiếc hận, trong lòng ngài tột cùng muốn thế nào? Ta thật sự không rõ! Hay là, Thập Thất gia, chính ngài có rõ không?
“Thân binh của hoàng thúc giết hết, cho bọn họ tới địa phủ lại hầu hạ hoàng thúc đi.” A Khấu còn đang miên man suy nghĩ, Hoàn Nhan Chiêu cũng đã thanh tỉnh lại.
“Thập Thất gia!” Sát khí quá thịnh thật sự không phải chuyện tốt!
“Bọn họ là thân binh của hoàng thúc, nếu đầu hàng, cũng sẽ là bán đứng chủ tử của chính mình, khó đảm bảo tương lai họ sẽ lại không bán tân chủ nhân của mình; nếu không hàng… Ta rất bội phục trung tâm cùng dũng khí của họ, nhưng cũng vì nguyên nhân như vậy càng không thể lưu lại!” Hoàn Nhan Chiêu lạnh lùng thốt ra mấy câu, quyết định sinh tử mấy trăm người!
A Khấu im lặng không nói gì, Hoàn Nhan Chiêu thật sự nói đúng, nhưng thủ đoạn cũng thật sự độc ác! “Thập Thất gia! Ngài đi đâu? Tam hoàng tử đã phân phó, ngài không thể tùy ý rời Hội Ninh phủ! Thập Thất gia…”
Hoàn Nhan Chiêu không để ý A Khấu la lên sau lưng mình, chỉ phiên thân lên ngựa, không ngừng ra roi thúc ngựa chạy về phía trước. Y muốn đi gặp Hoàn Nhan Trữ Lan, lấy thân phận cừu nhân sát phụ! Y muốn biết một nữ nhân phải làm thế nào để đối đãi người có thù giết cha, một quận chúa phải làm thế nào để bảo toàn vinh hoa phú quý!
“Ngươi là…” Hoàn Nhan Trữ Lan cẩn thận ngẫm nghĩ, lúc này mới nhận ra mình từng gặp người trước mặt một lần trước đây, “Ngươi là thị vệ bên người đường huynh Hoàn Nhan Chiêu của ta, tại sao ngươi lại ở đây?” Sắc mặt Hoàn Nhan Trữ Lan chợt trở nên nghiêm túc, tại nơi quân doanh trọng địa này, hắn đơn độc xâm nhập lều lớn của nàng mà không kinh động tới tướng sĩ vô số trong quân doanh, võ công của hắn rất cao, quả thực đáng sợ! Nếu hắn trong lòng hắn có ý xấu…
“Tại sao ta ở đây không quan trọng, quan trọng là… phụ thân nàng đang gặp nguy hiểm!” Thích Thiếu Thương giật giật cánh tay, nhíu mày, chiến giáp binh lính Kim Quốc đang mặc trên người, kiểu gì cũng không thấy thoải mái! “Nếu ta là nàng, ta sẽ lập tức mang đại quân tới Hội Ninh Phủ, hướng Hoàn Nhan Liệt quy hàng.”
Thích Thiếu Thương vừa nói xong, roi trong tay Hoàn Nhan Trữ Lan cũng đã hướng tới đầu hắn…
Thích Thiếu Thương không kiên nhẫn một tay đoạt lấy roi nàng nàng, tay kia nâng chén trên bàn, uống một hơi cạn sạch nước trà, mấy ngày nay quất ngựa không ngừng chạy tới chạy lui, mỗi tối còn phải chạy về bên con người oan nghiệt kia mà nhìn y, thật sự mệt vô cùng! “Bất kể chút công phu bé nhỏ kia của nàng, ta thấy một nữ nhân như nàng sao lại ham thích quyền thế như vậy? Ta chỉ hảo tâm giúp đỡ, nếu chậm nàng cũng có thể lo lắng cho phụ thân trước lúc lâm chung.”
“Ngươi nói càn!” Hoàn Nhan Trữ Lan tức giận đến mặt đỏ rần.
Thích Thiếu Thương thở dài một hơi, lại nói: “Hoàng tộc các người sao ai cũng cùng chung một loại đức hạnh như thế? Hoàn toàn không phân tốt xấu, dễ dàng mắng chửi người cũng như mắng chó? Ta lặp lại một lần, ta tới là muốn nói cho nàng biết, phụ thân nàng đang gặp nguy hiểm tính mạng, nàng tốt nhất mang đại quân quay về Hội Ninh phủ bảo hộ hắn. Đương nhiên, ta cũng biết theo quy của của các người, nếu không có mệnh lệnh của hoàng đế thì đại quân thủ biên không thể vào thành, nếu không liền hình đồng mưu phản. Cho nên, để tránh tội danh mưu phản, ta đề nghị nàng hướng Hoàn Nhan Liệt quy hàng, nghe hiểu không?”
“Tướng quân bách chiến thân danh liệt… Ha ha ha… Quả nhiên là tướng quân bách chiến thân danh liệt!” Mấy trăm thân binh đánh với hơn một ngàn tướng sĩ, binh bại như sơn tựa hồ đã nằm trong dự kiến. Hoàn Nhan Tân Nam cất tiếng cười to như điên dại, ngay sau đó liền rút kiếm hướng Hoàn Nhan Chiêu hung dữ chém tới!
Hoàn Nhan Chiêu cười dài lui về phía sau từng bước, tránh được công kích của Hoàn Nhan Tân Nam. Mà trên thực tế, y không cần động thủ, đều có A Khấu vì y phản ứng. Cho nên y chỉ chậm rãi thong thả đến cạnh bàn ngồi xuống, hoàn toàn không đem đao quang kiếm ảnh trước mắt để vào lòng, Hoàn Nhan Tân Nam cùng A Khấu lúc ấy lấy tính mệnh mà đọ sức, đối với y mà nói càng như một màn trò hay trên sân khấu! Rót cho mình một chén trà ngon, thưởng thức một hơi rồi mới nói: “Hoàng thúc, dám cược phải dám thua, ngươi hiện tại cho dù có giết ta, cũng làm được gì đâu?”
Hoàn Nhan Tân Nam nghiến răng nghiến lợi chém một kiếm, nhìn công kích của lão đã không thể thấy rõ chưởng pháp gì, rõ ràng phải tức giận công tâm, lại thêm nỗi hận thấu xương với Hoàn Nhan Chiêu vẫn đang khoan thai ngồi bên.
Thế nhưng Hoàn Nhan Chiêu vẫn mang bộ dáng tươi cười nhẹ nhàng, ngay cả ngôn ngữ dùng với vị hoàng thúc này của y cũng không thiếu nửa phần kính trọng. “Ta biết hoàng thúc không cam lòng bị ta lừa, nhưng đại cục đã định, làm sao được? Nếu oán hãy oán phụ hoàng ta chết đột ngột, làm hoàng thúc mất tiên cơ, hơn nữa hoàng thúc đã tranh chấp với hoàng huynh ta nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều mệt mỏi. Hoàng thúc lần này làm theo lời ta dễ dàng đến thế, chỉ vì hai chữ ‘nóng vội’, đúng là phi chiến chi tội. Hoàng thúc vẫn là chiến tướng hàng đầu của Đại Kim Quốc ta, không thể thay thế được!”
Lời còn chưa dứt, Hoàn Nhan Chiêu đã phi thân lên trước, nhanh chóng chế trụ vài yếu huyệt trên người Hoàn Nhan Tân Nam. Hoàn Nhan Tân Nam cả đời là con nhà võ, tuy chinh chiến sa trường đã lâu, nếu luận võ công tu vi, thật khó so sánh được cùng Hoàn Nhan Chiêu. Cho nên lão cơ hồ không kịp phản kháng gì đã bị Hoàn Nhan Chiêu đặt lên trên ghế. “Ngươi… Ngươi lại…”
Hoàn Nhan Chiêu cười cười, trở nhìn ngón tay mình, trắng nõn thon dài, thực đẹp đẽ, theo bề ngoài nhìn thế nào cũng không giống bàn tay có thể trở thành lợi khí đắc dụng để giết người. “Võ công tốt, không nhất thiết phải để cho thiên hạ ai cũng biết. Huống chi muốn ở trên người thiên hạ, phải dùng tới cái đầu! A Khấu, đi ra ngoài trước, ta có việc cần cùng hoàng thúc nói chuyện một mình.”
A Khấu chần chờ một lát, chỉ sợ Hoàn Nhan Chiêu lại làm ra chuyện khác người gì. Nhưng nghĩ lại, Hoàn Nhan Liệt cũng đã thuận theo ý Hoàn Nhan Chiêu, hạ lệnh giết Hoàn Nhan Tân Nam, y còn có thể làm ra được gì nữa? Xem ra chính mình đã quá lo lắng rồi, vì thế ông nói: “Thân binh của Vương gia đã nằm trong tay chúng ta, thần ở ngay bên ngoài, Thập Thất gia hết thảy hãy cẩn thận, đừng trì hoãn quá lâu, Tam gia vẫn đang chờ.”
Hoàn Nhan Chiêu nhẹ nhàng cười như không để tâm, cũng không đáp lại. A Khấu hẳn nên hiểu được, lấy Hoàn Nhan Liệt đến áp y phải là chuyện buồn cười tột độ đến thế nào! Chuyện y cần làm, cho dù là Hoàn Nhan Liệt cũng không thể ngăn cản! “Không biết hoàng thúc đem hổ phù điều binh để ở chỗ nào?”
“Hoàn Nhan Chiêu, ngươi đến tột cùng có chủ ý gì?” Hoàn Nhan Tân Nam hung hăng nói, hồng ti đầy hai mắt, trừng thật lớn, chỉ sợ chẳng đến một khắc sẽ bạo liệt, lửa giận hòa thành huyết tương, phun tới đầy người kẻ khiến lão rơi vào biến đổi tàn khốc này mới hả giận!
“Ta? Ta đặc biệt chạy tới đây là muốn giúp hoàng thúc đó, vì thế còn không tính đắc tội hoàng huynh ta sao?” Hoàn Nhan Chiêu thần tình vô tội chớp mắt, “Đem hổ phù giao cho Trữ Lan, nàng mới có thể điều động ba mươi vạn đại quân dưới trướng hoàng thúc khởi binh, vì phụ thân báo thù huyết hận a! Như thế nào, ta làm sai sao?”
Nghe xong câu nói như vậy, Hoàn Nhan Tân Nam cực độ kinh ngạc, lão nheo mắt cẩn thận đánh giá Hoàn Nhan Chiêu đang chân thành tươi cười trước mắt, tựa hồ như chưa bao giờ biết y, “Ngươi… Ngươi đến tột cùng là ai?”
Hoàn Nhan Chiêu khẽ cười nói, “Ta là Hoàn Nhan Chiêu, cháu ruột của hoàng thúc đó. Nói cho ta biết, hổ phù để ở nơi nào? Đây chính là cơ hội cuối cùng của hoàng thúc, chỉ cần Trữ Lan khởi binh, hoàng huynh Hoàn Nhan Liệt của ta cũng chưa chắc đã ngồi ổn được ở ngôi vị hoàng đế này. Nếu để cho Trữ Lan không cẩn thận đánh đổ được giang sơn này, Đại Kim Quốc chúng ta đây liền sẽ có một vị nữ hoàng Võ Mỵ Nương. Cho dù hoàng thúc đã chết, mặt mũi cũng được rạng ngời, không phải sao?”
Hoàn Nhan Tân Nam sao lại không biết nữ nhi của mình dù sao cũng là nữ giới, lại không có chiến công gì lớn, thật khó chinh phục được lòng người. Hoàn Nhan Chiêu muốn lão đem hổ phù đưa cho Trữ Lan là cho nàng một hy vọng, nhưng con đường này chính là tử lộ! Trữ Lan làm sao có thể là đối thủ của Hoàn Nhan Liệt? “Hoàn Nhan Chiêu, ngươi thật ngoan độc! Ngươi làm như vậy, đối với ngươi có lợi ích gì chứ?”
“Không có!” Hoàn Nhan Chiêu gượng cười nói, “Ta không phải đã nói rồi sao, ta thuần túy chỉ muốn giúp hoàng thúc cùng Trữ Lan mà thôi, không thể vì chính mình thay phụ thân báo thù, gãy răng cửa nuốt luôn với máu, sẽ thật thảm… Ta chỉ muốn cho Trữ Lan một cơ hội lựa chọn, xem nàng đến tột cùng có bao nhiêu hiếu thuận, phụ nữ nhà ngươi thâm tình đến mức nào! Ta muốn biết trong hoàng thất này đến tột cùng còn có… hai chữ ‘thân tình’ hay không!”
Hoàn Nhan Tân Nam hơi giật mình nhìn Hoàn Nhan Chiêu, y rõ ràng là cười, nhưng lão lại có thể tinh tường cảm giác được nổi thống khổ của y. Càng cười, càng thống khổ, vĩnh viễn cũng không thể giải thoát! Hoàn Nhan Tân Nam cũng đoán được đôi chút, thân tình, trong hoàng thất này bị hai chữ ‘thân tình’ lừa gạt thảm nhất, ngoài Hoàng Nhan Chiêu còn có ai? Vì thế lão cũng cười, cười lạnh, “Ngươi! Mơ! Tưởng!”
Tâm Hoàn Nhan Chiêu hơi chấn động, đơn giản vì Hoàn Nhan Tân Nam trả lời chỉ là: “Ngươi mơ tưởng!” Ba chữ! Nhưng thất thần cũng chỉ một chớp mắt, y rất nhanh quay lại sự vũ trang đầy đủ của mình, “Ngươi không nói cũng không sao, tìm hổ phù cũng chỉ tiêu phí của ta không bao nhiêu thời gian.” Nét tươi cười hồn nhiên kia chỉ coi chuyện này như một trò chơi trốn tìm tầm thường.
“Thập Thất gia?” A Khấu canh giữ ngoài cửa gặp Hoàn Nhan Chiêu rời khỏi phòng Hoàng Nhan Tâm Nam với vẻ mặt trầm trọng, không khỏi bắt đầu lo lắng Hoàn Nhan Tân Nam đã nói điều không nên nói, kích thích y. “Thập Thất gia, làm sao vậy?”
Hoàn Nhan Chiêu chỉ trầm mặc lắc đầu. Hồi lâu mới nói: “Để hoàng thúc tự mình giải quyết đi, lão dù sao cũng là khai quốc công thần của Đại Kim Quốc, là người đáng để tôn kính.”
A Khấu thấy y thất hồn lạc phách đi ra, lại không rõ, người muốn giết lão là ngài, ngài giết lão lại vẫn tiếc hận, trong lòng ngài tột cùng muốn thế nào? Ta thật sự không rõ! Hay là, Thập Thất gia, chính ngài có rõ không?
“Thân binh của hoàng thúc giết hết, cho bọn họ tới địa phủ lại hầu hạ hoàng thúc đi.” A Khấu còn đang miên man suy nghĩ, Hoàn Nhan Chiêu cũng đã thanh tỉnh lại.
“Thập Thất gia!” Sát khí quá thịnh thật sự không phải chuyện tốt!
“Bọn họ là thân binh của hoàng thúc, nếu đầu hàng, cũng sẽ là bán đứng chủ tử của chính mình, khó đảm bảo tương lai họ sẽ lại không bán tân chủ nhân của mình; nếu không hàng… Ta rất bội phục trung tâm cùng dũng khí của họ, nhưng cũng vì nguyên nhân như vậy càng không thể lưu lại!” Hoàn Nhan Chiêu lạnh lùng thốt ra mấy câu, quyết định sinh tử mấy trăm người!
A Khấu im lặng không nói gì, Hoàn Nhan Chiêu thật sự nói đúng, nhưng thủ đoạn cũng thật sự độc ác! “Thập Thất gia! Ngài đi đâu? Tam hoàng tử đã phân phó, ngài không thể tùy ý rời Hội Ninh phủ! Thập Thất gia…”
Hoàn Nhan Chiêu không để ý A Khấu la lên sau lưng mình, chỉ phiên thân lên ngựa, không ngừng ra roi thúc ngựa chạy về phía trước. Y muốn đi gặp Hoàn Nhan Trữ Lan, lấy thân phận cừu nhân sát phụ! Y muốn biết một nữ nhân phải làm thế nào để đối đãi người có thù giết cha, một quận chúa phải làm thế nào để bảo toàn vinh hoa phú quý!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook