Dã Miêu Tuần Dưỡng Pháp
-
Chương 41
Quý Lạc sắc mặt đen một khối tím một khối, chật vật chạy qua mấy hàng ghế tiến tới, đại sảnh Noble ở lầu một tiếng thét chói tai liên tục, không ít tiểu ngưu lang đều ngơ ngác đứng ở xa xa, không dám tới gần chỗ đó.
Di? Nơi nào? Phỉ Ngâm Mặc ở chỗ nào?
“Tránh ra tránh ra tránh ra, toàn bộ tránh ra cho lão tử!” Quý Lạc lập tức phi đến, đem đám người đứng chắn phía trước toàn bộ khua ra. Chờ cậu đến gần rồi mới phát hiện, cục diện trước mắt đích thực rất . . . . .
Khuôn mặt yêu nghiệt của Phỉ Ngâm Mặc, cả trên y phục xa hoa có vài vết máu, hắn cầm trong tay cổ chai rượu sắc bén, vỡ tan dính toàn máu.
Phỉ Ngâm Mặc một tay cầm bình rượu, một tay nắm lấy tay tên khách kia ấn xuống bàn, hung hăng đập xuống.
Thực sự là . . . . . máu thịt lẫn lộn . . . . .
Khách nhân kia khóc rống không ngớt, gào thét đầy sợ hãi đau đớn. Hai bên trái phải còn có hai người khách khác, xụi lơ cạnh chân Phỉ Ngâm Mặc, sắc mặt trắng bệch một mảnh.
Quản lí Noble đứng bên hắn, liên tục khuyên can.
Thế nhưng Phỉ Ngâm Mặc tựa như ác ma không để ý đến bất luận kẻ nào, chỉ cười đầy phong lưu diêm dúa lẳng lơ, cười đến thần hồn điên đảo.
“Được rồi!” Quý Lạc vội bước lên phía trước ôm lấy lưng Phỉ Ngâm Mặc, “Dừng tay dừng tay!”
“Hừ! Muốn ra lệnh cho ta?” Phỉ Ngâm Mặc cười lạnh, đôi mắt âm trầm.
“A?” Quý Lạc sửng sốt, liền sau mới phản ứng được, nam nhân căn bản không nhận ra bản thân mình. Tiểu răng nanh hung hăng cắn vào cổ đối phương, “Kiền chết ngươi a! Là lão tử đây! Mau tỉnh lại cho ta!” Quý Lạc một bên cắn, một bên cố sức nhéo nhéo khuôn mặt đẹp đẽ của nam nhân.
“Buông tay.” Phỉ Ngâm Mặc trong lúc đó hung hăng túm chặt hai chân thiếu niên, “Đau a.”
“Ôi, ôi, mẹ nó, ta mới là đau muốn chết a! Lão tử thiếu chút nữa đã bị ngươi chặt đứt, có biết không hả? !” Quý Lạc thống khổ kẹp chặt hai chân. Thấy Phỉ Ngâm Mặc đã thanh tỉnh, mới mở miệng, “Dừng ở đây! Lão tử cũng không muốn đến lúc đó đi nhà tù thăm ngươi!”
Phỉ Ngâm Mặc tựa hồ có điểm vô cùng kinh ngạc, nhìn một chút bình rượu trong tay mình, rồi nhìn cả mấy tên khách đang khóc tè ra quần. Sau đó đem chai rượu ném xuống đất, tiện tay lau lau vết máu trên mặt. Tuyệt không để ý mình rốt cuộc vừa làm ra nhiều chuyện kinh khủng gì.
“Còn không đi? Muốn tiếp tục?” Phỉ Ngâm Mặc liếc mấy khách nhân, đối phương tức khắc như nhìn thấy quỷ, chuồn đi thật lẹ.
“Ngươi cái dạng này thật xúc động!” Quý Lạc từ sau ôm lấy cổ hắn, liếm liếm vết máu trên mặt hắn.
“Ân. Ngươi không phải vẫn muốn ở trong ngục giam làm một lần hay sao? Nói không chừng lần này ta vào đó, ngươi liền có cơ hội.”
“. . . . .”
Phỉ Ngâm Mặc cười khẽ, ánh mắt nhìn Quý Lạc quét một vòng, sắc mặt chậm rãi trầm xuống.
“Là ai làm?”
“Còn ai nữa! Là đệ đệ tốt của ngươi đó! Nếu lão tử không cơ trí, thực sự sẽ bị y đánh chết!” Quý Lạc nhếch mép, mồm miệng thành một khối, đụng phải vết đau.
“Shit, dám đụng đến tiểu đông tây của ta!” Phỉ Ngâm Mặc nắm tay bẻ các khớp xương kêu răng rắc, “Ngươi chờ đó! Ta đi báo thù cho ngươi!”
“Quên đi! Lão tử cũng không muốn huynh đệ các người bất hòa.” Quý Lạc chép miệng, vù vù nói. Dù sao cậu cũng để lại trên mặt y cũng không ít dấu tay. Tuy rằng đánh không được, thế nhưng cậu cũng có rất nhiều thủ đoạn, không chịu thiệt thòi, hừm.
“Bất quá, có chuyện lão tử muốn hỏi ngươi!” Quý Lạc hung hăng ôm lấy cổ Phỉ Ngâm Mặc. Nam nhân mà có lừa gạt cậu, sẽ ghìm chết đối phương.
“Cái gì?” Phỉ Ngâm Mặc nhíu mày.
“Ngươi tới Noble là vì thực thi nhiệm vụ?”
Di? Nơi nào? Phỉ Ngâm Mặc ở chỗ nào?
“Tránh ra tránh ra tránh ra, toàn bộ tránh ra cho lão tử!” Quý Lạc lập tức phi đến, đem đám người đứng chắn phía trước toàn bộ khua ra. Chờ cậu đến gần rồi mới phát hiện, cục diện trước mắt đích thực rất . . . . .
Khuôn mặt yêu nghiệt của Phỉ Ngâm Mặc, cả trên y phục xa hoa có vài vết máu, hắn cầm trong tay cổ chai rượu sắc bén, vỡ tan dính toàn máu.
Phỉ Ngâm Mặc một tay cầm bình rượu, một tay nắm lấy tay tên khách kia ấn xuống bàn, hung hăng đập xuống.
Thực sự là . . . . . máu thịt lẫn lộn . . . . .
Khách nhân kia khóc rống không ngớt, gào thét đầy sợ hãi đau đớn. Hai bên trái phải còn có hai người khách khác, xụi lơ cạnh chân Phỉ Ngâm Mặc, sắc mặt trắng bệch một mảnh.
Quản lí Noble đứng bên hắn, liên tục khuyên can.
Thế nhưng Phỉ Ngâm Mặc tựa như ác ma không để ý đến bất luận kẻ nào, chỉ cười đầy phong lưu diêm dúa lẳng lơ, cười đến thần hồn điên đảo.
“Được rồi!” Quý Lạc vội bước lên phía trước ôm lấy lưng Phỉ Ngâm Mặc, “Dừng tay dừng tay!”
“Hừ! Muốn ra lệnh cho ta?” Phỉ Ngâm Mặc cười lạnh, đôi mắt âm trầm.
“A?” Quý Lạc sửng sốt, liền sau mới phản ứng được, nam nhân căn bản không nhận ra bản thân mình. Tiểu răng nanh hung hăng cắn vào cổ đối phương, “Kiền chết ngươi a! Là lão tử đây! Mau tỉnh lại cho ta!” Quý Lạc một bên cắn, một bên cố sức nhéo nhéo khuôn mặt đẹp đẽ của nam nhân.
“Buông tay.” Phỉ Ngâm Mặc trong lúc đó hung hăng túm chặt hai chân thiếu niên, “Đau a.”
“Ôi, ôi, mẹ nó, ta mới là đau muốn chết a! Lão tử thiếu chút nữa đã bị ngươi chặt đứt, có biết không hả? !” Quý Lạc thống khổ kẹp chặt hai chân. Thấy Phỉ Ngâm Mặc đã thanh tỉnh, mới mở miệng, “Dừng ở đây! Lão tử cũng không muốn đến lúc đó đi nhà tù thăm ngươi!”
Phỉ Ngâm Mặc tựa hồ có điểm vô cùng kinh ngạc, nhìn một chút bình rượu trong tay mình, rồi nhìn cả mấy tên khách đang khóc tè ra quần. Sau đó đem chai rượu ném xuống đất, tiện tay lau lau vết máu trên mặt. Tuyệt không để ý mình rốt cuộc vừa làm ra nhiều chuyện kinh khủng gì.
“Còn không đi? Muốn tiếp tục?” Phỉ Ngâm Mặc liếc mấy khách nhân, đối phương tức khắc như nhìn thấy quỷ, chuồn đi thật lẹ.
“Ngươi cái dạng này thật xúc động!” Quý Lạc từ sau ôm lấy cổ hắn, liếm liếm vết máu trên mặt hắn.
“Ân. Ngươi không phải vẫn muốn ở trong ngục giam làm một lần hay sao? Nói không chừng lần này ta vào đó, ngươi liền có cơ hội.”
“. . . . .”
Phỉ Ngâm Mặc cười khẽ, ánh mắt nhìn Quý Lạc quét một vòng, sắc mặt chậm rãi trầm xuống.
“Là ai làm?”
“Còn ai nữa! Là đệ đệ tốt của ngươi đó! Nếu lão tử không cơ trí, thực sự sẽ bị y đánh chết!” Quý Lạc nhếch mép, mồm miệng thành một khối, đụng phải vết đau.
“Shit, dám đụng đến tiểu đông tây của ta!” Phỉ Ngâm Mặc nắm tay bẻ các khớp xương kêu răng rắc, “Ngươi chờ đó! Ta đi báo thù cho ngươi!”
“Quên đi! Lão tử cũng không muốn huynh đệ các người bất hòa.” Quý Lạc chép miệng, vù vù nói. Dù sao cậu cũng để lại trên mặt y cũng không ít dấu tay. Tuy rằng đánh không được, thế nhưng cậu cũng có rất nhiều thủ đoạn, không chịu thiệt thòi, hừm.
“Bất quá, có chuyện lão tử muốn hỏi ngươi!” Quý Lạc hung hăng ôm lấy cổ Phỉ Ngâm Mặc. Nam nhân mà có lừa gạt cậu, sẽ ghìm chết đối phương.
“Cái gì?” Phỉ Ngâm Mặc nhíu mày.
“Ngươi tới Noble là vì thực thi nhiệm vụ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook