Dã Miêu Tuần Dưỡng Pháp
-
Chương 40
“Biết cái gì gọi là nhẫn không? Biết nó biểu hiện cho ý tứ gì không?”
Mặc Gia nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn bạch kim trên đầu nhũ đối phương, khớp ngón tay nắm chặt ly rượu đến mức thành màu trắng, khuôn mặt cứng ngắc, căng thẳng.
“Cái nhẫn này là ca ngươi tự mình ‘đeo’ cho ta a.” Mắt mèo mở to ý khoe khoang chớp chớp, “Mặt trong nhẫn còn khắc tên lão tử cùng tên hắn. Là chính ca ngươi tìm người tới khắc nha!”
“Ngươi, ngươi . . . . . Đó là hắn vì hắn đang làm nhiệm vụ, mới cố ý tặng nhẫn cho ngươi, mê hoặc ngươi!”
“Quên đi! Ngươi là loại yêu ca mình điên cuồng! Lão tử nói cho ngươi —— cả đời này, Phỉ Ngâm Mặc cũng sẽ không yêu ngươi!” Quý Lạc lộ ra dáng cười kiêu ngạo.
Mặc Gia tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi mới là kẻ một điểm cũng không rõ —– ngươi biết gia tộc họ Phỉ rốt cuộc là dạng thế lực nào không?”
. . .
Cùng lúc đó, Phỉ Ngâm Mặc bị mấy người khách nhân quấn lấy.
“Ngâm Mặc à, chúng ta mấy ngày này đặc biệt nâng đỡ ngươi, vì ngươi tốn không biết bao nhiêu tiền, ngươi cảm tạ bọn ta sao đây?” Ba tên khách vừa nói vừa vây quanh Phỉ Ngâm Mặc.
Tuy rằng chế độ ở Noble rất nghiêm ngặt, các ngưu lang có thể tự quyết định có muốn hay không tiếp đãi khách nhân, hoặc cùng khách nhân ra ngoài. Nhưng dù sao có rất nhiều vị khách là tài cao thế lớn, căn bản vô pháp cự tuyệt.
Trước đây Lộ Thiên Hào cũng rất tùy hứng, chỉ làm TOP.
Nhiều khách nhân tôn trọng lựa chọn của y, thế nhưng cũng có không ít khách nhân kiếm tẩu thiên phong, vẫn muốn thượng y.
Cuối cùng không có nguyên nhân thực sự, cùng lúc cố nhiên là Lộ Thiên Hào bản lĩnh không tệ, cũng bởi vì đằng sau bức màn của Noble đã có Boss lo chu toàn.
Mà hiện tại, Phỉ Ngâm Mặc căn bản còn chưa cùng Boss gặp mặt, càng chưa được đối phương thu nhận làm phe dưới. Những người khác cũng không biết . . . . . mức độ của Phỉ Ngâm Mặc.
Ba khách nhân này dám đòi thượng Phỉ Ngâm Mặc cũng là vì lí do này.
Nếu như chỉ có một người, bọn họ khả dĩ còn có chút chừng mực. Thế nhưng ba người liên thủ . . . . . . tình thế là không thể khinh thường.
“Không liên quan tới ta.” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng.
Đến Noble, xác định là tự nguyện, làm sự tình gì cũng là tự nguyện. Có thể chọn dùng tiền, hoặc có thể không đến. Cũng chưa thấy qua làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, còn muốn ngưu lang đối bọn họ mang ơn.
“Phỉ Ngâm Mặc, ngươi đừng không biết suy xét như vậy.” Trong đó một người hiển nhiên có chút tức giận, “Thức thời đi, đêm nay theo chúng ta ra ngoài, hảo hảo bồi bọn ta một hồi, bằng không . . . . . hừ.”
“Ngâm Mặc a, chúng ta thật sự thích ngươi mà, sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”
“Hay là, lát nữa ta sẽ cùng nói chuyện với Boss một chút, sau này danh hiệu ngưu lang nhân khí đệ nhất chắc chắn thuộc về ngươi.”
Ba người vây quanh Phỉ Ngâm Mặc, một người cáu giận, một người vai phản diện, một người cưỡng bức dụ dỗ, dùng hết các loại thủ đoạn.
“Tránh ra!” Phỉ Ngâm Mặc không nhịn được nói, một điểm cũng không để bọn họ vào mắt.
“Đừng có được người tâng bốc nhiều mà quên đi thân phận mình, ngươi bất quá cũng chỉ là tên ngưu lang!” Thấy Phỉ Ngâm Mặc mềm nhẹ không ưa, cả ba thực sự có chút tức giận.
“Thực phiền phức!” Phỉ Ngâm Mặc đột nhiên đứng dậy, hướng bọn họ ba người lộ ra nụ cười rực rỡ.
“Ngươi . . . . . ngươi muốn làm gì . . . . .”
Ba người bỗng cảm thấy phát lạnh, gương mặt sợ hãi, thanh âm run run.
Chỉ thấy nam nhân tướng mạo tuấn mỹ yêu nghiệt trước mắt cười đầy tà mị, cầm trong tay chai rượu nổi tiếng. ‘Rầm’ một phát, cổ chai bị đập vào tường vỡ nát, sắc đỏ của rượu chảy xuống giống như máu tươi. Mà đối phương cầm trọn phần đầu chai, lộ ra những mảnh thủy tinh bén nhọn.
“Các ngươi, ai tới trước?” Phỉ Ngâm Mặc bắt chước chiêu bài của Quý Lạc, phảng phất nét đẹp tà ác của loại quỷ hút máu, vươn đầu lưỡi khêu gợi liếm liếm khóe miệng . . . . .
Mặc Gia nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn bạch kim trên đầu nhũ đối phương, khớp ngón tay nắm chặt ly rượu đến mức thành màu trắng, khuôn mặt cứng ngắc, căng thẳng.
“Cái nhẫn này là ca ngươi tự mình ‘đeo’ cho ta a.” Mắt mèo mở to ý khoe khoang chớp chớp, “Mặt trong nhẫn còn khắc tên lão tử cùng tên hắn. Là chính ca ngươi tìm người tới khắc nha!”
“Ngươi, ngươi . . . . . Đó là hắn vì hắn đang làm nhiệm vụ, mới cố ý tặng nhẫn cho ngươi, mê hoặc ngươi!”
“Quên đi! Ngươi là loại yêu ca mình điên cuồng! Lão tử nói cho ngươi —— cả đời này, Phỉ Ngâm Mặc cũng sẽ không yêu ngươi!” Quý Lạc lộ ra dáng cười kiêu ngạo.
Mặc Gia tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi mới là kẻ một điểm cũng không rõ —– ngươi biết gia tộc họ Phỉ rốt cuộc là dạng thế lực nào không?”
. . .
Cùng lúc đó, Phỉ Ngâm Mặc bị mấy người khách nhân quấn lấy.
“Ngâm Mặc à, chúng ta mấy ngày này đặc biệt nâng đỡ ngươi, vì ngươi tốn không biết bao nhiêu tiền, ngươi cảm tạ bọn ta sao đây?” Ba tên khách vừa nói vừa vây quanh Phỉ Ngâm Mặc.
Tuy rằng chế độ ở Noble rất nghiêm ngặt, các ngưu lang có thể tự quyết định có muốn hay không tiếp đãi khách nhân, hoặc cùng khách nhân ra ngoài. Nhưng dù sao có rất nhiều vị khách là tài cao thế lớn, căn bản vô pháp cự tuyệt.
Trước đây Lộ Thiên Hào cũng rất tùy hứng, chỉ làm TOP.
Nhiều khách nhân tôn trọng lựa chọn của y, thế nhưng cũng có không ít khách nhân kiếm tẩu thiên phong, vẫn muốn thượng y.
Cuối cùng không có nguyên nhân thực sự, cùng lúc cố nhiên là Lộ Thiên Hào bản lĩnh không tệ, cũng bởi vì đằng sau bức màn của Noble đã có Boss lo chu toàn.
Mà hiện tại, Phỉ Ngâm Mặc căn bản còn chưa cùng Boss gặp mặt, càng chưa được đối phương thu nhận làm phe dưới. Những người khác cũng không biết . . . . . mức độ của Phỉ Ngâm Mặc.
Ba khách nhân này dám đòi thượng Phỉ Ngâm Mặc cũng là vì lí do này.
Nếu như chỉ có một người, bọn họ khả dĩ còn có chút chừng mực. Thế nhưng ba người liên thủ . . . . . . tình thế là không thể khinh thường.
“Không liên quan tới ta.” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng.
Đến Noble, xác định là tự nguyện, làm sự tình gì cũng là tự nguyện. Có thể chọn dùng tiền, hoặc có thể không đến. Cũng chưa thấy qua làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, còn muốn ngưu lang đối bọn họ mang ơn.
“Phỉ Ngâm Mặc, ngươi đừng không biết suy xét như vậy.” Trong đó một người hiển nhiên có chút tức giận, “Thức thời đi, đêm nay theo chúng ta ra ngoài, hảo hảo bồi bọn ta một hồi, bằng không . . . . . hừ.”
“Ngâm Mặc a, chúng ta thật sự thích ngươi mà, sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”
“Hay là, lát nữa ta sẽ cùng nói chuyện với Boss một chút, sau này danh hiệu ngưu lang nhân khí đệ nhất chắc chắn thuộc về ngươi.”
Ba người vây quanh Phỉ Ngâm Mặc, một người cáu giận, một người vai phản diện, một người cưỡng bức dụ dỗ, dùng hết các loại thủ đoạn.
“Tránh ra!” Phỉ Ngâm Mặc không nhịn được nói, một điểm cũng không để bọn họ vào mắt.
“Đừng có được người tâng bốc nhiều mà quên đi thân phận mình, ngươi bất quá cũng chỉ là tên ngưu lang!” Thấy Phỉ Ngâm Mặc mềm nhẹ không ưa, cả ba thực sự có chút tức giận.
“Thực phiền phức!” Phỉ Ngâm Mặc đột nhiên đứng dậy, hướng bọn họ ba người lộ ra nụ cười rực rỡ.
“Ngươi . . . . . ngươi muốn làm gì . . . . .”
Ba người bỗng cảm thấy phát lạnh, gương mặt sợ hãi, thanh âm run run.
Chỉ thấy nam nhân tướng mạo tuấn mỹ yêu nghiệt trước mắt cười đầy tà mị, cầm trong tay chai rượu nổi tiếng. ‘Rầm’ một phát, cổ chai bị đập vào tường vỡ nát, sắc đỏ của rượu chảy xuống giống như máu tươi. Mà đối phương cầm trọn phần đầu chai, lộ ra những mảnh thủy tinh bén nhọn.
“Các ngươi, ai tới trước?” Phỉ Ngâm Mặc bắt chước chiêu bài của Quý Lạc, phảng phất nét đẹp tà ác của loại quỷ hút máu, vươn đầu lưỡi khêu gợi liếm liếm khóe miệng . . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook